Đơn Phương

Chương 12: Ngoại truyện 1 – Vân Anh (1)


Chương trước Chương tiếp

Cô bạn ngồi cạnh tôi có một cái tên khá lạ: Lương Thanh Mai.

Thanh Mai… nghĩa là gì nhỉ? Hình như là tên một loại quả cùng họ mơ mận hay dâu tằm gì đó. Nhưng bố tôi lại bảo, “Thanh Mai” là nhãn hiệu đính trên chai rượu bố vẫn uống hàng ngày.

Rượu?! Tôi bật cười thành tiếng, không hiểu bố mẹ nó nghĩ gì mà lại đặt cho con mình một cái tên đầy vẻ say xỉn thế nhỉ! Thành thử, người cũng như tên, trong tập thể hai mươi lăm người của lớp này, Mai cứ có gì đó… kì kì.

Không kì sao được, khi mà ngay ngày đầu nhận lớp, nó đã bày ra một bộ mặt đưa đám rất vô lý! Cứ như thể đây là lớp hạng bét của trường, và điểm thi đầu vào của nó cũng chẳng phải thủ khoa hai mươi bảy như cô vừa tuyên dương.

Đến khi thấy Mai đứng hàng nửa tiếng đồng hồ dưới cái nắng chang chang cuối hè trước bảng tin mà săm soi dò xét, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chảy ròng ròng xuống hai bầu má đỏ rực, thì tôi đã chính thức kết luận: chắc con bé này học nhiều quá, đến hỏng mất rồi.

Suốt cả năm lớp 6, nó gần như chẳng chủ động kết bạn với ai. Giờ nghỉ nào cũng ngẩn ngơ đi ra đi vào quanh hành lang mấy tầng học. Một lần, tôi tò mò đòi đi cùng cốt để xem nó làm gì, thì Mai tỏ ra ngần ngại thấy rõ. Nhưng nó cũng không từ chối. Rốt cuộc, hôm đó, tôi với nó đi đúng một vòng quanh trường như đi thể dục. Hết chuyện!

Nhiều đứa con gái trong lớp xầm xì với nhau là Mai nó bị “tăng tăng”. Nhưng ngoài mấy hành động kì quặc đó ra, Mai hoàn toàn bình thường như bất cứ cô bé học sinh cấp hai nào khác. Nó thích đọc báo Thiếu Niên và Hoa Học Trò, thích ăn quà vặt, nghe Lam Trường. Nó cũng xem Hoàn Châu Cách Cách và mê mệt Tiểu Yến Tử với Ngũ A Ka chẳng khác gì tôi. Chỉ là tính nó không quá ồn ào, chứ chủ động gợi chuyện thì cũng nhiệt tình đáp lại lắm. Chẳng khó gì cả.

Tuy vậy, trừ tôi ra Mai cũng không bắt bạn thêm với bất kì ai khác. Một phần do nó vốn không xởi lởi. Phần còn lại chắc vì… Mai học giỏi quá. Điểm môn nào cũng cao chót vót, còn nhỉnh hơn cả tôi. Ở cái lớp chọn này, tổng kết trên tám là đương nhiên. Nhưng nó thì chưa kì nào để lỡ danh hiệu xuất sắc với trung bình môn trên chín hết. Điều này khiến tôi nhìn nó thêm nề nể. Cả lớp nhìn nó thêm sờ sợ.

Đến hết năm đầu tiên, thì hai đứa đã thân nhau lắm rồi.

***​

Lên lớp 7, cô giáo chủ nhiệm chỉ định Mai làm lớp phó học tập và Chi đội phó. Thế là tự nhiên, nó trở thành cánh tay phải của tôi. Hai đứa đã thân lại càng thêm thân. Từ việc công đến việc tư, chúng tôi đều dính lấy nhau như hình với bóng.

Cùng phụ trách công tác lớp, tôi bắt đầu phát hiện ra Mai là một đứa cũng chuyên tâm và rất có trách nhiệm, khác hẳn cái vẻ thơ thẩn thường ngày. Nhiều hôm bài dài, các thầy cô mở sổ kiểm tra đầu giờ nó đều chủ động xung phong lên bảng. Hay có cuộc thi nào đó phát động theo phong trào, cả lớp đùn đẩy nhau rồi cuối cùng lại là nó tình nguyện tham gia.

Hay hôm đi tham quan Côn Sơn – Kiếp Bạc vừa rồi cũng vậy. Ban tổ chức chọn ra mỗi lớp một người tham dự mấy trò chơi tập thể. Đến lớp tôi tất thảy đều im re, khiến cô hướng dẫn viên trẻ tuổi kia cứ chết trân tại chỗ. Tôi mới chỉ đang định vì nghĩa diệt thân, thì Mai đã lại giơ tay trước rồi. Nó bảo, thực tình cũng ngại lắm. Nhưng thấy cổ lúng ta túng túng ở đó đến tội, thôi thì…!

Cứ thế, dần dần bạn bè trong lớp cũng nhìn Mai với con mắt khác. Tôi còn biết có tận mấy thằng con trai thầm thích nó nữa cơ. Đổi lại, nó không được lòng bọn con gái cho lắm. Mấy lần, tôi nghe nhóm cái Hà, cái Hương nói rằng ghét tính thích thể hiện của Mai. Cứ nhằm bài khó là xung phong. Nhằm chỗ đông người là im lặng. Nhằm chỗ vắng người là đứng lên. Chẳng hay ho gì cái thói chơi trội ấy!

Nếu tụi con gái ấy biết, mỗi ngày Mai đều phải vùi đầu vào học đến tận khuya mới có lời giải cho đống bài tập khó để tiết sau lên chữa cho cả lớp thì sao nhỉ? Nếu tụi nó biết những gì phiền phức nhất mà mọi người né tránh đều đè lên vai cô nàng lớp phó “thích thể hiện” ấy, thì tụi nó còn bảo Mai “chơi trội” nữa hay không? Đôi khi, tôi là lớp trưởng còn cảm thấy xấu hổ thay cho chính mình, và cho cả lớp mình. Vì tôi đã không thể làm tròn phận sự, nên Mai mới phải làm thay. Và, cũng bị ghét thay.

Trẻ con mà, thấy người ta hơn mình thì tị lắm!



“Này! Bà… cũng chẳng cần phải xốc vác quá đâu. Không được giải gì thì thôi, toàn mấy đứa lười biếng vậy mà!”

Tôi bảo Mai khi đang cùng nó còng lưng trang trí tờ báo tường khổ A1 cho cuộc thi “Lời tri ân” mừng ngày Hiến chương các nhà giáo toàn trường. Lớp thì ít thành viên, lại toàn bọn than thở mình không có khiếu. Thúc ép bọn nó nộp bài đủ thôi đã mệt lắm rồi. Những việc còn lại, tôi với nó đành bấm bụng bảo nhau làm nốt.

“Biết thế… Nhưng cũng phải làm thôi chứ biết sao?! Bọn mình là cán bộ đứng mũi chịu sào mà, phải gương mẫu chứ!”

“Bà thì lúc nào cũng đành với biết sao, cũng cán bộ với gương mẫu! Riết vậy rồi bọn nó cũng có mình ra cái gì đâu! Mất công bị coi là thích thể hiện!”

Mai ngừng di cọ trên bảng màu, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn tôi. Hai bím tóc buộc thấp của nó men theo bờ vai mà chảy xuống. Đấy, nói mới nhớ, cũng vì cái kiểu tóc “vừa điệu, vừa quê, vừa chẳng giống ai” này mà tụi con gái càng thêm lý do nói Mai chơi trội.

“Thôi kệ đi. Mình cứ làm tốt việc của mình là được rồi.”

Nó cười trừ rồi lại cúi xuống gò lưng tô tô vẽ vẽ. Còn tôi, chỉ biết tiếp tục càu nhàu.

Hội thi đó, báo tường lớp tôi giành giải đặc biệt. Cô giáo mừng lắm, cả lớp cũng tung hô nổ trời. Chả bù cho cái lúc đứa nào đứa nấy mặt dài như quả mướp kêu ca nào là không biết viết gì, không biết vẽ gì... Tôi đắc chí nhìn sang Mai, cứ tưởng nó phải là đứa vui nhất cơ. Công lao phần lớn là của nó mà. Nhưng ngược lại, nó chỉ im lặng như thể đang ngẫm nghĩ một điều gì đó. Với thành tích mình vừa đạt được kia, chẳng chút đoái hoài. Cả buổi liên hoan mọi người ăn uống chạy nhảy ầm ĩ, chỉ có mình nó là ngồi một chỗ, ngây ngây thơ thơ chẳng ra làm sao.

Trời ạ…!

Công bằng mà nói, những lúc thế này, bọn cái Hà cái Hương có xì xào rằng Mai thích chơi trội thì cũng có cái lý của tụi nó thật. Tôi thì không nghĩ Mai thích chơi trội. Nhưng không thể phủ nhận là nó… rất có năng khiếu trong chuyện đó!

Nói vậy, chứ từ đầu tôi vẫn biết Mai là đứa con gái kì lạ mà. Kì lạ như cái tên của nó vậy. Dù bây giờ Mai đã không còn giữ thói quen rất dị của mình hồi nào: cứ đến giờ nghỉ là tha thẩn đi vòng quanh trường nữa, nhưng đôi lúc tôi vẫn thấy nó mộng mơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ây dà… Chắc trong đầu lại đang tơ tưởng đến chàng Ngũ A Ka si tình trong tập phim tối hôm qua đây. Đoán vậy nên thi thoảng tôi lại cho nó mấy cái ảnh dán có hình hai anh chị này. Con bé sướng ra mặt.

Đến khi tôi quyết định đổi kiểu tóc, cũng buộc thành hai lọn như nó, thậm chí còn cố ý buộc cao hơn cho... khác người, thì Mai càng thêm bám dính tôi. Ngồi học cũng tủm tỉm cười, bảo là tự dưng cảm thấy hai đứa cứ như chị em sinh đôi, tri âm tri kỷ cái khỉ gì đó.

Ôi… Con bạn thân hiền lành và dễ dụ của tôi!

***​

Dạo gần đây, không hiểu sao tôi cứ thấy Mai có gì đó là lạ…

Nói vậy không có nghĩa trước giờ nó vốn bình thường. Chỉ là càng ngày càng kì cục. Lần nào đi họp Đội nó cũng ngồi nhìn chằm chằm vào… bồn rửa tay đến thất thần. Có bữa, tôi phải bỏ công ra tận nơi, ngắm nghía đến từng vết bẩn dính trên đấy cũng không phát hiện ra nó thu hút bạn mình ở cái điểm gì.

Cho đến một hôm, khi Mai đang chống cằm đắm đuối, tôi cũng bắt chước nó ghé đầu nhìn với theo. Bỗng thấy một đám lố nhố hiện ra trước mắt mình.

Ra, là Mai nó nhìn cái gương, chứ không phải cái bồn rửa! Và tấm gương đang phản chiếu lại hình một tốp cán sự mấy lớp khác ngồi gần đó!

Tôi bắt đầu sinh nghi. Không biết nó nhìn ai nhỉ... Mấy tháng trời lén dò theo tầm mắt nó, kết quả chỉ có đúng một thằng con trai (con gái không tính) là lúc nào cũng có mặt trong tấm gương mỗi khi nó nhìn.

Đó là lớp trưởng lớp 8D, tên Minh.

Chẳng nhẽ Mai… nó thích Minh à?

Tôi òa lên trong lòng trước “thời sự” nóng hổi này. Bất ngờ thật! Quá sức bất ngờ! Nào giờ cứ tưởng nó hiền lành, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào học. Ai dè tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm một phát, chết luôn con voi!

Kể ra thì… Mai cũng có mắt nhìn đấy! Tên Minh kia từ ngoại hình đến học lực đều không chê được điểm nào. Cao ráo, đẹp trai, học lớp thường nhưng năm nào cũng có mặt trong đội tuyển học sinh giỏi quận. Con gái lớp D đứa nào chẳng chết mê chết mệt anh chàng lớp trưởng nhà mình. Và giờ đến lượt cô bạn hàng xóm tâm hồn luôn treo ngược cành cây của tôi cũng không cưỡng lại được sức hút ấy.

Chậc chậc…



Nhưng Mai là đứa rất kín đáo, nhất là trong chuyện tình cảm. Tôi phải giăng bẫy tận mấy lần nó mới chịu thừa nhận mình thích Minh. Có điều… thích rồi cũng để đấy thôi. Cả một lời làm quen cũng không dám nói. Biết sao được, vì gã Minh kia dường như cũng có đối tượng rồi. Là cái Quyên văn nghệ học cùng lớp, vừa xinh lại còn hát hay. Trước đó, tôi đã nhìn thấy bọn nó đèo nhau ngoài đường mấy lần. Ra chiều thân thiết lắm.

Đứng trên quan điểm của một đứa bạn thân, tất nhiên cái Quyên làm sao so được với Thanh Mai bạn tôi! Quyên chắc chắn không dám buộc tóc hai bên đến trường. Không thể thức liền mấy đêm một mình vẽ báo. Về học lực, càng chẳng phải xét làm gì cho phí thời gian! Tính toán đủ kiểu, tôi vẫn thấy việc Mai ôm một bụng tự ti trước Quyên là hoàn toàn sai lầm.

Mỗi ngày, nhìn Mai cứ lén dõi theo Minh khắp nơi, thậm chí chẳng dám nhìn thẳng mà phải thông qua chiếc gương để có thể tiếp cận người mình thích, tôi bỗng thấy thương nó quá thể… Nó vẫn học giỏi như thế, vẫn nhiệt tình với công tác lớp như thế, nhưng trong đôi mắt hiền lành kia cứ thấp thoáng một nỗi buồn nào đó. Thứ buồn bã xa xăm mà trước đây tôi đã bắt gặp bao nhiêu lần, nhưng vì vô tâm nên chẳng thể nhận ra…

Cho đến cái ngày tôi biết được nguyên do cho tất cả những sự kì cục hồi nào của nó.

Nó đứng dò điểm đến mồ hôi đẫm lưng áo hồi lớp 6 vì tìm tên Minh. Nó hay thơ thẩn đi vòng quanh trường cũng vì anh chàng ấy. Nó hay nhìn ra cửa sổ chẳng vì lý do nào khác là chờ được thấy bóng Minh lướt ngang qua. Hay nấn ná trên hành lang mỗi giờ về cũng chỉ mong sẽ được đối mặt với cậu ta một lần. Nhưng khi gặp rồi thì đến cả ngẩng mặt lên nhìn cũng không dám.

Tại sao Mai nó phải khổ sở đến mức ấy chỉ vì một thằng con trai gọi là tạm được thôi nhỉ?!

Nếu nó đã không chịu nói, thì tôi sẽ nói giùm!

Cùng lắm là từ chối, vẫn là người dưng thôi chứ gì! Đằng nào mọi chuyện cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ được.

Cái của nợ này đã làm khổ nó quá nhiều rồi. Nếu nó không dám vứt, chính tay tôi sẽ vứt hộ!

Chắc chắn là thế!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...