Vừa đi ra khỏi lối đi, Sở Chiến không có bỏ cô gái nhỏ trong ngực xuống, vẫn lấy phương thức mập mờ ôm cô đi vào trong biệt thự, trên đường nhìn thấy người làm chào hỏi vẻ mặt đều không thay đổi, bước chân vững vàng có lực, Đường Tố Khanh ở trong ngực cũng cảm thấy an tâm, giống như mèo con híp mắt lại, đem nghi ngờ trong lòng nói ra: "Sao vậy?" .
Người đàn ông ôm cô không trả lời, chẳng qua hai tay ôm cô thật chặt thêm, Đường Tố Khanh tò mò mở mắt ra, nhưng không ngờ người đàn ông không biết từ lúc nào đã ôm cô vào trong phòng trên lầu, bóng đen cao lớn từ từ đến gần trước mặt cô, trong nháy mắt, nhẹ nhàng ngậm môi dưới đỏ thắm của cô, Đường Tố Khanh bị buộc ngửa đầu thừa nhận anh dịu dàng hôn sâu, môi hơi hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào, mặc dù hai người đã trao đổi qua vô số lần hôn sâu, mỗi lần hôn, cô cũng không kìm hãm được run rẩy, nhịp tim tăng lên, môi lưỡi của anh thật giống như mang theo điện, làm cho đầu óc choáng váng, rõ ràng hai người đều là người mới vào nghề, nhưng không ngờ năng lực học tập của người đàn ông mạnh như vậy, ngắn ngủn mấy tháng, đã rất nhuần nhuyễn.
Đầu lưỡi anh linh hoạt lướt qua cô, nhẹ nhàng liếm hút môi dưới của cô, liền vội vàng chui vào trong miệng cô, câu đầu lưỡi cô, cùng dây dưa lẫn nhau, dịu dàng hôn chẳng biết tại sao càng ngày càng trở nên cuồng dã, người đàn ông đem nụ hôn nóng bỏng để phát tiết tâm tình trong lòng, không biết anh đang sợ cái gì.
Cảm giác được anh sợ cùng lo lắng, Đường Tố Khanh không đẩy anh ra, mặc cho anh hôn cô, thỉnh thoảng còn nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Nụ hôn nóng bỏng để cho Đđường Tố Khanh cảm thấy sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người anh, nếu không phải anh vẫn lấy phương thức mập mờ ôm cô, đoán chừng lúc này cô đã xụi lơ rơi xuống đất.
"Ừ..." Một cách thức tiêu chuẩn hôn sâu, dây dưa triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến Đường Tố Khanh rốt cục kiên trì không nổi, từ khóe miệng tràn ra một tiếng than nhẹ nhàng, Sở Chiến mới có ý buông cô ra, kéo vào trong ngực ôm cô thật chặt, như vậy vẫn không thể hóa giải ghen tức trong lòng kia.
Vừa rồi anh đang triển khai hội nghị khẩn cấp trong bang, nhìn thấy Lý trưởng lão khẩn trương chạy vào phòng họp, báo cho anh biết cô gái nhỏ của anh đã xảy ra chuyện gì, một phút kia cái gì cũng liều mạng, bỏ lại hơn một trăm thuộc hạ tinh anh trong bang, trong ánh mắt nghi ngờ anh hướng cửa phòng họp chạy ra ngoài, cũng không quản có thể vì vắng mặt hội nghị mà mất mấy triệu.
Ở trong lòng anh, chỉ có cô gái nhỏ là quan trọng nhất, bởi vì anh biết kể từ khi bắt đầu yêu cô gái nhỏ, tính mạng của anh đã không thể tự mình làm chủ, giống như cô gái nhỏ có một bàn tay vô hình nắm thật chặt lấy tim của anh, hơi sơ sẩy một cái liền khó thở.
Lý trưởng lão hình như nhìn ra anh hiểu lầm cái gì, vội vàng cũng đi ra khỏi phòng họp, lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay đuổi theo Sở Chiến, ở phía sau anh thở hỗn hển lên tiếng nói: "Chủ, chủ tử, phu nhân, cô ấy cùng A Hiền gặp mặt.". Vừa đi vừa nói còn lau cái trán đầy mồ hôi, cả mặt lão Trương bởi vì lâu rồi không vận động mà trở nên xám xịt.
Nghe vậy, bước chân Sở Chiến dừng lại, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, không xảy ra chuyện là tốt rồi, ngay sau đó thần kinh anh lập tức khẩn trương, không xác định nói: "Phu nhân đã gặp Giang Thiếu Hiền?" .
"Vâng, đúng vậy." Trong mắt ông chú tóc hoa râm lóe lên nghi ngờ, thở hổn hển trả lời, thế nào lần này chủ tử bọn họ so với trước kia dễ dàng hơn, chẳng lẽ A Hiền không phải là tình địch của chủ tử sao?
Ông chú tóc hoa râm đâu biết, giờ phút này Sở Chiến không phải là không gấp, anh đã sớm bắt đầu ghen tức bay đầy trời, chỉ có thể ở trong lòng đè nén, nhưng so với cô gái nhỏ gặp chuyện không may, anh càng hy vọng cô gái nhỏ gặp Giang Thiếu Hiền, ít nhất là cô an toàn.
Nhíu mày thật chặt, Sở Chiến không vui hỏi: "Hôm nay không phải tôi đã phân phó tổ huấn luyện kết thúc trước thời gian huấn luyện sao? Phòng Giang Thiếu Hiền xa như vậy, phu nhân làm thế nào gặp hắn?" . Sở Chiến thừa nhận anh làm ra một ít quỷ kế, nhưng thật sự dáng dấp của hắn cùng anh giống nhau như đúc ở trước mặt Giang Thiếu Hiền rất không có tự tin, Giang Thiếu Hiền là con người đứng đắn, dáng dấp công tử trắng trẻo, tính tình được phái nữ yêu thích, hơn nữa đối phương so với anh gặp trước cô gái nhỏ hai năm, chỉ một thời gian này cũng không cách nào vượt qua, không giống anh tính tình bá đạo lãnh khốc, còn là phẩn tử hắc đạo, tên nói ra nghe thế nào cũng không tốt.
Nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình như vậy, ông chú tóc hoa râm nhìn không ra tâm tư chủ tử bọn họ, tình thế khó xử, căng thẳng nói: "Bởi vì lúc trước ngài không nói không thể gặp A Hiền, cho nên phu nhân nói muốn gặp A Hiền lão nô cũng không tiện ngăn cản." .
"Ở đâu?" Câu nói vừa dứt Sở Chiến bước nhanh đi về phía trước, không có truy cứu trách nhiệm của ông chú tóc hoa râm.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, biết chủ tử không có nổi giận, ông chú tóc hoa râm nhanh chóng trả lời: "Ở bãi cỏ bên ngoài sân huấn luyện." .
Lúc này trong lòng Sở Chiến đã sớm nháo đến lật trời, cô gái nhỏ của anh đi theo Giang Thiếu Hiền đến bên ngoài sân huấn luyện nơi cực kỳ ít người nói chuyện phiếm, mặc dù anh rất tín tưởng cô gái nhỏ, nhưng không thể sao lãng chính là tình yêu của Giang Thiếu Hiền đối với cô, anh tuyệt đối không đánh cuộc được.
May nhờ cực kỳ quen thuộc đường ở trong bang, chờ lúc anh đi vào bên cạnh sân huấn luyện, dường như đúng lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau, anh dừng bước chân lại, xa xa đứng ở một bên, tai anh cực thính thậm chí nghe được nội dung rõ ràng bọn họ nói chuyện phiếm.
Khi nghe thấy Giang Thiếu Hiền hỏi cô gái nhỏ có thể yêu hắn không, Sở Chiến ngừng hô hấp, trong mắt lóe lên lo lắng không xác định, khi nghe thấy cô gái nhỏ kia cực kỳ nhanh chóng chối bỏ trả lời, trái tim Sở Chiến giống như đã bay lên trên mây, chỉ mấy giây, tim của anh đã lên lên xuống xuống mấy lần, có thể thấy được ảnh hưởng cô gái nhỏ đối với anh sâu cở nào.
Khi đó anh hận không được ôm cô gái nhỏ thật chặt vào trong ngực, như vậy mới có thể trấn an trái tim sợ hãi của anh, đúng là anh đã làm như vậy, không để ý hết thảy công việc trong bang, không để ý tâm tình của mình sẽ hù dọa được cô gái nhỏ không, anh ôm cô gái nhỏ liền đi về, vừa vào trong phòng không thể chờ đợi hôn đôi môi đỏ mọng làm cho anh lưu luyến không dứt, linh hoạt ôm thân thể mềm mại thật chặc vào trong ngực đầy thích thú, hận không được đem cô nhào nặn khảm vào trong tim của mình, vĩnh viễn cũng không tách ra.
Trong lòng mãnh liệt dâng trào không cách nào thối lui, chỉ một nụ hôn nóng bỏng cũng không thể làm cho lo lắng cùng ghen ở trong lòng hắn yên tâm, không biết lúc nào thì, Sở Chiến dùng cả hai tay bắt đầu lột quần áo cô gái nhỏ, lúc cô còn chưa biết rõ tâm tình của người đàn ông, đã bị anh ăn sạch hết.
Trận vận động này giống nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, từ dịu dàng càng về sau càng cuồng dã, người đàn ông nhiệt tình để cho cô chống đỡ không chịu nổi, nhưng từ lúc anh không cẩn thận biểu lộ vẻ mặt sợ hãi, Đường Tố Khanh ít nhiều cũng đoán được cái gì, nghiêm túc phối hợp với anh, giống như con cái biển, tự do tự tại vui vẻ bơi lội.
Cho đến đêm khuya mới dừng lại, lúc này Đường Tố Khanh đã không còn khí lực, cả người ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, hai mắt nhắm giống như mèo con nói lầm bầm mặc cho người đàn ông ôm cô đi rửa mặt, trong lúc vô tình đã đi vào giấc ngủ.
Trải qua sợ hãi và lo lắng, lúc này Sở Chiến căn bản không buồn ngủ, ôm cô gái nhỏ ngủ say thật chặt vào trong ngực, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất tới gương mặt nghiêm túc mà cưng chìu nhìn cô ngủ, trong lòng suy nghĩ làm sao cô gái nhỏ có nhiều người nhớ nhung như vậy, điều này làm cho anh có lúc cũng cảm thấy áp lực mười phần.
Nghe cô gái nhỏ vô ý rên rỉ trong giấc mộng, Sở Chiến cưng chiều hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra trong giấc mộng kia, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng này làm cho anh trầm mê không dứt, rất là mê người.
"Bảo bối, em là của một mình anh, không được yêu hay không cần nhìn lâu những người khác có được không? Nếu không anh sẽ ghen." Sở Chiến đến bên lỗ tai khéo léo của cô dịu dàng nói, cũng không biết cô có nghe thấy không, trả lời anh chỉ có tiếng hít thở đều đều, nhưng làm tim anh yên ổn không ít.
Ban đêm gió lớn, lớn như thế trong phòng ngủ chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ loáng thoáng có thể nhìn thấy trên giường lớn chứa được tám người có hai người, đột nhiên, một người lưu loát lật người, thuận lợi đè lên trên người một người kháci, một người phụ nữ giấc đang ngủ say, đột nhiên cảm giác trên người có cái gì nặng đè ép cô, mở mắt to còn buồn ngủ ra nhìn, chính là một người đàn ông tràn đầy tinh lực.
"Anh làm gì vậy?" Người phụ nữ khàn khàn giọng nghi ngờ hỏi, trong lòng suy nghĩ làm sao thể lực của người đàn ông này lại tốt như thế, hơn nửa đêm còn chưa ngủ, mắt cô còn buồn ngủ chưa kịp suy nghĩ bị người đàn ông này đã hành động khác thường.
"Lão bà, làm vận động một chút thân thể sẽ khỏe mạnh hơn." Một người đàn ông không có ý muốn dừng lại, còn dùng cả tay chân dẻo dai xuống phía dưới giở trò.
"Đã vận động rồi, em không muốn, em muốn đi ngủ!" Một cô gái hoàn toàn biến mất cơn buồn ngủ, lắc lắc thân thể phản kháng nói, tiếp tục như vậy, ngày mai, ngày kia cô không cần phải đi làm.
Người đàn ông đâu chịu nghe cô, nhìn cô ngủ ngon như vậy, nghĩ đến nhiều người nhớ nhung cô gái nhỏ như vậy, anh muốn thời thời khắc khắc cũng quấn lấy cô, cho đến trong lòng anh không còn lo sợ mất đi mới thôi.
Vì vậy ngày thứ hai Đường Tố Khanh ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, may mắn ngày mai là chủ nhật không cần đi làm, nếu không người trong cơ quan lại bắt đầu giễu cợt cô, coi như da mặt cô dầy nữa cũng không chịu nổi sự cười giỡn của bọn họ.
Mắt vừa mới mở ra liền nhìn thấy một người đàn ông tinh thần phấn chấn đang cười híp mắt nhìn cô, Đường Tố Khanh nghĩ đến kẻ đầu sỏ làm toàn thân cô đau nhức, cầm cái gối đầu bên cạnh lên ném về phía người đàn ông, hổn hển nói: "Còn cười!" .