Đô Thị Thiếu Soái
Chương 2: Hoàn cảnh mới
Sở Lưu Hương vươn tay, tùy tiện khua vài vòng tròn. Tuy rằng nhớ kỹ các chiêu thức nhưng do chưa thích ứng với cơ thể nên động tác có phần chậm chạm. Nhưng dù vậy muốn đối phó với đám tiểu miêu tiểu cẩu thì cũng không có vấn đề. Nếu gặp phải cao thủ chỉ có thể dùng khinh công danh chấn thiên hạ mà chạy thục mạng. Chẳng qua không biết khinh công của mình còn có mấy phần?
Nhưng Sở Lưu Hương cũng không mất tinh thần, chỉ cần chăm chỉ vận công, tập luyện, chậm rãi thích ứng với thân thể mới thì võ học sớm muộn cũng sẽ khôi phục. Hơn nữa tài nghệ cầm kỳ thi họa của mình đều còn, tại thời đại này muốn lấy lại danh dự cho Sở Thiên thì không có vấn đề. Cho nên không cần phải oán trời trách đất.
Cuối cùng tên béo cũng dẫn một bác sĩ không biết tìm ở đâu ra tới, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Bác sĩ, hình như bạn học của cháu bị mất trí nhớ.
Bác sĩ này giống như mới tỉnh ngủ, bực mình đẩy tên béo ra, tiến tới sờ trán Sở Thiên, sau đó nhìn mắt hắn, nói:
- Cậu ta không sao, thân thể hoàn toàn bình thường.
Ngay sau đó anh ta liền loạng choạng rời khỏi phòng bệnh.
Tên béo rất bất mãn với thái độ kiểm tra lấy lệ của bác sĩ, nghiến răng nói:
- Đồ lang băm, trong ca trực cũng ngủ.
Sở Lưu Hương chần chờ một chút, lục lọi trí nhớ về tên béo, thản nhiên nói:
- Khương Tiểu Bàn, yên tâm, mình không sao.
Khương Tiểu Bàn mừng rỡ. Sở Thiên còn nhớ mình chứng tỏ cậu ta không mất trí nhớ. Nhưng lại nhớ tới chuyện vừa rồi, vì vậy tỏ ra nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, để chứng minh mình không mất trí nhớ, bạn hãy nói qua những gì bạn biết về tôi một lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Lưu Hương suy nghĩ một hồi. Khương Tiểu Bàn là bạn cùng bàn của Sở Thiên, tính tình rất tốt, đã chơi với Sở Thiên từ nhỏ tới lớn. Hơn nữa lại là hàng xóm, tình cảm giữa hai người rất tốt. Toàn bộ trường học, chỉ có mình Khương Tiểu Bàn gọi hắn là Sở Thiên, không những không ức hiếp mà đôi khi còn trợ giúp hắn rất nhiều. Đây là một người bạn tốt khó mà tìm được! Về sau muốn thích ứng cuộc sống thời đại này nhất định cũng cần Khương Tiểu Bàn trợ giúp.
Khương Tiểu Bàn thấy Sở Thiên có thể nói rõ chuyện của mình liền coi như Sở Thiên không có chuyện gì. Vừa rồi chỉ là do tỉnh tỉnh mê mê nên chưa kịp nhớ ra thôi. Khương Tiểu Bàn rất cao hứng, mặc dù toàn bộ tiền mừng tuổi của nó đều trở thành chi phí nhập viện cho Sở Thiên nhưng thấy bạn của mình bình an khỏe mạnh là nó vui rồi.
Đúng lúc này, từ cửa truyền tới một tiếng quát lớn:
- Khốn kiếp, đang yên đang lành mày đi tới bờ sông làm gì? Muốn chết thì tìm chỗ nào xa xa vào, tránh liên lụy tới chúng ta.
Một gã đàn ông vạm vỡ mặt mày dữ tợn xuất hiện trước người Sở Lưu Hương, thấy Sở Lưu Hương toàn thân lấm bẩn không khỏi nhíu mày.
Trong lòng Sở Lưu Hương cũng nhót lên một cái. Từ trong trí nhớ của Sở Thiên hắn biết được đây chính là người chú hám lợi của hắn. Thấy Sở Thiên rơi xuống sông, chẳng những gã không an ủi ngược lại còn quát tháo, trong lòng Sở Lưu Hương không khỏi thầm than cuộc sống của Sở Thiên đúng là chẳng khác nào bị đày trong địa ngục. Chẳng trách Sở Thiên lại tự ti, tự bế, hóa ra tất cả đều là do bị hoàn cảnh đưa đẩy.
Khương Tiểu Bàn thấy chú của Sở Thiên quát tháo, tuy đã là hàng xóm nhiều năm nhưng nó vẫn lúng túng, yếu ớt nói:
- Do bạn ý không cẩn thận thôi.
Sau đó lại nói với Sở Lưu Hương:
- Ngày mai tôi sẽ tới rủ bạn đi học, tạm biệt.
Sau đó nó cắm đầu chạy thục mạng.
Chú Sở Thiên nhìn Sở Lưu Hương nằm trên giường bệnh, trong lòng lại bắt đầu tính toán xem không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền với thằng nhãi con này. Vì vậy sắc mặt âm trầm, bấm đèn gọi bác sĩ hỏi:
- Chúng tôi muốn xuất viện, giúp tôi tính xem tổng viện phí hết bao nhiêu?
Bác sĩ kinh ngạc nhìn chú Sở Thiên, vì anh ta đã bị gọi tới nhiều lần nên bực tức đáp:
- Thằng béo vừa rồi đã trả viện phí, hai người có thể tùy ý xuất viện.
Người chú khẽ thở phào một hơi, không cần trả tiền là tốt rồi. Khương Tiểu Bàn tự ý trả tiền viên phí hộ Sở Thiên là chuyện của nó. Về sau nó có tới đòi thì kiên quyết không nhận, nói mình không có bắt nó phải trả.
Gã đưa túi sách cho Sở Lưu Hương, lớn tiếng nói:
- Đi, trở về nhà. Không có việc gì thì chớ có đi bệnh viện, viện phí bây giờ rất đắt. Mười vạn tiền bảo hiểm của cha mẹ mày đã sớm tiêu hết cho mày rồi, hiện tại đều là chú thím nuôi không mày.
Sở Lưu Hương dựa vào trí nhớ đã sớm biết mười vạn kia hai người bọn họ đều tiêu cho con gái cưng của họ, nếu không thì hắn đã phải cảm động rơi nước mắt.
Về đến nhà, chú hắn kéo Sở Lưu Hương, chỉ vào một cái bàn cách đó không xa:
- Tên nhãi con nhà ngươi tốn nhiều thời gian của tao như vậy. Mau đi ăn cơm, ăn xong thì đi rửa bát đũa. Hôm nay mày không cần lau nhà, giặt quần áo. Đêm mai làm những việc này, như vậy có thể tiết kiệm một chút điện nước.
Lúc này một người phụ nữ trung niên mở miệng:
- Thằng nhãi con này không xảy ra chuyện gì chứ? Đúng là ông trời không có mắt mà. Ông không cần nói nhảm với thằng này, ăn chùa ở chùa thì nó phải biết làm thế nào. Ông mau lại đây xem gia sư nào hợp nhất với Hân Hân.
Người chú liền bỏ Sở Lưu Hương lại, bưng chén trà đi tới phòng khách. Sở Lưu Hương đảo mắt qua, trong phòng khách có một phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, chăm sóc hình thức rất tốt, có thể coi là hấp dẫn. Còn có một cô bé ăn mặc quần áo hở hang, khiến cho Sở Lưu Hương cảm thấy có chút lẳng lơ.
Lúc này bụng Sở Lưu Hương sôi ùng ục, liền vội vàng bước tới bàn ăn theo lời của chú hắn.
Nhấc tấm vải bố che lên, cảm giác thèm ăn của hắn giảm mạnh. Bên trong chỉ có một bát cơm nguội và nửa đĩa rau cải. Bên cạnh bát có mấy miếng thịt mỡ. Sở Lưu Hương cố nuốt những thứ đó, dù sao hắn cũng cần sức lực để đi tìm hiểu thế giới này. Nếu không thì buồn chết mất. Nên nhớ, thái độ của Sở Lưu Hương đều rất tích cực, lạc quan.
Sau khi cơm nước xong, hắn cũng không tốn nhiều thời gian để làm quen căn nhà đơn sơ này. Dù sao Sở Lưu Hương cũng là kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù ở một nơi xa lạ hắn muốn nắm giữ kỹ năng sống cũng không phải việc khó gì.
Cho nên chỉ cần hai giờ, sau khi quan sát hắn đã biết tắm rửa, dùng nước, đi WC như thế nào. Vấn đề khó chịu duy nhất chính là từ khi hắn bước vào căn nhà này chưa từng được nghe một lời bình thường nào. Tất cả đều chửi bới hắn làm đổ nước lênh láng khắp nhà, bật đèn khắp mọi nơi. Sau đó thì họ coi hắn như người tàng hình.
Sở Lưu Hương không hiểu Sở Thiên vì sao không rời khỏi nơi này?
Đêm khuya thanh vắng, rốt cuộc Sở Lưu Hương cũng được trở về phòng. Đó là một căn phòng chỉ tầm mấy mét vuông, trong có một cái tủ sách, một cái giá treo quần áo ở góc tường là đã không còn chỗ đứng nữa. Sở Lưu Hương không khỏi cảm thấy thương cảm Sở Thiên. Cuộc sống của đứa bé này thật sự là quá tủi nhục và khép kín, trách không được bị mọi người bắt nạt mà không dám phản kháng.
Sở Lưu Hương nằm xuống giường, cảm thấy trên người còn chút đau nhức, không nhịn được sờ sờ mũi mấy cái, sau đó nhắm mắt vận công, đem chân khí lưu thông một vòng. Những ngoại thương trên cơ thể rất nhanh được khép lại, hơn nữa hắn còn phát hiện nội kình mạnh hơn một chút.
Nhìn trời đêm vắng vẻ, Sở Lưu Hương lại sờ sờ mũi, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó nói. Một phần là lo lắng, cách không hai đời, bầu trời vẫn đầy sao như trước. Người con gái hắn yêu nhất Tô Dung Dung liệu còn nhớ tới hắn hay không?