Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
Chương 120: Kẻ thù, tình địch chạm mặt!
"Sẽ không đâu, chuyện ly hôn này sao có thể nói ly là ly, hơn nữa có cậu làm chỗ dựa cho chị, em cảm thấy bây giờ chị nên đến bệnh viện thể hiện cho thật tốt mới đúng." Thích Tân Nhã ngồi xuống bên cạnh cô ta, lại nói thêm: "Chị họ, chị phải nắm chắc được đàn ông, lúc hạ mình phải ra dáng mới được."
"Haizz..., chị còn chưa hạ mình sao? Chi đã quỳ xuống chân anh ấy, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho chị, mà anh ấy thì sao, vẫn vô tình hất chị ra, nói thế nào, chúng tôi cũng đã làm vợ chồng hai năm, cho dù không yêu chị, nhưng dù sao cũng nên có một chút tình cảm chứ, nếu trái tim của đàn ông cứng lên, thật sự có thể đông chết người khác." Ninh Ngữ Yên ai oán nói.
"Bản thân chị cũng nói thế, dù sao cũng có một chút tình cảm, Hàn Hàn bị thương nặng, chị còn ở nhà mà không tới đó, vậy càng làm cho sự việc chuyển biến theo hướng xấu, còn nữa, anh ta cũng không biết thân thế của Hàn Hàn, trong mắt anh ta, chị vẫn là mẹ Hàn Hàn, việc đầu tiên bây giờ chị phải làm, là đi chăm sóc con trai, vậy mới có cơ hội khiến cho anh ta bớt giận, thay đổi sắc mặt với chị." Thích Tân Nhã nói.
Ninh Ngữ Yên đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, suy nghĩ một lúc, nói: "Em nói rất đúng! Chị không thể ngu ngốc ngồi ở đây, chị phải đi bù đắp lại."
"Đúng vậy! Chúng ta đi thôi, đến lúc đó em sẽ giúp chị nói thêm vào." Thích Tân Nhã xung phong nói.
"Được! Em đi theo chị." Ninh Ngữ Yên thay quần áo, dẫn theo Thích Tân Nhã đến bệnh viện.
Lúc này, ngoài cửa đã hoàn toàn tối đen, bọn họ ngồi trong xe, mỗi người đều nghĩ tới chuyện riêng của mình.
Trong bệnh viện, bọn người Tập Bác Niên đã ăn tối xong, trong TV đang chiếu phim hoạt hình, Hàn Hàn xem say sưa, tròng mắt cũng không di chuyển.
Tập Bác Niên xem suýt nữa ngủ mất, mỗi lần xem hoạt hình cùng Hàn Hàn, anh đều ngủ.
Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn, vừa đút táo cho thằng bé ăn, vừa thích thú xem phim hoạt hình, Thiên Dã không có dáng vẻ mất hứng, cũng không có vẻ mặt mệt mỏi.
Ninh Ngữ Yên và Thích Tân Nhã tới bệnh viện, sau khi hỏi phòng bệnh của Hàn Hàn, hai người không ngừng chạy đến tầng 20.
Đẩy cửa phòng ra, cơ thể của bọn họ lập tức cứng đờ, không thể tin vào mắt mình, bọn họ nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã đều ở đó, hơn nữa Mặc Tiểu Tịch còn vô cùng thân thiết ôm Hàn Hàn ăn trái cây.
Ninh Ngữ Yên thở không được, đầu óc trống rỗng, thiếu chút nữa ngất đi.
Phản ứng đầu tiên trong đầu chính là, Mặc Tiểu Tịch đã biết chuyện của Hàn Hàn.
Mặc Tiểu Tịch, Tập Bác Niên, và Thiên Dã nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, cũng hơi giật mình, ở thời điểm này, tất cả kẻ thù và tình địch đều đông đủ, không phải là chuyện tốt.
Bởi vì lo lắng cho cảm nhận của Hàn Hàn, không thể để thằng bé thấy cảnh cãi nhau, nếu không tâm hồn nhỏ bé của nó sẽ bị tổn thương.
"Mẹ..., dì nhỏ..." Hàn Hàn yếu ớt kêu lên một tiếng, vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Ninh Ngữ Yên vừa hận lại vừa sợ, cô ta hận lúc này không thể giết chết Mặc Tiểu Tịch, để cô mãi mãi biến mất khỏi thế giới này, nhưng bây giờ lại sợ cô biết chuyện của Hàn Hàn.
Tập Bác Niên đứng lên từ trên ghế, nhìn về phía Ninh Ngữ Yên, lạnh lùng nói: "Không phải kêu em ở nhà chờ sao, sao lại tới đây?"
"Em lo cho Hàn Hàn, nên đến chăm sóc thằng bé." Ninh Ngữ Yên nói theo lý do đã nghĩ trước đó trên đường, cố nén tức giận đầy bụng, bình tĩnh trả lời.
"Không cần, có tôi ở đây là được rồi, bây giờ trở về ngay đi." Tập Bác Niên nghiêm túc nhìn cô ta, đầy ý cảnh cáo.
Thích Tân Nhã dùng ánh mắt hung hãn muốn róc xương lóc thịt nhìn Mặc Tiểu Tịch, cười nói với Tập Bác Niên: "Anh rễ, bọn em đã tới đây, ngồi một chút sẽ đi, chị họ cũng không có ý đập Hàn Hàn, anh tha thứ cho chị ấy đi."
"Chuyện nhà tôi, không tới phiên cô nói." Tập Bác Niên lạnh lùng nói.
"Không tới phiên em nói, cũng không tới phiên Mặc Tiểu Tịch ôm Hàn Hàn, cô có tính toán gì đây, đồ đê tiện, hồ ly tinh." Thích Tân Nhã chửi bới Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó nghe.
"Hai người các người, bây giờ lập tức cút ngay ra ngoài cho tôi." Cuối cùng Tập Bác Niên cũng nổi cáu, anh không tìm cô ta tính sổ, cô ta còn dẫn theo đứa em họ đanh đá tới tìm anh.
Bị mắng trước mặt Hàn Hàn, Mặc Tiểu Tịch, Thiên Dã, cuối cùng Ninh Ngữ Yên cũng cảm thấy mất mặt: "Tập Bác Niên, anh đừng quá đáng như vậy, em là vợ của anh, mẹ của Han Hàn, dựa vào đâu kêu em cút."
"Đúng, dựa vào đâu, muốn cút cũng là cái con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia cút." Thích Tân Nhã vốn đã hận Mặc Tiểu Tịch, nay được dịp chị họ luôn bình tĩnh xử lý công việc nổi bão, cô ta càng nhân cơ hội tác oai tác quái.
Hàn Hàn bị cảnh người lớn cãi nhau hù doạ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã hồng hào, lại trở nên tái mét một lần nữa, trẻ con sợ nhất chính là nhìn thấy ba mẹ cãi nhau!
Thằng bé sợ chui vào trong lòng của Mặc Tiểu Tịch.
"Hàn Hàn đừng sợ, đừng sợ." Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng vỗ vào lưng Hàn Hàn, cho đến khi thằng bé bình ổn lại, mới buông nó ra, đặt nó lên giường: "Dì phải đi, lần sau sẽ trở lại."
Hàn Hàn có chút lưu luyến kéo góc áo của Mặc Tiểu Tịch, tuy rằng thằng bé còn nhỏ, nhưng nó cũng mơ hồ cảm giác được, ba mẹ cải nhau là vì dì này, cho nên cuối cùng vẫn buông tay nhỏ bé ra.
Mặc Tiểu Tịch cũng cố chịu đựng lưu truyến ở trong lòng, đứng dậy: "Thiên Dã, chúng ta đi thôi." Cô không muốn nhìn thấy Hàn Hàn bởi vì người lớn cãi nhau mà sợ hãi, người lớn ích kỷ, sẽ mang lại sự tổn thương cho tâm hồn của một đứa trẻ, vì thằng bé, cô bằng lòng dẹp bỏ sự tức giận trước đó, cho dù bọn họ nói chuyện khó nghe, cô cũng sẽ không tranh cãi với bọn họ.
Thiên Dã đứng lên, sờ vào bàn tay nhỏ bé của Hàn Hàn: "Hàn Hàn, bọn chú đi trước nhé."
"Tạm biệt! Chú xinh đẹp." Hàn Hàn lễ phép nói.
Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã không nói gì nữa, lướt qua bọn họ, đi ra cửa.
"Trời ạ, xem dáng vẻ tự tin của cô ta kìa." Thích Tân Nhã tức giận ôm ngực, bỗng nhiên, cô ta xong ra cửa, nhìn thấy nhân viên vệ sinh xách theo thùng nước ở dưới đất, cô ta cầm lấy, hắt vào lưng của Mặc Tiểu Tịch.
Còn la lớn: "Tiện nhân, tao khuyên mày nên khép hai chân lại, đừng có lúc nào cũng lên giường với đàn ông, cũng đừng quyến rũ người đã có vợ, nếu không, tại sao sau này chết cũng không biết."
Trên tóc và trên người Mặc Tiểu Tịch đầy nước dơ, vô cùng nhếch nhác, Thiên Dã vừa vội vàng bước qua lau cho cô, vừa khó tin nhìn Thích Tân Nhã, giận dữ hét: "Có phải cô điên rồi không hả?"
"Thiên Dã, người điên là anh, loại phụ nữ như vậy mà anh cũng muốn, em thật sự buồn thay cho anh." Thích Tân Nhã không cam lòng việc Thiên Dã bị cướp đi, sự thù hận đối với Mặc Tiểu Tịch càng mãnh liệt hơn.
"Buồn? Tôi thấy cô mới là đáng buồn, xấu xí đến khiến cho người ta buồn nôn." Thiên Dã nhìn cô ta một cách khinh thường và chán ghét, cởi áo khoác, phủ lên cho Mặc Tiểu Tịch: "Chúng ta đi."
Mặc Tiểu Tịch mấp máy môi, đi về phía trước, lúc này cô không muốn tranh cãi với cô ta, không có nghĩa là cô sợ, mà là, cô không muốn để con cô nhìn thấy hoặc nghe thấy, thế giới xấu xa và trơ tráo của người lớn.