"Tống Lục Châu, ca ca của ngươi căn bản không có khả năng được Tần Sương để mắt, kể cả khi nàng không quen biết Bộ Tranh!" Lục Tiểu Dạ nói, vào lúc này, nàng thấy mình có chút lạc đề, nàng có thể nhìn ra, Bộ Tranh và Tần Sương còn chưa tới mức nảy sinh tình yêu, ít nhất bây giờ là thế.
Trước mắt hai người này vẫn chỉ là bằng hữu, mà Tần Sương đối với Bộ Tranh cũng chỉ có chút cảm giác đặc thù, nhưng tựa hồ loại cảm tình này cũng không phải tình yêu nam nữ, chỉ là một loại tình cảm không rõ ràng mà thôi.
Lúc này, Lục Tiểu Dạ cũng không cho Tống Lục Châu cơ hội nói tiếp, lập tức nói: "Kỳ thật ngươi nên quý trọng tình cảm giữa ngươi và Tần Sương, ngươi cho rằng Tần Sương không biết ngươi nghĩ gì sao, điều này ai cũng có thể nhìn ra được, sở dĩ nàng đuổi ngươi đi, chính là muốn giữ tình bạn với ngươi, nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục, nàng chỉ thấy ngươi là một nỗi phiền toái."
"Đứng ở trên lập trường của nàng mà nói, nếu đổi lại là nàng muốn làm mối ngươi cho ta, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào hả?" Lục Tiểu Dạ hỏi.