Đợi Em Nói Yêu Anh

Chương 43: Trở về là vì em


Chương trước Chương tiếp

Cạch một tiếng, cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, Trình Hạo từ bên trong bước ra ngoài. Lâm Vũ đang ngồi chăm chú trên giường, nghe thấy tiếng động liền theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa nhìn một chút, con mắt không nhịn được sáng lên.

Chiếc áo tắm mở rộng ra để lộ làn da màu đồng khỏe mạnh, xương quai xanh tinh tế, cơ ngực hơi gầy nhưng rắn chắc vừa phải, trên đó còn vương vài giọt nước lấp lánh dọc theo cơ bụng, quyến rũ đến không thể tả. Mái tóc ướt sũng lòa xòa trước trán, ánh mắt màu hổ phách do mới tắm nên phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, giống như viên bảo thạch lưu ly sáng bóng muốn hút hồn người. Nước miếng không tự chủ đánh ực một cái, yêu nghiệt a. Hồi trước cứ tưởng tên Hàn Minh kia là yêu nghiệt nhất, không ngờ anh hai mới là thâm tàng bất khả lộ. Rõ ràng bề ngoài là bộ dáng ôn hòa lại xa cách, không ngờ lại có một mặt yêu nghiệt như vậy.

Buồn cười nhìn vẻ mặt háo sắc của nhóc con nhà mình, Trình Hạo từ từ bước đến, mỗi một bước cổ áo càng thêm mở rộng, giọng nói trầm trầm quyến rũ như rượu ủ lâu ngày, kết hợp với bộ dáng hiện tại thật giống như hoa anh túc mê hoặc người

"Muốn sờ không"

"Muốn".

Người nào đó bất giác trả lời, ngay sau đó lại nhận ra có gì không đúng, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, trừng mắt nhìn anh

"Anh trêu em"

Anh không đùa nữa, bước một bước dài đến gần giường, ôm cô vào lòng, cười cười không nói. Đúng là anh cố tình, ai bảo cô hai lần đều khiến anh khó nhịn như vậy, nếu như nhịn thêm vài ba lần nữa, không hỏng thì cũng nghẹn chết a. Chỉ là trước đây Trình Hạo vốn cảm thấy bộ dạng con trai quá đẹp mắt không có cái gì tốt, nhưng mà hiện tại, nhìn khuôn mặt yêu thích của cô, xem ra cũng không tệ.

"Anh hai, Nhan thúc vừa gọi tới cho em, vụ quy hoạch đó đúng là ngừng rồi"

Nhớ tới chuyện gì đó, cô quay sang nói với anh, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ, còn có thêm một chút tò mò. Ban đầu là muốn tự mình ra tay, không ngờ tới anh nói lời giữ lời, tất cả đều thay cô lo liệu ổn thỏa, lại còn nhanh như vậy, mặc dù cô không biết rõ anh dùng cách gì, nhưng mà, không thể không nói, cảm giác này thực giống như được người ta bảo vệ, cảm giác rất tốt. Đừng nhìn anh bình thường bề ngoài ôn hòa như vậy, cô ở với anh 6 năm, còn không hiểu hết hay sao. Là ông chủ đứng phía sau Hoàng gia, lại là người sẽ tiếp quản Trình Thị trong tương lai, nếu như không đủ tài năng thủ đoạn, cũng sẽ không tồn tại trên thương trường lâu như vậy. Cô còn nhớ năm cô 15 tuổi, lúc đó anh mới 16 tuổi, cô tận mắt chứng kiến anh đứng trước một người đàn ông run rẩy quỳ trên mặt đất mà van xin, ánh mắt anh rét lạnh, ánh mắt lúc đó, quả thực giống như bậc đế vương cao cao tại thượng, quả thực khiến cho người ta sợ hãi. Nụ cười ôn hòa trên môi anh vẫn vô cùng quen thuộc, nhưng, lại khiến cho người đàn ông kia đổ mồ hôi hột, bàn tay phải run run cầm con dao sắc nhọn tự tay cắt đi hai ngón tay của mình, đau đớn tột cùng lại không dám oán trách nửa lời. Cô cũng nhớ biểu tình của anh khi phát hiện ra cô nấp sau cánh cửa, đó là lần đầu tiên cô thấy anh lo lắng như vậy, ngay cả nụ cười quen thuộc thường trực trên môi cũng chợt tắt ngấm. Anh không để tâm đến người đàn ông kia, mặc cho hắn bị thuộc hạ xử lý liền ôm cô ra ngoài, ôm cô chặt đến mức khiến cô không thở nổi

"Vật nhỏ, em sợ không"

Sợ, sợ cái gì chứ. Giọng điệu của anh run run, thậm chí còn có chút dè dặt. Đôi mắt cô mở lớn, không phải do sợ hãi, chẳng qua là do quá kinh ngạc.

"Nhìn thấy anh hai như vậy, có phải cảm thấy, anh rất độc ác rất tàn nhẫn hay không. Có phải muốn rời bỏ anh hay không"

Hồi ức mơ hồ cứ thế tràn về. Khi cô hiểu anh muốn nói gì, nhanh chóng lắc lắc đầu, kiên định mà nói:" Em không sợ. Anh hai, em biết anh sẽ không làm tổn thương em, nên em không sợ"

Hình như lúc đó, anh giống như thở phào một hơi, ôm cô chặt hơn. Chẳng qua, từ 6 năm trước cho đến bây giờ, cô vẫn không cảm thấy có gì không đúng, một người đàn ông, cần kiên cường và quyết đoán khi làm việc, lại cần dịu dàng với người thân. Ngoại trừ mẹ và ba nuôi, thì người mà cô tin tưởng nhất trên đời này chính là anh, dù có tàn nhẫn như thế nào đi nữa, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô dù chỉ một chút. Nghĩ lại, một đoạn quá khứ như thế, có lẽ, từ lần đầu tiên anh dang tay ra với cô, cô đã biết, người đàn ông này sẽ theo mình đồng cam cộng khổ, cả đời. Lâm Vũ à, mày cũng thật ngu ngốc, sao bây giờ mới nhận ra nhỉ, từ rất lâu rồi, trái tim đã bị anh bắt lấy, vốn không còn là của mình nữa.

Trình Hạo cười đến bí ẩn, vụ quy hoạch đó đương nhiên không thể thực hiện, ngay cả khi cô không nói, anh cũng sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước. Không chỉ là động đến nới an nghỉ của người đã khuất, hơn nữa lại còn khiến nhóc con của anh không vui, chuyện như vậy, anh tuyệt không cho phép.

"Anh hai", cô đột nhiên gọi nhỏ, hai mắt cong cong, cười đến sáng lạn.

"Chúng ta ra biển chơi đi"

... ....

Ào ào

Biển lớn mênh mông, dưới ánh chiều tà đỏ rực giống như được phủ lên một lớp màu lóng lánh trong suốt. Từng con sóng từ ngoài xa cuồn cuộn mạnh mẽ, sau một khắc lại mau chóng tản đi, chầm chậm tan ra thành những dòng nước nhỏ con bấu víu vào bờ, in thành những dấu ấn nông sâu trên nền cát. Ở nơi đó, cũng có hai bóng dáng đi bên cạnh nhau, hai bàn chân trần mặc cho nước biển làm ướt, thoải mái hưởng thụ cảm giác mát lạnh sảng khoái. Nhìn từ đằng sau, chỉ thấy một bóng lưng con trai cao lớn khỏe mạnh, bên cạnh là người con gái cao gầy thanh mảnh, hai người đứng bên cạnh nhau bên bờ biển, xứng đôi như vậy, giống như khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp cũng chỉ làm nền cho đôi bích nhân.

Hít thật sâu làn gió sảng khoái dễ chịu, phảng phất như còn mang chút hơi mặn của biển, Lâm Vũ thỏa mãn nhắm hai mắt lại hưởng thụ. Lâu rồi không được hít thở không khí trong lành như này, cả người giống như hòa vào trong gió biển, thực sự rất sảng khoái.

"Cũng đã lâu lắm rồi"

"Ừ, cũng đã lâu lắm rồi"

Đã lâu lắm rồi bọn họ không đến đây. Ngày trước, Lâm Vũ chỉ là một con bé sinh sống ở quê, cho đến 13 tuổi còn chưa biết thế nào là biển. Trình Hạo nhìn làn sóng dào dạt trước mắt, dường như thấy bóng dáng một cô bé xinh đẹp trong chiếc váy trắng muốt hiếu kì vừa nghịch nước vừa chạy nhảy xung quanh không biết chán, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hướng anh cười đến sáng lạn.

"Anh hai, mau lại đây. Nước mát lắm, mau lại đây"

Bàn tay nho nhỏ đưa về phía anh, sau lưng lại là chiều tà đỏ rực, lại giống như cả biển lớn ôm lấy thân hình bé bỏng của cô. Bàn tay to không khỏi nắm lấy bàn tay đang để bên cạnh, bao nhiêu năm như vậy, vẫn có thể nắm lấy bàn tay này, âu cũng là một loại hạnh phúc.

Lâm Vũ mặc cho anh nắm lấy bàn tay của mình, hai người sóng bước bên nhau, không nói gì. Mặc dù im lặng, nhưng mà, cảm giác thật sự tốt lắm, giống như tận hưởng không gian chỉ thuộc về riêng hai người, cảm nhận hơi ấm qua lòng bàn tay, cảm nhận sự hiện hữu của người mình yêu thương, tất cả phiến muộn đều may đi mất, có chăng chỉ còn niềm hạnh phúc lấp đầy. Nhìn chăm chú vào bầu trời phía xa, cao vời vợi, nếu như, có thể mãi mãi như vậy, thật tốt biết mấy...

....

Chân của Lâm Vũ dưới sự chăm sóc tận tình của ai đó nhanh chóng khỏi hẳn, chỉ là, trong những ngày đó, cả hai đều có những khoảnh khắc hết sức vui vẻ. Trình Hạo sủng cô thì không phải nói, Lâm Vũ đối với anh lại càng thêm ỷ lại, mối quan hệ phát triển hết sức tích cực. Chân đã khỏi, Lâm Vũ cũng bắt đầu đi học lại, đương nhiên là trong hình dáng của Lâm Nhiên. Ngày hôm trước cô vô tình nhận được mail của nhà trường gửi về, nói qua nói lại chính là hi vọng cô có thể quay về trường tiếp tục học tập, thái độ có thể nói hết sức khẩn thiết, làm cho Lâm Vũ cực kì tò mò. Cô không phải là sinh viên giỏi, cũng không tham gia hoạt động đóng góp gì, ngoài lần dính phải vụ vu oan kia chưa từng gặp hiệu trưởng thêm một lần nào, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra đây.

"Nhiên"

Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Vũ quay đầu, không dự đoán thấy khuôn mặt vô cùng tuấn tú của ai đó. Khác với Trình Hạo, khuôn mặt tuấn mĩ có vẻ sạch sẽ ôn hòa, khuôn mặt của người trước mặt chỉ có thể miêu tả bằng một chữ" lạnh". Đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn mĩ, chỉ là khí tức lạnh lẽo nguy hiểm khiến người ta không dám lại gần, trên người lại mang theo khí chất cao quý vương giả khó có thể che giấu.

"Thần"

Lâm Vũ gọi nhỏ, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lại mìm cười. Phải rồi, cô quên mất là anh đang làm giảng viên ở đây. Nhìn người trước mặt, lại nghĩ đến bức mail mới nhận được, Lâm Vũ bỗng dưng hiểu ra. Thái độ của nhà trường thay đổi, có khi nào liên quan tới anh hay không?

"Nhiên, có rảnh không"

...

Dạ thần lịch sự đẩy cửa, Lâm Vũ nói một tiếng cám ơn rồi bước vào trong. Đây là một quán bar, nói là bar nhưng không hề hỗn loạn như những quán bar khác, bên ngoài trông giống như một quán cafe, không gian bên trong bày trí cũng không tệ. Hai người ngồi vào quầy bar, Dạ Thần gọi ra hai chai bia lạnh, Lâm Vũ nhìn thấy, không khỏi cười cười. Năm đó anh dẫn cô đi cũng chính là cùng nhau uống bia lạnh, uống đến mức cả hai đều ngà ngà say, không ngờ anh vẫn nhớ.

"Em vẫn khỏe chứ"

Mở nắp hai chai bia, đẩy một chai đến trước mặt cô, Dạ Thần chậm rãi hỏi. Lâm Vũ cầm lấy chai bia anh đưa tới, mỉm cười gật đầu

"Ưm, vẫn tốt. Lần trước đã khiến anh lo lắng rồi, em xin lỗi"

Dạ Thần cũng cười, khuôn mặt tuấn tú bình thường lạnh lùng trước mặt cô lại vô cùng dịu dàng : " Không sao. Anh chỉ là tò mò thôi, lần đó có chuyện gì xảy ra sao"

Lâm Vũ mím môi, hai mắt thoáng qua tia buồn bã, nụ cười trên môi cũng chợt tắt :"Ngày hôm đó là ngày mẹ em qua đời"

Dạ Thần ngẩn ra, nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, vội vàng nói:" Xin lỗi, anh...."

"Không sao, em biết mà", cô ngắt lời.

"Chắc em buồn lắm"

Anh nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, trong mắt tràn đầy đau lòng. Cô khẽ nhếch miệng không nói gì, quả thực, đúng là rất đau, trong đầu lại nghĩ, cũng may có anh hai ở bên, giúp cô vực dậy, nếu như chỉ có một mình, cô không biết làm sao có thể vượt qua được đây.

"Sao anh lại về trường làm giảng viên",

trong đầu vẫn quanh quẩn chuyện này, cô không nhịn được liền hỏi.

Anh cười, đáp, giọng điệu đùa giỡn:" Anh chính là thất nghiệp a, không ngờ phỏng vấn liền được chọn"

Cô bĩu đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ chính là không thèm tin. Có quỷ mới tin anh ấy. Mặc dù trên người anh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng nhìn đường may sợi chỉ vô cùng khéo léo, tuyệt đối là hàng thiết kế riêng, giá trị không nhỏ, đó là chưa kể đến khí chất vương giả trên người anh, có muốn giấu cũng không được.

Anh nhướng mày:" Em không tin"

Cô cũng nhướng mày:" Nghĩ sao em tin"

Anh giơ giơ hai tay ra trước, tỏ ý đầu hàng. Khuôn mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng vào mắt của cô, thái độ đột nhiên thay đổi khiến Lâm Vũ không phản ứng kịp

"Nhiên, lần này anh trở về, một phần để mở rộng thị trường kinh doanh sang Trung Quốc, một phần khác, là vì em"

Anh gằn từng chữ một, Lâm Vũ không khỏi sững sờ, đầu đang hơi cúi xuống mạnh mẽ ngẩng lên. Vì cô, anh rốt cuộc là đang nói gì vậy.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...