Mà lúc làm việc thì do nhà thầu giám sát và chịu trách nhiệm chính, nên Đường Tố Khanh cảm giác công việc của mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vì trước đây, tất cả tài liệu xây dựng, máy móc thiết bị, và cả số lượng nhân công đều được chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến ngày bắt tay vào làm việc.
Mấy ngày nay vì mảnh đất Tây Giao kia, Đường Tố Khanh phải đi sớm về trễ, Sở Chiến đối với biểu hiện của cô, ngoài miệng vẫn nói không có gì, nhưng trong lòng vô cùng bất mãn.
Anh không ngừng nguyền rủa người trong văn phòng chính phủ chẳng ai có thể dùng được? Thế nào cứ bắt cô phải làm tăng ca, để cho anh mỗi ngày đều phải chờ đến hơn nửa đêm mới có thể ôm cô gái nhỏ ngủ, nhưng chỉ khi có cô bên cạnh anh mới ngủ ngon.
Hôm nay là bắt đầu một tuần làm việc mới, Đường Tố Khanh dùng xe ô tô của mình chạy ra công trường ngoài ngoại ô, mặc dù cô có cho một người chuyên nghiệp giám sát, không phải đến công trường mọi ngày, bởi vì trừ giám sát ra, cô còn rất nhiều công việc khác phải làm.
Mảnh đất Giao Tây, trải qua hơn một tuần cố gắng, nơi này không còn là mảnh đất hoang sơ ban đầu, móng đã được làm xong, cách công trường một đoạn không xa là những lều bạc, trong cái lều trừ tài liệu kiến trúc hay những dụng cụ xây dựng, còn là nơi nghỉ ngơi của công nhân và một cái nhà bếp nhỏ.
Mà lúc này đây, sau khi ăn điểm tâm sáng, mọi người ra ngoài công trường làm việc đã trở về, một đoàn nhân công thân thể kệch cỡm, quần áo cũ màu đang ngồi trên mặt đất, mỗi người cầm trong tay một chén cháo loãng và hai cái bánh bao, hít hà ăn thật nhanh.
Như những người công nhân khác, Tờ Kế Nao đến và nhận phần ăn của mình, cũng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, uống chén cháo loãng, nhưng khác những người kia là tướng tá anh vô cùng nho nhã, diện mạo yếu đuối dường như không hợp với bộ đồ công nhân mạnh mẽ, nếu đi ra ngoài phố, tuyệt đối sẽ bị người ta xem như công tử nho nhã.
Ăn cháo loãng xong, Tờ Kế Nao để chén cháo không xuống, sau đó cầm hai cái bánh bao lớn tựa như đang cầm một món đồ ăn ngon đi vào trong lều của mình.
Người chủ thầu tinh mắt, nhìn thấy Tờ Kế Nao cầm bánh chuẩn bị rời đi, lên tiếng nói: "Tiểu Nao, ăn no rồi sao?".
Bị người khác gọi lại, Tờ Kế Nao xoay lại nhìn người đang đi về phía mình, cười nói: "Anh Lưu, em ăn no rồi, anh cứ ăn đi ạ.".
Người chủ thầu đi tới bên cạnh Tờ Kế Nao, vỗ vỗ bả vai anh nói: "Tôi nói này, đàn ông mà ăn bấy nhiêu đó sao làm việc nổi, làm việc một ngày hay hai ngày cũng sắp ngất, cậu ngã xuống thì Nhân Nhân phải làm thế nào? Lại nói Nhân Nhân vẫn là đứa bé, luôn sống ở một chỗ không an toàn như thế này, tôi đã nói nên đưa bé đến nhà trẻ sẽ tốt hơn mà.".
"Chuyện này. . . . Anh Lưu, thật ngại quá, chờ tôi có đủ tiền rồi sẽ đưa Nhân Nhân đi ra ngoài thuê nhà trọ ở." Tờ Kế Nao khó khăn nói.
Anh mới vừa từ nông thôn lên, cho là có thể tìm một công việc tốt ổn định cuộc sống, không để cho Nhân Nhân chịu khổ, nhưng dựa vào học vấn chỉ bậc tiểu học của anh, không có tiền lại không có quyền, rất khó đặt chân vào đất thành thị.
Trước đây không lâu, thấy văn phòng chính phủ chuẩn bị tìm người thi công công trình lớn, anh vội vàng mang theo Nhân Nhân chạy đến nơi đây xin làm công nhân xây dựng, nguyên nhân là làm việc cho văn phòng chính phủ sẽ không bị khất hay nợ lương như các nhà thầu khác, hơn nữa còn có chỗ ăn ở.
Trước tìm kiếm công việc còn phải chi cho cuộc sống nên căn bản tốn hơn phân nửa tiền để dành, bây giờ anh đã không có năng lực để thuê phòng trọ.
"Tôi nói này, cậu là một người đàn ông lại mang theo một đứa bé thì làm việc cũng không dễ dàng, Nhân Nhân là một đứa nhỏ hiểu chuyện, tôi cũng rất thích nó, nhưng đây là quy định cấp trên, không thể để trẻ em ở nơi nguy hiểm như công trường thế này, những đứa bé khác ở tuổi của Nhân Nhân cũng bắt đầu đến trường hay nhà trẻ rồi, Nhân Nhân lại cứ đi theo anh em chúng ta sống vất vả qua ngày, cũng chẳng thể học tập được gì, hơn nữa bé còn là bé gái; sống với một đám đàn ông sẽ có những bất tiện nhất định.” Người chủ thầu không hề nề hà nói thẳng vào vấn đề.
Hiện tại ông là chủ thầu, nếu như trên công trường của ông xảy ra án mạng, đoán chừng cả đời này ông chỉ có ăn không ngồi rồi, hay về quê làm nông dân cày ruộng; công thêm phẩm chất đàn ông cũng chẳng ai đoán được, nếu đám công nhân đó bị cấm dục lâu, biết đâu lại xin ý nghĩ xấu với Nhân Nhân, trước qua không phải báo chí thường đăng những tin tức như thế sao?
"Tôi hiểu là mình đang làm khó anh Lưu, nhưng hiện tại tôi lại không có tiền, anh Lưu có thể cho tôi thêm ít thời gian nữa để dàn xếp mọi chuyện không ạ." Tờ Kế Nao thỉnh cầu nói.
Anh biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nhưng trước mắt anh không có tiền, còn những người công nhân ở đây, mỗi người đều phải nuôi gia đình của mình, đâu ai có tiền để cho anh mượn? Hiện tại biện pháp duy nhất chính là chờ đến cuối tháng lãnh lương, đến lúc đó sẽ tính cách khác hay ra ngoài vùng ngoại ô mướn một căn nhà nhỏ.
"Vậy cậu nhanh lên một chút, nếu có người đến kiểm tra, phát hiện Nhân Nhân trên công trường, hậu quả lớn này tôi cũng gánh không nổi. Khi đó đừng trách tôi vô tình nhé!, cậu cũng sẽ mất công việc, như vậy cậu và Nhân Nhân còn chật vật hơn hiện tại. Thời gian trước tôi nghe nói gần đây có một Cô nhi viện, một số công nhân vì muốn đi làm nên đưa con đến đó ở đỡ và họ chấp nhận nuôi mà không lấy tiền của phụ huynh, tôi đề nghị, đưa Nhân Nhân đến đó ở một thời gian sẽ tốt hơn, chuyện ăn mặc hay học tập không cần lo, chờ cậu ổn định rồi thì đón con về cũng không muộn." Người chủ thầu đề nghị.
Tờ Kế Nao vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bệch, cười khổ nói: "Anh Lưu, có thể cho tôi suy nghĩ thêm một chút không?".
Sau đó, Tờ Kế Nao gật đầu một cái, xoay người hướng về cái lều nhỏ, đi vào trong lều, một mùi hôi thối xông vào mũi, những người công nhân khác cũng đang tập trung vào lều, làm việc cả ngày khiến họ mệt mỏi, một số công nhân dứt khoát không tắm rửa, cởi tất thối ra liền nằm lên giường ngủ, tạo nên một thứ mùi chua vô cùng khó chịu.
Tờ Kế Nao cũng biết Nhân Nhân chịu nhiều uất ức, thúi như vậy làm sao có thể cho con bé phát triển bình thường được, nhưng bây giờ anh đã đến nước đường cùng rồi.
"Ba, ba xem, ghim tóc của Nhân Nhân có đẹp không?" Một giọng nói trong trẻo của bé gái vang lên, kéo gọi tâm tư của Tờ Kế Nao trở về.
Chỉ thấy ở góc trong cùng của lều có một đứa bé nhỏ chừng năm hay sáu tuổi, cô gái với hai bím tóc dễ thương, gương mặt vàng vọt đến xanh xao nhưng nụ cười trên mặt lại đáng yêu vô ngần, cô bé vừa tắm xong nên mặc một chiếc áo đầm màu trắng, đôi mắt đen huyền trong veo như suối nguồn.
"Nhân Nhân đúng là xinh đẹp, mới nhìn ba còn không nghĩ đó là Nhân Nhân của ba?" Tờ Kế Nao cười ha hả nói, từ phía sau lưng lấy ra hai chiếc bánh bao to, đưa phần thưởng của mình đến trước mặt cô gái nhỏ.
Được khen thưởng trong mắt cô bé lộ ra nụ cười vui vẻ, mặc dù chỉ có hai chiếc bánh bao, lại làm cho bé ngập chìm trong hạnh phúc, bé đưa hai tay ra nhận lấy hai chiếc bánh bao trong tay Tờ Kế Nao, rồi trả một cái lại cho Tờ Kế Nao, vừa gặm bánh vừa nói: "Ba, ăn đi."
"Ba đã ăn rồi, đây là cho Nhân Nhân." Tờ Kế Nao nhân hậu vuốt tóc con gái nhỏ, trên mũi dâng lên tia chua xót.