Độc Y Xấu Phi

Chương 98: Kết cục


Chương trước

Sau đó, Bách Lý Thái Vi rốt cuộc không nói chuyện nữa, nhất thời không gian hoàn toàn yên lặng, Anh Đào đứng bên cạnh chủ tử nhà mình, đầu cúi xuống, vết máu nơi khóe miệng cũng không dám lau đi, như chủ tử trầm mặc không lên tiếng.

Bách Lý Thái Vi chăm chú nhìn chén trà trong tay, hàng lông mi dày đặc nhẹ nhàng run rẩy như một cái bóng. Lại một cái thế thân? Trong cung không biết tiến vào bao nhiêu kẻ thế thân rồi, không biết đã bức tử bao nhiêu oan hồn?!

Mỗi khi đêm đến, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, có thể nghe thấy du đãng trong gió những nữ nhân thê lương khóc kêu, nguyên nhân chỉ để thỏa mãn nam nhân cao cao tại thượng kia đối với một nữ tử đã chết nhớ mãi không quên, thật sự buồn cười cực kỳ!

Nếu có thể, Bách Lý Thái Vi ước gì tự tay chấm dứt tính mạng của hắn! Từ khi biết được chân tướng ngày đó, nàng hận không thể lột da hắn, ăn thịt, uống máu của hắn……

Chỉ là, cứ như vậy để hắn chết đi, thật sự tiện nghi cho hắn rồi.

Hắn hại nhà nàng người phá người vong, làm hại Công Tôn Bách chết không toàn thây, làm hại nàng cùng nữ nhi người quỷ xa cách, chỉ đơn giản là chết đi, hoàn toàn không đủ dập tắt cừu hận trong lòng nàng! Huống chi, hắn chết rồi, nàng phải làm sao?

Cho tới nay, nàng tiếp tục sống với mục đích đúng là muốn cho hắn không cách nào sống thoải mái, hắn không vui không thoải mái, nàng sẽ cao hứng. Chỉ là, một ngày nào đó thật sự chấm dứt tính mạng hắn, nàng biết thế nào? Nàng có khả năng làm cái gì khác hay sao? Nàng có thể bước theo nam nhân bao lâu nay vẫn chôn chặt trong lòng nàng hay sao, nam tử cao thượng như áng mây đó? Không! Bách Lý Thái Vi lắc đầu, từ lúc nàng đã bị Nguyên Khuê bắt đi, sinh hạ cho nhi tử cho hắn, nàng đã không còn xứng với Công Tôn Bách. Nàng đã ô uế rồi!

“Anh Đào, đi, nói phòng bếp làm chút thức ăn Thái tử thích, rồi đem cho Thái tử đi. Gần đây Thái tử rất hiếu học, đừng để hắn ham học quên thân. Hắn không phải yêu nhất món cá sao? Ngươi tự làm canh cá đi, hầm thật kỹ một chút, nước canh phải thành màu trắng sữa —— Nhớ kỹ, tự mình đưa đi, tận mắt thấy Thái tử uống.”

Nghe thấy hai chữ “Thái tử”, Anh Đào trong lòng khẽ run rẩy, nhưng nàng chỉ là một nô tỳ hèn mọn, cái gì đều thay đổi không được, chỉ có thể nghe theo lệnh Bách Lý Thái Vi “Vâng, nương nương!”

Lửa nhỏ, ấm tử sa, nước canh cá vốn trong suốt, dần dần biến thành màu trắng sữa, Anh Đào rút cây trâm trên đầu, mở một hạt trân châu, đem bột phấn màu tím bỏ vào trong canh cá, thoáng chốc, màu tím bị màu trắng bao trùm, mùi thơm bốn phía.

Ai…… Anh Đào thở một hơi thật dài. Hổ dữ không ăn thịt con, đây là đạo lý ai cũng biết, nhưng mà trong hoàng gia này, đạo lý coi như không có.

Lúc Anh Đào trở về, đã là chạng vạng.

“Hắn uống rồi?” Cởi ra trang sức hoa lệ ban ngày, Bách Lý Thái Vi một thân trung y màu trắng như tiên tử, dường như thời gian không tồn tại, không để lại bất cứ dấu vết nào trên người nữ nhân tôn quý này.

“Phải” Thời điểm thốt ra lời này, Anh Đào có chút không đành lòng. Rõ ràng là hoàng thượng cùng Hoàng hậu đấu pháp, vì sao cuối cùng liên luỵ đến Thái tử? Thái tử không phải là nhi tử ruột của bọn họ sao?

“Ngươi không ngạc nhiên sao, bổn cung có thể hạ độc con trai của chính mình?”

Bách Lý Thái Vi cười, cúi đầu bắt đầu tô vẻ đầu ngón tay thon dài của mình, Anh Đào bị dọa đến mức liên tục lắc đầu. “Nô tỳ không dám!”

“Trong lòng ngươi có thể tò mò, nhưng nếu để lộ một chút tiếng gió, cha mẹ cùng đệ đệ của ngươi, sẽ cho ngươi ngu xuẩn chôn cùng!”?

“Nương nương, nô tỳ không dám!” Anh Đào “ba” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ cái gì cũng không biết, nô tỳ vĩnh viễn đối với nương nương trung thành! Cầu nương nương hãy tin nô tỳ!”

Dù cho đi theo bên người Bách Lý Thái Vi đã rất lâu, Anh Đào vẫn chưa bao giờ có thể đoán tâm trạng hỉ nộ thất thường của chủ tử, cho nên chỉ có thể cung kính dập đầu xin thứ lỗi. Bách Lý Thái Vi nói, tuyệt đối sẽ làm ra. Người trong cung ngoài cung chết không thể đếm hết, trong tay Bách Lý Thái Vi oan hồn không ít, nếu không nàng làm sao có thể ổn thỏa làm chủ mẫu hậu cung chứ!

“Ngươi trung thành, bổn cung đương nhiên tin tưởng. Đứng lên đi, người ta mà thấy, còn tưởng rằng ta là hung thần ác sát, đem một cô nương xinh đẹp doạ đến hoảng sợ như vậy!”

Bách Lý Thái Vi kéo Anh Đào đã đánh mất khéo léo đứng dậy, run rẩy ách xì một cái, “Cầm, lau đi! Nữ nhân phá tướng sẽ không tốt!”

“Tạ nương nương ——”

Chờ Anh Đào đi rồi, Bách Lý Thái Vi lấy ra trúc tiếu, nhẹ nhàng thổi. Trúc tiếu thanh âm không vang dội, như có như không, người bình thường căn bản nghe không ra. Bất quá trong chốc lát, một hắc y nhân hiện ra trước mặt nàng.

“Có chuyện gì?” Nam nhân thanh âm của có chút khàn khàn, dáng người cũng rất thon dài rắn chắc, hắn không hề che mặt, lẳng lặng đứng dưới ánh đèn, nam nhân mặt có chút dữ tợn, tất cả đều có dấu vết hoả thiêu lẫn dao kiếm.

“Ta muốn biết nữ nhân bên trong Hồi Ức Lâu là ai ——”

“Muốn động thủ sao?” Hắc y nhân khoa tay múa chân một tư thế, Bách Lý Thái Vi lắc lắc đầu. “Trong cung đã thật lâu không có náo nhiệt như thế! Hiếm khi hoàng thượng để ý một nữ nhân, ta muốn để cho nàng ta tiếp tục sống, sau đó từng chú tra tấn nàng ta đến chết, như thế chơi mới vui.”

Bách Lý Thái Vi nói một lời này, khiến cho hắc y nhân nhíu nhíu mày, qua hồi lâu, nam nhân mới phát ra tiếng, “Thái Vi, làm như vậy có ý nghĩa sao? Người bị ngươi tổn thương càng ngày càng nhiều, căn bản vẫn thương tổn không đến Nguyên Khuê, ngược lại sẽ làm chính ngươi mắc nợ thiên hạ càng nhiều máu!”

“Ta biết!” Bách Lý Thái Vi xoay người, mắt phượng rưng rưng, “Ta biết được ta trước mắt không thể gây tổn hại gì đến hắn, nhưng hắn cũng không dám giết ta! Ta chính là muốn để cho hắn thấy những nữ nhân giống người kia từng người từng người chết đi, để hắn đau càng thêm đau, chỉ cần hắn đau, ta sẽ vui vẻ cao hứng!”

Nhìn Bách Lý Thái Vi có chút điên cuồng, hắc y nhân sải bước đến trước mặt nàng, “Thái Vi, hãy buông bỏ hết thảy, theo ta đi, được chứ? Chúng ta rời khỏi nơi này, có được không?”

“Rời khỏi? Rời khỏi, ta có thể đi đâu chứ?” Nói đến đây, nước mắt vẫn luôn đọng trong mắt nàng rốt cuộc rơi xuống.

“Đi nơi nào cũng được! Không cần phải giết người, cũng không cần làm cho ai nấy đều hỗn loạn lo lắng! Ngươi vốn dĩ thuần khiết đắc như tuyết trắng, vì sao lại biến thành như thế?”

...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...