Độc Tôn Tam Giới

Chương 829: Cấu tứ trận pháp 2


Chương trước Chương tiếp

Nếu muốn duy trì mười năm trăm năm, cái kia càng cần Giang Trần tích lũy ngàn năm mới có thể làm được. Đây quả thực là con số dọa người.

Giang Trần đoán chừng, con số này, chỉ sợ chỉ có những trưởng lão tông môn kia mới cầm ra được.

Hơn nữa, mặc dù có thể lấy ra, cũng sẽ thương gân động cốt.

- Ta không cần nó vận hành trăm năm, nhưng năm năm, đó là ít nhất.

Giang Trần tính toán một chút, năm năm đã là lằn ranh thấp nhất của hắn.

Đương nhiên, mặc dù là Linh Thạch cần có trong năm năm, cũng cần Giang Trần tích lũy năm mươi năm mới có thể duy trì.

Dù Giang Trần là đại hồng nhân của Đan Trì cung chủ, hắn cũng biết, dự chi năm mươi năm bổng lộc, cái này là không thực tế.

Mà nếu như muốn thực hiện nhiệm vụ tông môn, nhu cầu Linh Thạch nhiều như thế, độ khó của nhiệm vụ, tất sẽ vượt qua trước kia trợ giúp Vân Niết trưởng lão luyện chế Huyền Long Đan sáu văn.

Cái này đối với Giang Trần mà nói, hiển nhiên không cách nào giải quyết khẩn cấp.

- Vẫn là phải phát tài a.

Giang Trần lại một lần nữa cảm nhận được phiền não khi không có tiền. Hiện tại trên thân thể hắn, ngược lại là có rất nhiều thứ đáng giá.

Ví dụ như Long Huyết, Long tinh, Mộc Linh tuyền.

Nhưng những cái này đều là át chủ bài, tuyệt đối không thể bạo lộ. Một khi bạo lộ, thế tất phiền toái không ngừng, Giang Trần không muốn để lộ ra những át chủ bài này.

Bằng không thì một giọt Long Huyết, đã đủ giải quyết tất cả vấn đề rồi.

Đương nhiên, cũng không phải là hắn không có cách khác. Nếu như đi tìm Đan Trì cung chủ, hoặc tìm Vân Niết trưởng lão, hai vị kia tất sẽ cấp cho hắn.

Nhưng mà, Giang Trần không muốn đi cửa này.

Tiền này phải là tự mình lợi nhuận, mới có thể tiêu an tâm a.

Lúc trước Giang Trần ly khai Mộc Linh tuyền, cũng đã lấy được rất nhiều Linh Thạch. Lấy nhóm Linh Thạch này ra kiểm kê, số lượng thực không ít, ít nhất có thể giải quyết một nửa nhu cầu của Giang Trần.

- Dùng toàn bộ nhóm Linh Thạch này, cũng chỉ có thể giải quyết một nửa nhu cầu, còn có một nửa, đi đâu lợi nhuận đây?

Giang Trần nghĩ nghĩ.

Biện pháp ngược lại là có rất nhiều, nhưng mà đều cần thời gian. Hiện tại Giang Trần thiếu nhất chính là thời gian, hắn không muốn vì một trận pháp, mà dùng nhiều thời gian đi kiếm tiền, từ đó hoang phế thời gian tu luyện.

Đây là vì nhỏ mà mất lớn, Giang Trần sẽ không lấy.

- Được rồi, đi một bước tính một bước. Dù sao gần đây ta đều ở Chí Tôn khu tu luyện, ngoài Chí Tôn khu có phòng ngự, người bình thường là không vào được địa bàn của ta.

Trận pháp này, tuy Giang Trần rất muốn lập tức bố trí, nhưng cũng biết một thời ba khắc là rất khó hoàn thành.

Cũng may, ngoài động phủ có cấm chế, người khác là vào không được.

Giang Trần muốn bố trí trận pháp vòng trong, là phòng ngừa khách không mời mà đến. Vạn nhất có người có đại thần thông, lại không mời mà tới, bí mật Mộc Linh tuyền của mình sẽ bại lộ.

Mặc dù có Long Tiểu Huyền tọa trấn, hoàn toàn có thể giết người diệt khẩu, nhưng vạn nhất là cao tầng của Đan Càn Cung, loại sự tình giết người diệt khẩu này, Giang Trần là làm không được.

Về tới chỗ cư trụ, Giang Trần đang muốn bế quan tu luyện, bỗng nhiên ngoài động phủ truyền vào một đạo Truyền Âm Phù:

- Giang sư huynh, theo lệnh chủ nhân nhà ta, mời ngài tham gia Chí Tôn khu nguyệt hội ba ngày sau, thưởng trà luận đan, nghiên cứu thảo luận đại thế của Vạn Tượng Cương Vực.

Sớm có Câu Ngọc đi ra ngoài động phủ, không bao lâu, liền cầm một phong thiệp mời về.

Cái thiệp mời này chế tác phi thường chú ý, cực kỳ tinh xảo.

- Giang Trần đạo hữu, chúng ta là thiên tài Chí Tôn khu, dừng chân ở đỉnh tông môn, nên phóng nhãn toàn thế giới. Ba ngày sau chỗ ta tổ chức Chí Tôn khu nguyệt hội, thưởng trà luận đan, chỉ điểm giang sơn, nghiên cứu thảo luận đại thế? Đạo hữu mới nhập Chí Tôn khu, đích thị là người phong nhã, mời đại giá quang lâm, chớ khiến ta chờ chực.

Lạc khoản có ba chữ, Thẩm Thanh Hồng.

Thẩm Thanh Hồng, Giang Trần tự nhiên có ấn tượng, chính là một trong những tồn tại trẻ tuổi cao cấp nhất của Đan Càn Cung, nghe nói một thân tu vi, đã là nửa bước Thánh đạo.

Ở toàn bộ Chí Tôn khu, đó cũng là tồn tại top 3.

Chí Tôn khu nguyệt hội?

Giang Trần nhẹ nhàng vuốt vuốt thiệp mời, biết rõ thiếp mời này, một nửa là mời, một nửa là thăm dò.

Nếu như mình không đi, tất sẽ bị đám người kia khinh thị, về sau ở Chí Tôn khu, chắc chắn thành đối tượng cho mọi người chèn ép, thậm chí trở thành trò cười cho toàn bộ Đan Hà Cốc.

Tuy Giang Trần không thèm để ý những thứ này, nhưng ở trên khí thế, lại không muốn chịu thua.

Nếu như mình đi, chỉ sợ sẽ gặp được rất nhiều khó dễ. Những đệ tử Chí Tôn khu kia, mỗi một cái đều là cường nhân, tuyệt đối sẽ không khách khí với mình, làm khó dễ là ít nhất. Nếu như mình ứng đối không tốt, rất có khả năng rơi đầy bụi đất, thậm chí mất mặt xấu hổ.

Bất quá, Giang Trần căn bản không có cân nhắc quá nhiều, hắn biết rõ, mặc kệ Chí Tôn khu nguyệt hội này phức tạp ra sao, hắn cũng không có lựa chọn khác.

Phải đi.

Nếu như không đi, vậy Giang Trần hắn tất sẽ bị người miêu tả là người nhu nhược, bị toàn bộ Đan Càn Cung xem nhẹ.

Mấu chốt nhất là, hắn được Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão coi trọng, nếu như bị người xem nhẹ, đối với hai người kia cũng là một loại đả kích gián tiếp.

Giang Trần buông thiệp mời, trong nội tâm đã có lựa chọn. Mặc kệ đầm rồng hang hổ, hay núi đao biển lửa, hắn cũng không có lý do gì cự tuyệt không đi.

Không bao lâu, Mộc Cao Kỳ liền vội vàng tới chơi.

Giang Trần đối với chuyện này cũng là trong dự liệu, biết rõ Mộc Cao Kỳ đích thị là nhận được thiệp mời, nhất thời khó có thể quyết định, nên đến thỉnh giáo mình.

- Trần ca, Chí Tôn khu nguyệt hội này, dùng ta xem là một hạ mã uy. Bọn hắn không phục chúng ta được danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu. Dùng ta xem, bọn hắn khẳng định muốn làm khó dễ chúng ta.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Cho nên ngươi sợ?

Trong nội tâm Mộc Cao Kỳ co lại, nhớ tới hai ngày trước sư tôn dạy bảo, trong nội tâm quét ngang:

- Trần ca, ta mới không sợ. Ta là tới nói cho ngươi biết, vô luận như thế nào, lần này ta nhất định phải đi. Ta là Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, thiên phú đan đạo đứng đầu trong lịch sử Đan Càn Cung, ta tuyệt không có thể yếu đi khí thế, càng không thể ném mặt mũi của sư tôn.

Tuy lần này tỏ thái độ có chút đông cứng, nhưng ít nhiều có thể nhìn ra được Mộc Cao Kỳ quyết tâm.

- Cao Kỳ, ta và ngươi hữu duyên, nơi này ta có một môn thần thông tu luyện Tâm lực cùng nhãn lực, truyền thụ cho ngươi. Bất quá, ngươi cần cam đoan, phải giữ bí mật.

Giang Trần đem pháp quyết tu luyện《 Thiên Mục Thần Đồng 》 cùng 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, thông qua thần thức truyền cho Mộc Cao Kỳ.

- Trần ca, Mộc Cao Kỳ ta có thể có hôm nay, đều dựa vào ngươi dẫn dắt. Ngươi chiếu cố ta như vậy, nếu như ta còn không hiểu chuyện, ngươi một chưởng chụp chết ta, ta cũng không có câu oán hận. Dù người khác đánh chết, ta cũng sẽ không bán ngươi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...