Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 36


Chương trước Chương tiếp

Trước hàng nghìn con mắt to nhỏ đủ loại của tất cả học sinh, thầy cô giáo cùng các vị khách quý, Linh Nhi bình thản đứng dậy, phủi váy, cúi xuống tháo chiếc giầy đang đi ở chân và.....

BỐP...

Chiếc giầy hoa đỏ thắm xé gió bay vù đến chỗ Khánh Ly. Cô ta nằm mơ cũng không ngờ tới chuyện này, lãnh trọn chiếc giầy ngay giữa mặt. Mọi người được phen kinh hoàng, có kẻ còn hú hét ầm ĩ.

-Con bớp! Mày dám đánh tao?

Khánh Ly ôm mặt gầm lên, hai mắt cô ta đỏ ngầu như mắt quỷ.

-Tại sao lại không? Chị tưởng chị hơn tôi một tuổi, là tiểu thư nhà giàu thì chị muốn làm gì tôi cũng được chắc? Chị nghĩ tôi không biết chị giấu váy của tôi sao? Tôi đã nghe hết cả rồi. Giờ lên sân khấu chị vẫn không buông tha cho tôi. Rốt cuộc chị muốn gì ở tôi hả?

Khi con người nổi điên có thể làm bất cứ chuyện gì, Linh Nhi không ngoại lệ. Khánh Ly quá đáng, cộng thêm việc gặp Thiên Duy. Uất ức chồng chất tức giận dường như đã chạm đến giới hạn chịu đựng của nó. Cho nên hôm nay có ra sao nó cũng quyết liều mạng đi tới cùng với cô ta. Vùng lên! Thà chết không chịu nhục. (*_*)

-Là mày. Chính mày ép tao phải làm như vậy. Nếu mày không ve vãn anh Minh thì tao đã không thèm động đến mày cho bẩn tay.

Khánh Ly vứt hết hình tượng, nhào tới đánh Linh Nhi. Đến giờ phút này nó chẳng buồn nể nang gì nữa, lăn xả vào né cú đấm của cô ta, đồng thời phản công.

Con gái đánh nhau không nhanh gọn dứt khoát giống con trai. Đó là cuộc chiến dai nhách và dằng dây cho đến khi một mất một còn. Ít dùng cú đấm mà chủ yếu tát và kéo tóc là chính.

Hai kẻ kia kéo được bộ tóc giả của nhau ra rồi tính lôi nốt cả bộ tóc thật đi luôn. Tay đánh nhau miệng hoạt động hết công suất. Những người còn lại bâu kín xung quanh xem, ai chậm chân đứng sau thì thi thoảng nhảy lên ngó tí. Sân khấu hoa lệ phút chốc trở thành võ đài trong nháy mắt.

Đừng thắc mắc vì sao không ai nhảy vào can. Bởi đa số ở đây là học sinh- những cổ động viên máu lửa nhất. Với quyết tâm cao độ của hai con sư tử cái hút nhau như nam châm, giáo viên cố tách cũng chỉ làm đau đôi bên. Vả lại tinh thần võ sĩ đang hăng hái, có ngu mới chui vào giữa hứng đòn.

Linh Nhi và Khánh Ly đang mải mê lăn lê bò toài trên sân khấu thì...

BỊCH...BỊCH...

Hóa ra hai người đấm đá nhau một hồi đã ra đến mép sân khấu. Lăn thêm một vòng nữa, lập tức cả hai cùng lăn luôn xuống bậc tam cấp cao hai mét.

Linh Nhi lồm cồm bò dậy, cả người nhừ tử. Minh Vi vội chen vào đỡ nó. Bên cạnh, Khánh Ly nằm ườn như cá chết, bất tỉnh nhân sự. Hình như cô ta đang hấp hối. Cuộc chiến kết thúc liền có đội ngũ hốt Khánh Ly đi gấp.

———

-Linh Nhi đúng là giỏi nha, đánh được cả Khánh Ly trước mắt bao nhiêu người.

-Nhìn mày đánh con mụ đó mà ở ngoài tao đã ghê luôn. Giờ mày được lên cả ti-vi lẫn báo cơ đấy, mày đúng là soái ca của đời tao Moaz...Moaz...

-Một khi Linh Nhi đã cáu thì đừng hỏi bố cháu là ai. Không phải dạng vừa đâu.

Linh Ngọc và Minh Vi thi nhau khua môi múa mép, Thành Nam phụ họa theo làm nó phát đau đầu. Giờ thì tốt rồi, gương mặt sáng giá nhất của năm về bạo lực học đường chính là đây. Một tuần qua nó đến ra vườn cũng không dám. Khổ không nói hết.

Nghỉ hè rồi, ai chẳng muốn đi du lịch. Minh Vi cũng hào hứng lên kế hoạch nghỉ mát với nó, Thành Nam, Thiên Duy và Thanh Du.

Nhưng Linh Nhi lại muốn ở nhà. Phần vì việc kia chưa lắng xuống bao nhiêu, phần vì nó còn giận hắn. Bốn người kia đi cùng nhau đều có đôi có cặp, nó đi theo nghiễm nhiên thành người thừa. Nhìn họ hạnh phúc bên nhau, Linh Nhi thấy thật cồn cào.

Ngày mai chuyến đi sẽ bắt đầu. Minh Vi và hắn đều bận rộn chuẩn bị hành lý kĩ lưỡng, ra ra vào vào. Trong khi đó, nó ngồi thù lù trên sofa xem phim.

-Cái gì đây?

Linh Nhi chợt thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên nền nhà. Đến gần mới biết là một chiếc vòng tay bằng vàng trắng. Xung quanh chiếc vòng là các ngôi sao nhỏ cách đều nhau xen lẫn những cái chuông. Ở giữa mỗi ngôi sao đính thêm một viên kim cương đỏ.

Nó mải mê ngắm nghía chiếc vòng mà quên mất ai đã đứng sau mình từ bao giờ. Đến khi nó đứng lên định quay lại sofa mới nhận ra.

-Ối! Hết hồn.

-...

-Anh làm gì ở đây?

Nó nghi ngờ nhìn hắn, thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm liền thở dài đánh thượt một cái. Ánh mắt đó chẳng phải muốn tuyên bố:“ Nó là của tôi” thì là gì?

-Tôi nhặt được trên sàn nhà. Trả anh.

Nó giơ chiếc vòng tay ra trước mặt hắn. Nhưng giơ mỏi cả tay, đằng ấy vẫn không nhúc nhích. Đang định gào vào mặt cái tên dở hơi này thì hắn mở miệng trước:

-Thích cứ lấy.

-Không! Ai thèm lấy đồ của anh chứ?

-Vậy bỏ đi.

Câu nói thứ hai, cũng là câu cuối cùng của hắn vọng ra từ nhà bếp.

———

Mấy giờ trước.

-Chiếc vòng tay này là sao?

Thanh Du mở cái hộp nhung đỏ đặt ngay ngắn trên bàn ăn, liền cất tiếng hỏi hắn.

-Cho em.

-Em không cần.

Cô từ chối thẳng thừng. Kể từ khi chứng kiến Thiên Duy bỏ mặc cô mà sốt sắng chạy đi tìm Linh Nhi, cô rất khó chịu. Thanh Du không muốn người con trai của mình chú ý đến bất kỳ ai khác ngoài cô. Vậy nên cô không thể vui vẻ như trước. Cô giận dỗi và cự tuyệt mọi sự quan tâm từ hắn.

-Anh! Anh để Linh Nhi về nhà cô ấy được không?

Trước câu hỏi cũng như lời thỉnh cầu từ Thanh Du, Thiên Duy im lặng. Sự chần chừ hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

-Không phải anh rất thích em sao? Mình em là đủ rồi mà. Làm sao em có thể chịu đựng người mình yêu luôn ở cạnh người con gái khác, thậm chí còn sống cùng nhà, ngày nào cũng chạm mặt nhau? Lúc trước anh dùng cô ta thay thế, giờ em về rồi, anh còn muốn giữ cô ta lại làm gì? Hay là anh vấn vương tiếc nuối? Chưa biết chừng một ngày nào đó, cô ta sẽ thay thế em luôn...

-Đủ rồi.

-Không. Nếu anh không mau chóng đuổi cô ta đi, em sẽ cắt đứt với anh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...