Đời Không Như Là Mơ

Chương 14


Chương trước Chương tiếp

“GRACE?”

Angus gầm gừ gay gắt rồi bật xuống để tấn công một con sâu bướm. Tôi ngẩng lên khỏi khóm hoa păng xê tôi đang trồng vào chậu phía vườn sau. Đó là một buổi sáng Chủ nhật, và Callahan O’Shea đã trở lại, đang đứng trong bếp với cánh của trượt bằng kính. Sáng nay anh ta bắt tay ngay vào việc. Margaret đã ra ngoài đi chạy (chị ấy chạy marathon, nên không biết lúc nào sẽ về) thế nên rõ ràng Cal chẳng có lý do gì để loanh quanh tán tỉnh cả.

“Tôi cần dời cái giá sách trước cửa sổ đi. Cô có cần để mấy… thứ đồ lặt vặt của cô ra chỗ khác không?”

“Có chứ,” tôi nói, đứng dậy và phủi tay.

“Mấy thứ đồ”, của tôi chủ yếu là đĩa DVD và đồ sưu tập. Không nói một lời, tôi đặt các thứ lên ghế bành… một hộp thiếc đựng thuốc lá từ thập nhiên 1980, một khẩu đại bác tí hon, một con búp bê bằng sứ hình Scarlett O’Hara trong bộ váy may từ tấm rèm bằng nhung xanh và một đồng đô la của phe miền Nam được đóng khung.

“Tôi đoán là cô thích cuộc nội chiến,” anh ta bình luận khi liếc nhìn giá để phim. Vinh quang, Núi lạnh, Huân chương Quả cảm, Shenandoah, Bắc và Nam, Josey Wales ngoài vòng phát luật, Các vị thần và những vị tướng, Gettyburg, và phim tài liệu của Ken Burns, đĩa DVD bản đặc biêt, một món quà Giáng sinh của Nat.

“Tôi là giáo viên lịch sử,” tôi nói.

“Phải rồi. Cái đó giải thích cho chuyện này,” anh ta nói, nhìn gần hơn vào chồng phim. “Cuốn theo chiều gió chưa bao giờ được mở ra. Cô có hơn một bản à?”

“Ồ, cái đó hả. Mẹ tặng tôi đĩa đó, nhưng tôi luôn nghĩ mình nên xem bộ phim đó trên màn hình lớn trước, anh biết không? Dành cho bộ phim điều mà nó xứng đáng.”

“Thế là cô chưa bao giờ xem nó?”

“Chưa. Tuy thế, tôi đã đọc sách mười bốn lần. Anh đọc chưa?”

“Tôi xem phim rồi.” Anh ta cười mỉm.

“Trên màn hình lớn?”

“Không. Trên ti vi.”

“Thế thì không tính,” tôi nói.

“Tôi hiểu.” Anh ta cười mỉm, và dạ dày tôi thắt lại. Chúng tôi chuyển giá sách. Anh ta cầm cưa lên và đợi tôi đi khuất. Tôi chẳng đi đâu cả.

“Vậy, Cal… vì sao anh lại biển thủ một triệu đô la?” tôi hỏi.

“1,6 triệu,” anh ta nói, lắp cửa vào. “Tại sao người ta lại đi ăn cắp?”

“Tôi không biết,” tôi trả lời. “Thế anh thì vì sao?”

Anh ta nhìn tôi với đôi mắt xanh sẫm, cân nhắc câu trả lời. Tôi cũng chờ đợi. Có gì đó trên khuôn mặt anh ta như thể đang hàm chứa cả một câu chuyện, và tôi muốn được nghe. Anh ta nhìn tôi dò xét, không biết nên nói với tôi điều gì, nói như thế nào. Tôi đợi.

“Chào cưng, chị về rồi đây!” Cửa trước bật mở. Margaret đứng đó, đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng và đẹp lộng lẫy. “Tin xấu đây. Mẹ đang trên đường đến. Chị thấy xe của mẹ ở hiệu bánh Lala. Nhanh lên. Chị gần lập kỷ lục thế giới để về đây trước mẹ đấy.”

Chị tôi và tôi lao xuống tầng hầm. “Callahan, giúp chúng tôi chút!” Margs ra lệnh.

“Có chuyện gì vậy?” Cal hỏi, đi theo chúng tôi. Dưới chân cầu thang tầng hầm, anh ta loạng quạng. “Ôi Chúa tôi.” Anh ta chậm rãi nhìn quanh.

Tầng hầm của tôi là kho chứa các tác phẩm điêu khắc. Ôi chao, mẹ rất hào phóng với các tác phẩm nghệ thuật của mình và vậy nên tầng hầm của tôi rải rác toàn kính và các bộ phận của phụ nữ.

“Tôi thích chỗ này đấy,” Callahan hờ hững nói.

“Suỵt. Nhặt mấy tượng điêu khắc và lên gác mau. Không có thời gian tán dóc đâu,” Margaret ra lệnh. “Mẹ chúng tôi sẽ ngất mất nếu biết Grace giấu đồ của mẹ đi. Tôi nói có sách mách có chứng đấy.” Vớ lấy bức Ngôi nhà của sự sống (một cái tử cung) và Tổ #12 (buồng trứng), chị tôi chạy vội lên gác.

“Cô có cho thuê chỗ này không?” Callahan hỏi.

“Dừng đi,” tôi nói, không thể nén được cười. “Bê cái đó lên gác và đặt lên giá hay gì đó đi. Làm sao cho nó trông như thể đang ở đúng chỗ ấy.” Tôi thả vội tác phẩm Bộ ngực buồn và tay anh ta. Nó rất nặng – đáng lẽ tôi phải cảnh báo anh ta, và mất một giây, anh ta trượt tay khỏi bộ ngực, tôi vội tóm lấy nó, anh ta cũng vậy, và kết quả là cả hai chúng tôi đều đang ở tư thế giữ lấy nó, tay chồng lên tay vì cả hai đều đang đỡ bức tượng. Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta, và anh ta mỉm cười.

Bang bang.

Đầu gối tôi khuỵu hẳn xuống. Anh có mùi gỗ, xà phòng và cà phê, tay anh to và ấm, và Chúa ơi, cái cách đôi mắt xanh kia nhìn chếch xuống, sức nóng từ cơ thể anh hút tôi nghiêng về phía Bộ ngực buồn và chỉ… bạn biết đấy… chỉ… Thực sự, ai mà quan tâm anh ta là một cựu tù hay không cơ chứ? Ăn cắp với chả ăn kiếc. Dù mơ hồ nhận biết được rằng có lẽ tôi nên đổi biểu hiện của mình từ đê mê trọn vẹn sang cái gì đó giống hơn với người hàng xóm vui vẻ, tôi vẫn hoàn toàn tê liệt.

Một tiếng còi xa vang lên. Trên gác, Angus nổ ra một tràng sủa nhỏ, lao mình về phía cửa trước, tôi đoán từ tiếng đập trên ấy.

“Dưới đấy nhanh lên!” Margaret quát. “Em biết mẹ thế nào rồi đấy!”

Bùa phép bị phá. Cal nhận bức tượng, vớ lấy một cái khác và lên gác. Tôi làm tương tự, vẫn còn đỏ mặt.

Tôi thấy bức Kho báu giấu kín trên giá sách và đặt Cánh cổng màu xanh lên bàn cà phê, nó đứng nghiêng nghiêng ở đó với vẻ tục tĩu nhất.

“Xin chào!” mẹ gọi từ ngoài hiên. “Angus, nằm xuống. Nằm xuống, trật tự. Không. Dừng lại. Trật tự. Không sủa nữa.”

Tôi bế con chó lên và mở cửa, tim vẫn đập thình thịch. “Con chào mẹ! Cơn gió nào đưa mẹ tới đây vậy?”

“Mẹ có ít bánh đây!” mẹ nói lanh lảnh. “Chào Angus! Ai là đứa bé đáng yêu nào? Chào, Margaret, con yêu. Stuart nói chúng ta sẽ tìm được con ở đây. Và ôi, chào. Cậu là ai?”

Tôi liếc nhìn lại đằng sau. Cal đứng ngay ngưỡng cửa bếp. “Mẹ, đây là hàng xóm của con, anh Callahan O’Shea. Callahan, mẹ tôi, điêu khắc gia nổi tiếng, Nancy Emerson.”

“Hân hạnh. Cháu là một fan hâm mộ các tác phẩm của bác.” Cal bắt tay mẹ và mẹ quay sang tôi nhìn nghi hoặc.

“Bố thuê anh ta lắp mấy cái cửa sổ mới,” tôi giải thích.

“Mẹ hiểu rồi,” mẹ nói vẻ hồ nghi.

“Grace, tôi cần chạy sang nhà bên và tới cửa hàng dụng cụ. Cô có cần gì không?” Cal quay sang tôi hỏi.

Tôi cần được hôn. “Ừm, không. Tôi chưa nghĩ ra cái gì,” tôi nói, mặt lại đỏ ửng lên.

“Vậy thì gặp lại cô sau nhé. Rất vui được gặp bác, bác Emerson.” Ba chúng tôi nhìn theo khi anh ta ra khỏi cửa trước.

Mẹ sực tỉnh ra đầu tiên. “Nào, Margaret, chúng ta cần nói chuyện. Được rồi, hai cô bé. Hay vào bếp ngồi đi. Ồ, Grace, cái này không nên để ở đây! Chẳng vui chút nào. Đây là một tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc, con yêu.”

Callahan O’Shea đã đặt Bộ ngực buồn lên bát đựng hoa quả, giữa đám táo và lê. Tôi phì cười. Margaret cười khùng khục và mở túi bánh ra. “Ôi, hết sảy! Bánh cuộn hạt anh túc. Ăn một cái không, Grace?”

“Ngồi xuống, hai đứa. Margaret. Vì Chúa, chuyện con bỏ Stuart là sao?”

Tôi thở dài. Mẹ không đến đây để gặp tôi. Tôi là đứa con gái không gặp vấn đề gì của mẹ. Khi lớn lên, Margaret đã từng (và vẫn kiêu hãnh) là nữ hoàng rắc rối, đầy những vụ nổi loạn tuổi thanh niên, nắm chắc trong tay suất học đại học, học hành xuất sắc và có tài đương đầu bẩm sinh. Natalie, tất nhiên, là đứa con vàng ngay từ lúc chào đời và từ lần hút chết, mọi công việc hằng ngày của con bé đều được xem như những điều kỳ diệu.

Cho tới nay, điều khác thường duy nhất đã xảy ra với tôi là vụ chia tay với Andrew. Chắc chắn là bố mẹ yêu tôi, dù họ xem việc trở thành một giáo viên có phần là con đường dễ dàng (“Ai có thể thì đi làm,” bố nói khi nghe tôi tuyên bố mình bỏ qua trường luật và lấy bằng thạc sĩ về Lịch sử Mỹ với hy vọng trở thành một giáo viên. “Còn ai không thể thì đi dạy.”) Những kỳ nghỉ hè của tôi được đối xử như một điều sỉ nhục những người “thực sự làm việc”. Việc tôi đã quần quật không nghỉ suốt cả năm học – kèm cặp và sửa chữa và soạn giáo án, ở lại trường sau giờ học để gặp gỡ học sinh ở văn phòng, huấn luyên đội hùng biện, tới dự các sự kiện ở trường, đi kèm tới các buổi khiêu vũ và các chuyến đi thực tế, gò lưng ra để theo kịp những đổi mới trong giảng dạy và đối phó với những phụ huynh nhạy cảm, tất cả những vị mong mỏi con họ xuất sắc toàn diện – được xem là không liên quan gì tới thời gian nghỉ ngon lành của tôi.

Mẹ ngồi tự vào ghế và ngó đứa con cả. “Thế nào? Nói đi chứ, Margaret!”

“Con đã hoàn toàn bỏ anh ấy đâu,” Margaret nói, cắn một miếng bánh to. “Con chỉ đang trốn ở đây thôi.”

“À, như thế thì thật lố bịch,” mẹ gắt. “Bố con và mẹ chắc chắn là có vấn đề của riêng hai người rồi. Con có thấy mẹ chạy sang nhà dì Mavis không?”

“Đó là vì dì Mavis quả thật không ai có thể chịu nổi.” Margaret cãi. “Grace còn không khó chịu bằng nửa Mavis nhỉ, Grace nhỉ?”

“Ồ, cảm ơn. Margs. Và cho phép em nói rằng thật là một đặc quyền khi sáng nay được thấy quần áo bẩn của chị rải khắp phòng. Em có được phép giặt đồ cho chị không, thưa lệnh bà?”

“Ừ thì em cũng chẳng có được một công việc thực sự nên, được thôi,” chị nói.

“Công việc thực sự? Còn tốt hơn là tóm một lũ buôn ma túy…”

“Hai đứa, đủ rồi. Con định bỏ Stuart thật đấy à?” mẹ hỏi.

Margaret nhắm mắt. “Con không biết,” chị nói.

“Ừm, mẹ nghĩ như thế thì lố bịch quá. Con đã cưới nó, Margaret ạ. Không phải cứ thế bỏ đi được. Con phải ở lại và giải quyết vấn đề cho đến khi hai con hạnh phúc lại mới thôi.”

“Như mẹ và bố ấy ạ?” Margaret gợi ý. “Giết chị đi, Grace, em có hân hạnh làm thế không?”

“Bố con và mẹ hoàn toàn…” Giọng mẹ lạc đi, và mẹ quay ra săm soi ly cà phê như thể ánh sáng vừa đột ngột xuất hiện.

“Có lẽ mẹ cũng nên chuyển đến đây với Grace luôn,” Margaret nhướng mày gợi ý.

“Được rồi, buồn cười đấy. Không. Mẹ không thể.” Tôi ném cho Margs một tia nhìn đe dọa rồi chậm rãi nói. “Nghiêm túc là, mẹ, bố mẹ yêu nhau, đúng không? Bố mẹ chỉ thích cãi nhau vặt vãnh thôi.”

“Ôi, Grace,” mẹ thở dài. “Tình yêu thì liên quan gì ở đây chứ?”

“Cảm ơn mẹ, Tina Turner,” Margaret châm biếm.

“Con hy vọng là tình yêu có liên quan tới chuyện đó,” tôi phản đối.

Mẹ thở dài. “Ai mà biết tình yêu là gì?” Mẹ phẩy tay ngán ngẩm.

“Tình yêu là bãi chiến trường,” Margaret lẩm bẩm.

“Tất cả những gì chị cần là tình yêu,” tôi cự nự.

“Tình yêu thối hoắc,” chị đáp trả.

“Im đi, Margs,” tôi nói. “Mẹ? Mẹ đang định nói gì?”

Mẹ thở dài. “Con trở nên quá quen thuộc với một người… Mẹ không biết. Có những hôm, mẹ muốn giết phứt bố con đi bằng một con dao cùn. Vì Chúa, ông ta là một luật sư thuế già nua tẻ ngắt. Niềm vui với ông ấy có nghĩa là nằm xuống giả chết ở mấy cái trận đánh trong cuộc Nội chiến ngu ngốc đó.”

“Ấy. Con thích những trận đánh ngu ngốc đó,” tôi xen vào, nhưng mẹ lờ tôi đi.

“Nhưng mẹ cũng không cứ thế mà bỏ đi, Margaret ạ. Cuối cùng thì, bố và mẹ cũng đã thề nguyền sẽ yêu thương và quý trọng nhau, ngay cả nếu điều đó giết chết bố mẹ.”

“Ôi trời. Thật đẹp làm sao,” Margaret nói.

“Nhưng chỉ những lời thề nguyền của mẹ là còn tồn tại thôi, ông ấy khiến mẹ phát điên, chế giễu nghệ thuật của mẹ! Ông ta thì làm được gì chứ? Chạy quanh trong mấy bộ đồ hóa trang, nổ súng. Mẹ sáng tạo. Mẹ tôn vinh dánh hình người phụ nữ. Mẹ có khả năng thể hiện bản thân không chỉ bằng cách càm ràm và nhạo báng. Mẹ…”

“Thêm cà phê không mẹ?” Margs hỏi.

“Không. Mẹ phải đi.” Tuy thế, mẹ vẫn ngồi yêu trên ghế.

“Mẹ này,” tôi thận trọng dò hỏi, “vì sao mà mẹ lại, à, theo cách mẹ nói thì là, tôn vinh dánh hình của người phụ nữ thế?” Margaret nhìn tôi giận dữ, nhưng tôi hơi tò mò. Là vì hồi mẹ khám phá ra bản thân thì tôi đang đi học xa.

Mẹ cười. “Sự thật thì đó là một chuyện tình cờ. Mẹ đang cố làm mấy quả bóng thủy tinh nhỏ treo trên cửa sổ hoặc lên cây thông Noel, các con biết không? Và mẹ gặp rắc rối khi bịt phần cuối lại, rồi bố các con tới và nói rằng nó trông như một cái đầu ti. Thế là mẹ bảo ông ấy rằng chính là nó đấy, và mặt ông ấy tím ngắt đi, mẹ nghĩ, sao lại không chứ? Nếu bố các con có kiểu phản ứng như thế với nó, ai đó khác sẽ nghĩ gì? Rồi mẹ mang nó tới phòng trưng bày Chimera, và họ yêu nó.”

“Ừm,” tôi lẩm bẩm. “Có gì mà không yêu chứ.”

“Mẹ nghiêm túc đấy, Grace. Tờ Hartford Courant gọi mẹ là người theo chủ nghĩa bình đẳng nam nữ hậu hiện đại với nét quyến rũ mỹ học của Mapplethorpe và O’Keeffe khi thăng hoa.”

“Tất cả chỉ từ một cái đồ trang trí Giáng sinh bị hỏng,” Margaret xen vào.

“Cái đầu tiên thì tình cờ, Margaret ạ. Phần còn lại là một sự tôn vinh cho điều kỳ diệu của thân thể, đó chính là người phụ nữ,” Mẹ tuyên bố. “Mẹ yêu việc mẹ làm, thậm chí nếu hai đứa có quá khắt khe để có thể trân trọng một cách xứng đáng nghệ thuật của mẹ. Mẹ có một sự nghiệp mới và thiên hạ ngưỡng mộ mẹ. Và nếu điều đó hành hạ bố các con, thì đấy đúng là một món hời.”

“Phải,” Margs nói. “Sao lại không hành hạ bố chứ. Bố chỉ cho mẹ mọi thứ thôi mà.”

“Chà, Margaret, con yêu, mẹ sẽ phản bác lại câu đó bằng cách nói rằng ông ấy là người có được mọi thứ, và trong tất cả mọi người thì con nên biết trân trọng vị trí của mình. Mẹ đã trở thành phông nền, các con ạ. Ông ấy rất hạnh phúc được về nhà, được phục vụ rượu martini và một bữa tối mà mẹ đã đánh vật hàng giờ trong ngôi nhà không tì vết với lũ trẻ thông minh, ngoan ngoãn và xinh đẹp, rồi nhảy lên gường và ‘quậy’ tưng bừng.”

Margaret và tôi bất giác lùi lại với cùng một cảm giác kinh dị.

Mẹ chĩa một cái nhìn nghiêm khắc về phía Margaret. “Bố thì tuyệt đối gàn dở, còn mẹ thì vô hình. Vậy nên nếu mẹ hành hạ ông ấy, Margaret, đứa con đầu tiên của mẹ, con, trong tất cả mọi người, nên nói, “Mẹ, mẹ làm tốt lắm!” Bởi vì ít nhất ông ấy cũng chú ý tới mẹ và mẹ thậm chí không cần phải chạy sang nhà em gái mình.”

“Ái,” Margaret nói. “Chị chảy máu rồi, Grace.” Kỳ quặc thay, chị đang cười.

“Xin hai người đừng cãi nhau nữa,” tôi nói. “Mẹ, chúng con đều rất tự hào về mẹ. Mẹ, ừm, là một người nhìn xa trông rộng. Thật đấy ạ.”

“Cảm ơn cưng,” mẹ nói rồi đứng dậy. “Rồi, mẹ phải đi bây giờ. Mẹ sẽ phát biểu ở thư viện về nghệ thuật và nguồn cảm hứng của mình.”

“Chỉ dành cho người lớn, con đoán thế,” Margaret lẩm bẩm, giằng lấy Angus trong lòng tôi và làm vẻ mặt hôn hít với nó.

Mẹ thở dài và nhìn lên trần nhà. “Grace, có mạng nhện trên kia kìa. Và đừng có lom khom nữa, con yêu. Tiễn mẹ ra xe, được chứ?”

Tôi vâng lời, bỏ lại Margaret, chị đang cho Angus ăn một ít bánh cuộn của mình.

“Grace,” mẹ tôi nói, “anh chàng vừa ở đây là ai vậy?”

“Callahan?” tôi hỏi. Mẹ gật. “Hàng xóm của con. Như con nói ban nãy đấy.”

“Ừ. Đừng có làm hỏng một chuyện tốt bằng cách phải lòng một gã lao động chân tay, con yêu.”

“Ôi Chúa ơi, mẹ!” tôi la lên. “Mẹ còn không biết anh ấy! Anh ấy rất tử tế.”

“Mẹ chỉ chỉ ra rằng mọi chuyện của con với anh chàng bác sĩ tốt bụng kia đang tốt đẹp, đúng không?”

“Con sẽ không hẹn hò với Callahan đâu mẹ,” tôi nói gọn lỏn. “Anh ta chỉ là một người mà bố đã thuê thôi.”

A, khỉ thật. Anh ta kia rồi, đang vào xe. Anh ta đã nghe thấy, tất nhiên. Phán đoán theo vẻ mặt thì anh đã nghe được đoạn “chỉ là một người mà bố đã thuê”, chứ không phải đoạn “rất tử tế”.

“À, thế là tốt,” mẹ nói bằng giọng lặng lẽ. “Chỉ là từ khi Andrew và con chia tay, con cứ vật vờ như bóng ma, con yêu. Và thật tốt khi thấy chàng trai đó đã mang lại chút màu hồng lên má con.”

“Con nghĩ mẹ là người chiến đấu cho sự độc lập của phụ nữ cơ mà,” tôi nói.

“Đúng thế,” mẹ đáp.

“À, có thể là mẹ đã chế nhạo con! Biết đâu chỉ là thời gian trôi qua đã đủ nhiều và con đã thực sự tự quên được anh ấy. Biết đâu là do mùa xuân. Biết đâu con chỉ thực sự đang trải qua giai đoạn tuyệt vời trong công việc. Mẹ đã nghe kể là con đang ứng cử cho chức chủ nhiệm bộ môn chưa ạ? Biết đâu chỉ là con đang tự sống rất vui vẻ và điều đó chẳng liên quan gì tới Wyatt Dunn cả.”

“Ừmm, ừ thì, thế nào cũng được,” mẹ nói. “Mẹ phải đi đây, con yêu. Tạm biệt! Đừng có mà lom khom nữa.”

“Mẹ sẽ là nguyên nhân cái chết của em,” tôi tuyên bố khi bước lại vào trong. “Đấy là nếu em không giết mẹ trước.”

Margaret bật khóc.

“Ối giời đất ơi!” tôi nói. “Em không có ý đó! Margs, có chuyện gì vậy?”

“Ông chồng ngu ngốc của chị!” chị sụt sùi, quẹt tay ngang mặt để lau nước mắt.

“Được rồi, được rồi, chị yêu. Bình tĩnh lại nào.” Tôi đưa cho chị khăn giấy để xì mũi và vỗ về vai chị trong khi Angus xoắn xuýt liếm nước mắt chị. “Thực ra đang có chuyện gì vậy, Margs?”

Chị hít một hơi thật mạnh. “Anh ấy muốn bọn chị có con.”

Miệng tôi há hốc. “Ôi.”

Margaret chưa bao giờ muốn có con. Thực ra, chị nói rằng hồi ức về chuyện Nat bị gắn vào cái máy thở đã đủ để bóp nát bất cứ bản năng làm mẹ nào mà chị có thể từng có. Chị lúc nào cũng có vẻ thích trẻ nhỏ vừa đủ - liều lĩnh ôm ấp bọn trẻ con nhà anh chị họ của chúng tôi trong những cuộc tụ họp gia đình, nói chuyện với những đứa lớn hơn theo kiểu người lớn dễ chịu. Nhưng chị cũng là người đầu tiên nói rằng chị quá ích kỷ để có thể làm mẹ.

“Thế chuyện này đã được đưa ra bàn bạc gì chưa?” tôi hỏi. “Chị cảm thấy thế nào?”

“Khá kinh hồn táng đớm, Grace ạ.” Chị bật ra. “Chị đang trốn ở nhà em, tán tỉnh gã hàng xóm cường tráng, không nói chuyện với chồng, và mẹ thì rao giảng cho chị về hôn nhân! Như thế còn không rõ chị cảm thấy thế nào ư?”

“Không,” tôi nói chắc nịch. “Chị còn đang gào khóc thảm thiết vào lông con chó của em. Rất mất kiểm soát đấy, chị yêu. Em sẽ không kể với ai đâu.”

Chị ném cho tôi một cái nhìn sũng nước và đầy biết ơn. “Chị cảm thấy… kiểu như… bị phản bội vậy,” chị thừa nhận. “Như thể anh ấy đang nói rằng chị là chưa đủ. Và em biết đấy, anh ấy… anh ấy có thể làm người khác rất bực mình, em biết không?” Hơi thở của chị lại bắt đầu dồn dập. “Anh ấy không phải là người thú vị nhất trên đời, đúng không?”

Tôi lẩm bẩm rằng không, tất nhiên không rồi.

“Và thế là chị cảm thấy anh ấy vừa quật thẳng vào đầu chị.”

“Thế chị nghĩ sao, Margs? Chị có nghĩ có thể chị muốn một đứa con không?” tôi hỏi.

“Không! Chị không biết nữa! Có thể! Ôi, chết tiệt. Chị đi tắm đây.” Chị đứng dậy, đưa con chó cho tôi, nó đang nhà nốt miếng bánh cuộn hạt anh túc còn lại trong đĩa của tôi và ợ. Vậy là kết thúc màn tâm sự thâm tình chị em.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...