Độc Tôn Tam Giới

Chương 14: Khiếp sợ Dược Sư Điện


Chương trước Chương tiếp

- Đan phương có thể xem, nhưng chỉ sợ các ngươi xem không hiểu. Mà thôi, cho các ngươi nhìn xem đi, dù sao pháp môn luyện chế ở trong tay chúng ta, mấy vị dược tài trọng yếu, ta cũng không có viết lên. Ngươi muốn xem liền nhìn xem, muốn học trộm, cái kia không cần ôm ý nghĩ.

Giang Chính rất hào phóng vung tờ đơn ra, khẩu khí càng mây trôi nước chảy, một bộ ổn thỏa. Hiển nhiên, hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái. Đối mặt cao tầng của Dược Sư Điện, cũng rất thành thạo.

Tam Điện Chủ tiếp nhận đan phương, liếc qua, lông mày có chút nhíu một cái. Cái đan phương này điểm nào giống đan phương Thượng Cổ thất truyền gì a?

Trang giấy bình thường, kiểu chữ rất bình thường, cho hắn ấn tượng đầu tiên là lừa đảo.

Ngươi muốn nhái Thượng Cổ đan phương, tốt xấu cũng tìm trang giấy phong cách cổ xưa a, ghi mấy cái kiểu chữ tiên phong đạo cốt một chút a?

Cái này tính toán cái gì?

Làm giả cũng không có thành ý như vậy? Chẳng lẽ muốn dựa vào một khối Điêu Long Kim Bài đến gõ Dược Sư Điện sao?

Hai vị trưởng lão khác cũng lần lượt nhìn đan phương, sắc mặt đều thập phần cổ quái, nhìn lẫn nhau, đều có thể từ trong ánh mắt đối phương chứng kiến hai chữ "lừa đảo".

Tam Điện Chủ lại cầm tờ đơn, nhìn một chút, khẽ chau mày:

- Thần Tú Tạo Hóa Đan, cái tên này, thật đúng là chưa từng nghe qua.

- Thượng Cổ đan phương, ngươi chưa từng nghe qua đây không phải rất bình thường sao? Ngươi nghe qua, cái kia còn có thể gọi Thượng Cổ đan phương sao?

Giang Chính lạnh nhạt nhấp một miếng trà.

Thuận tay đem chén trà để xuống nói:

- Đan phương các ngươi cũng xem qua rồi, các ngươi không nhìn được hàng, nhưng sẽ có người biết hàng. Chúng ta biết rõ tâm tư của các ngươi, đơn giản là cảm thấy trang giấy này cùng kiểu chữ thoạt nhìn quá tùy ý, là đồ giả. Mà thôi, hạ trùng không thể Ngữ Băng. Nếu như các ngươi hiểu, không cần ta nói; nếu như không hiểu, ta nói toạc trời cũng không dùng được. Không nhọc phiền các ngươi, cáo từ.

Giang Chính nói rất tiêu sái, trong nội tâm lại bồn chồn. Đây là một chiêu cuối cùng rồi. Lạt mềm buộc chặt, cố ý trang thâm trầm, trang tiêu sái.

Như nếu như đối phương không hiểu, vậy hắn thật sự là không có cách nào.

- Ai, hi vọng Thần Nông Đường, Đan Vương Uyển có người có thể biết hàng. Cũng đừng cả vương đô lớn như vậy, đan dược giới tài trí bình thường đi đầy đất, có thể tuệ nhãn thức châu, một cái cũng không có a.

Vẻ mặt Giang Chính hết hứng thú, thản nhiên đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Tam Điện Chủ thấy hắn cao thâm mạt trắc, tiêu sái không hiểu, trong nội tâm cũng có chút ít nắm lấy bất định. Đối phương đi như vậy, Dược Sư Điện bọn hắn cũng không có địa phương thất lễ gì rồi. Theo lý thuyết bọn hắn có lẽ vui sướng tiễn khách mới đúng.

Thế nhưng mà Tam Điện Chủ cảm giác, cứ như vậy để cho hắn đi rồi, tựa hồ có chút tổn thất.

Ma xui quỷ khiến, Tam Điện Chủ kêu lên:

- Tiên sinh dừng bước, Đại Điện Chủ cùng Nhị Điện Chủ ít ngày nữa sẽ trở lại. Cái đan phương này ta không nhìn được hàng, nhưng bọn hắn. . .

- Mà thôi mà thôi, cơ hội không chờ người. Hôm nay đến Dược Sư Điện, cũng coi như xong. Chúng ta không có thời gian chờ ngươi mấy ngày. Không thể tưởng được, Dược Sư điện lớn như vậy, lại không có người biết hàng, đáng tiếc đáng tiếc.

Giang Chính lấy lui làm tiến, tiến thêm một bước lạt mềm buộc chặt.

Tam Điện Chủ cùng hai trưởng lão không phản bác được, đang định vui sướng tiễn khách. Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh xuyên thấu cửa hiên, một thanh âm lạnh lùng truyền tới:

- Cái đan phương gì? Tự biên tự diễn, lấy tới lão phu nhìn xem.

Giang Chính giật mình, đang muốn mở miệng, Tam Điện Chủ kia cười nói:

- Là Thuấn lão lên tiếng. Thuấn lão là khách khanh của chúng ta, Thái Đẩu đan dược giới. Ngay cả Đại Điện Chủ cũng phải lễ kính ba phần.

- Khách khanh có thể làm chủ sao?

Giang Chính lỗ mũi chỉ lên trời.

- Nếu Thuấn lão xem xét qua, Dược Sư Điện chúng ta tin được.

Một khách khanh, thậm chí có uy vọng lớn như vậy? Đây là khách khanh gì a? Trong nội tâm Giang Chính cảm thấy kỳ quái, bất quá cái này lại không phải sự tình hắn muốn quan tâm.

Đan phương được đưa tới, trong một gian phòng khác, một lão đầu râu tóc bạc trắng, đạo cốt tiên phong, tiếp nhận đan phương, liếc qua, ấn tượng đầu tiên cũng như bọn người Tam Điện Chủ, bất quá sau đó lông mày hắn nhíu lại, chỉ chốc lát sau, cả người lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Đã qua hồi lâu, lông mày của Thuấn lão càng nhăn càng sâu, thì thào tự nói:

- Trên thế giới, vậy mà thực sự có đan phương như thế? Lão đầu ta lăn lộn đan dược giới hai trăm năm, chẳng lẽ thật sự cô lậu quả văn?

Bỗng nhiên, Thuấn lão này đứng lên, đẩy cửa đi vào một hoa viên ở sau phòng. Trong hoa viên, có một thiếu nữ mặc lụa mỏng màu xanh nhạt, đứng trong rừng trúc xanh biếc, đang cho mấy con chim tước ăn. Sáng sớm có một tầng sương mù hơi mỏng bao phủ, phụ trợ da thịt tuyết trắng của nàng như dương chi bạch ngọc.

- Hoàng Nhi.

Thuấn lão kêu một tiếng.

Cô gái kia xoay người lại, dung mạo tuyệt mỹ như gió mát ngân nguyệt, mênh mông tuyết trắng, xinh đẹp tuyệt trần. Giữa lông mày của thiếu nữ có vài phần ưu sầu nhàn nhạt, làm cho vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng, nhiều hơn tí đau khổ chi ý.

Nhưng nhân gian tuyệt sắc như thế, quả nhiên là không thua tiên tử trên trời rồi.

- Thuấn lão, có chuyện gì sao?

Thuấn lão cười nói:

- Vừa rồi ta lấy đến một đan phương, có chút không chắc, nhờ Hoàng Nhi ngươi nhìn một chút?

Cô gái kia nhẹ nhẹ cười cười, nụ cười này, lông mày giãn ra, mây đen tán đi, tăng thêm vài phần linh động.

- Thuấn lão không chắc, chỉ sợ Hoàng Nhi cũng không được. Ta nhìn thử xem.

Tiếp nhận đan phương, Hoàng Nhi lại không để ý trang giấy cùng kiểu chữ, mà kìm lòng không được thấp giọng hô:

- Thần Tú Tạo Hóa Đan? Đây là đan danh Thượng Cổ a.

Càng xem phía dưới, biểu lộ của Hoàng Nhi càng giật mình, cuối cùng, nàng đem đan phương nhìn lại một lần từ đầu tới đuôi:

- Cái đan phương này ta từng ở trong một bộ điển tịch trân quý xem qua, nhưng không được đầy đủ. Bất quá tài liệu trong đó, cùng tài liệu trong đan phương này, lại đồng dạng không kém. Tài liệu trong điển tịch, còn không đầy đủ bằng đan phương này a.

Thuấn lão giật mình:

- Nói như vậy, đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan này, là thật sự?

- Thật hay giả, Hoàng Nhi chưa từng thấy qua đan phương nguyên vẹn. Nhưng chiếu suy đoán, tám chín phần mười là thật. Thuấn lão, cái đan phương này từ đâu được đến?

Biểu lộ của Thuấn lão thoáng cái sinh động, hai mắt đột nhiên sinh ra rất nhiều hào quang, bất quá tựa hồ nghĩ tới chuyện thương tâm gì, hào quang trong mắt lại từ từ thu lại.

- Ai, Thần Tú Tạo Hóa Đan này, dù thật sự, cũng chỉ là Thánh Dược chữa thương cốt nhục. Đối với bệnh của Hoàng Nhi ngươi, không hề có trợ giúp a.

Vừa nói như vậy, tinh thần của Thuấn lão lập tức giảm nhiều.

Ngược lại là Hoàng Nhi kia lại mỉm cười:

- Thuấn lão, mệnh do thiên định, không thể cưỡng cầu, hết thảy tùy duyên a.

. . .



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...