Xe Đường Tố Khanh mới vừa lái khỏi tòa thị chính, trên tầng cao nhất của tòa thị chính, từ một đống tài liệu lớn Âu Dương Khiêm phiền não ngẩng đầu lên, lập tức bấm số điện thoại riêng gọi xuống phòng làm việc của phó thị trưởng, nhưng điện thoại vang lên trong trạng thái không người nào nghe, lo lắng cô xảy ra chuyện gì, Âu Dương Khiêm vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, hoàn toàn quên mất phòng thư ký lầu dưới cũng có điện thoại.
Trong tay anh thậm chí còn nắm bút máy, một đám nhân viên nghi ngờ nhìn thấy anh đi ra, đến thang máy cũng không kịp chờ nên phải đi thang bộ.
"Ngài khỏe chứ, xin hỏi có chuyện gì không?" Đang cúi đầu, cảm nhận có một người đang đi về phía mình, cô ngọt ngào chào hỏi đồng thời ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vẻ mặt vội vã của thị trưởng, cô run rẩy đứng lên, cung kính hô: "Chào Thị trưởng!" .
"Cô ấy đâu?" Âu Dương Khiêm liền nghiêm mặt hỏi.
"À?" Thư ký nhất thời không kịp phản ứng, chẳng biết ‘cô ấy’ trong miệng của Thị trưởng là ai ? Nghi ngờ nhìn anh.
Âu Dương Khiêm không có tính nhẫn nại, lo lắng cô gái vừa mới xuất viện đã vội vã đi làm, có phải xảy ra chuyện gì hay không, lướt qua vẻ mặt mê man trên mặt người thư ký, không nói gì đi vào phòng làm việc của Phó Thị trưởng.
Lúc này thư ký mới biết người thị trưởng cần tìm là ai, vội vàng đi theo, hướng về phía người đàn ông đang đứng ngẩng người nhìn căn phòng trống rỗng, bàng hoàng nói: "Mới vừa có chuyện nên Phó Thị trưởng đi ra ngoài rồi ạ, ngài tìm cô ấy có chuyện quan trọng sao?". Trong lòng thư ký nghi ngờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thị trưởng phải tự mình xuống tìm người như thế, hơn nữa nhìn bộ dáng của anh giống như rất vội.
Đối phương trầm mặc một hồi, giọng nói không rõ, lên tiếng hỏi: "Đi từ lúc nào? Có phải có chuyện gì không"
"Mới vừa đi ra ngoài, Phó Thị Trưởng cũng không có nói chuyện gì, chỉ nói có chút việc muốn đi làm, rồi sau đó sẽ về nhà." Thư ký trưởng thành thật trả lời, sợ hãi chờ đối phương căn dặn.
"Biết" giọng nói của anh âm trầm xen lẫn chút phiền muộn, không cho đối phương thời gian hiểu chuyện, lập tức xoay người rời đi.
Thư ký nhìn cái theo bóng lưng mọi lúc một xa của anh, trong lòng cảm thấy chuyện hôm nay quá không bình thường, mặc dù thị trưởng không nói gì, thế nào anh lại mang đến cho người ta cảm giác cô đơn và lạnh lẽo? Có lẽ đây chính là bản chất của những người có chức vị cao!
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Khi Đường Tố Khanh đi vào cục giáo dục của thành phố S, mặt không biến sắc, quan sát những cảnh tượng chung quanh, nghiêng nhìn cách bài trí cổ điển, những bức tranh vẽ treo trên tường, từ những nét vẽ tỉ mỉ có thể nhận thấy nó thuộc về những họa sĩ tài hoa, cho người ta cảm giác bước vào một khung cảnh mùa xuân, thật không hổ danh là cục giáo dục
Đi chưa được mấy bước, đã có một cô gái mặc chỉnh trang, gương mặt xinh đẹp đi tới chào hỏi, rất rõ ràng là cô ấy đang đợi cô.
"Phó thị trưởng Đường, ngài khỏe chứ, tôi là thư ký thuộc phòng tổng hợp cục giáo dục, cục trưởng Lạc đã đợi ngài bên trong, xin mời phó thị trưởng đi theo tôi!" Mang theo một giọng nói nhu hòa và mềm mỏng, rất cảm động.
Đường Tố Khanh cười nhạt rồi gật đầu một cái, đi theo cô ta đến phòng làm việc của cục trưởng, nghe mọi người nói người làm việc vì sự nghiệp giáo dục rất nho nhã và lịch thiệp, không ngờ vừa mới tiếp xúc với thư ký thôi mà cô đã cảm nhận sâu sắc điều đó, trong lúc Đường Tố Khanh bất chợt có chút tò mò với người cục trưởng kia rồi.
Đến tột cùng là người ngồi vững chiếc ghế cục trưởng kia là người như thế nào, chỉ vừa mới qua tuổi hai mươi đã vững vàng như thế, có phải là một người có gương mặt hung ác chỉ cần nhìn qua là khiến người ta nơm nớp lo sợ, hay rằng cũng nho nhã như những người làm trong cục giáo dục?
Mang theo một bụng hứng thú, Đường Tố Khanh đi theo thư ký thư tới một cánh cửa cuối hành lang, thư ký gõ cửa, sau đó dẫn cô đi vào bên trong.
Cũng gần như suy đoán của cô, phòng làm việc to, khắp nơi đều là hương thơm của cỏ cây, thảm lông cừu màu xám tro làm cho người ta cảm nhận sự ấm áp, cửa bên tay phải trưng bày một giá sách lớn, từ xa nhìn lại, thấy rằng bên trong có đầy đủ loại sách, bên tay trái còn là bàn tiếp khách làm bằng vải bố, trên khay trà bày một bình trà và bộ tách bằng men sứ xanh, bởi vì ông nội cô rất thích thu thập đồ cổ, đối với những món đồ trước mặt Đường Tố Khanh ít nhiều cũng phân biệt được thật giả.
Trên vách tường treo một bức thư pháp, bên dưới tấm ảnh, góc bên phải còn ghi chú ‘Ngày Lạc Mộ’, đối với người vô cùng yêu thích thư pháp như Đường Tố Khanh, cảm giác giống như là tìm được một người tri âm, tán thưởng mà nhìn những dòng chữ kia, không phải đã rèn luyện trên mười năm thì chẳng thể nào viết ra những dòng chữ cứng rắn và mạnh mẽ như thế.
Cạnh cửa chính còn có một bàn làm việc loại lớn, phía trên trưng bày một máy vi tính tinh thể lỏng, và những chồng tài liệu cao ngất, phía sau bàn làm việc là cửa sổ sát đất, giờ phút này có một người đàn ông cao lớn đang ngồi quay lưng về phía cô, nghiêm túc quan sát phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, Đường Tố Khanh ho nhẹ một tiếng, ý đồ là gọi về lực chú ý của người đàn ông kia, một giọng nói ngọt ngào chậm rãi vang lên: "Cục trưởng Lạc, ngài khỏe chứ!" .
Lúc này, người đàn ông kia vẫn đắm chìm vào phong cảnh bên ngoài từ từ xoay đầu lại, dò xét Đường Tố Khanh một cách cẩn thận.
Mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn lại mang sắc hồng nhạt đầy khỏe khoắn, mắt ngọc mày ngài, và khóe miệng nở ra một nụ cười, thân thể đẩy đà ẩn hiện trong bộ đồ công sở, đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng, giờ phút này Lạc Mộ Thiên có loại cảm giác, người trước mắt mới giống như một người làm giáo dục, trong lòng suy nghĩ đến việc trên tivi bảo rằng cô bị thương rất nặng? Nhưng sao ra viện nhanh như thế?
"Phó thị trưởng Đường?" Câu nghi vấn lại mang theo một chút ý tứ không khẳng định.
Đôi mắt kia trầm ổn và vô cùng thâm thúy, dù Đường Tố Khanh đã có hai năm đánh nhau trên chính trường thế mà tim vẫn đập nhanh, có loại cảm giác như bị ai đó lột da đầu, cô cười nhạt mà gật đầu, ngượng ngùng nói: "Là tôi, cục trưởng Lạc, ngài khỏe chứ, đột nhiên đến gặp thế này, xin lượng thứ!".
"Mời ngồi!" Lạc Mộ Thiên đi bên ghế sofa rồi nói.
Mặc dù người đàn ông trước mặt không có vẻ hung ác như trong truyền thuyết, hơn nữa còn mang một diện mạo dịu dàng và anh tuấn, ngũ quan rõ ràng, lông mi hiên ngang, bộ dáng của một công tử, nhưng đôi mắt thâm thúy và bén nhọn làm người ta vừa nhìn đã biết đó không phải là người đơn giản, Đường Tố Khanh bình tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, tính toán lên tiếng hỏi thăm: "Cục trưởng Lạc, là như vầy, không biết xin vào trường học công lập ở đây có khó khăn không, hay có nơi nào nhận các đứa bé của vùng núi xa không?" .
Lạc Mộ Thiên nhìn cô một chút, đang lúc Đường Tố Khanh cảm thấy mình có hơi đường đột, anh ta như nghi vấn, như khẳng định: "Là cô hỏi cho cô gái nhỏ lần trước cô cứu mạng?" .
"Ặc, đúng, thật ra thì cũng không chỉ vì cô gái kia, tôi cảm thấy khi thành phố đã phát triển thì những người nông dân không có người thân, không có quê quán, phần lớn sẽ mang con cái mình lên thành phố để sinh sống, tìm việc làm, tìm kế mưu sinh, mà một số trường học công lập lại thiên vị, cự tuyệt thu nhận những học sinh có vùng miền khác, học phí ở các trường học tư nhân lại quá đắc, như vậy thì chẳng khác nào bắt con của những người công nhân kia tiếp thu một nền giáo dục xấu cả." Đường Tố Khanh chầm chậm nói ra, lời nói không giấu được sự quan tâm dành cho nhân dân, cũng là thể hiện việc cô đang coi trọng ngành giáo dục.
Nói xong lời này, Đường Tố Khanh liền hối hận, cô lại cảm thấy giống như mình đang phê phán ngành giáo dục hiện tại vậy? Người ta làm cục trưởng cục giáo dục có thể đồng ý giúp một tay hay không?