Độc Hưởng
Chương 27: Khiêu khích
Có thể do tính cách ôn hòa, dễ chịu hoặc do cách thức nấu nướng của Giản Chi phù hợp với thị hiếu nên số lượng khán giả theo dõi tiết mục ngày càng nhiều.
Thời điểm lúc Thẩm Quân mặc quay về nhà cha mẹ, trên ti vi đang phát sóng chương trình của Giản Chi.
Mẹ Thẩm là người ít khi nấu nướng mà giờ cũng say sưa xem ti vi. Chị dâu Đồng Thanh Dao ôm Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng bình luận.
Đồng Đồng vốn dĩ là một con mèo con thèm ăn. Tiết mục của Giản Chi thu hút sự hiếu kì của cô bé. Bình thường vào giờ này bé một hai đòi xem phim hoạt hình mà nay cũng quên bẵng. Lúc này bé đang mở to đôi mắt đen lay láy chăm chú theo dõi, thỉ thoảng còn nuốt nước miếng thể hiện sự thèm thuồng.
Thời gian của chương trình cũng ngắn. Khi tiếng nhạc kết thúc vang lên, mẹ Thẩm nhìn Giản Chi trên ti vi nói: Cô gái này tướng mạo đoan trang, nhã nhặn, vừa nhìn biết ngay người có phúc, tương lai nhất định sẽ là vợ hiền dâu thảo.
Mẹ Thẩm vô tình nói nhưng Thẩm Quân Mặc nghe lại có ý. Anh ngồi bên cạnh vui vẻ cười, thầm nghĩ phải chọn thời điểm thích hợp dẫn Giản Chi về ra mắt cha mẹ mới được.
Nhưng Thẩm Quân Mặc chưa chọn được ngày tốt thì kẻ mới thất bại tan tác – Định Di San – vào buổi trưa một ngày bỗng đến chơi nhà họ Thẩm.
Mặc dù hiểu Đinh Di San và con trai mình không có duyên với nhau nhưng đối với mẹ Thẩm, cô ta cũng gần như con nên vẫn vui vẻ tiếp đãi.
Từ trước đến nay mồm miệng Đinh Di san lanh lợi, dẻo mép nên nhanh chóng khiến mẹ Thẩm tươi cười.
Hai người đang tán gẫu thì trên ti vi có giới thiệu về thời gian phát sóng số tiếp theo chương trình của Giản Chi. Đinh Di San lơ đãng vô tình nói vài lời, đại ý có quen biết Giản Chi. Mẹ Thẩm nghe vậy, lập tức hứng thú kéo tay Đinh Di San hỏi han.
Đầu tiên Đinh Di San tỏ vẻ ngạc nhiên, chần chừ không muốn nói. Rồi cô ta tỏ vẻ hơi khó nói, kể từng li từng tí về Giản Chi. Nào là học thức thấp, nào là con gái mà một mình kinh doanh quán ăn. Ngôn ngữ của Đinh Di San tuy rằng uyển chuyển nhưng trong đó lại ngầm phỉ báng, hạ thấp danh dự, nhân cách của Giản Chi.
Đinh Di San nhìn mẹ Thẩm nhíu mày thì hả hê trong lòng. Cô ta tiếp tục nói: “Mà dù sao cô ấy cũng đáng khâm phục. Một cô gái tự mình bon chen trong xã hội đúng là không đơn giản. Từ một quán ăn nhỏ bé mà tạo ra đước chút ít danh tiếng chắc cũng phải ít nhiều sử dụng thủ đoạn. Nếu không Tiêu Dịch và A Mặc hay xói mói người khác như thế cũng sẽ chẳng thường đến đây ăn cơm”.
Vốn Đinh Di San định khiến bà Thẩm càng chán ghét Giản Chi càng tốt nhưng chẳng ngờ bà Thẩm nge xong lại chỉ suy nghĩ về việc Thẩm Quân Mặc hay đến chỗ Giản Chi ăn cơm.
Bà kéo tay Đinh Di San, nửa mừng nửa kinh ngạc hỏi:
“Cháu nói A Mặc hay đến nhà Giản Chi dùng cơm à?”.
Trong lòng Đinh Di San nảy bộp, cô ta tuy không vui nhưng nét mặt vẫn bình thản gật đầu.
Mẹ Thẩm nhận được sự xác nhận của Đinh Di San, vui vẻ cười. Bà nghĩ đến đầu đuôi câu chuyện, bỗng hiểu rõ, hóa ra cô bạn gái mà con trai hay nhắc tới chính là cô gái trên ti vi.
Đinh Di San giật thót, nói: “Cô…có chuyện này…cháu và A Mặc là bạn bè từ nhỏ đến giờ. Có một số việc cháu không tiện nói ra với cậu ấy, hôm nay đành tìm đến đây. Cô đừng trách cháu nhiều chuyện nhé”.
Cô ta vừa nói vừa mở một file hình ảnh trong điện thoại di động đưa đến trước mặt bà Thẩm. “Cháu tình cờ từ bạn bè quen mới có được tấm ảnh này. Cô gái Giản Chi đó hình như không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bạn bè của cô ấy có vẻ nhiều, lại sống một mình chẳng có ai quản lý”.
Bà Thẩm cau mày nhìn màn hình điện thoại. Trong bức ảnh có bóng hai người mờ mờ, nhìn kĩ có thể nhận ra đó là một cô gái và một chàng trai. Tư thế hai người thân mật, cùng nhau uống rượu. Cô gái này, nhìn kĩ bà Thẩm nhận ra đó là Giản Chi.
Thật sự chẳng cần đào bới lý do tại sao Đinh Di San có tấm ảnh này. Bởi để có được tâm tư của Thẩm Quân Mặc, thủ đoạn gì mà cô ta không dám làm cơ chứ.
Mà chuyện này Giản Chi quả là bị oan. Ngày đó ghi hình xong, cô và đồng nghiệp cùng đi liên hoan. Ai ngờ bị kẻ có tâm địa xấu xa lợi dụng, chụp thành một tấm hình như vậy.
Cũng may bà Thẩm không phải là người dễ dàng tin lời người ngoài. Bà hiểu được tâm tư của Đinh Di San, cũng hiểu rõ mục đích của cô ta đến đây hôm nay. Dù bà không đồng tình với mấy lời nói hươu nói vượn của Đinh Di San nhưng cũng chẳng nghiêm khắc vạch trần. Bà bỏ qua chuyện của Giản Chi, từ ái nói:
“Tình cảm giữa nam và nữ là chuyện khó nói trước. Đâu phải cháu yêu ai thì người đó nhất định sẽ yêu cháu. Đã nhiều năm rồi, cô nhìn cháu lớn lên từng ngày, cháu vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Cô cũng rất quý cháu. Nhưng cháu biết, tính A Mặc vốn vậy rồi, người ngoài nói nó sẽ không nghe, chỉ có tự nó quyết định mà thôi”.
Bà Thẩm vừa nói vừa cười, rót một ly nước đặt vào tay Đinh Di San. Lời nói nghe có vẻ ôn hòa nhưng cũng ngầm khẳng định được lập trường của cá nhân bà.
“Thằng bé này tính độc lập quen rồi. Mấy năm nay tuy không đạt thành tích gì nổi bật nhưng cũng không gặp phải rắc rối gì khiến cha mẹ phải bận tâm. Chúng ta chỉ cần đứng sau cho nó một nơi dựa vào khi cần mà thôi”.
Đinh Di San cảm thấy mình chịu oan ức, không cam lòng. Cô ta chớp chớp đôi mắt đỏ quạch, tức giận ra về.
Sau đó mẹ Thẩm uyển chuyển kể lại chuyện ngày hôm nay với Thẩm Quân Mặc.
Bà chẳng có ý bắt bẻ Đinh Di San bởi cô ta không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bà. Bà chỉ muốn xác nhận xem có phải con trai mình có mối quan hệ với Giản Chi hay không? Bà muốn con dẫn cô ấy về nhà. Dù sao mắt thấy mới là thật!.
Sự nhẫn nại của Thẩm Quân Mặc đối với Đinh Di San đã đến cực hạn. Anh không ngờ cô ta có thể bày cái trò chụp ảnh để chửi bới, thóa mạ Giản Chi.
Kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, Thẩm Quân Mặc lập tức điện thoại cho Đinh Di San.
Bên kia Đinh Di San chưa hí hửng được bao lâu đã bị giọng nói phủ đầu của Thẩm Quân Mặc giáng xuống.
“Tôi cảnh cáo cô. Đừng có giở mấy trò mưu mẹo vớ vẩn đối với Giản Chi. Sự việc lần trước tôi đã có chứng cứ đầy đủ. Người lạm dụng chức quyền là cô nhưng người chịu ảnh hưởng là gia đình, họ hàng nhà họ Đinh. Đinh Di San, đừng để bản thân hết đường lui. Cô ngu ngốc không hiểu nổi bốn chữ rút dây động rừng à?”.
Dứt lời, anh cúp máy cái rụp.
Tuy chuyện Đinh Di San khiến anh bực mình nhưng cũng may nhờ cô ta mà mẹ biết về Giản Chi, coi như một chút chuyện tốt đẹp.
Thời gian nhanh chóng trôi nhưng Thẩm Quân Mặc vẫn chẳng có động tĩnh dẫn người về nhà. Mẹ Thẩm đứng ngồi không yên đành trực tiếp mang cháu gái bảo bối tìm đến cửa.
Khi tiếng chuông gió phát ra những tiếng leng keng vui tai, Giản Chi đang dọn dẹp chén bát trong bếp. Ngày hôm nay cô không mở cửa, Thẩm Quân Mặc đang đi dạy, ai lại đến vào giờ này… Giản Chi thấy kì lạ, quay lại cửa nhìn.
Một bác gái đang nắm tay một cô bé mập mạp đáng yêu đứng ở cửa. Một người lớn sang trọng quý phái, một bé kháu khỉnh dễ thương.
Giản Chi mỉm cười bước đến, lễ phép chào hỏi vị khách. Cô không kìm được cúi người ngắm cô bé đi cùng.
Lần đầu tiên gặp mặt, bà Thẩm đã biết cô gái này rất hợp với suy nghĩ của bà. “À, cô gái, hôm nay tôi dẫn cháu đi công viên chơi. Mải chơi quên mất giờ cơm. Trên đường về cũng không tìm được quán cơm nào phù hợp. May sao đi ngang qua đây thấy tên vài món ăn viết trước cửa hợp khẩu vị nên rẽ vào xem thử. Có làm phiền cô hay không?”.
Giản Chi nghe xong vui vẻ dẫn hai bà cháu vào quán. Sau đó lấy một ít bánh ngọt và một bình trà mời hai người.
“Mời hai bà cháu dùng tạm món bánh này. Thực sự hôm nay cháu cũng không kinh doanh. Nhưng may mà trong tủ lạnh vẫn còn một ít nguyên liệu. Nếu bác không ngại chờ, cháu sẽ nấu vài món cho hai người, đỡ mấy công bác lại phải đi tìm quán ăn khác”.
Bà Thẩm hài lòng gật đầu. Đồng Đồng ngồi cạnh đã ăn hết một phần bánh. Mùi vị quen thuộc khiến cô bé định mở miệng nói chuyện với Giản Chi, ai ngờ lại bị bàn tay bà Thẩm ngăn lại.
Giản Chi nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đứa nhỏ nghịc ngợm nên bị bà dạy dỗ mà thôi.
Đến khi Giản Chi quay vào bếp, bà Thẩm mới thả tay ra. Đồng Đồng nuốt hết điểm tâm trong miệng, chu miệng ai oán: “Bà nội làm gì vậy? Đồng Đồng biết chị này. Chị là người nấu ăn thật ngon trên ti vi. Điểm tâm chú nhỏ mang về cũng là chị ấy làm mà”.
Việc bà Thẩm ngăn cô bé lại khiến cô bé hờn dỗi. Tuy nói năng lộn xộn nhưng mọi việc lại đâu ra đấy. Giản Chi là ai cô bé cũng nhớ.
Bà Thẩm đành nhỏ nhẹ khuyên bảo Đồng Đồng giả vờ không biết để tránh làm hỏng chuyện tốt của chú nhỏ. Mà như thế sau này Đồng Đồng sẽ không có bánh ngon ăn hàng ngày nữa.
Lúc này Đồng Đồng mới cảm thấy sự tình nghiêm trọng, đôi tay bụ bẫm vội che miệng lại. Cô bé ú ớ thề nhất định sẽ im lặng.
Giản Chi mở tủ lạnh, kể tên vài món ăn có thể nấu.
Vẻ mặt bà Thẩm bỗng lóe lên. Bà cố ý xin lỗi cô, nói mình già rồi nên có nhiều bệnh trong người như cao huyết áp, tiểu đường. Mà cháu gái còn nhỏ nên cũng kiêng nhiều thứ.
Giản Chi chuyên tâm lắng nghe, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Cô hơi suy nghĩ, trong lòng nảy ra vài ý, cười nói sau hai mươi phút sẽ có món ăn dọn lên.
Một mặt mẹ Thẩm trông nom Đồng Đồng ăn điểm tâm, mặt khác ngầm quan sát Giản Chi trong bếp.
Vài câu nói của Đinh Di San ngày đó, tuy bà không để trong lòng nhưng vẫn hơi có chút suy nghĩ. Nhưng hôm nay đến đây gặp được người thật, tảng đá trong lòng hóa hư vô. Thậm chí bà còn vui mừng vì con trai mình may mắn tìm được một cô gái tốt như thế này.
Tuy bà Thẩm không đặt trước nhưng Giản Chi vẫn nhiệt tình chiêu đãi. Còn chú ý nấu những món phù hợp với tình hình sức khỏe mỗi người.
Sự phối hợp đồ ăn khi nấu đã thể hiện sự tinh tế và thông minh của người đầu bếp. Ngay cả Đồng Đồng rất ghét ăn cà rốt hôm nay cũng ăn sạch sành sanh.
Mẹ Thẩm càng nhìn Giản Chi càng thích, muốn ngay lập tức dẫn người về nhà. Bà cũng hơi oán con trai một chút. Tại sao lúc này mà còn chần chừ gì nữa chứ.