Lúc con gái lên năm tuổi, đã là một cô bé xinh đẹp. Chuyện gì cô bé cũng thuận tâm vừa ý, chỉ có một điểm rất buồn bực.
Cô bé cảm thấy bố Mục Huyền chỉ yêu em trai, không yêu cô bé. Bởi vì, cô bé phát hiện bố Mục Huyền đã rất lâu không ôm mình. Lúc cả nhà đi ra ngoài, lúc bị ốm, bất cứ chuyện gì cũng đều là mẹ Hoa Dao bế cô bé.
Bố chỉ yêu em trai. Ý nghĩ này khiến tâm hồn non nớt của cô bé bị tổn thương nghiêm trọng.
Hôm sinh nhật năm tuổi, cô bé ngồi trước bàn đầy thức ăn ngon, lầm rầm cầu nguyện.
“Con hy vọng mẹ và bố ly hôn, đổi người bố khác.” Cô bé nói bằng một giọng cô bé tự cho là rất nhỏ, mà không biết bố mẹ đều là những người có sức mạnh tinh thần vô địch, họ có thể nghe thấy rõ ràng.
Hoa Dao sửng sốt, Mục Huyền đen mặt.
“Đứng lên!” Ngữ khí của bố Mục Huyền rất dịu dàng, nhưng sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Con rõ bản thân đang nói gì không?”
Hoa Dao thương xót con gái, lập tức ôm cô bé vào lòng: “Con yêu, sao con lại có suy nghĩ đó?”
Cô bé òa khóc nức nở: “Tại vì bố không yêu con. Bố chỉ bế em trai, chỉ yêu em trai! Bố đã một năm bốn tháng không ôm con rồi. Con đã ghi chép đầy đủ.”
Mục Huyền trầm mặc, Hoa Dao kinh ngạc.
Buổi tối hôm đó, Hoa Dao kéo Mục Huyền đến trước cửa phòng con gái, nói nghiêm túc: “Anh phải sửa đổi mới được. Tối nay anh hãy ngủ cùng con gái đi.”
Mục Huyền cất giọng trầm trầm: “Anh xin lỗi.”
Thật ra Mục Huyền không phải cố ý xa lánh con gái.
Anh chỉ là... vô thức không gần gũi con gái. Bởi vì, tính cách chung thủy với người vợ bẩm sinh, lớn hơn tình yêu của người cha mà thôi.
Dưới ánh đèn ấm áp, Mục Huyền ngồi bên giường con gái. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé cũng biết lời mình nói ngày hôm nay không đúng. Cô bé vùi đầu vào trong chăn, không dám nhìn bố Mục Huyền.
Một lúc sau, cô bé đột nhiên nghe bố nói: “Bố rất yêu con.”
Cô bé từ trong chăn thò đầu ra ngoài, mở to mắt ngước nhìn gương mặt hơi ửng đỏ và nụ cười ôn hòa của bố.
Ngày hôm sau, cô bé thức giấc với tâm trạng mãn nguyện, bởi vì bố Mục Huyền ngồi bên cạnh giường, dỗ cô bé một đêm. Cả nhà đi ra ngoài, lúc mệt mỏi đến mức không đi nổi, cô bé vẫn kêu mẹ Hoa Dao bế như thường lệ.
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Hoa Dao rất thương xót con gái, nói nhỏ vào tai cô bé: “Con hãy bảo bố bế.”
Cô bé lắc đầu: “Mẹ sai rồi. Hôm qua bố nói với con, đàn ông ôm đàn ông, đàn bà ôm đàn bà, là thói quen của tộc thú, là sự chung thủy vĩ đại. Sau này con cũng sẽ chung thủy như bố. Do đó mẹ cứ bế con đi! Bố còn nói, bố cũng yêu con như em trai...”
Hoa Dao quay sang nhìn Mục Huyền cách đó không xa, cô không nhịn được, tủm tỉm cười.