Độc Tôn Tam Giới

Chương 159: Kế sách ứng đối 2


Chương trước Chương tiếp

Cũng chính bởi vì thế cục vương đô hỗn loạn, Giang Trần cường thế bắn chết Long Ngâm Dã, làm cho vương đô hiện tại ở vào một loại trạng thái hỗn loạn.

Loại trạng thái hỗn loạn này, đúng lúc là yểm hộ tốt nhất.

Mà Long Đằng Hầu phủ cùng với những nanh vuốt kia, giờ phút này đều ở Long Đằng Hầu phủ bàn đại kế, tất cả hệ thống tình báo, đều ở vào trạng thái nửa sụp đổ.

Cái này vì kế hoạch lui lại của Giang Trần, cung cấp rất nhiều tiện lợi.

Ba canh giờ sau, kế hoạch lui lại của Giang Trần, triệt để tuyên cáo chấm dứt.

Ba Hầu phủ, người đi nhà trống.

- Trần Nhi, ngươi không đi sao?

Ban đêm hàng lâm, Giang Phong đẩy cửa đi ra, nhìn Giang Trần ngồi trong đình viện, quan tâm hỏi.

- Phụ thân, ta là mục tiêu lớn nhất, ta không đi, trọng tâm của bọn hắn sẽ đặt ở trên người của ta. Ta không đi, là yểm hộ tốt nhất đối với các ngươi.

Giang Trần rất rõ ràng, những người khác, đối với Long Đằng Hầu phủ mà nói, đều là gân gà. Nếu như có thể giết sạch tất cả, cố nhiên là thống khoái.

Nhưng mà, nếu như không thấy Giang Trần, lại giết nhiều người, Long Đằng Hầu phủ cũng sẽ không thỏa mãn.

Mà Giang Trần hắn ở đây, những người khác liền không phải là trọng điểm, sẽ tương đối an toàn một ít.

Giang Phong có chút động, nhìn qua khuôn mặt tỉnh táo mà thong dong của nhi tử, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc nào, nhi tử trở nên có đảm đương như thế?

Hắn rất vui mừng, lại không có khuyên cái gì nữa. Hắn rất thưởng thức loại đảm đương này của nhi tử.

Vỗ vỗ bả vai Giang Trần nói:

- Nhi tử, lão ba cả đời này, thành tựu kiệt xuất nhất, không phải Nhị phẩm chư hầu gì, mà là ngươi. Ngươi đã không đi, tự nhiên không thể đuổi lão tử đi a? Tuyên Bàn tử cũng có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, lão tử ta tốt xấu cũng là Chân khí đại sư, tránh né, thật mất mặt a?

Giang Trần nhịn không được cười lên, biết rõ đây là tình thương của cha, tình thương của cha chính thức.

Ra trận phụ tử binh, còn có cái gì so với đây càng thêm thuyết phục?

Trong nội tâm Giang Trần có chút gợn sóng, cảm động.

- Tốt, phụ tử chúng ta, dứt khoát rộng mở, làm lớn một hồi. Quấy một cái Sơn Hà biến sắc, nhật nguyệt vô quang!

Giang Trần cũng hào tình vạn trượng.

Trên thực tế, đã đến một bước như Giang Trần hôm nay, cái gì Long Đằng Hầu, cái gì vương thất, hắn đã sớm nhìn thấu rồi. Mặc Long Đằng Hầu ngươi có bao nhiêu núi dựa lớn, mặc vương thất ngươi có lão tổ gì.

Giang Trần đều bỏ qua hết thảy.

Long Đằng Hầu không phải vật gì tốt, vậy Đông Phương Lộc kia lại tính toán vật gì tốt?

Giang Trần đã quyết định chủ ý, vận mệnh nắm giữ ở trong tay mình, so với cái gì càng có sức thuyết phục. Dựa vào thiên dựa vào địa, còn phải dựa vào thực lực của mình.

Mà Giang Trần hắn, đã đủ thực lực khống chế!

- Hầu gia!

Trong bóng tối, thân hình Giang Ưng bỗng nhiên hiện ra.

- Giang Ưng, có chuyện gì?

- Bẩm Hầu gia, Long Đằng Hầu kia triệu tập chư hầu đầu nhập vào hắn, đánh khẩu hiệu diệt trừ gian nịnh, đầu mâu trực chỉ Giang Hãn Hầu phủ chúng ta!

- Vô sỉ!

Giang Phong tức giận đến toàn thân phát run. Luận gian nịnh, trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, còn có người vượt Long Chiếu Phong hắn sao?

- Phụ thân, không nên tức giận. Long Chiếu Phong, bất quá là xương khô trong mộ, châu chấu cuối thu, nhảy đáp không được bao lâu.

Hắn đang đợi, chờ thời khắc quyết chiến đến.

Giang Phong cũng không biết Giang Trần tự tin là nơi nào đến, bất quá gặp Giang Trần như thế, hắn ít nhiều cũng sinh ra một chút lòng tin.

Dù sao, có Kim Dực Kiếm Điểu kia, đánh không lại, trốn chạy để khỏi chết là không có vấn đề.

Hai phụ tử, cứ như vậy ở trong đình viện ngồi một đêm. Ngay khi sáng sớm đến, Giang Trần vỗ vỗ phía sau lưng phụ thân.

- Phụ thân, chúng ta cần phải đi.

- Đi nơi nào?

Giang Phong có chút kì quái.

Giang Trần khẻ kêu một tiếng, hai con Kim Dực Kiếm Điểu liền từ chỗ tối bắn ra.

- Phụ thân, lên đi, theo ta đi!

Giang Trần huýt sáo một tiếng, hai đầu Kim Dực Kiếm Điểu mang theo hai phụ tử, xông thẳng lên trời, biến mất khỏi vương đô.

- Trần Nhi, chúng ta đi đâu?

- Đương nhiên phải đi gọi viện binh.

Giang Trần cười cười, chỉ chỉ một sơn cốc phía trước.

- Phía trước đến, đây là bộ đội tiên phong. Đại quân chủ lực, nhanh thì mấy canh giờ, chậm thì một buổi sẽ đến.

Giang Trần nói xong, trong miệng nói lẩm bẩm, trong khoảnh khắc, ở trong sơn cốc kia, bắn ra vô số Kiếm Điểu, phảng phất như châu chấu, che khuất bầu trời, chỉ một thoáng liền che kín nửa bầu trời.

Suốt một bộ, hơn mười vạn Kiếm Điểu. Mỗi một con Thanh Dực Kiếm Điểu, tu vi đều tương đương với bốn mạch chân khí.

Mà Ngân Dực Kiếm Điểu, thì có mấy trăm con, tương đương với cao giai Chân Khí cảnh cường giả.

Kim Dực Kiếm Điểu, khoảng chừng mười con, mỗi một con tương đương với Chân khí đại sư nhân loại!

Quan trọng nhất là, đội Kiếm Điểu này, khống chế lấy bầu trời, trên cao nhìn xuống, một khi lâm chiến, cái ưu thế kia không phải rõ ràng bình thường!

Hơn nữa cánh Kiếm Điểu như đao, mũi tên, căn bản bắn không được!

Giang Phong triệt để ngây ngẩn cả người, hắn biết rõ đứa con trai này của mình, tất có chút gặp gỡ thần kỳ, nếu không cũng sẽ không từ một người ngay cả khảo hạch trụ cột cũng không thông qua được, biến hóa nhanh chóng, thành họa lớn trong lòng Long Đằng Hầu.

- Trần Nhi, những... những Kiếm Điểu này, đối với ngươi rất thuận theo?

Giang Phong cảm thấy hô hấp của mình có chút dồn dập.

- Phụ thân, đây chính là át chủ bài trong tay ta. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, chúng tùy thời có thể tử chiến!

Vẻ mặt Giang Phong không thể tưởng tượng, đã vì nhi tử biến hóa thần kỳ cảm thấy hưng phấn, đồng thời lại ẩn ẩn có một ít đau buồn âm thầm.

- Trần Nhi, những Kiếm Điểu này thị sát khát máu, nếu thẳng hướng vương đô, đối phó Long Đằng Hầu, đó là bọn họ chết chưa hết tội. Nhưng vạn nhất không khống chế được, vương đô sẽ sinh linh đồ thán.

Giang Phong cuối cùng là người của Đông Phương Vương Quốc, hắn gần đây nhân nghĩa, tuy cùng Long Đằng Hầu thù sâu như biển, nhưng nghĩ tới đại quân Kiếm Điểu thẳng hướng vương đô, sẽ liên luỵ dân chúng vô tội.

- Phụ thân, Kiếm Điểu đại quân, ta có thể khống chế tự nhiên. Bất quá phụ thân đã lo lắng liên quan đến dân chúng, hài nhi có thể đem đại quân Long Đằng Hầu dẫn ra vương đô, lại quyết nhất tử chiến.

- Nếu có thể như thế, kia không thể tốt hơn rồi.

Giang Phong cũng không phải người nói nhân nghĩa suông.

- Giang gia ta, cùng Long Đằng Hầu kết xuống tử thù, không chết không ngớt rồi. Nếu không mượn cơ hội này đem Long gia nhổ tận gốc, sẽ hậu hoạn vô cùng! Đông Phương Vương Quốc lớn như vậy, cũng không có nơi sống yên ổn.

- Phụ thân nói phải. Bất quá thiên hạ này to lớn, nam nhân Giang gia ta, cũng chưa chắc phải ở Đông Phương Vương Quốc mới có thể dừng chân. Nói sau, qua chiến dịch này, thổ địa Vương Quốc, còn có Đông Phương nhất tộc hay không, cũng nói không rõ.

Giang Trần nhẹ nhàng cười cười.

- Không họ Đông Phương, chẳng lẽ họ Long? Cái kia càng tuyệt đối không được.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...