Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 157: Hồi kinh


Chương trước Chương tiếp

Đánh nhau? Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên thấy một gian phòng khách đang tốt đẹp, thời gian chưa đến một khắc đã bị hủy thành một đống mảnh vụ, vội vàng bọc chăn bông nhảy xuống giường.

Chạy trối chết quan trọng hơn!

Cái phụ nhân mặt rỗ vừa bị đạp đó bị đạp đến trên giường, nhìn thấy người đánh nhau, cũng vội vàng đi theo phía sau Hạ Lan Tuyết, một mạch chạy trốn xuống lầu dưới.

Vậy mà, trong sân ở lầu dưới cũng đánh thành một đoàn, các loại hoa cỏ, bàn ghế, bình bình lọ lọ bay loạn đầy trời, chưởng quỹ muốn đi can ngăn lại không dám, chỉ ngồi ở ngưỡng cửa, vỗ bắp đùi khóc.

Hạ Lan Tuyết đi nhanh như mèo, đi tới an ủi một câu, “Chưởng quỹ, ngươi đừng sợ, người đang đánh nhau phía kia, gọi là Thiếu Khâm, hắn là một cái tài chủ, chính là có tiền, một lát đánh xong, ngươi tìm hắn tính tiền là được “

“Thật?” Chưởng quỹ ngước đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết dùng sức gật đầu một cái, “Thật sự. “

“Thật sao? Vị đại gia kia thật sự rất có tiền sao?” Bên cạnh, phụ nhân mặt rỗ vui mừng nắm cánh tay Hạ Lan Tuyết hỏi.

Vừa thấy bộ mặt rỗ của nàng, Hạ Lan Tuyết liền nhịn không được cau mày một cái, tránh thoát tay của nàng, đi qua hoài nghi nhìn nàng, “Này, buổi sáng nghe ngươi khóc gào? Cái gìvậy? Tối hôm qua hắn làm gì ngươi vậy?”

Vẻ mặt phụ nhân kia thẹn thùng, “Còn có thể thế nào? Nam nhân cũng đều có tính tình kia, chỉ quan tâm mình khoái hoạt hay không, cũng không để ý nữ nhân chúng ta có chịu tội không.”

Vẻ mặt Hạ Lan Tuyết giật mình, “Ý của ngươi là, ngươi bị Thiếu Khâm chà đạp?”

“Thì ra Gia gọi là Thiếu Khâm, tên thật dễ nghe.” Phụ nhân mừng rỡ không thôi.

Toàn thân Hạ Lan Tuyết nổi hột lên như gà, “Ngươi? Thật là do Hoa Âm tìm tới?”

“Hoa Âm? Là cái người đang đánh nhau cùng nam nhân của ta sao? Ta cũng không biết, hắn không phải là nam nhân của ngươi sao?” Phụ nhân tò mò hỏi.

Hạ Lan Tuyết hoài nghi, “Vậy tại sao ngươi tới đây? Tại sao lại ôm bắp đùi Thiếu Khâm muốn hắn phụ trách vậy?”

“Tối hôm qua, bỗng nhiên có người tới quán nhỏ của ta (chém gió phần phật), còn nói cho ta bạc để chuộc thân, dẫn ta tìm vị hôn phu tốt rồi gả cho, sau đó, người nọ liền dẫn ta tới đây.

Sau lại...” Vẻ mặt của phụ nhân như mộng như say, “Không nghĩ tới ta chờ đợi những năm này, cuối cùng chờ được một nam nhân như vậy, hắn lớn lên nhìn thật là tốt, ta nguyện ý phục vụ hắn cả đời.”

“Người dẫn ngươi tới có bộ dáng thế nào?” Hạ Lan Tuyết hỏi.

Phụ nhân lắc đầu, “Hắn đội cái mũ, ta không có nhìn thấy bộ dáng bộ dáng của hắn, ban đầu còn tưởng rằng là người xấu, không nghĩ rằng, hắn là người tốt vô cùng.”

“Vậy ngươi? Ngươi tối hôm qua cùng Thiếu Khâm hắn...?” Hạ Lan Tuyết càng nghĩ càng tò mò, “Thiếu Khâm đại nhân theo ý ngươi rồi?”

“Ai nha.” Phụ nhân kia thấy nàng ấp úng, cười nói, “Ngươi là muốn hỏi, tối hôm qua ta có cùng Gia viên phòng hay không, có phải hay không?”

“Ừ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu.

Phụ nhân lắc đầu, “Ai, tối hôm qua Gia vẫn hôn mê bất tỉnh, ta chỉ trông hắn nửa đêm, không dám dính vào, hãy nói ta cũng không phải là kia đồ mở nút chai không biết xấu hổ phụ nhân. Nhưng là, người nào Thành Tưởng, gia sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy ta, một chữ chưa nói, liền đạp ta một cước, nếu không phải là ta thân thể cốt không tệ, sớm không đứng dậy nổi.”

“Ngươi thật sự rất lợi hại.” Hạ Lan Tuyết nghĩ đến một màn Thiếu Khâm đạp bay nàng ta kia, bây giờ lại còn có thể thân thiện nói chuyện cùng mình, quả nhiên đủ dũng cảm.

“Vậy ngươi định làm như thế nào? Nam nhân nhà ngươi ở trên lầu, hắn cũng không phải là đối thủ của nam nhân nhà ta đâu.” Hạ Lan Tuyết cười nói.

Phụ nhân kia mặt rỗ nhíu mày một cái, “Nhưng bây giờ nên làm như thế nào cho phải? Nếu không, ta bắt ngươi lại, sau đó uy hiếp nam nhân của ngươi, như thế nào?”

Vừa nói, cặp mắt nhỏ ti hí của phụ nhân kia liền nhìn Hạ Lan Tuyết kẻ trộm vậy.

Hạ Lan Tuyết bật cười, “Đừng, trước tiên, ngươi không phải là đối thủ của ta, tiếp theo, nam nhân của ta rất là bao che, nếu ngươi bắt ta lại uy hiếp, nam nhân của ta sẽ đánh chết nam nhân nhà ngươi. Biết bọn họ tại sao đánh nhau không?”

“Tại sao?” Phụ nhân hỏi.

“Cũng là bởi vì nam nhân của ngươi bắt ta, muốn mang ta đến một nơi không có ai biết sinh con cho hắn, nam nhân của ta tìm tới đây, và bây giờ, đánh nhau.” Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng thở dài.

“Nam nhân của ta thích ngươi?” Phụ nhân giật mình hỏi một câu.

Hạ Lan Tuyết nhíu chặt đôi mi thanh tú, cũng không chắc chắn nói, “Nói vậy cũng không phải, theo lý thuyết, hắn đúng là thích ta, nhưng mà, hết lần này tới lần khác mỗi lần chỉ biết là bắt nạt ta, ai biết được? Có lẽ không ăn được nho liền nói nho còn xanh đi. Hắn nói trước kia ta là vị hôn thê của hắn, chỉ là, tại sao bây giờ, ta có nam nhân khác, chắc là hắn không cam lòng.”

“Ồ ~~ “Phụ nhân chợt gật đầu, “Thì ra là như vậy, ngươi chính là cái nha đầu cùng hắn có hôn ước đó.”

Hạ Lan Tuyết híp mắt lại, kỹ lưỡng nhìn chằm chằm nàng ta, “Nghe ý này của ngươi, ngươi biết ta?”

“Hả, một chút xíu mà thôi.” Phụ nhân nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hạ Lan Tuyết chợt đưa tay ra, sờ về phía mặt của nàng ta, nàng không tin một nữ tử có giọng nói thanh thúy êm tai như vậy, ông trời sẽ để nàng trường thành có một khuôn mặt rỗ như vậy.

“Làm cái gì vậy?” Phụ nhân này bị hù dọa, ngã ngồi xuống đất.

Hạ Lan Tuyết tiến lên một chút, một cặp móng mạnh mẽ sờ ở trên mặt nàng ta, cười hắc hắc, “Đừng sợ, ta chính là muốn nhìn ngươi một chút xem mặt mũi này là xảy ra chuyện gì? Nhìn một chút, sau gương mặt rỗ này có dáng dấp thế nào?”

“Khi còn bé bị mắc bệnh đậu mùa.” Phụ nhân đẩy tay của nàng ra.

Tay nhỏ bé của Hạ Lan Tuyết lại tiếp tục đưa lên, “Nói cho ngươi biết, ta chính là thần y vang danh khắp thiên hạ đó, nói không chừng ta có biện pháp chữa trị khuôn mặt rỗ này của ngươi, ngoan, để cho ta xem một chút. Ngươi cũng không hy vọng nam nhân của ngươi ngày ngày nhìn về phía gương mặt của ngươi mà nôn mửa như vậy đi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của phụ nhân hết sức rối rắm, đầu về ngửa về phía sau, “Mặt của t bị như vậy cũng đã mười mấy năm, sớm đã thành thói quen, cũng không phiền toái cô nương.”

“ không phiền toái, một cái nhấc tay mà thôi.”Nàng ta càng như vậy, Hạ Lan Tuyết càng cảm thấy nàng ta có vấn đề, cuối cùng dứt khoát nhào qua, ngón tay sờ tới sau tai nàng ta, quả nhiên không phải là xúc cảm khi chạm đến da bình thường.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...