Đoạn Hồn Tuyệt Cung

Chương 7: Bí quyết trận đồ


Chương trước Chương tiếp

Thời gian nhanh chóng trôi qua...

Mặc cho thế sự đổi thay, mặc cho giòng đời trôi nổi, mặc cây cỏ mấy lần đổi lá thay hoa...

Thế mà đã ba năm hạn định của Đông Bích đã sắp trôi qua. Giờ đây, cậu bé mười bốn mười lăm ngày nào, nay đã mười tám mùa xuân ghi số tuổi đời, Đông Bích chợt thấy ngỡ ngàng khi nhìn chính mình đang trong hình dưới đáy hồ phẳng lặng.

Cái vẻ thơ dại đã trút bỏ cùng thời gian để đổi vào cái hào hùng, đỉnh ngộ, tuấn thiếu của một chàng trai mười tám.

Đông Bích vừa ngắm mình vừa cười thầm vì mấy bộ quần áo rách nhiều chỗ và quá ngắn đối với chàng.

Đang suy tư thì bỗng hai con tuấn mã do hai nàng thiếu nữ cầm cương phi nhanh đến, Đông Bích chỉ còn cách ngượng ngùng nhìn ra theo hai thớt ngựa đã đến sát bên chàng.

Một nàng áo trắng cưỡi con bạch mã đi trước ghìm cương thì cô áo hồng đi sau cũng cho ngựa dừng theo.

Cô gái áo trắng nhoẻn miệng cười duyên hỏi Đông Bích :

- Thưa... thưa các hạ, con đường này có đến được Hán Dương không ạ?

Đông Bích lúng túng vì không hiểu con đường này về đâu, mà đội mắt đen tuyền long lanh ẩn buồn đang chăm chú chờ đợi câu trả lời của chàng ta.

Đã lúng túng Đông Bích càng lúng túng hơn, nên chàng ấp úng nói :

- Dạ... thưa cô nương, tôi cũng không được biết rành vị thế nơi này ạ!

Cô gái áo hồng cho ngựa bước lên mấy bước, cười lớn vui vẻ :

- Trông các hạ rõ lẩn thẩn, chúng tôi ngờ đi lộn đường cả ngày nay mà vùng này, chưa hề gặp một ai, mà nơi đây chỉ gặp mỗi mình các hạ mà các hạ lại trả lời như vậy, hay là các hạ muốn làm khó chúng tôi?

- Không, không, xin cô nương chớ nghĩ thế, tại hạ quả thật là kẻ lạ cũng lạc tới nơi này vậy.

Cô gái áo hồng cũng châm biếm :

- Ai lại có những kẻ lạc cùng gặp nhau nơi này.

- Đó là sự thật, tôi nói dối làm gì.

Cô gái áo hồng cười vang rồi nói :

- Các hạ có nói thì chúng tôi cảm ơn mà cố tình làm khó không chỉ hộ, chúng tôi cũng không cần thiết nữa.

Cô gái áo hồng quay sang cô gái áo trắng nói nhanh :

- Thôi, chúng ta cứ tiếp tục, Bi tiểu thư cần gì phải nhờ vã anh chàng quê mùa này chỉ dẫn.

Cô gái áo trắng gạt nhanh :

- Hồng Yến, em đừng vô lễ với người ta. Người ta không muốn chỉ thì thôi vậy, chúng ta đâu có quyền ép họ được.

Rồi quay sang Đông Bích, cô gái áo trắng nói :

- Tôi xin lỗi các hạ đã quấy rầy các hạ. Đường còn dài, quả đất tròn, các hạ cũng đừng nên làm khó dễ kẻ lạc loài. Bây giờ xin kiếu từ các hạ...

Nói xong, hai nàng phóng ngựa đi để mặc cho Đông Bích ngượng ngùng ấp úng :

- Cô... cô nương...

Những tia nắng cuối cùng cũng đã tắt dần nơi phía Tây. Hoàng hôn lại trở về ôm lấy vạn vật.

Đông Bích nhủ thầm :

- Chị hằng lại sắp lên trên kia rồi, ta quay lại nơi thạch động để gặp lão đạo sĩ này một lần cuối và chắc là lão đành để ta đi tự do, không buộc ta làm đệ tử của lão vì lão đã thua ta rồi.

Vừa nghĩ Đông Bích vừa thoăn thoắt vút về phía thạch động dưới ánh trăng tròn trịa đang lơ lửng trên đầu đỉnh núi ở phía Đông.

Vừa đi, Đông Bích vừa nghĩ đến lúc chiều đã rời khỏi thạch động, phá trận đồ rồi đi lang thang đến bên bờ hồ.

Chàng nhớ đến lúc tìm được phương pháp phá trận thì mừng khôn tả...

Từ ngày vào thạch thất, đã luôn một năm trời nghiên cứu kỹ lưỡng ba quyển sách của bộ Kinh phổ trận đồ toàn tuyệt và luôn luôn tập luyện những tuyệt chiêu của nhiều môn phái chánh tà mà chàng đã hiểu biết qua gần hai năm ở nơi cung điện trong lòng đất. Hai năm liền Đông Bích lại nghiên cứu bộ Âm phổ và tập luyện không ngừng, nhờ trí tuệ thông minh và được kỳ duyên ăn hoa lục thiên thảo thấy khiến công lực dồi dào khôn cùng. Hơn nữa trong thạch động vị tiền bối Du Kiến Anh đã sắp sẵn các phương tiện để tập luyện cũng như dưỡng sinh được đầy đủ nên Đông Bích chăm luyện được dễ dàng. Ngay sau khi cánh cửa đá trong động khép lại, thì Đông Bích không tài nào mở được nên dù có muốn ra nhưng vẫn đành chịu.

Thế rồi sau hai năm tập luyện tất cả những gì mà Du Kiến Anh tiền bối để lại thì cũng là lúc Đông Bích chợt nghĩ ra phương pháp phá cửa động một cách dễ dàng.

Chàng liền dùng đôi chưởng làm chấn động liên tục tảng đá khổng lồ chắn cửa rồi thình lình gia tăng công lực thành cương chưởng đánh mạnh vào tảng đá còn bị chấn động.

Liền lúc đó, một tiếng nổ chát chúa vang lên, tảng đá chắn cửa khổng lồ nát thành đá vụn rơi lả tả, bụi bay mù mịt.

Đông Bích thở phào, lao người ra động ngoài sau khi vái lạy quan tài Du Kiến Anh.

Đến cử động ngoài nhìn vào trận đồ, Đông Bích bước ra cười nói :

- Đây là sanh môn của Ngũ Hành Bát QWuái trận đồ và chỉ dịch qua một chút là tử môn của Âm Dương Nghịch trận đồ. Lão tiền bối này quả thật phi thường, đã lập thành Khổn Tiên trận đồ, dùng được như vậy là phải phối hợp năm trận pháp.

Rồi chàng reo lên :

- Ha ha... lão tiền bối quả thật xuất chúng, phải mất ba năm và nhờ Bá Nhược sư phụ lưu dạy nên mới ý thức được. Đáng phục lắm, đáng phục lắm.

Thế là trận đồ bỗng nhiên tan rã, cửa động bây giờ không còn phong bế nữa nên Đông Bích đi, nhảy quên mình đã rời xa thạch động, cho đến khi nhìn thấy hồ nước trong xanh nên dừng lại soi mình dưới đáy hồ ngẩn ngơ...

Đông Bích vừa trở lại thạch động vừa nghĩ lại một buổi chiều vừa qua như một bước chân vào đời gió bụi của chàng.

Vừa đi dưới ánh trăng của ngày mười lăm, vừa nghĩ mông lung cho đến lúc thạch động trước mặt mới chợt nhận ra.

Nhân lại cửa động đã được chính tay mình bít kín để Bá Nhược Du Kiến Anh sư phụ nghìn đời an nghỉ bình yên mà lòng thấy nao nao.

Đang sửng sốt nhìn trời đất bao la, bỗng có tiếng người đuổi chạy về hướng thạch động.

Đông Bích nhún mình nhảy lên tàng cây cao ẩn mình và quan sát thì lúc đó một lão đạo sĩ tóc dài trắng toát mình đây thương tích đang xiêu vẹo mà trên vai mang một cái xắc nhỏ.

Nhận ngay ra được lão đạo sĩ quen thuộc đáng mến này, Đông Bích nhảy xuống ngay làm lão đạo sĩ giật mình quay phắt lại tung chưởng xuất thủ. Đông Bích vừa né vừa kêu :

- Lão tiền bối, cháu đây.

Đạo sĩ bàng hoàng, người mệt nhoài, máu và mồ hôi chảy thấm qua lớp áo và nửa bên má trông thật ghê rợn dưới ánh trăng.

Lão đạo sĩ ngừng tay nhìn chằm chặp vào Đông Bích rồi nhìn cửa động cố tạo một nét cười thỏa mãn :

- Ồ! Ngươi đó hả? Ngươi đã phá được trận đồ của ta...

Lão nói đến đây rồi cất tiếng cười vang lên giữa rừng đêm.

Bỗng có năm bóng người mặc đồ vàng lao vút tới đứng vây quanh lão đạo sĩ, một tên trong bọn cất tiếng thét :

- Tới đây là đường cùng của ngươi rồi, nếu ngươi cứ bo bo giữ lấy Kinh phổ trận đồ toàn tuyệt, không chịu giao ra cho ta thì mạng của ngươi phải tận rồi.

Nói xong là chúng nó năm tên liền xông vào định bắt sống lão đạo sĩ đang kiệt sức vịn gốc cây thở hổn hển.

Thấy vậy Đông Bích lắc mình đã đứng chắn ngang trước lão đạo sĩ và nói :

- Các ngươi ỷ đông vây đánh như vậy mà cũng thuộc giới giang hồ thì thật xấu hổ.

Một tên áo vàng cười huênh hoang :

- Thằng nhỏ này chưa nghe danh Ngũ Đại Kim Cương nên mới dám khua môi thật cũng đủ để chúng ta trị tội rồi, thế mà còn dám bênh vực cho lão Ngụy Toán Lương Phi Đạt thì không còn xin xỏ vào đâu được nữa cả.

Nói rồi tung hai chưởng sát thủ vào người Đông Bích với bảy thành công lực.

Đông Bích không nói gì, chỉ nhíu mày dùng thế Bát Thân Tầm Xà tràn người sang bên hữu đồng thời tay tả tung chưởng đẩy dạt chưởng đối phương sang một bên trước sự kinh ngạc của bọn áo vàng :

- Các ngươi quá hung tàn, nếu chúng bay có chết đi chắc không oán hận ta chứ vì ta đòi nợ hộ cho lão tiền bối đây.

Nói xong, Đông Bích liền thoăn thoắt bước theo “Cửu thức bộ hình” nhoáng lên thì năm bóng áo vàng liền vây tròn và đồng thời năm chưởng hợp công dồn vào trung tâm. Đông Bích không dám chậm trễ liền dùng “Thần Ảnh Phi Thiên” nhảy vút lên trên cao hai trượng thì năm chưởng của năm tên áo vàng chạm nhau, chúng bị chấn động mạnh, đang kinh hoàng trước thân pháp kỳ dị thì từ trên cao Đông Bích liền tung hai chưởng nhắm ngay óc của hai tên áo vàng và đôi chân sử dụng Vô Ảnh cước đá thốc vào huyệt Tinh Tuyền dưới cằm của hai tên nữa làm hai bể sọ chúi sấp người chết lịm và hai tên kia bị hai ngọn cước văng ra xa bứt quai hàm máu phun tung tóe lịm luôn.

Còn lại tên áo vàng thấy khủng khiếp trước thần công liền nhún người nhảy vút đi.

Đông Bích định nhún mình đuổi theo nhưng vừa lúc đó lão đạo sĩ ho lên một tiếng và thân người không còn bám vịn vào thân cây nữa phải ngã xuống đất, vì thế Đông Bích vội vã dừng chân chạy lại đỡ lão đạo sĩ.

Chàng cầm tay bắt lấy mạch của lão đạo sĩ rồi như nhận ra dấu hiệu thất thường nên hỏi :

- Để cháu tiếp lực cho lão tiền bối.

Lão đạo sĩ lắc đầu thều thào :

- Ta không còn sống được nữa đâu. Ta đã hài lòng vì cháu đã thành công. Trận đồ Khổn Tiên mà cháu đã phá được tất nhiên cháu đã hơn ta rồi. Ta chỉ muốn cháu thay ta phát huy về phương diện này, riêng hôm nay ta có chết về tay Ngũ Đại Kim Cương của Hoàng Giáp động phủ ta cũng đã được báo thù rồi.

Lão đạo sĩ cố gắng cười chỉ chiếc bao bên cạnh :

- Ta có mang theo hành lý để tặng cháu đây. Ta tưởng sẽ được tiễn đưa cháu bằng một đêm rượu dưới trăng nào ngờ...

Giọng nói của lão yếu dần :

- Nào ngờ... ta... ta phải xa cháu... đêm nay... thôi... vĩnh... vĩnh biệt cháu...

Nói đến chữ cuối cùng, lão đạo sĩ thở hắc ra và nghìn đời không còn nghe tiếng thở của lão đạo sĩ nữa.

Đông Bích ôm lấy lão đạo sĩ hét lên :

- Lão tiền bối... lão tiền bối...

Cây lá hoa rừng vừa trở mình thức giấc sau một đêm dài say ngủ.

Ánh sáng lờ mờ của buổi bình minh từ phương Đông đưa lại in hình một chàng trai uy dũng trong bộ đồ toàn trắng với khuôn mặt trầm lặng đang đứng trầm ngâm trước ngôi mộ như mới đắp đêm qua mà trên bia đá xanh ghi hằn bằng chỉ phong với bảy chữ :

Ngụy Toán Lương Phi Đạt chi mộ.

Chàng trai đó không ai ngoài Đông Bích.

Những tia nắng đầu tiên của buổi ban mai đang len lỏi qua cành lá núi rừng. Đông Bích thở dài rồi quay người bước đi...

Mang một tâm trạng đau buồn, chàng trai anh tuấn cảm thấy như cuộc đời quá khắc khe tàn ác.

Đông Bích nhìn lại ống sáo ngọc cùng chiếc quạt giờ đây là hai vật báu thiêng liêng.

Chàng thầm nghĩ :

- Bây giờ ta phải đi tìm đại ca Vương bất lão. Nhưng biết ở đâu mà tìm đây, hay ta cứ đi rồi hỏi thăm thiên hạ ắt có ngày ta phải gặp.

Chàng vừa phóng mình chạy đi thì đã có hai tên áo vàng cách Đông Bích năm trượng rồi tiếp theo có hơn mười người nữa cũng mặc áo vàng vây thành một vòng rộng quanh Đông Bích.

Chàng thoáng kinh ngạc nhưng có một tên áo vàng lên tiếng :

- Đích thị tên thư sinh này rồi chắc không sai chạy được.

Một trong hai người áo vàng vừa đến trước cất giọng hỏi :

- Chứ tên nào đã hai chiêu giết chết bốn trong Ngũ Đại Kim Cương của Hoàng Giáp động phủ.

- Đúng là tên này rồi, song lúc đêm qua trông nó có vẻ quê lắm mà bây giờ nó mặc quần áo trông cũng ra vẻ lắm. Nhưng tựu trung vẫn chính là nó, là kẻ dám chọc vào Hoàng Giáp động của chúng ta vậy.

Đông Bích nghe hai tên đối đáp nên nhìn kỹ rồi phì cười, chàng cầm cây quạt phe phẩy ra vẻ ung dung trong bộ đồ trắng tinh anh thật đã làm cho bọn áo vàng kinh ngác, chàng cười nói :

- Tên áo vàng xưng là Đại Kim Cương gì đó, tối hôm qua đáng ra ta giết chết ngươi cho rồi, song ta tha cho. Vậy mà vẫn không biết thân phận mà giờ đây chúng mày lại kéo bè, kéo đảng đến tìm cái chết phải không?

Tên áo vàng đầu tiên hét vang :

- Thằng thư sinh đừng khoác lác, tên họ là gì hãy nói đi để ta đưa xuống Diêm vương mà không còn thắc mắc gì nữa. Mà trước khi chết ta cũng cho ngươi biết chúng ta là Nhị Ma Sưu Hồn trấn biên cương đây.

- Ồ, chỉ có Nhị ma chứ có thiên vạn ma đi nữa tại hạ cũng không cần biết. Còn nếu hai lão già muốn biết tên họ ta à? Cũng dễ, nếu khuất phục bởi tay ngươi ta sẽ khai báo liền.

Vừa nói xong là hai lão Nhị Ma Sưu Hồn đùng đùng tím mặt vì chúng là những tay ma đầu xếp vào hạng nhất trong giang hồ nên nhìn chàng thư sinh áo trắng khinh miệt giận dữ ra lệnh :

- Hãy bắt nó cho ta.

Một tiếng la cùng rập lên :

- Tuân lệnh!

Thế là hai mươi người áo vàng tay đao sáng người lập tức xuất thủ. Bốn tên vào đầu do từ bốn mặt ánh đao chớp nhoáng, lóe lên nhắm vào Đông Bích mà tấn công. Chàng hơi tấn xuống, cây quạt trong tay xếp lại và khi bốn người tấn công vào, chàng liền bước ngay qua phải một bước dài, chiếc quạt mở ra đút ngay vào tên áo vàng bên phải thì một tiếng la kinh hoàng phát ra.

- Á...

Tên này bị phiến quạt chém từ bụng chếch sang đứt tay phải cầm đao. Trong khi tiếng la chưa dứt thì Đông Bích đã xoay người thật nhanh đỡ sau lưng xác tên áo vàng chưa kịp ngã, đẩy mạnh tới trước ập vào mũi đao tên bên trái của chàng lúc nãy đồng thời chiếc quạt lại xòe ra, tên trước mặt chàng lúc đầu giờ thành bên phải cũng giống như đồng bạn, đứt bụng và một cánh tay, trong khi đó chân trái Đông Bích tung ngọn cước nặng nề vào giữa mi tâm tên còn lại trong khi tay đao của hắn đang từ trên chém xuống. Hắn chỉ hự được một tiếng văng ngược trở lại, máu trào ra miệng nằm im.

Chỉ trong chớp mắt, bốn tên áo vàng bị loại một cách kinh khủng làm bọn còn lại phải e dè.

Một trong Nhị ma cũng sửng sốt trước những chiêu số kỳ dị của chàng thư sinh nhưng cũng hô lên :

- Hãy thanh toán hắn mau lên.

Thế là mười sáu tên còn lại vùng lên giở các chiêu sát thủ ào ào tấn công hoặc bằng đao hoặc bằng chưởng...

Nhưng rồi những tiếng la hãi hùng, tiếng mệt nhọc, ánh binh khí văng tứ tung, rồi máu chảy nhuộm đỏ cả một vùng cỏ cây rồi mười sáu xác áo vàng nằm chết khủng khiếp ngổn ngang trên mặt đất.

Lúc này Nhị Ma Sưu Hồn cùng rú lên hai tiếng man rợ và đột nhiên như hai vệt vàng nhoáng lên và chưởng phong cuốn lá rợp cây ào ào.

Chỉ nghe những tiếng chưởng chạm nhau ì ầm rồi Nhị ma loạng choạng bước lui năm bước, khóe miệng rỉ máu. Trong lúc đó Đông Bích đứng yên lặng sừng sững nhìn họ lên tiếng :

- Mang danh Nhị ma chỉ có thế sao?

Trong lúc chàng đang nói thì từ phía sau lưng chàng, tên áo vàng còn sống sót trong Ngũ Đại Kim Cương như một bóng chớp, nhoáng lên tấn công vào sau lưng Đông Bích. Nhưng đôi tai của Đông Bích đã nghe thấy nên chàng xoay người và chiếc quạt mở ra là thân tên áo vàng cuối cùng trong Ngũ Đại Kim Cương đã bị chém đứt từ dưới bụng và đứt luôn cánh tay mặt.

Tiếng la của tên này vừa dứt là thân xác hắn cũng nằm yên dưới đất cùng với hai mươi tên áo vàng đi trước.

Đông Bích sau khi thanh toán tên áo vàng tấn công lén này, xoay người lại thì Nhị ma đã rời trận địa và bóng vàng vừa khuất sau một ngọn đồi nơi phía xa.

Đông Bích không buồn đuổi theo. Chỉ thở dài thì thầm :

- Ta không muốn giết người, nhưng người muốn giết ta, ta phải giết người để tự vệ vậy.

Chàng nhìn lại bộ đồ trắng đã vấy máu nên liền nhún người lao vút về phía đường ra thị trấn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...