Độc Giả Thứ 7

Chương 9: Phiếu mượn sách chết người


Chương trước Chương tiếp

Phương Mộc cũng không phải một người mê trinh thám, nhưng cậu không thể không thừa nhận, cậu so với bất luận kẻ nào trong trường đều chú ý đến án giết người này hơn hẳn.

Buổi sáng ngày đó, Phương Mộc cũng theo đám người đến sân thể dục xem náo nhiệt, tận mắt nhìn thấy tử trạng kỳ dị của Tống Bác và Cổ Phi Phi. Khi tinh thần quần chúng xúc động phẫn nộ vì đám người ở cục công an vô năng, cậu lại bị một loại cảm giác không thể gọi tên vây quanh. Thời điểm bọn học sinh đến tòa nhà hành chính thị uy, Phương Mộc một mình trở lại ký túc xá, nằm ở trên giường, cuối cùng hiểu được loại cảm giác này là gì.

Sợ hãi.

Phương Mộc không biết mình vì sao lại cảm thấy sợ hãi, không phải là cảm thấy sợ hãi như người khác. Mỗi người trong trường này đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì có một ác quỷ đang ẩn nấp tại đây trong ngôi trường này, y đã cướp đi sinh mạng của 4 người. Mỗi một góc trong sân trường, bất kể là quang minh hay hắc ám, tựa hồ luôn có cặp mắt trong sân trường nhìn chằm chằm vào sinh mạng tươi sống, dựa theo cách của ác quỷ lựa chọn sơn dương kế tiếp. Không ai là an toàn, đây là khủng bố.

Mà Phương Mộc thường bị ý nghĩ của mình khiến cho toàn thân lạnh giá.

Bởi vì cậu cảm thấy mình chính là ác quỷ đó.

Vì sao vì sao vì sao?

Chẳng lẽ ta mộng du?

Chẳng lẽ ta có một cái tôi khác?

Chẳng lẽ trong lòng ta có ác tâm, thật có thể biến hóa thành một thân thể khác cụ thể?

Cậu bắt đầu ép buộc bản thân không được ngủ.

Thật sự không ngừng cố gắng, đem tay cột vào đầu giường.

Cậu bắt đầu hoài nghi mình có phải người bị tâm thần phân liệt hay không.

Sau khi đủ loại thí nghiệm cuối cùng khẳng định mỗi tối cậu đều thanh tỉnh hoặc ngủ say trên giường mình, cậu mới thoáng thoải mái.

Mà những đáp án về ý niệm phiên chuyển, vặn vẹo, điên cuồng trong đầu cậu dần dần rõ ràng: Chính mình lại bất tri bất giác phỏng đoán được tâm tư của ác quỷ.

Thật giống như bản thân giấu bóng đen kia trong thân thể, là một phần máu huyết của ác quỷ, không ngừng chảy qua đại não của ác quỷ, mỗi lần tràn qua, Phương Mộc đều phải giãy dụa quay đầu, nhìn xem bí mật ẩn trong góc tối tăm kia, đến tột cùng cất giấu kết quả gì.

Vài ngày sau vào một đêm khuya, Phương Mộc đột nhiên từ trong mơ bừng tỉnh. Cậu người đầy mồ hôi thở hổn hển, lắng nghe hắc ám trong ký túc xác và tiếng ngáy phập phồng theo quy luật của bạn cùng phòng.

Cậu cảm thấy cao hứng.

Phương Mộc sờ soạng đeo mắt kính lên, chậm rãi làm theo ý nghĩ của mình.

Vừa rồi, cậu đang ngủ đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu: Y, ác quỷ kia, bắt đầu tìm được hứng thú trong một trò chơi.

Người chết đầu tiên bị siết cổ trong WC.

Người chết thứ 2 bị đẩy xuống lầu ngã chết.

Người thứ 3 toàn thân trần trụi bị cột vào cột cờ đông sống, gió tuyết khiến thân thể đã từng nóng bỏng kia trở thành một khối điêu khắc, rất thật lại không hề có sức sống. Lúc Phương Mộc nhìn thấy cỗ thi thể kia, cảm giác đầu tiên lại là: Thật đẹp.

Người chết thứ 4 bị băng trên tường rơi xuống cắm xuyên qua mà chết. Kia cần phải tính toán và phán đoán chuẩn xác như thế nào.

Những người chết này, một người so với một người bị chết quỷ dị, một người so với một người bị chết —— có sáng ý.

Y, bắt đầu ở giữa việc giết người tìm được lạc thú.

Nghệ thuật hóa việc giết người.

Như vậy, trò chơi này sẽ không kết thúc.

Phương Mộc bắt đầu có kế hoạch tìm kiếm chút sách vở về phương diện phạm tội học và phạm tội tâm lý học để xem. Ngày đó về muộn, chính là bởi vì lưu lại quá lâu trong thư viện.

Phương Mộc rất khó giải thích tại sao mình muốn làm như vậy, việc này tựa hồ không thể chỉ dùng lòng hiếu kỳ để hình dung. Báo thù? Tựa hồ cũng không phải tất yếu. Trừ bỏ đối với Chu Quân còn có chút hảo cảm ra, những người chết khác đối với Phương Mộc mà nói, cũng chỉ là một trong số những sinh mạng từng tồn tại mà thôi.

Nếu giải thích không thông, vậy tại sao nhất định phải giải thích chứ?

Thầy Triệu quản lý thư viện đối với Phương Mộc rất tốt, mỗi lần Phương Mộc đến mượn sách đều bật đèn xanh chào đón (ý nói hoan nghênh nhiệt liệt) , có chút quy định không cho mang sách ra khỏi thư viện, cũng cho phép Phương Mộc mang đi, bất quá ngày kế nhất định phải trả.

Sau buổi trưa Phương Mộc đến trả sách, thầy Triệu đang bề bộn thu don sách vở, trên mặt đất chồng đầy sách và phiếu mượn sách hỗn độn. Sau khi phương Mộc hoàn tất thủ tục trả sách xong, thấy thầy Triệu mệt đến mặt đầy mồ hôi, liền chủ động đề nghị hỗ trợ, thầy Triệu rất vui sướng đáp ứng.

Lượng công việc rất lớn, thế nhưng rất đơn giản, chỉ cần đổi lại phiếu mượn sách.

Quy tắc mượn sách của thư viện đại học Sư Phạm là: Độc giả chọn xong cuốn sách muốn mượn, đem phiếu mượn sách lấy ra cắm ở trang bìa, ở vị trí đã quy định điền họ tên của mình và khoa học, số thẻ học sinh. Sau đó đem phiếu mượn sách giao cho nhân viên quản lý, là có thể đem sách cầm đi. Lúc trả sách, viên quản lý sau khi làm tốt đăng ký, sẽ đem phiếu mượn sách đặt lại vào trong sách. Nếu một quyển sách bị mượn nhiều lần, phiếu mượn sách rất nhanh bị đầy, bởi vậy cần phải đổi mới đúng lúc.

Nhiệm vụ của Phương Mộc chính là mở mỗi một quyển sách trên hai giá sách, nếu phiếu mượn bị đầy, hoặc chỉ còn lại có một hai khoảng trống, sẽ đem phiếu mượn đổi cái mới.

Phương Mộc vừa bận rộn, vừa câu được câu không cùng thầy Triệu nói chuyện. Khoảng chừng một tiếng sau, sách của một giá đã chỉnh lý xong. Phương Mộc thẳng lưng, đi đến kệ kế tiếp.

Sách trên giá này chủ yếu là tiếng Anh bản gốc, người đến mượn không nhiều lắm, Phương Mộc rất nhanh liền chỉnh lý hơn phân nữa. Lúc này, Triệu lão sư đang xử lý phiếu mượn sách nhìn đồng hồ. "Ui, đã 4h, Phương Mộc cậu về trước đi, đi ăn cơm thôi."

Phương Mộc nhìn nửa sách còn lại, "Không sao, còn lại không nhiều lắm, rất nhanh có thể xong rồi."

Triệu lão sư cười cười, "Cũng được, một hồi tôi mời cậu đi căn tin của nhân viên ăn cơm."

Phương Mộc cũng cười cười nói: "Được." Thân thủ bắt lấy một quyển sách trên giá.

Quyển sách này thoạt nhìn có chút quen mắt, phiếu mượn sách vẫn còn lại 5, 6 khoảng trống, không cần đổi, Phương Mộc đem sách khép lại, chuẩn bị đặt lại giá sách, ngay tại lúc cậu khép sách lại trong nháy mắt, một cái tên thoáng qua trước mắt, Phương Mộc vội mở sách ra.

Giữa một chuỗi tên ở cột trong phiếu mượn sách, rõ ràng viết Lưu Vĩ Lệ.

Phương Mộc theo bản năng mà đem phiếu mượn sách rút ra, trái tim bắt đầu đập kinh hoàng.

Cậu ở giữa những tên người mượn sách khác, thấy được tên của Chu Quân và Cổ Phi Phi.

Cậu đem sách khép lại. Đây là một quyển sách tiếng Anh bản gốc, tên là《International Economics and International Economic Policy》.

Phương Mộc nhìn Triệu lão sư đang cuối đầu bận rộn, từ trong cặp sách lấy ra sổ ghi chép, bắt đầu lần lượt chép lại mỗi một hạng nội dung trên phiếu mượn.

Sau khi chép xong, Phương Mộc nhanh chóng sửa sang số sách còn lại, tiếp đó cầm lấy cuốn sách bản tiếng Anh kia đi ra cổng.

"Thầy Triệu , em muốn mượn quyển sách này."

"Thầy Triệu ngẩng đầu: "Được thôi. Thế nào, cậu phải đi? Tôi mời cậu ăn cơm mà."

"Không cần đâu." Phương Mộc nhanh chóng viết hảo phiếu mượn sách, trong ánh mắt ngạc nhiên của thầy Triệu ly khai thư viện.

Đi giữa đám người huyên náo trong sân trường, đầu óc Phương Mộc lại có một đoạn thời gian ngắn trống rỗng. Cậu đi đến ghế dài phía trước ngồi xuống, sửa sang lại suy nghĩ của bản thân.

Tên của ba người chết đều xuất hiện trên phiếu mượn sách này, mà quyển sách này hiện tại nằm trong cặp sách của mình.

Đây là trùng hợp sao?

Nếu không phải, như vậy là ý vị thế nào?

Bên cạnh có một đám người lướt qua gọi nhau đi ăn cơm, nam nữ lớn tiếng nói cười. Trên thế giới này, cư nhiên còn có người quan tâm đến ăn uống như vậy.

Nếu trò chơi kia thật không kết thúc, như vậy có phải mỗi người trên phiếu mượn sách đều phải chết?

Phương Mộc bắt đầu run rẩy cả người.

Phiếu mượn sách kia cũng có tên của cậu.

Thật lâu sau, Phương Mộc gian nan đứng dậy, cặp sách có vẻ nặng hơn, cậu gắt gao mà đè lại quyển sách kia, dường như nó sẽ đột nhiên nhào đến, một hơi cắn lấy yết hầu của Phương Mộc.

Cậu cần tìm người để nói chuyện, nhất là người trên phiếu mượn sách kia.

Phương Mộc, Ngô Hàm, Chúc lão Tứ ngồi vây xung quanh bàn học trong phòng ngủ, trên bàn bày ra quyển sách kia cùng sổ ghi chép nội dung phiếu mượn sách.

Ba người cũng không nói chuyện, biểu cảm trên mặt cũng đều kinh người.

Sợ hãi.

Thật lâu sau, Chúc lão Tứ chậm rãi mở miệng: "Nói như vậy, người chết cũng đã từng mượn qua quyển sách này?"

"Đúng vậy." Phương Mộc chỉa chỉa quyển sổ của mình.

"Điều này có thể giải thích điều gì?" Ngô Hàm hỏi, thanh âm có chút phát run.

"Tớ không biết, nhưng tớ cảm thấy quyển sách này và những án giết người nhất định có quan hệ." Phương Mộc liếm liếm môi có chút khô, lấy hết dũng khí nói: "Có lẽ, độc giả của quyển sách này chính là mục tiêu của hung thủ."

"Cậu là nói, hễ ai mượn qua quyển sách này, đều phải chết, chính là hai người chúng ta, không ba người chúng ta?" Chúc lão tứ sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Phương Mộc trầm mặc một hồi lâu, "Tớ không biết."

Ngô Hàm cúi đầu nhìn quyển sổ, nhỏ giọng tra: "11, 12, 13, tổng cộng 14 người." Y ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, "Nói như vậy, còn phải chết 10 người nữa? Aiz, không đúng." Y lại cúi đầu xem kỹ danh sách, "Thiếu một người."

Phương Mộc và Chúc lão Tứ đồng thời nói: "Cái gì?"

"Nam sinh khoa kinh tế kia, chính là người bị cái kia cắm xuyên qua mà chết, gọi là Tống cái gì ấy nhỉ? Ở đây không có hắn."

"Tống Bác." Phương Mộc cầm quyển sổ qua, nhìn lại hai lần. Chính xác, khi cậu ở trong thư viện nhìn thấy tên của Chu Quân, Lưu Vĩ Lệ và Cổ Phi Phi, cảm giác đầu tiên chính là phiếu mượn nhất định có vấn đề, nhưng không chú ý tới tên Tống Bác không có trên đó.

"Chính xác không có." Phương Mộc buông quyển sổ xuống.

Sắc mặt Chúc lão Tứ hơi khôi phục lại chút huyết sắc. "Tớ thấy, chẳng qua chỉ là trùng hợp đi?" Hắn nhìn Ngô Hàm và Phương Mộc.

Ngô Hàm nhún nhún vai, quay đầu nhìn Phương Mộc.

Trong lòng Phương Mộc cũng cảm thấy thoải mái một chút, thế nhưng cũng có chút uể oải. Tống Bác chưa từng mượn quyển sách này, nhưng cũng đã chết, điều này e rằng thật sự chỉ là trùng hợp. Cậu, Chúc lão Tứ và Ngô Hàm, cùng vài người khác trên phiếu mượn sách, có lẽ không phải mục tiêu kế tiếp của hung thủ, điều này ít nhiều cũng khiến cậu thoáng an lòng. Chẳng qua cậu vừa cảm giác bản thân lại cách ác quỷ gần hơn từng bước, tựa như thoáng thấy một góc áo choàng màu đen của y, vừa muốn đưa tay bắt lấy, rồi lại bị tuột mất.

Chúc lão Tứ đứng lên, duỗi thắt lưng lười biếng, rồi nằm ịch lên giường.

"Hai người các cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ là trùng hợp, có khi đang lúc các cậu đi xem những sách khác trong thư viện, dám chắc còn có những cuốn sách khác bọn họ cũng từng mượn qua."

Ngô Hàm lại cúi đầu nhìn quyển sổ, nhìn một hồi, cầm lấy quyển sách kia, trở mình, trầm tư một hồi.

"Tớ cảm thấy không đơn giản như vậy." Y ngẩng đầu nhìn Phương Mộc. "Lão Lục, tớ thấy vẫn là giao cho cảnh sát đi."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...