Độc Hưởng

Chương 13: Thầy Thẩm chờ thu lưới


Chương trước Chương tiếp

Hôm nay, Tiêu Dịch vừa hoàn thành xong công việc trong đại học K, trên đường về thì gặp Ôn Tử chuẩn bị đến chỗ Giản Chi. Anh ngỗi trong xe bấm còi, đưa tay vẫy vẫy, Ôn Tử vui vẻ leo lên xe ngồi.

Hai người này thi thoảng bực tức vẫn đấu võ mồm. Nhưng đùa giỡn là chính chứ không còn kiểu như nước với lửa trước đây.

Ôn Tử mới ngồi vào, Tiêu Dịch đã kể chuyện Thẩm Quân Mặc trở thành thầy giáo dạy kèm tiếng Pháp cho Giản Chi.

Ôn Tử vừa kính sợ vừa ước ao. Cô và Tiêu Dịch cùng hiện lên vẻ mặt bà tám rõ rệt.

Hai người lái xe đến chỗ Giản Chi.

Giản Chi đang hầm canh, thấy Ôn Tử bước vào quán cùng một người đàn ông thì ngừng việc đang làm. Nhìn kĩ nhận ra Tiêu Dịch, cô cười cười, lấy trà bánh ra mời anh ta.

Thẩm Quân Mặc có lý do đàng hoàng nên làm việc hết sức cần mẫn. Trước đây còn hay gọi Tiêu dịch đi cùng, nay toàn một mình lui tới, sớm quẳng Tiêu Dịch ra xa mười tám thước.

Vì thế Tiêu Dịch nhiều lần oán giận, nói Thẩm Quân mặc qua cầu rút ván. Nhưng toàn bị Thẩm Quân Mặc lờ đi.

Tiêu Dịch bưng tách trà uống một ngụm, nở nụ cười gian manh. Anh nhận bao nhiêu quả đắng từ Thẩm Quân Mặc thì sẽ đòi lại đủ bấy nhiêu ở cô gái Giản Chi này.

Anh âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Ôn Tử.

Đối với chuyện này Ôn Tử đứng về phe Tiêu Dịch, lập tức gật đầu nhận lấy tín hiệu.

“Chị Chi, nghe bảo thầy Thẩm đang dạy chị tiếng Pháp?”. Ôn Tử đụng nhẹ khuỷu tay Giản Chi hỏi.

Giản Chi gật đầu: “Đúng rồi”.

Ôn Tử nhíu mày, cười mờ ám hỏi: “Vậy… hai người phát triển đến đâu rồi?”

“Phát triển?”. Giản Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ôn Tử: “Phát triển gì?”.

Bên kia Tiêu Dịch lặng lẽ gật đầu ra hiệu với Ôn Tử, Ôn Tử gật đáp lại.

“Chị Chi, chị cứ giả vờ”. Ôn Tử ám muội cười: “Ai mà chẳng nhận ra thầy Thẩm là có ý với chị”.

Giản Chi đỏ mặt, lườm Ôn Tử: “Nói bậy bạ, thầy em mà cũng dám bình luận lung tung”.

Ôn Tử lại nhìn ra Tiêu Dịch đang ngồi ở phòng khách, nhướn mày ý bảo “xem tôi này”.

Cô nghiêng người vặn vòi nước lại. “Chị Chi, thầy Thẩm kiêu ngạo lắm. Chưa cần nói đến bao nhiêu người muốn mời thầy dạy kèm, chỉ riêng mấy công ty, doanh nghiệp đã đếm không xuể rồi. Nếu không nhờ hiệu trưởng Thẩm, đại học K sao mời nổi thầy”.

Ôn Tử tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Giản Chi, nói tiếp: “Em nghe Tiêu Dịch kể ngoài công việc ở trường cực bận rộn, thầy Thẩm còn giúp anh trai việc ở công ty. Chị nghĩ thầy rảnh rỗi lắm ư?”.

Giản Chi khẽ nhếch miệng, giống như muốn giải thích nhưng lại chẳng tìm ra được lý do nào.

Ôn Tử biết sắp có chuyện vui, bỏ thêm một câu: “Bận thế mà thầy vẫn dành thời gian dạy chị tiếng Pháp. Chị Chi, chị còn chưa hiểu?”.

Giản Chi kinh ngạc, im lặng nhìn Ôn Tử. Trong đầu dần dần hiện lên cảnh ở chung của hai người thời gian qua.

Ngày qua ngày, tuy rằng bình thường nhưng có phần ấm áp.

Lúc đầu anh chỉ đến vào thứ hai. Ngày sau cứ khi nào rảnh là anh lại qua đây. Mấy lần đúng giờ ăn cơm, cô sẽ chuẩn bị luôn cho anh một phần.

Ăn xong anh chưa đi ngay. Anh từ từ dạy cô vài câu tiếng Pháp, kể đôi ba câu chuyện phiếm. Thi thoảng anh còn đùa, bảo rằng cô nuôi anh đến khó tính mất rồi. Ngày ngày ăn cơm cô nấu, khi đi ăn của người khác thấy nhạt nhẽo vô cùng.

Lúc đó Giản Chi thật sự nghĩ anh đang pha trò mà thôi.

Thậm chí khi thấy anh đến muộn, cô còn gọi điện thoại hỏi anh có chuyện gì… Cứ như vậy ở chung, cô cũng không hề nghĩ ngợi nghi ngờ điều gì. Hôm nay nghe Ôn Tử nhắc đến, cô mới vỡ lẽ, cảm giác bỗng hiểu ra – hai người họ chẳng phải giống như vợ chồng chung sống nhiều năm sao?

Nhìn Giản Chi đang suy tư, Tiêu Dịch giơ ngón tay tán thưởng Ôn Tử. Ôn Tư hất hất cằm kiêu ngạo, miệng lại ngâm nga ca khúc dân ca nào đó.

Tiêu Dịch nhìn cô ấy đắc ý, khóe mắt cười đầy hứng thú.

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong Giản Chi nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh cô và Thẩm Quân Mặc ở cùng nhau. Từ khi gặp gỡ, quen biết đến lúc kết bạn. Theo lời Ôn Tử nói ban ngày, lòng bỗng thấy say say khó tả.

Hồi hộp, mong chờ, tò mò, ngọt ngào…

Cô xoay người, cắn cắn môi dưới, nhìn chăm chăm vào bức tranh trang trí treo trên tường chừng mười phút mới lấy lại tinh thần.

Sau khi u mê qua đi, cô nở nụ cười hạnh phúc…

Giản Chi kéo chăn che miệng, cười khúc khích, trái tim nổi lên cảm giác ngọt ngào như mật.

Sao cứ phải suy nghĩ xoắn xuýt làm gì? Người đàn ông tốt như Thẩm Quân Mặc lại chăm sóc cô tỉ mỉ, cẩn thận, chu đáo, cô sao có thể không thích cơ chứ?

Giản Chi tuy rằng trầm tính, không biết người khác bắt đầu một tình yêu như thế nào, còn cô từ khi hiểu rõ được tình cảm với Thẩm Quân Mặc thì rất muốn cùng anh xác định quan hệ.

Yêu thích một người sẽ không muốn lãng phí bất cứ một giây phút nào để ở bên cạnh người đó. Ai bắt đầu yêu trước có gì quan trọng chứ.

Cô lấy di động dặt dưới gối ra, tìm số Thẩm Quân Mặc, viết một tin nhắn cho anh.

Dù sao cô cũng là con gái, vẫn hơi hơi thẹn thùng, tay dừng lại ở nút gửi đi vài giây mới hít sâu một hơi rồi ấn đồng ý.

Bên này Thẩm Quân Mặc và Thẩm Quân Trạch đang ở thư phòng cùng nhau bàn kế hoạch thành lập chi nhánh mới của công ty. Khi điện thoại trên bàn rung rung báo có tin nhắn đến anh vẫn chưa xem ngay, mà còn nói thêm vài câu với anh trai.

Bỗng trong lòng như thúc giục, anh cầm điện thoại mở tin nhắn ra đọc.

“Tối mai vẫn đến chứ? Tôi định nấu mấy món mới, giúp tôi nếm thử nhé? Còn có… Tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Chỉ vài câu đơn giản nhưng Thẩm Quân Mặc đọc đi đọc lại mấy lần. Chăm chú đến nỗi khiến Thẩm Quân Trạch đứng bên cạnh nhìn không nổi, than thở: “Nếu không trực tiếp nhìn thấy, anh còn nghĩ em chắc chẳng bao giờ xuất hiện kiểu biểu cảm này. Có vẻ bố mẹ cố công tìm đối tượng cho em thành ra vô dụng rồi”.

Thẩm Quân Mặc cười khẽ, trả lời tin nhắn: “Chiều mai dạy xong tôi sẽ qua”.

Giản Chi nghe tiếng báo tin nhắn, lật đật mở ra xem. Tin chỉ có mấy chữ nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ anh chăm chú soạn tin, cảm thấy vô cùng thú vị. Cô ôm điện thoại di động cười ngây ngốc.

Mà ở nhà Thẩm Quân Mặc vẫn chăm chăm nhìn điện thoại. Thẩm Quân Trạch cảm thán lắc đầu, mang giấy tờ tài liệu dọn dẹp, cất bút, đi đến cửa nhịn không được quay lại hỏi: “Chắc Đồng Đồng sắp có thím nhỏ làm bánh ngọt ngon ngon phải không?”.

Thẩm Quân Mặc nghe anh trai nói, nụ cười chợt tắt: “Anh kiếm nhiều tiền như vậy còn không đủ thuê một người nấu ăn! Còn có ý đồ với người của em!?”.

Thẩm Quân Trạch giả bộ giơ hai tay lên đầu hàng: “Được, được, cái tính cách bao che người khác của chúng ta quả nhiên là di truyền”.

Thẩm Quân Mặc yên lặng, lại mở tin nhắn chỉ có vài dòng đã thuộc làu kia đọc lại, khóe miệng tiếp tục nở nụ cười yêu thương.

Anh nào có hay, cái dáng vẻ này của anh khác gì mấy chàng trai mới biết yêu lần đầu đang chìm trong yêu đương cơ chứ.

Giản Chi ở bên này tuy đã nhận được tin nhắn hồi âm của Thẩm Quân Mặc nhưng trong lòng vẫn khó ngủ. Cô xoay ngang xoay ngửa vài lần rồi quyết định ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm.

Chỉ là đêm nay thời tiết có vẻ xấu, mây mờ phủ kín ánh trăng, mấy vì sao cũng lặn mất vào màn đêm đen kịt. Bầu không khí nặng nề như báo hiệu một cơn giông sắp đến.

Cảnh sắc ảm đạm cũng chẳng ngăn nổi niềm vui sướng phát ra từ trái tim Giản Chi. Cô nhoài người lên ban công, chọc chọc mấy bồn hoa nhỏ, cười rạng rỡ. Cô ngẳng đầu nhìn bầu trời đen đặc phía xa, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng long lanh, hạnh phúc.

Ngày hôm sau Giản Chi dậy thật sớm. Đêm qua chẳng biết mưa từ lúc nào. Ban đầu còn nhỏ sau dần dần nặng hạt. Bây giờ còn nghe được cả tiếng mưa rơi ầm ầm ngoài cửa sổ.

Thời tiết xấu cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng Giản Chi. Cô ăn sáng xong, che dù đi chợ mua thức ăn. Dạo một vòng quanh chợ thì hai ống quần cũng ướt đẫm, khi ra về đã mua được bao nhiêu thứ đựng đầy hai túi.

Lúc đầu khi thay đồ ướt, cô định mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại chọn một bộ quần áo đẹp. Rồi mở ngăn tủ chọn một chiếc kẹp nhỏ bằng thủy tinh kẹp lên tóc.

Đi ngang qua cánh cửa bằng gương, cô dừng lại nhìn trên dưới trái phải một chút. Nhìn chính mình trong gương thấy hài lòng hơi đắc ý gật đầu, rồi tự dưng lại bật cười khúc khích.

Trở lại tầng một, Giản Chi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn. Nói là nguyên liệu nấu món ăn mới nhưng thật ra đều là những món mà Thẩm Quân Mặc thích ăn.

Giản Chi mỉm cười, chẳng ngờ mình có thể dễ dàng nhớ rõ những gì anh thích.

Thẩm Quân Mặc thích ăn canh, cô bắt đầu chuẩn bị kĩ càng nguyên vật liệu nấu canh: Củ từ, xương sườn và nấm hương… Bận bịu đến nỗi bữa trưa cô chỉ ăn qua loa rồi tiếp tục làm.

Khoảng ba, bốn giờ chiều, trời mưa càng lúc càng to. Hạt mưa đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra tiếng thùng thùng như đánh trống. Giản Chi vội chạy đến khép cửa sổ.

Ánh sáng bên ngoài dần yếu ớt, bầu trời tối mù. Giản Chi bật điện lên, liếc nhìn đồng hồ trên tường: gần sáu giờ rồi. Dựa vào thời gian tan lớp của Thẩm Quân Mặc mọi khi, giờ này anh cũng gần đến rồi.

Giản Chi bước đến cửa nhìn ra ngoài. Bởi vì mưa quá lớn, ngoài đường xe nhỏ xe to nối đuôi nhau, kẹt cứng cả đường. Một vài chỗ nước mưa đọng thành những vũng lớn. Cuối đường mọi chuyện càng lộn xộn, nhiều tài xế la mắng đủ rồi, giờ mở cửa sổ châm thuốc lá hút.

Tình hình giao thông xấu như vậy làm Giản Chi lo lắng cho Thẩm Quân Mặc đang đi trên đường. Đúng lúc đó điện thoại để trên bàn trà rung lên, báo một tin nhắn mới nhận được.

Cô bước đến, cầm di đông lên, mở tin nhắn ra đọc. Là tin nhắn của Thẩm Quân Mặc nhưng nội dung lại chứa mấy phần áy náy, xin lỗi: “Xin lỗi nhé. Bây giờ có việc không thể qua”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...