Mỗi tiếng kêu đau của Đường Tố Khanh lại là một nhát dao đâm vào tim anh, phiền não đến chẳng chịu nổi, anh lập tức lấy điện thoại trong túi ra, bấm số điện thoại của một người.
Điện thoại được nhận, Sở Chiến bá đạo không thèm đợi người kia lên tiếng, lo lắng nói: "Cô ấy kêu đau.".
"Kêu đau? Người nào đau?" Liễu Kiều Minh đang mặc áo khoác trắng tiếp tục loay hoay nghiên cứu dược liệu của mình, không rõ chân tướng hỏi, cảm giác đầu dây bên kia là một tòa khí lạnh, rốt cuộc sợ hãi bỏ thứ trong tay xuống, lĩnh ngộ được từ ‘cô ấy’ trong lời bạn tốt nói là ai
"A, đau là khó tránh khỏi, thuốc mê cũng chỉ có hạn, lại nói toàn thân cô ấy bị thương nặng như vậy có thể không đau sao? Không cần lo lắng, đây là hiện tượng bình thường." Liễu Kiều Minh phớt tỉnh giải thích, trong óc nhớ lại tin tức mới vừa dò thăm, là Sở Chiến đang thi hành nhiệm vụ, nhưng từ khi nào anh ấy lại ở với cô gái kia? Hơn nữa còn để ý đến cô ta như thế?
"Như thế nào mới không để cô ấy đau?" Sở Chiến cắn răng nói, chỉ nghe tiếng kêu đau yếu ớt đã khiến cho lòng anh nóng nảy không dứt, cộng thêm đối phương không đạo lí như vậy, đương nhiên anh biết đây là hiện tượng bình thường, vấn đề là cô rất đau, cô đau khiến tim anh khó chịu.
"Nếu không thì dùng thuốc giảm đau hoặc thuốc mê?" Liễu Kiều Minh đề nghị, bị đau lại bất chấp đạo lý, thật sự là đau lòng đến loạn rồi.
"Không phải nói có tác dụng phụ sao?" Sở Chiến trả lời với một giọng chẳng mấy tốt lành, làm một bác sĩ thế nhưng lại dám lừa gạt anh, nếu đám bác sĩ kia chịu cho cô dùng thuốc thì anh cần gì phải gọi điện cho cậu ta?
"Đó là thuốc men của bệnh viện, còn đây là thuốc do tớ tự nghiên cứu nên không có tác dụng phụ, nhưng mà đúng là khó uống hơn một chút, có lẽ hiện tại tớ phải qua đó một chuyến?" Liễu Kiều Minh thử thăm dò, cái thế giới này sợ rằng chỉ có anh và Lãnh Nhất Thiên mới dám nói chuyện với Sở Chiến như thế, không người nào không sợ chết cả.
Chỉ là Liễu Kiều Minh tính sót một chuyện, đó chính là không lâu về sau, sẽ có một cô gái chẳng những dám nói chuyện như thế với Sở Chiến, thậm chí còn thường quát mắng anh, mà Sở Chiến chính thức trở thành nô lệ của vợ, mà anh còn tỏ ra bộ dáng vô cùng vui mừng khi bị sai bảo.
"Ừ." Sở Chiến đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại, trong lòng cuối cùng cũng thở ra.
Sở Chiến cứ ngồi lẳng lặng trước giường, dịu dàng dụ dỗ cô gái đang hôn mê, cũng không quản chuyện đến tột cùng cô có nghe anh nói hay không, nhìn cô khẽ nhíu mày hay khóe miệng mím chặt, tim của anh lại ê ẩm, nếu sớm hiểu chuyện anh đã yêu cô, có lẽ sẽ không có trận tai nạn này, đều do anh phản ứng quá mức chậm chạp, Sở Chiến thầm tự trách.
Sáng sớm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, đánh thức Sở Chiến đang gục đầu bên giường bệnh, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nhìn người trên giường chẳng có dấu hiệu tỉnh giấc, trong con ngươi có chút tối tăm, anh thương yêu vuốt ve mái tóc mềm như tơ lụa, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Ngày hôm qua, kể từ sau khi bạn tốt mang thuốc giảm đau đến, cô không còn kêu đau nữa, điểm này để cho anh thở phào nhẹ nhõm đi ít nhiều, Đường Tố Khanh cũng được chăm sóc tốt, Sở Chiến xoay người đi ra ngoài, định mang một ít nước nóng về.
Sáng sớm, tại nơi lấy nước nóng cố định của bệnh viện, có một người đàn ông với gương mặt anh tuấn trông như một đại minh tinh, nhưng lại mặc một bộ quần áo lôi thôi lếch thếch, ống tay áo vén lên đến cổ tay, chăm chú nhìn vào bình nước bóng của mình, bên cạnh người đàn ông đó là những thiếu nữ lặng lẽ ngắm nhìn, thỉnh thoảng trò chuyện nho nhỏ, thỉnh thoảng cúi đầu thẹn thùng cười một tiếng.
Trước tình cảnh này, Sở Chiến đến liếc cũng không thèm liếc, tiếp tục lấy phần nước nóng của mình, sau đó bước nhanh về phòng bệnh của Đường Tố Khanh, tâm cứ mãi nhớ về cô gái ở trên giường bệnh.
Trở lại phòng bệnh, Sở Chiến không ngại cực khổ cầm khăn bông lên, vặn nước nóng, bắt đầu vệ sinh cơ thể cho cô gái nhỏ đang nằm trên giường, tỉ mỉ lau từng ngón tay một, giống như đó là bảo bối của anh.
Đang chú tâm vào việc lau thân thể của Đường Tố Khanh nên Sở Chiến không có phát hiện, cặp mắt luôn khép chặt đang cử động như thể cố gắng mở ra, lông mi hơi run rẩy, cũng không có chú ý tới, các ngón tay cô đã không ngừng co giật.
Từ từ mở hai mắt ra, Đường Tố Khanh không hiểu mình đang ở đâu, mờ mịch nhìn chung quanh, trí nhớ loáng thoáng hiện về những cảnh ở công trường, nguy hiểm, cô gái nhỏ đâu?
Đường Tố Khanh nhẹ nhàng quét mắt khắp căn phòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia, lập tức gấp gáp lên tiếng, có thể bởi vì cô là bệnh nhân nên cổ họng của cô khô khốc, muốn nói lại chẳng thể nói được lời nào.
Sở Chiến nghe được giọng nói kia, liền quăng đầu về phía cô, mừng rỡ phát hiện cô đã tỉnh lại rồi, lập tức buông khăn bông trong tay ra, nóng nảy nói: "Em đã tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái không?" .
"Đứa bé. Cô bé kia đâu?" Đường Tố Khanh sửa lại giọng nói của mình một chút, trên công trường cô giám sát, không ngờ ở chỗ nguy hiểm thế lại xuất hiện một đứa bé, nhớ lại những chồng gạch kia, trong lòng Đường Tố Khanh liền sợ, hi vọng cô gái nhỏ không có việc gì, nếu không mạng của cô có lấy lại cũng quá uổng phí.
"Đứa bé nào? Bây giờ em không nên nói nhiều, anh sẽ đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em" tâm Sở Chiến trong nghi ngờ, đôi tay to lớn sờ sờ khuôn mặt nhỏ như quả trứng mà anh yêu thương, đưa cô một cái hôn an ủi, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn bóng lưng đang vội vã chạy ra ngoài, đây là chồng của cô sao, vì sao mới vừa rồi anh lại dính gần cô thế? Dường như còn sờ soạng mặt của cô, còn hôn cô, chẳng lẽ anh thay đổi tính tình rồi, nhưng mà vì sao cô - một người chẳng thích người khác chạm vào người mình, nhưng khi anh chạm vào cô lại không ghét.
Trong chốc lát, Sở Chiến cùng một đám bác sĩ đi vào, sau khi vào đến, lập tức kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô, thỉnh thoảng hỏi mấy câu.
"Như thế nào? Không có việc gì chứ!" Sở Chiến lo lắng hỏi.
"Tỉnh lại là không sao rồi, cố gắng chăm sóc tốt cho cô ấy, chờ đến khi nào những ngoại thương lành, sẽ điều trị đến những nội thương, sau đó vợ của cậu sẽ bình an vô sự." Bác sĩ cười ha hả nói, sau đó mang theo một đám bác sĩ đi ra phòng bệnh.
Nghe vậy, tâm Sở Chiến được thả ra, đi tới bên cạnh Đường Tố Khanh, nhìn bộ dáng vừa tỉnh lại của cô, cúi đầu cùng giúp cô đứng dậy. Đưa hai tay vòng ra sau lưng cô, ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Lần này em khiến anh sợ lắm rồi, lần sau không được như thế nữa nhé.".
Sở Chiến nhàn nhạt nâng khóe miệng lên, đưa một đôi mắt thâm thúy nhìn cô, dịu dàng mà thương yêu, khóe miệng tràn ra sự cưng chiều không che giấu, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô, có chút nóng, một chút khó chịu, để cho lòng cô loạn nhịp, không biết phải làm sao, Đường Tố Khanh mơ màng liền đáp một tiếng ‘ừ’.
Lấy được sự đáp trả của Đường Tố Khanh, tâm Sở Chiến thực tế hơn rất nhiều, cưng chìu giật nhẹ chóp mũi của cô, tiếp theo là càng tiếp xúc thân mật với cô hơn, cả căn phòng tràn ngập ôn tình, chẳng ai nở đành lòng mà phá hư, Đường Tố Khanh mơ màng bị anh ôm lấy, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.