Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 35: Đoàn lữ hành đầy nắng


Chương trước Chương tiếp

Khi Tri Kiều ôm chiếc thùng to chạy nhanh vào cửa hàng vật dụng gia đình bên đường, chiếc áo chống thấm nước đã dính đầy bọt nước. Sau khi tìm chỗ đứng xong cô buông chiếc thùng ra, thở hổn hển.

“Mặt của em đỏ quá,” Tạ Dịch Quả áp lòng bàn tay vào trán cô, “Sẽ không bị sốt chứ?”

Lòng bàn tay anh ta không giống với Chu Diễn, rất lạnh, hơn nữa, cô thật sự bị sốt sao?

“Không thể nào……” Chu Diễn cũng vươn tay, âm thầm gạt bàn tay của Tạ Dịch Quả ra, chạm nhẹ nhàng vào trán Tri Kiều, “Hình như không sao đâu.”

Nói xong, anh rút tay lại, lại đút tay vào túi quần tây.

Tri Kiều ngạc nhiên nghĩ, chắc không sốt đâu, vì cảm giác rõ ràng trong lòng bàn tay Chu Diễn là rất ấm áp…… “Hay đến góc phố kia uống tách cà phê nóng đi.” Tạ Dịch Quả nói với Tri Kiều, “Tôi mời.”

Tri Kiều còn chưa mở miệng, Chu Diễn đã lạnh lùng nói: “Tôi không muốn đi bộ mấy phút trong khi trời mưa to thế này, tốt hơn là đứng yên ở đây.”

Tạ Dịch Quả nhún vai, nhìn lên bầu trời sau cửa sổ bằng kính, lẩm bẩm: “Không biết còn mưa tới khi nào.”

Cửa hàng vật dụng gia đình không lớn lắm, khắp nơi đều bày dụng cụ gia đình kiểu cũ, ở một vài góc xoay người cũng khó. Đoàn làm phim mang theo thiết bị chen chúc nhau trong cửa hàng nhỏ này, nhưng ông chủ ở đây không biết đã đi đâu rồi, sau khi trở về nhìn thấy cảnh tượng này liệu ông ta có ngạc nhiên không nhỉ.

Sau vài phút nhìn trời mưa to, Tri Kiều thở dài, quyết định tìm một chỗ ngồi xuống. Tìm tới tìm lui, cuối cùng vẫn quyết định ngồi trên cái thùng kia.

“Muốn ăn không?” Tạ Dịch Quả không biết lấy ở đâu ra mấy viên chocolate được gói tinh xảo, chúng lẳng lặng nằm trong bàn tay anh ta, trong buổi tối hơi lạnh này chúng lại hấp dẫn đến lạ thường.

“Có, cám ơn!” Tri Kiều vui vẻ nhận lấy, bóc vỏ bắt đầu ăn.

Tạ Dịch Quả nhìn khuôn mặt “tham ăn” của cô rồi bật cười.

“?” Cô dùng ánh mắt hỏi.

Anh ta lắc đầu, im lặng trong một lúc, sau đó nói: “Hình như em rất dễ dàng thỏa mãn.”

“……”

“Giống như…… Cho dù đã trải qua điều gì đó thất bại, nhưng chỉ cần có cổ vũ, em lại có thể tràn đầy tự tin để tiếp tục làm tiếp.”

Tri Kiều ngẫm nghĩ, ngập ngừng hỏi: “Tôi như lời anh nói có điểm tốt vậy sao?”

Tạ Dịch Quả mỉm cười, không trả lời.

“Đừng có tưởng bở,” Chu Diễn ngồi cách cô một mét, đang xem tin tức trên di động, “Anh ta đang tán tỉnh em thôi.”

“!” Tri Kiều kinh ngạc nhìn Chu Diễn, rồi lại nhìn Tạ Dịch Quả, không biết nên nói gì.

Tạ Dịch Quả vẫn cười, hơn nữa chỉ cười nhếch miệng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

“Vậy thì, cô Thái Tri Kiều,” Anh ta thuận thế nói, “Em đã biết tôi muốn cưa đổ em, vậy tối nay tôi có vinh hạnh mời em ra ngoài ăn bữa cơm được không? Tôi biết gần khách sạn có một nhà hàng cơm Tây khá ngon, rất nhiều tạp chí ẩm thực đã giới thiệu nơi này.”

Phản ứng đầu tiên của Tri Kiều là nhìn về phía Chu Diễn, anh khẽ cau mày nhìn Tạ Dịch Quả, ánh mắt của anh rất phức tạp, dường như lúc này trong đầu anh đang nhanh chóng suy nghĩ —— chỉ là không ai biết được anh đang suy nghĩ những gì.

Cuối cùng, Chu Diễn không nói không rằng cúi đầu tiếp tục xem tin tức, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Tri Kiều không nhìn ra được bất cứ điều gì, cô muốn từ chối, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra được bất cứ lý do hợp lý nào, trong lúc đang do dự, Tạ Dịch Quả dịu dàng nói: “Bây giờ tôi sẽ đặt chỗ.”

Nói xong, anh ta đến trước cửa kính gọi điện thoại.

“A……” Tri Kiều mở miệng, nhưng chỉ có thể chịu thua.

“Xem ra em không chỉ rất dễ dàng thỏa mãn,” Giọng nói Chu Diễn nghe không ra cảm xúc gì, “Còn không biết từ chối như thế nào.”

Tri Kiều nhếch môi, nói nhỏ: “…… Dù sao anh ta cũng là nhà đầu tư.”

Chu Diễn nhìn cô, rồi cúi đầu không nói gì nữa.

Cơn mưa này thật sự rất to, khiến không khí cả thành phố này cũng trở nên trầm lắng hơn, ít nhất thì Tri Kiều cũng cảm thấy thế, bởi vì sau khi ngớt mưa, Tạ Dịch Quả đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng đã nói, mỗi món ăn đều do đầu bếp giới thiệu, nhưng cô vẫn không vực dậy tinh thần lên được, lồng ngực cứ cảm thấy khó chịu.

Trái lại Tạ Dịch Quả là một người rất giỏi ăn nói, dù rất ít khi cô chủ động mở miệng, nhưng bữa ăn này vẫn rất sôi nổi. Anh ta nói rất nhiều về các chuyện kì quái anh ta đã gặp khi đi du lịch khắp mọi nơi trên thế giới, những tình huống làm người ta dở khóc dở cười.

“Ông chủ cứ muốn tôi ngồi ở chỗ đó, sau đó từ nhà bếp bê lên một cái khay to đùng dài nửa mét.”

“Nửa mét?” Tri Kiều nửa tin nửa ngờ.

“Đúng vậy, thật sự cực kỳ to, bốn viền của cái khay còn được khảm vàng, nhưng nhìn qua thì cũng khá lâu rồi, tôi đoán có lẽ là đồ gia truyền.”

“Đồ gia truyền là một cái khay dài nửa mét……” Cô cảm thấy rất khó tưởng tượng, “Cái này cũng thật mới mẻ.”

“Thứ đồ được đặt trong cái khay mới mới mẻ hơn.” Mái tóc xoăn nhẹ của anh ta hơn lộn xộn, nhưng khuôn mặt cười tươi như hoa của anh ta khi nói chuyện lại rất quyến rũ.

“?”

“Là một thứ gì đó nhìn giống như lạp xưởng, rất dài, màu đỏ sẫm nửa trong suốt, bên trong được nhồi.”

Tri Kiều vừa ăn thịt bò trong đĩa vừa chờ anh ta nói tiếp.

“Em đoán xem thứ màu đỏ sẫm nửa trong suốt kia là gì?”

Cô cắn miếng thịt bò, lắc đầu.

“Là ruột bò, cả một đoạn hoàn chỉnh, em hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nó dài bao nhiêu.”

“……”

Động tác cắn của cô khựng lại.

“Em nghĩ bên trong ruột bò nhồi cái gì?”

Cô vẫn lắc đầu.

“Dùng máy xay thịt xay nát ruột heo sau đó thêm một chút gan heo và thịt băm vào.”

“……”

Cô ngơ ngác nhìn anh ta. Cố gắng nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Lúc ra khỏi nhà hàng, quản lý và nhân viên phục vụ đích thân tiễn họ đến cửa, còn luôn miệng xin lỗi hai người, hơn nữa còn giải thích ở nhà hàng này chưa bao giờ xuất hiện tình huống khách hàng nôn mửa khi ăn bít tết, nhà hàng chắc chắn sẽ nghiêm khắc kiểm tra lại chất lượng thực phẩm và quá trình chế biến, nếu sau khi về mà còn xuất hiện bất kỳ tình huống xấu nào, ngay lập tức phải gọi đến đường dây nóng của nhà hàng, họ sẽ lập tức đưa người đến tận cửa xử lý.

Trên đường quay về khách sạn, trời lại lất phất mưa, Tri Kiều không cần soi gương cũng biết chắc chắn sắc mặt mình bây giờ trắng bệch. Tạ Dịch Quả cởi áo khoác phủ lên đỉnh đầu cô, một tay dìu vai cô, coi đây là một chuyện hết sức bình thường. Dù trong lòng có một chút khác thường, nhưng Tri Kiều vẫn sóng vai đi song song với anh ta, có lẽ anh ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của cô thôi.

Dù thế nào, cô đã liên tục hai mươi mấy tiếng đồng hồ chưa hề chợp mắt, cảm giác mệt mỏi đang đánh úp vào cô. Giờ phút này, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về tắm rửa, sau đó chui vào chăn đánh một giấc ngon lành.

Trở lại khách sạn, Tạ Dịch Quả đưa cô đến cửa phòng, anh ta năm lần bảy lượt chắc chắn cô không có vấn đề gì lớn mới trở về phòng mình.

Tri Kiều mở cửa ra, bật đèn, sau đó đóng cửa lại, yếu ớt tựa vào cánh cửa, thở dài một hơi.

Trên người cô vẫn còn khoác áo khoác của Tạ Dịch Quả, chất liệu bằng vải dạ sờ lên thật mềm mại, cô đoán nhất định không hề rẻ, dùng làm áo mưa thật sự quá phí phạm.

Cô vắt áo khoác trên lưng ghế, sau đó mở vòi nước trong phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.

Lúc cô cởi quần áo xong chuẩn bị bước vào bồn tắm, chuông cửa bỗng nhiên reo vang.

Cô không thể không bực bội, thầm nghĩ ngày không nay quả không để mình yên.

Cô tìm thấy một áo choàng tắm trong tủ quần áo, mặc vào sau đó nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo trên cửa —— là Chu Diễn.

Cô mở cửa ra, nhưng khoảng cách hẹp chỉ đủ cho hai bàn chân, thò đầu ra ngoài: “Có chuyện gì?”

“…… Không có gì,” Giọng nói của anh nghe hơi nặng nề, “Xem em đã về hay chưa thôi.”

“Em về rồi.” Cô nói điều thừa thãi ai cũng biết.

“Ừm, tôi cũng thấy.” Anh tức giận nhìn cô, “Nhanh ngủ đi.”

“Ông anh à, em đang định bước vào bồn tắm thì anh gõ cửa đấy chứ.” Cô oán giận.

Chu Diễn bị cô chọc đến bật cười, nét mặt tức giận vừa nãy tích tụ lại đều nhanh chóng tan biến: “Tôi có yêu cầu morning call* với lễ tân, em cần không?”

(*) Điện thoại báo thức từ lễ tân.

“Mấy giờ?”

“Tám giờ.”

“Ừm…… Bây giờ là mấy giờ?”

“Mười giờ tối.”

Đầu óc của Tri Kiều thoáng suy nghĩ: “Vậy được rồi.”

Chu Diễn mỉm cười muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt lập tức sững sờ lại, anh cứng đờ nhìn chằm chằm phía sau cô, nét mặt cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc.

Tri Kiều nghi hoặc quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì cả, vì thế trong lòng hoảng loạn: “Biểu…biểu cảm của anh sao giống như thấy ma vậy?”

Chu Diễn nhẹ nhàng cau mày, dường như mỗi một thay đổi biểu cảm nhỏ nhặt trên khuôn mặt của anh đều tốn rất nhiều sức lực, vì vậy anh không còn sức để nói nữa dù chỉ vài chữ.

Tri Kiều hoang mang nhìn anh rồi quay lại nhìn phía sau mình, cuối cùng, Chu Diễn không nói một lời xoay người rời đi.

Cô lập tức gọi anh mấy tiếng, nhưng anh làm như không nghe thấy gì đi thẳng về phòng mình.

Tri Kiều quay đầu lại nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng không khỏi run run: rốt cuộc Chu Diễn nhìn thấy gì vậy?!

Nuốt nước miếng, Tri Kiều đóng cửa lại, khóa kỹ, cô quyết định mặc kệ tất cả, tắm rửa đi ngủ là chuyện quan trọng nhất bây giờ.

Cô an ủi mình, có lẽ Chu Diễn cũng vì hai mươi mấy tiếng đồng hồ liên tiếp chưa ngủ nên không tỉnh táo…… có lẽ chính anh còn đang mộng du!

Dù nghĩ như thế, nhưng đêm hôm đó, một người không sợ bóng tối như Tri Kiều khi sắp ngủ vẫn để lại một bóng đèn. Nửa đêm vài lần mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy đèn vẫn còn sáng, cô liền an tâm ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Tri Kiều bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc cô mò mẫm cầm được ống nghe, bên trong đã vang lên một đoạn ghi âm tiêu chuẩn. Hóa ra là morning call của khách sạn, lúc này cô mới nhớ, chắc là tối qua Chu Diễn đã giúp cô đặt.

Nghĩ đến đây, Tri Kiều lập tức ngồi dậy, cả căn phòng vẫn trống trải, kéo rèm cửa ra, ánh nắng lập tức rọi vào từ khe hở bên dưới, đèn ngủ trên tủ đầu giường vẫn sáng, tất cả những điều này, nhìn thế nào cũng không giống như là……một cảnh tượng có ma.

Khi Tri Kiều vào nhà hàng dưới lầu, nhận ra hầu như toàn bộ đoàn làm phim đã ở đây, bao gồm cả Tạ Dịch Quả, mọi người đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng không có Chu Diễn trong này.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng cũng thấy anh đang ngồi ở một góc cạnh cửa sổ. Bởi vì sợ Tạ Dịch Quả lại tiếp tục bừng bừng khí thế kể “câu chuyện” ruột bò nhồi ruột heo, nên Tri Kiều quyết định tới bàn Chu Diễn ngồi.

“Sao anh lại ngồi trong góc này vậy?”

Cô ngồi xuống ghế đối diện với anh, nhanh nhẹn cầm lấy menu, “Chẳng lẽ…… anh cũng nghe câu chuyện đấy của Tạ Dịch Quả rồi?”

Chu Diễn im lặng nhìn cô một cái, không trả lời.

Trong lòng Tri Kiều cảm thấy kỳ lạ, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu, vì vậy cô quyết định gọi đồ ăn sáng trước đã rồi nói sau.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tri Kiều lén lút quan sát Chu Diễn, thấy vẻ mặt của anh cứng ngắc giống như đang đeo mặt nạ Venice.

“Khụ khụ……”

Cô ho nhẹ hai tiếng, “Sao mặt anh cứng như miếng gỗ thế kia?”

Lúc này, ngay cả nhìn cũng lười nhìn cô, anh hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hành động của anh khiến Tri Kiều không hiểu gì cả, cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại của hai người tối hôm qua, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào. Trước đó không phải anh còn cười với cô sao? Sau đó nhìn thấy “một thứ” gì đó…sau lưng cô.

Cô không khỏi hoảng sợ bởi ý nghĩ của mình, run rẩy: “Anh, anh, không phải anh thật sự…… nhìn thấy ma chứ?”

Chu Diễn cười lạnh một tiếng: “Thứ còn đáng sợ hơn cả ma.”

“?”

Anh không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, đứng lên chuẩn bị đi. Lúc này Tạ Dịch Quả cũng đã nhìn thấy hai người, đi tới nói với Tri Kiều: “Em có thể trả lại áo khoác hôm qua em mượn tôi được không, buổi sáng lúc tôi đi mua thuốc lá suýt nữa thì bị chết cóng.”

“À,” Tri Kiều gật đầu, “Ở trong phòng tôi, để tôi lấy cho anh.”

Tạ Dịch Quả ra dấu “ok”, rồi quay về chỗ mình tiếp tục ba hoa khoác lác.

Tri Kiều lại loáng thoáng nghe thấy mấy từ “ruột bò”, “ruột heo”, vì vậy bắt đầu tập trung tinh thần để không nghĩ về câu chuyện tối qua.

Cho tới lúc cô khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên nhận ra Chu Diễn còn chưa đi, vẫn ngồi đối diện trước mặt cô, nhưng nét mặt anh đã thay đổi, không hề giống như đang đeo mặt nạ, mà là…… một khuôn mặt rất xa lạ của anh.

À, đúng rồi, cô chưa bao giờ thấy nét mặt này trên khuôn mặt của anh, vẻ mặt đó như là sống sót sau tai nạn.

“Em……” Qua một lúc lâu, anh giả bộ thoải mái hỏi, “Tối qua mượn áo khoác của anh ta?”

“Là anh ta chủ động đưa cho em để che mưa.” Cô thật thà trả lời.

“À……” Anh dùng tay trái che miệng, cho nên không nhìn thấy rõ nét mặt, nhưng nhìn sự thay đổi của cơ mặt, có lẽ anh đang cười.

“Anh…… Làm sao vậy?”

Tri Kiều không thể hiểu được, hiện tại cô càng nghi ngờ thứ anh nhìn thấy không phải là ma.

Anh ho nhẹ một tiếng, xua tay. Anh lại bắt đầu yên lặng, nhưng không giống như yên lặng lúc vừa rồi.

Nhân viên phục vụ bưng bữa sáng lên cho Tri Kiều, cô xé gói đường trắng ra, đổ tất cả đường vào tách cà phê, sau đó cho thêm một thìa sữa vào, cuối cùng dùng chiếc thìa tinh xảo bằng bạc nhẹ nhàng khuấy đều.

“Vừa rồi tôi đã nói với em,” Chu Diễn bỗng nhiên mở miệng, “Tôi nhìn thấy một thứ còn đáng sợ hơn cả ma.”

“?” Tri Kiều ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi anh.

Anh ngừng lại một chút, tóc mái dài lòa xòa trên trán, che khuất một nửa con mắt, ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám mây dày chiếu xuống, dừng trên nửa người anh, khiến bóng hình anh trở nên không rõ ràng, giống như ánh sáng rực rỡ đang chuyển động trong đôi mắt anh chỉ là ảo ảnh:

“Thứ càng đáng sợ hơn ma……chính là lòng người.”

“……”

“Lòng ghen tị của con người.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...