Đồng Đạo
Chương 15
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
Trong một căn hộ ở khách sạn Hay-Adams, Stephano dành cả buổi sáng cho các cuộc diễn thuyết trên điện thoại. Lão dễ dàng thuyết phục được Benny Aricia rằng ông ta có thể sẽ bị FBI bắt, chụp ảnh, lấy dấu tay, và còn những trò xúc phạm khác nữa. Nhưng thuyết phục những kẻ như Paul Atterson ở Monarch-Sierra và Frank Jill ở Northern Case Mutual thì lại là việc khác, cả hai đều là những nhà quản trị kinh doanh mẫu mực, những người sang trọng với đồng lương khổng lồ và cả một bộ máy nhân viên hùng hậu để làm cho những chuyện không dễ chịu phải dừng lại ở đâu đó. Bắt bớ và truy tố là thứ để dành cho những tầng lớp thấp hơn.
FBI đã tỏ ra rất có tác dụng. Hamilton Jaynes phái nhân viên tới cả hai trụ sở - Monarch ở Palo Alto và Northern Case Mutual ở St. Paul - với chỉ thị là phải ghé thăm cả hai người với một loạt câu hỏi về vụ tìm kiếm và bắt giữ một người tên là Patrick Lanigan.
Đến tầm trưa thì cả hai đều chịu khuất phục. Gọi cái bọn chó ấy về đi, họ nói với Stephano. Vụ tìm kiếm đã chấm dứt. Hợp tác đầy đủ với FBI, và lạy Chúa, hãy làm điều gì đó để lôi cái đám nhân viên FBI khỏi trụ sở của họ. Thật không còn ra thể thống gì.
Vậy là cái tổ hợp nhỏ của họ chấm dứt tồn tại. Stephano đã duy trì được nó trong bốn năm, và trong khi làm cái việc đó, đã kiếm cho mình được gần một triệu đôla. Lão cũng đã chi tiêu hai triệu rưỡi khác của các khách hàng của lão, và lão có thể tuyên bố là đã thành công. Họ đã tìm thấy Lanigan. Họ chưa tìm thấy chín mươi triệu đôla kia, nhưng mà nó vẫn còn đang ở đâu đó. Nó chưa bị tiêu hết. Còn có cơ hội thu hồi lại được.
Benny Aricia đã ở trong căn hộ này với Stephano suốt cả buổi sáng, đọc báo, gọi những cú phôn, lắng nghe Stephano làm việc trên điện thoại. Vào lúc một giờ, ông ta gọi cho luật sư của mình ở Biloxi và nhận được tin là Patrick đã trở về, gần như không có gì ồn ào cả. Truyền hình địa phương đưa tin này vào buổi trưa, cùng với ảnh chụp chiếc máy bay vận tải của không quân đang bay qua đầu lúc nó hạ cánh xuống Keesler. Đó là mức tiếp cận gần nhất mà họ được phép. Viên cảnh sát trưởng địa phương đã xác nhận tin này.
Ông ta đã nghe cái băng ghi lại vụ tra tấn kia đến ba lần và thường phải tua lại những đoạn mà ông ta thích. Trong đó có lần, trên một chuyến bay đi Florida hai ngày trước đó, ông ta vừa nghe nó bằng cáp nghe, trong lúc nhấm nháp chút rượu trên khoang hạng nhất, vừa mỉm cười. Thế nhưng, đó là những nụ cười hiếm hoi của Benny trong những ngày này. Ông ta tin chắc là Patrick đã nói ra những gì hắn biết, song điều đó là không đủ. Patrick biết là hắn sẽ bị tóm một ngày nào đó; do vậy hắn đã ranh mãnh chuyển tiền cho cô gái kia, và cô ta đã giấu biệt nó đi, kể cả với Patrick. Được lắm. Chưa thấy bao giờ.
“Làm thế nào để tìm được cô ta ?” Ông ta hỏi Stephano, trong khi hai người ăn trưa với món xúp mà bộ phận dịch vụ tại phòng mang lên. Câu hỏi này đã được đưa ra nhiều lần.
“Phải thế nào, hay bao nhiêu ?”
“Chắc là bao nhiêu.”
“Không thể trả lời. Chúng ta không hề biết con bé đang ở đâu mà chỉ biết xuất xứ của nó. Và chúng ta biết rằng có khả năng nó sẽ xuất hiện ở đâu đó quanh Biloxi, khi mà giờ đây người đàn ông của nó đang ở đó. Chuyện này có thể làm được.”
“Bao nhiêu ?”
“Để xem xem, tôi muốn nói là một trăm nghìn, mà không có bảo đảm gì được hết. Chuyển tiền đến, khi nào hết là chúng tôi thôi.”
“Liệu có khả năng tụi Liên bang sẽ biết là chúng ta vẫn đang nhòm ngó không ?”
“Không.”
Benny khuấy bát xúp của ông ta - cà chua và mì. Đã bỏ ra một triệu chín rồi, có vẻ sẽ là ngớ ngẩn nếu không cố nốt lần cuối cùng. Bấp bênh, nhưng cái được có thể là rất lớn, vẫn là cái cuộc chơi mà ông ta đã theo đuổi bốn năm qua.
“Và nếu như ông tìm thấy cô ta ?" Benny hỏi.
“Chúng tôi sẽ buộc nó phải nói,” Stephano đáp, và họ cùng ra vẻ nhăn mặt với cái ý nghĩ về những việc phải làm với một phụ nữ, như họ đã làm với Patrick.
“Còn thằng cha luật sư của hắn thì sao?" Sau cùng Benny hỏi. “Chúng ta không thể nghe trộm ở văn phòng, nghe trộm điện thoại, để lén biết được những cuộc nói chuyện giữa hắn ta với thân chủ của hắn ư ? Chắc chắn là chúng sẽ nói chuyện về chỗ tiền của tôi.”
“Đó là một khả năng. Ông nói nghiêm túc đấy chứ ”
“Nghiêm túc ? cả chín mươi triệu đôla của tôi, Jack. Chỉ trừ có một phần ba cho cái đám luật sư hút máu kia thôi. Lẽ dĩ nhiên là tôi nghiêm túc.”
“Có thể hơi phức tạp đấy. Ông biết là cái thằng cha luật sư đó chẳng ngu gì. Và thân chủ của hắn ta cũng rất thận trọng.”
“Nào, Jack. Ông được coi là tay cừ nhất cơ mà. Chắc chắn là người ta cũng phải trả tiền cho ông cao nhất.”
“Chúng ta sẽ thử theo dõi hắn ta trong vài ba ngày, xem quy luật của hắn thế nào. Không vội vàng gì. Trước mắt, thân chủ của hắn sẽ không di chuyển đi đâu cả. Lúc này đây thì tôi quan tâm nhiều hơn tới việc rũ sạch cái đám chấy rận Liên bang kia khỏi đầu tóc mình đã. Tôi cần phải làm một vài việc lẻ tẻ chẳng hạn như mở lại văn phòng và dọn dẹp những thiết bị nghe trộm ra khỏi các điện thoại của tôi.”
Benny Aricia xua tay ngắt lời lão. “Tôi sẽ phải trả bao nhiêu ?”
“Chưa biết. Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Ông ăn cho xong đi đã. Luật sư họ đang đợi.”
Stephano đi ra trước, bước trên hè phố, và lịch sự vẫy tay chào hai anh chàng nhân viên đặc biệt đang đậu xe trái phép trên phố I, gần kề khách sạn. Lão rảo bước tới văn phòng tay luật sư của mình, cách đó bảy dãy phố.
Benny đợi mười phút sau rồi gọi tắcxi.
Họ mất cả buổi chiều trong phòng họp, với các luật sư và các phụ tá. Các thỏa thuận được trao đổi qua các luật sư của Stephano và của FBI. Sau cùng thì cả hai phía đã đạt được những điều họ muốn. Những tố cáo hình sự đối với Stephano được từ bỏ và cũng sẽ không được dùng để tiếp tục tra cứu đối với các khách hàng của lão. Phía FBI nhận được một lời hứa bằng văn bản rằng Stephano sẽ nói ra tất cả những gì lão biết về vụ tìm kiếm và bắt giữ Patrick Lanigan.
Thực ra thì Stephano đã dự tính sẽ nói hầu hết những gì lão biết. Vụ tìm kiếm này đã chấm dứt; bởi vậy cũng chẳng còn gì để che giấu. Cuộc thẩm vấn kia cũng không mang lại mấy kết quả ngoài cái tên của con bé luật sư người Braxin, kẻ đang giữ chỗ tiền. Giờ đây thì cô ta đã biến mất, và lão thực sự nghi ngờ FBI sẽ không có thời gian hay ý muốn tìm kiếm cô ta. Vì sao mà họ lại phải làm điều đó nhỉ ? Chỗ tiền kia đâu có phải là của họ.
Và trong thâm tâm lão rất muốn FBI thôi dòm ngó gì đến cuộc sống của lão. Bà vợ lão rất phiền muộn, và sức ép ngay ở nhà lão là khủng khiếp. Nếu lão không mau chóng mở lại được văn phòng thì hẳn lão sẽ mất nghiệp.
Bởi vậy, lão đã dự tính nói với họ những gì họ muốn nghe, tất nhiên chỉ là hầu hết chứ không là toàn bộ câu chuyện. Lão sẽ nhận tiền của Benny, và truy lùng con bé kia thêm một thời gian nữa, nhỡ đâu lại gặp may. Và lão sẽ phái một nhóm tới New Orleans để giám sát tay luật sư của Lanigan. FBI đâu cần phải biết những chi tiết nhỏ bé này.
Do không còn chỗ trong Tòa nhà Liên bang ở Biloxi, Cutter đề nghị cảnh sát trưởng Sweeney kiếm cho một chỗ ở nhà tù của quận. Sweeney miễn cưỡng đồng ý, dù rằng cái ý nghĩ về việc FBI sử dụng các phòng làm việc của ông ta không phải là dễ chịu gì. Ông ta cho dọn dẹp một phòng kho và đặt vào đó một cái bàn và mấy cái ghế. Nó được đặt tên là Phòng Lanigan.
Chẳng có gì mấy để mà lưu giữ ở đó. Không có ai bị tình nghi giết người khi Patrick giả chết, và bởi vậy không có cố gắng nào trong việc thu thập các dấu vết, ít nhất là trong sáu tuần lễ đầu tiên. Khi chỗ tiền kia biến mất, những nghi ngờ tăng lên, nhưng tới lúc đó thì các dấu vết lại đã mờ nhạt.
Cutter và Ted Grimshaw, phụ trách điều tra của quận Harrison, thận trọng xem xét và kiểm kê những chứng cớ rất nghèo nàn của họ. Có mười tấm ảnh màu lớn chụp chiếc Chevy Blazer cháy rụi, và họ gắn chúng lên trên tường. Những tấm ảnh này là do Grimshaw chụp.
Vụ cháy lúc đó cực kỳ khủng khiếp; bây giờ thì họ đã biết là vì sao: Rõ ràng là Patrick đã nhồi vào trong xe những thùng nhựa đựng đầy xăng. Điều đó giải thích cho việc những khung ghế bằng nhôm đã bị nóng chảy, các cửa kính bị nổ tung, phần bảng điều khiển cũng rã hết ra và phần còn lại của cái thi hài kia là rất ít. Sáu tấm ảnh chụp cái thi thể mà nguyên trạng chỉ là một đống tro than nhỏ với một nửa mẩu xương chậu nhô ra. Chiếc Blazer đã lật vài vòng sau khi rời khỏi mặt đường và rớt xuống một hẻm núi.
Cảnh sát trưởng Sweeney giữ nó trong một tháng, rồi thì mang bán sắt vụn cùng với ba cái xác xe khác, về sau, ông ta đã hối tiếc về việc đó.
Dăm bảy tấm ảnh chụp hiện trường quanh chiếc xe, những đám cây cỏ cháy đen. Những người tình nguyện đã phải mất một tiếng đồng hồ để dập tắt đám cháy đó.
Thật tiện làm sao khi mà chính Patrick cũng muốn được hỏa thiêu. Theo Trudy, và họ có một tuyên bố bằng văn bản của chị ta một tháng sau đám tang, Patrick đã đột ngột cho rằng hắn muốn được hỏa thiêu và tro hài cốt được chôn ở Locust Grove, cái nghĩa địa xinh xắn nhất trong quận. Quyết định của hắn được đưa ra suýt soát mười một tháng trước khi hắn biến mất. Thậm chí hắn còn sửa lại di chúc và đưa vào đó yêu cầu người lo việc mai táng hắn, Trudy, hoặc trong trường hợp chị ta chết cùng với hắn thì là Karl Huskey, tiến hành việc hỏa táng này. Hắn cũng đã đề cập tới các chi tiết cụ thể cho đám tang của mình
Lý do của hắn về sự chuẩn bị này là cái chết không được chuẩn bị trước của một thân chủ. Gia đình đã phải tranh cãi gay gắt về việc chôn cất như thế nào, và Patrick đã bị lôi cuốn vào cuộc cãi cọ này. Hắn thậm chí còn buộc Trudy chọn mộ phần sẵn. Chị ta đã chọn lô đất kế ngay bên lô đất của hắn, nhưng cả hai đều biết rằng chị ta sẽ nhanh chóng di chuyển nó nếu như có điều gì xảy ra với hắn trước.
Người lo dịch vụ lễ tang sau này nói với Grimshaw rằng chín mươi phần trăm công việc hỏa táng đã diễn ra ngay trong chiếc Blazer rồi. Khi ông ta cân lại lượng tro sau khi thiêu những gì còn lại trong một tiếng đồng hồ ở nhiệt độ hai nghìn độ, chỉ số là một cân tám, một lượng nhỏ nhất mà ông ta từng biết đến. Ông ta không thể nói gì về cái thi thể đó — nam, nữ, da đen, da trắng, già, trẻ, sống hay chết trước khi chiếc xe bốc cháy. Đơn giản là không thể. Mà thật lòng thì ông ta cũng chẳng cố gắng làm điều đó làm gì.
Họ không có xác, không có báo cáo khám nghiệm tử thi, không hề biết người chết kia là ai. Ngọn lửa là cách chắc chắn nhất để thủ tiêu các bằng chứng, và Patrick đã làm một công việc tuyệt vời trong cái việc che giấu các vết tích của hắn.
Cuối tuần đó, hắn đã ở trong ngôi nhà đi săn cũ gần thị trấn Leaf nhỏ bé, thuộc quận Greene, nằm ngay bìa rừng quốc gia De Soto. Hắn và một người bạn ở Jackson, học cùng nhau thời ở trường luật, đã mua ngôi nhà này hai năm về trước với những kế hoạch nhằm thay đổi không khí. Nó hoàn toàn thô sơ. Họ săn hươu về mùa thu và mùa đông, và săn gà tây rừng vào mùa xuân. Với những chuyện cơm không lành canh chẳng ngọt trong đời sống vợ chồng, hắn ngày càng dành nhiều dịp nghỉ cuối tuần ở ngôi nhà đi săn này hơn. Nó chỉ cách xa có một giờ ruỡi chạy xe. Hắn nói là hắn có thể làm việc được ở đó. Rất vắng lặng và yên tĩnh. Người bạn đồng sở hữu của hắn thì gần như đã quên hẳn ngôi nhà này.
Trudy làm bộ khó chịu về những vắng mặt cuối tuần của hắn, thế nhưng Lance thường lẩn quất đâu đó, chỉ đợi lúc Patrick rời khỏi thị trấn.
Đêm chủ nhật, ngày 9 tháng Hai năm 1992, Patrick gọi báo cho vợ biết là hắn đang bắt đầu rời khỏi ngôi nhà đi săn kia. Hắn đã hoàn tất một hồ sơ phức tạp cho một vụ kháng cáo, và hắn mỏi mệt. Lance còn nán lại chừng một giờ nữa trước khi biến mất vào trong bóng đêm.
Patrick dừng lại ở cửa hiệu Verhall’s Country bên xa lộ 15, trên ranh giới giữa hai quận Stone và Harrison. Hắn mua mười hai galông xăng và trả mười bốn đôla hai mươi mốt xu bằng thẻ tín dụng. Hắn nói chuyện với bà Verhall, một người phụ nữ lớn tuổi mà hắn đã trở nên quen biết. Bà ta biết nhiều tay súng săn đi ngang qua đó, đặc biệt là những người hay khoe khoang về những thứ kiếm được trong rừng, giống như Patrick. Sau này, bà ta nói rằng hắn ở tâm trạng vui vẻ, mặc dù là hắn kêu mệt bởi vì đã phải làm việc suốt dịp nghỉ cuối tuần. Bà ta nhớ lại là đã nghĩ rằng đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Một giờ sau, bà ta nghe thấy tiếng xe cảnh sát và xe cứu hỏa chạy ngang qua.
Cách đó tám dặm, người ta thấy chiếc Blazer của Patrick đang ngập trong ngọn lửa điên cuồng dưới một khe núi, cách mặt đường chừng bảy chục mét. Một người lái xe tải đã nhìn thấy ngọn lửa đầu tiên, và đã cố đến sát được chừng hơn chục mét thì xém cả lông mày. Anh ta gọi vô tuyến điện cầu cứu, và rồi ngồi trên một gốc cây, bất lực nhìn ngọn lửa. Chiếc Blazer nằm lật nghiêng về bên phải với phần nóc quay về phía xa, bởi vậy không thể nào nhìn thấy có ai đó ở trong xe hay không. Dù sao thì cũng vậy cả. Dứt khoát là không thể nào cứu được.
Cho đến khi viên cảnh sát quận đầu tiên đến nơi, đám lửa đã dữ dội đến mức gần như không còn nhìn được hình dáng chiếc xe đâu nữa. Đám cây cỏ xung quanh cũng đã bắt đầu bốc cháy. Một chiếc bơm nhỏ của một người tình nguyện được đưa đến, thế nhưng lại không đủ nước. Xe cộ trên đường dừng lại nhiều hơn, và rồi là cả một đám đông đứng lặng, chỉ còn biết giương mắt nhìn đám lửa hừng hực ở phía bên dưới. Bởi vì người lái chiếc Blazer kia không thấy đâu, mọi nguời đều tin rằng ông ta hoặc bà ta đang được hỏa táng ở trong đó cùng với mọi thứ khác.
Hai chiếc xe tải lớn hơn tới, và sau cùng ngọn lửa cũng được dập tắt. Hàng giờ đồng hồ trôi qua trong khi cảnh sát trưởng Sweeney chờ đợi để mọi thứ nguội bớt đi. Gần nửa đêm ông ta mới phát hiện thấy cái đống đen đen mà ông ta nghĩ có thể là một cái xác. Người phụ trách khám nghiệm tử thi cũng có mặt ở đó. Mẩu xương chậu đã chấm dứt mọi sự suy đoán. Grimshaw bấm máy ảnh. Họ đợi cho cái xác kia nguội đi hơn nữa, rồi lượm bỏ vào trong chiếc thùng cáctông.
Dưới ánh đèn pin, người ta lần ra được số biển kiểm soát của chiếc xe, và vào lúc ba giờ sáng, Trudy nhận được cú điện thoại biến ả thành một góa phụ. Cho dù chỉ là trong bốn năm rưỡi.
Viên cảnh sát trưởng đã quyết định không di chuyển chiếc xe trong đêm. Rạng sáng, ông ta trở lại với năm nhân viên để rà soát lại toàn bộ hiện trường. Họ tìm thấy vết lốp xe trượt dài tới gần ba chục mét trên mặt đường, và cho rằng có lẽ một con hươu đã chạy ngang trước mặt tay Patrick tội nghiệp kia, làm cho hắn mất lái. Do ngọn lửa lan ra mọi phía, mọi dấu vết có thể có về chuyện gì có thể đã xảy ra đều đã bị hủy hoại. Điều bất ngờ duy nhất là việc phát hiện được một chiếc giày nằm cách xa chiếc Blazer khoảng bốn chục mét. Đó là một chiếc giày thể thao hiệu Nike Air Max hơi cũ, cỡ số mười, và Trudy nhanh chóng xác định đó là giày của Patrick. Ả ta đã khóc bổi khóc dải khi họ đưa nó cho xem.
Viên cảnh sát trưởng suy đoán rằng chiếc xe đã lộn vài vòng trước khi đâm xuống khe núi và thi thể nạn nhân cũng bị quăng quật ở trong đó. Chiếc giày tuột ra, và bị văng ra ngoài theo một đường vòng cung... Nghe cũng có lý như bất kỳ điều gì khác.
Họ chất chiếc Blazer lên một chiếc xe tải và mang đi. Vào lúc chiều tối, những gì còn lại của Patrick được hỏa thiêu. Lễ tang hắn diễn ra vào ngày hôm sau, tiếp đó là lễ an táng ở nghĩa địa, mà hắn đã chứng kiến qua cặp ống nhòm.
Cutter và Grimshaw nhìn chiếc giầy trơ trọi nằm ở giữa mặt bàn. Cùng với nó là nhiều lời khẳng định của các nhân chứng — Trudy, bà Verhall, người phụ trách việc khám nghiệm tử thi, người làm dịch vụ lễ tang, thậm chí cả Grimshaw và viên cảnh sát trưởng - tất cả đều nói đúng những gì mà người ta cho là họ sẽ nói. Chỉ có một nhân chứng bất ngờ xuất hiện trong thời gian sau khi khoản tiền kia đã biến mất. Một phụ nữ trẻ, sống gần cửa hiệu nhà Verhall, nói trong một lời khai có tuyên thệ rằng cô ta đã nhìn thấy một chiếc Chevy Blazer đời 1991 màu đỏ đậu bên cạnh đường, ngay chỗ xảy ra vụ cháy. Cô ta đã nhìn thấy nó hai lần. Một lần vào đêm thứ bảy, và rồi chừng hai mươi tư giờ sau, vào khoảng thời gian xảy ra vụ cháy.
Lời khai này do Grimshaw ghi lại nhà cô ta ở quận Harrison, bảy tuần sau lễ tang của Patrick. Vào lúc đó, cái chết của hắn đã bị nghi ngờ bởi vì khoản tiền kia đã biến mất.