Một người trẻ tuổi toàn thân phát ra sát khí không chút biểu tình thốt ra mấy chữ u ám.
Giáo sư Vương trong lòng chấn động, người trẻ tuổi này thân thủ cao cường, đao pháp dày công tôi luyện, một người lãnh ngạo như thế lại dị thường cung kính đối với Sở Thiên, có thể thấy được mị lực của Sở Thiên, không khỏi nhiều thêm vài phần hiếu kỳ đối với Sở Thiên thần bí.
Hai người trẻ tuổi do Vương giáo sư mang đến trong mắt lại tản ra sự nóng bỏng, người cầm đao trước mắt tuyệt đối là cao thủ, chẳng qua là không biết thực lực của hắn mạnh đến mức nào, có cơ hội tỷ thí một chút sẽ tốt bao nhiêu.
Lời nói lạnh lùng của Thiên Dưỡng Sinh, làm cho Lưu Quang Diệu run rẩy, tràn ngập sợ hãi, ông ta không thể nào không tin, ngay khi Sở Thiên nhổ ra chữ ' chết ', thanh đao đen nhánh kia sẽ xẹt qua cổ của mình, làm cho máu tươi phun ra.
- Nói bọn chúng cút ra ngoài.
Sở Thiên nhàn nhạt nói, thần sắc bá đạo trên mặt lại làm cho Phương Tình si mê ngẩn người, gả cho người chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?
Thiên Dưỡng Sinh lập tức thu hồi thanh đao đen nhánh, lạnh lùng nói với Lưu Quang Diệu:
- Cút.
Lưu Quang Diệu chịu đựng đau đớn, nhặt ngón tay lên, được mấy vị đồng sự nâng dần dần rời đi, đi được vài bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói:
- Lưu Quang Diệu hôm nay nhận tài, xin hỏi đại danh các hạ?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, thằng cha này lại đi tìm chút thể diện, vì vậy nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên, nếu như muốn tìm ta, tùy thời có thể đến Thủy Tạ Hoa Đô.
Thủy Tạ Hoa Đô? Giáo sư Vương chấn động, chẳng lẽ người này thật sự là người mình muốn tìm?