Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 27: Gã thần côn* này cũng anh tuấn a!
“Vị huynh đài này… tại hạ thấy ấn đường của ngài âm u quá, e ít ngày nữa sẽ gặp tai ương, nhẹ thì mất tí máu, nhiều thì có thể nguy hiểm đến tính mạng a!”
Trên con đường huyền vũ phồn thịnh náo nhiệt nhất chốn kinh thành, có một nam tử trẻ tuổi mặc bộ áo bào đạo sĩ màu lam nửa mới nửa cũ bước đến trước mặt một vị công tử vận áo gấm, vừa lải nhải vừa rung đùi đắc ý, khuôn mặt đầy bí hiểm, hoàn chỉnh một bộ tư thái cao nhân đắc đạo.
Gã công tử bị chặn đường thì tức tối khó nhịn, vung tay áo qua, mắt liếc mạnh hắn, tức giận nói: “Gã thần côn này từ đâu đến, cả gan đứng trước mặt bổn công tử mà tác oai tác oái! Cút ngay cho ta!”
Nói xong là đẩy ngay tên đạo sĩ dám cản đường mình, chuẩn bị bước tiếp về phía trước.
Tên đạo sĩ bị hắn đẩy lui hai bước, thần sắc vẫn không thay đổi, chuyển chân lại chạy ngay đến trước mặt vị công tử trẻ tuổi, một tay khiêng chiếc ‘chiên hồn phiên’, một tay bấm đốt ngón tay, đắc ý bí hiểm nói: “Những gì tại hạ nói là thật, huynh đài chớ nên sơ suất, điều này hoàn toàn ứng đúng với tai ương của ngài, đến lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi.”
Miệng vừa nhắc đến ‘tai ương’, gã công tử áo gấm càng tức giận, hung hăng nắm chặt tay chuẩn bị dạy cho tên đạo sĩ thúi một bài học.
Đạo sĩ bấm mạng lùi nhanh về sau một bước tránh khỏi một quyền, gió khẽ thổi qua sợi tóc bên thái dương có chút phiêu dật, tựa như một cơn gió tiên truyền đến.
Một đấm tay suýt nữa bay vào mặt cũng không phá vỡ sự bí hiểm của hắn, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn lại, một trái tim hiền từ, khoan dung, tựa hồ có thể hóa giải mọi tức khí trong lòng, vô cùng bình thản.
“Huynh đài cần gì phải tức giận? Tại hạ cũng chỉ có lòng nhắc nhở, nếu huynh đài cần đến, tại hạ hiển nhiên sẽ hóa giải giúp ngài một kiếp, giúp ngài thoát khỏi…”
Lời nói đến đây lập tức im bặt, gã cao nhân thoát tục vừa nãy còn bí hiểm khó hiểu, vẻ mặt trong nháy mắt bị chấn động, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm về một nơi nào đó phía trước.
Ánh mắt của hắn sáng lóe chói mắt, long lanh nóng cháy, tựa như chú chuột gặp tiểu quái thú Ultraman, gã dâm tặc gặp tuyệt đại mỹ nhân.
Trong phút chốc, cái gì mà thế ngoại cao nhân, cái gì thiết chỉ thần toán đều hoàn toàn biến mất, đến cả gã công tử áo gấm trước mặt cũng không khác gì bọt biển, đùng một cái biến mất, chọc cho gã công tử cũng nhất thời ngẩn ngơ, một giây sau bàn tay dừng lại trên bả vai gã đạo sỉ, tên thần côn vừa nãy còn dây dưa không chịu đi bây giờ thẳng tắp đi về phía trước.
"Ngươi..."
Công tử vận áo gấm cũng lảo đạo một phen, tức giận không thôi, há mồm mắng bâng quơ vài câu liền xoay người rời đi.
Đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong lòng tức tối khó nhịn, vô thức nhìn về phía tên thần côn ôn dịch, trong dòng người qua lại hối hả không ngừng có một dáng người uyển chuyển đứng trong đó, thanh cao như hoa sen, tư thế độc lập, chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta mê đắm.
Đương lúc hắn đang quan sát bóng lưng thướt tha đó, tên thần côn cũng nhanh chóng lướt qua đám người đến trước mặt vị cô nương đó, nụ cười thuần khiết lương thiện đầy bí hiểm, bó tay tuyên đạo, rung đùi đắc ý nói: “Vị cô nương này… tại hạ thấy ấn đường cô nương khá u ám, e ít ngày nữa sẽ gặp tai ương, nhẹ thì mất tí máu, nhiều thì có thể nguy hiểm đến tính mạng a!”
Lời này lướt qua đám người truyền thẳng đến tai vị công tử áo gấm này, mi mày hắn khẽ run rẩy một chút, khóe miệng kiềm không được, cả khuôn mặt cũng run rẩy, hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo rời đi.
Vậy đó, hắn rời đi xong, từ đầu đến cuối chưa hề xảy ra một trận ẩu đả nào, tựa hồ chỉ là chuyện thường thấy ở huyện, hoàn toàn không đáng để ý.
Bên kia đường, tên đạo sĩ vận đạo bào màu lam vẫn sâu xa khó hiểu, phối hợp với khuôn mặt thanh tú, đúng là có phần hấp dẫn người ta, nhất là đám cô nương mới lớn cùng những nàng dâu nhẹ dạ vừa lấy chồng.
Gã công tử áo gấm sớm đã bị ném đến đâu mất rồi!
Thẩm Nghiên Tịch nhìn nhìn con người đột nhiên chạy đến trước mặt mình, còn tự hào nói ấn đường nàng u ám, có huyết quang ám người, ánh mắt cố ý quét qua bộ áo đạo sĩ màu lam, rồi đến bộ mặt hết sức thanh tú đó, thấy tay hắn đang bấm đốt, trên vai khiêng lá cờ vải. Nàng không nói gì, chỉ hơi nheo mắt lại, ung dung nhìn hắn diễn trò, tựa hồ đang muốn chờ xem hắn sẽ ‘chỉ điểm’ thêm cái gì.
Tên thần côn này nàng chỉ mới gặp lần đầu, da thịt mềm mịn trắng nõn, rõ là hấp dẫn người ta lắm a, nếu dẫn hắn về cho Phong Phong, nhất định hắn sẽ thích lắm đây.
Nghĩ đến đây, mi mày nàng khẽ cong lên, phút chốc tựa như cảnh xuân tươi đẹp, cả người có một vầng sáng bao quanh, lấp lánh tỏa sáng, so với gã thần côn tuấn tú kia còn thanh lệ đáng động lòng hơn gấp bội.
Ánh mắt Diêu Cảnh Trần sáng lòe lòe, nụ cười càng thêm hiền hòa, đúng là ánh nắng chan hòa phối hợp rất tốt với gió ngày ấm áp khiến lòng người mê say, thấy Thẩm Nghiên Tịch không định nói gì, hắn lập tức nói: “Nhưng cô nương không cần hoảng sợ, gặp nhau tức là có duyên, tại hạ nhất định sẽ giúp cô nương hóa giải kiếp nạn này.”
Thẩm Nghiên Tịch vô thức sờ soạng mặt mình, gương mặt này không phải vẻ mặt yếu ớt tái nhợt trong phủ Tể tướng, nhưng cũng không phải bộ dạng thật, nàng đã cải trang một chút, nhìn sao cũng không giống có thể khiến bọn trêu hoa ghẹo nguyệt để ý, sao mà đến cả thần côn cũng tìm đến thế này? Ây da, quả đúng là tư chất đặc biệt trời sinh… muốn bỏ cũng khó bỏ được a!
Nhưng dung mạo gã thần côn này cũng rất tuấn tú, đưa cho Phong Phong đúng là có chút không biết thương hương tiếc ngọc gì cả rồi!
Nhưng đã lâu không gặp, nếu không đưa cho hắn chút gì đó lợi ích, cũng thấy ngại ngùng, nhất là đến kinh thành đã nhiều ngày cũng chưa hề liên lạc, nhất định phần đông mọi người đều vô cùng bất mãn. Bằng không hôm nay nàng không dại gì từ bỏ hoàng kim vạn lượng trước mắt mà trốn ra phủ Tể tướng thăm những người này.
Diên Cảnh Trần cảm thấy gió mát nhẹ thổi quanh mình, lòng thầm mặc niệm ‘vô lượng thiên tôn’, thấy cô nương này không hề có ý đáp lại thì cũng có chút ngờ vực.
Chẳng lẽ dung mạo mình bị gã công tử mất nết khi nãy tàn phá rồi, sức quyến rũ nam tử của mình đã thuyên giảm đáng kể sao?
Không thể a!
Thật ra chuyện này cũng không trách được hắn, rõ ràng tên tiểu tử kia nói, thợ chính và kẻ múa rìu chỉ khác nhau tính toán mà thôi, cứ gặp người đi đường thì bảo ‘ấn đường âm u, e là sắp gặp tai ương’ là được. Chỉ là bản thân hắn là không để ý, không ngờ lại gặp chuyện bất trắc đến gây sự với hắn, đúng là khó hầu hạ quá mà!
Sau một hồi thầm phỉ báng gã nào đó, trên mặt vẫn ung dung tản mát, tươi cười rạng rỡ xen lẫn sự thần bí cao thâm: “Không biết cô nương xưng hô như nào?”
Thẩm Nghiên Tịch rốt cục đã liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Không biết tiên sinh xưng hô thế nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Đã thành thân chưa?”
“…Ực”