Độc Sủng Chị Dâu

Chương 127


Chương trước Chương tiếp

Những lời này của Tầm Tân Đồng khiến mẹ Tầm nghe mà khiếp sợ, sắc mặt đại biến, toàn thân phát run. Bà không thể làm gì ngoài việc trừng mắt gắt gao nhìn Tân Đồng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Mắt nhìn thấy bà sắp đừng không vững, Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Hân Đồng nhanh chóng tiến lên đỡ bà, Thiên Hoan không khỏi phát giận nhìn Tân Đồng, nói: “Tầm Tân Đồng, tạm thời nói bớt một hai câu không được sao!”

Vẻ mặt Tầm Tân Đồng cũng rất lo nghĩ, nhưng những gì hắn vừa nói ra hắn không hề hối hận.

Tầm Thiên Hoan vỗ nhẹ nhẹ lưng mẹ Tầm cho thuận khí, trong nội tâm chính là không nói nên lời. Mẹ Tầm rất nhanh liền hồi phục, đơn giản bà gạt Tầm Thiên Hoan sang một bên, đứng thẳng thân thể, không khỏi tức giận thẳng tay cho Tầm Thiên Hoan một cái bàn tay.

“Ba!” một thanh âm vang lên.

Tầm Tân Đồng bật thốt lên nói:“Mẹ!!”

Tầm Thiên Hoan mặt bị đánh nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức sưng đỏ, dấu vết năm ngón tay hết sức rõ ràng, lửa đỏ trên khuôn mặt hẳn là rất đau. Tầm Thiên Hoan vừa ý thức được bàn tay đánh trên mặt mình nhất thời sửng sốt. Trên mặt nói không đau là giả, nhưng so với nỗi đau trong tâm chính là không tính cía gì. Tầm Thiên Hoan hít hít khí:‘Nếu như đánh con có thể khiến tâm trạng mẹ dễ chịu một chút, như vậy mẹ cứ đánh đi.”

Tầm Tân Đồng nắm bả vai của Tầm Thiên Hoan, nhìn kỹ má trái của cô đã sưng đỏ lên một mảng, trên mặt hắn vẻ đau lòng, hắn không khỏi nói: “Mẹ, sao mẹ ra tay tàn nhẫn như vậy? Chị ấy dù nói thế nào cũng là...”

Mẹ Tầm nhìn hình ảnh lúc này của Tầm Tân Đồng và Tầm Thiên Hoan, nếu là trước kia, bà chỉ cho rằng đó à tình cảm chị em vô cùng tốt đẹp. Nhưng lúc này đây, nó như hạt cát vô cùng chướng mắt. Mẹ Tầm căm tức nhìn hai người, cả giận nói: “Tầm Thiên Hoan, cô tỉnh lại đi, tỉnh táo lại đi, nó là em trai của cô, em trai đó cô hiểu không? Cô làm như thế này chính là hại hắn, cô sẽ hại cả đời em trai cô đó!” Đồng thời trong lúc nói chuyện, bà một bước tiến lên, nắm chặt tóc của Tầm Thiên Hoan, dùng sức đem cô cùng cánh tay của Tầm Tân Đồng kéo ra, Tầm Thiên Hoan như một cái tượng gỗ mặc bà xử trí, muốn làm gì thì làm.

“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?!”

Tầm Tân Đồng tranh thủ thời gian ngăn cản mẹ Tầm, bắt lấy tay của bà.

Mẹ Tầm tức giận nói:“Tân Đồng, anh buông tay cho tôi!”

“Chuyện này không thể trách cô ấy” Tầm Tân Đồng đem vị trí ba người kéo ra cho ổn thỏa, nói :“Là con quấn lấy cô ấy trước, là con, là con! Tại sao phải trút giận lên Thiên Hoan? Cho dù là mẹ, cũng không thể tùy tiện đánh người?”

Mẹ Tầm gần như nổi cơn thịnh nộ:“Phản, phản rồi, thật sự là phản rồi!!”

Tầm Thiên Hoan đờ đẫn đứng ở đó, cô gục đầu xuống, thấp giọng nói:“Mẹ, mẹ muốn trách con như thế nào, con cũng không có lời gì để nói. Chỉ là, thân thể của mẹ không tốt, đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể.”

“Đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể?!” Mẹ Tầm như là nghe thấy được một chuyện cực kỳ buồn cười, nói:“Cô không thấy lời nói của cô là dối trá tới cực điểm sao?Tầm Thiên Hoan, cô không xứng với những gì tôi đối đãi với cô......”

Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên nhìn mẹ Tầm, lại không biết những lời bà vừa nói là có ý gì

Tầm Tân Đồng tỉnh táo nói:“Mẹ, con cảm thấy được chúng ta hẳn nên bình tĩnh nói chuyện.”

“Nói? Có cái gì để nói?!” Mẹ Tầm nhìn hai người, nói:“Không có gì hay để nói ngoại trừ một câu, các người từ nay trở đi hãy dừng hết mọi chuyện, còn có từ nay về sau không cho phép gặp mặt !”

Tầm Thiên Hoan ngược lại hút một hơi khí, dần dần thu tay lại.

Tầm Tân Đồng kinh hãi, bật thốt lên nói:“Mẹ, mẹ làm sao có thể như vậy?! Mẹ không biết là như vậy rất tàn nhẫn sao?”

“Tàn nhẫn?” Mẹ Tầm mặt không biểu tình nói:“Các người làm ra chuyện như vậy, không phải đối với cha mẹ các ngươi tàn nhẫn hơn ư?”

“Mẹ......” Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu, thấp giọng nói:“Ngoại trừ nói xin lỗi, con không còn biết nói gì hơn nữa, bất quá, nếu như nói để cho con từ nay về sau không được gặp măt Tân Đồng.... Con làm không được......”

Tầm Tân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Tầm Thiên Hoan, không có ngờ tới cô sẽ nói như vậy, trong nội tâm ít nhiều có chút an ủi, đồng thời, dũng khí đã gia tăng rồi không nhỏ.

“Cô.....” Mẹ Tầm tức giận đến cực điểm, ngón tay đưa ra chỉ thẳng tắp vào Tầm Thiên Hoan, nói:“Cô muốn làm tôi tức chết phải không?!”

Tầm Tân Đồng thức thời nói: “Mẹ, con càng làm không được.”

“Mày, chúng mày......” Mẹ Tầm vừa phẫn nộ vừa thương xót thảm thiết, đứng ở nơi đó, quá nhiều hận lại không thể làm gì khác, thân thể càng lúc càng run rẩy. Cuối cùng, bà cuối cùng nói ra: “Tốt, Tầm Tân Đồng, nếu anh không rời khỏi cô ta, mẹ đây sẽ chết cho anh xem! Không tin anh có thể thử!”

Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng sửng sốt. Lúc này cả hai phi thường khẩn trương!

Tầm Tân Đồng tiến lên một bước, nói:“Mẹ, như vậy, người nên chết hẳn là con.”

Mẹ Tầm kinh ngạc mở to hai mắt! Nửa ngày nói không nên lời, ngực từng đợt co rút đau đớn, bà vô ý thức lấy tay che ngực, đầu một trận choáng váng......

Đến khi Tầm Thiên Hoan kịp phản ứng mẹ Tầm đã ngất đi, cũng sắp ngã xuống đất......

“Mẹ!”

Tầm Thiên Hoan đứng ở hành lang bệnh viện, lẳng lặng đứng ở đó, mặt không biểu tình, cúi đầu, nhìn không ra cô đang suy nghĩ gì, chỉ là mơ hồ trông thấy những ngón tay đang nám chặt nhưng vẫn không ngăn được run rẩy.

Bên tai còn lờ mờ nhớ tới vừa mới bác sĩ vừa nói: Hiện tại, mẹ cô đã có tuổi, tim đã không mạnh khỏe, hôm nay té xỉu có thể thấy được bệnh tình khá nghiêm trọng, cho nên, trong khoảng thời gian này bất cứ giá nào cũng đừng để bà bị kích động, cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không......

Không biết qua bao lâu...... Thẳng đến khi phòng bệnh mở ra, Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Tầm Tân Đồng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt đồng thời nhìn lại cô, rồi lập tức đi về hướng cô, nói:“Yên tâm đi, mẹ vừa mới ngủ rồi.”

Tầm Thiên Hoan có chút thở phào, âm thanh trầm thấp đáp lại:“Như vậy cũng tốt.”

Tầm Tân Đồng chăm chăm nhìn cô, bỗng nhiên duỗi ra hai tay, đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi nói:“Đừng lo lắng, chuyện này hết thảy đều đã qua.”

Tầm Thiên Hoan có chút không được tự nhiên, cánh tay chống đỡ bộ ngực của hắn, muốn ngăn cản khoảng các hai người tựa hồ hắn cảm giác được cô có chút bài xích, Tầm Tân Đồng đem cô ôm càng chặt.

Tầm Thiên Hoan chỉ còn cách tựa đầu chôn ở trong ngực của hắn, nói:“Tân Đồng, chị nghĩ chúng ta bây giờ hay là...... Cách một thời gian ngắn đừng gặp mặt......”

Tầm Tân Đồng cả kinh, buông cô ra kinh ngạc nhìn cô chằm chằm: “Tầm Thiên Hoan! Chị nói cái gì?”

Tầm Thiên Hoan cúi thấp đầu, thấp giọng nói:“Hôm nay mẹ vì chuyện của chúng ta ngất đi......Thân thể mẹ hiện tại quá kém, nếu như bởi vì chuyện hai người chúng ta làm cho mẹ kích động, chị sợ......”

“Đừng sợ, không có việc gì mẹ tuyệt đối sẽ không có việc ” Tầm Tân Đồng khẩn trương nói:“Thiên Hoan, bất kể như thế nào, chúng ta cũng không tách ra được không? Bằng không, tôi sẽ chịu không nổi đâu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, để cho hai chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Tầm Thiên Hoan cắn môi, con mắt chua xót đứng dậy:“Chính là, mẹ..... Tôi thật sự không biết làm sao bây giờ, tôi thật không có nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy......”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...