Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1: Tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược trong truyền thuyết - Không gặp may liên tục


Chương tiếp

Thiếu tá Davis, chỉ huy lục quân bộ đội đặc chủng nước Mỹ quan “Green beret” cả đời ông không thể tưởng tượng được bọn khủng bố Afghanistan đang cầm vũ khí hạng nặng M134 Galting đã cải tiến chống lại sự vây đánh của quân đội.

Hai ngày trước, thiếu tá Davis chỉ huy bộ đội đặc chủng Green beret bao vây phần tử khủng bố Afghanistan ở Đông Bắc. Với sự trợ giúp của lực lượng không quân nước Mỹ, bọn cùng đồ mạt lộ Afghanistan đã bị đuổi vào vùng núi Tora bora.

Tora bora (nơi trùm khủng bố Osama bin Laden từng trú ẩn)

Lúc thiếu tá Davis cho rằng có thể diệt cùng giết tận được bọn khủng bố này thì đột nhiên cuộc chiến lại xuất hiện những biến hóa không thể tưởng tượng nổi.

Bọn khủng bố vốn tưởng rằng đã hết đạn và lương thực bỗng nhiên như làm ảo thuật, có được súng máy M134 Gatling tiên tiến nhất. Loại súng này có nòng súng sáu chín mi li mét, mỗi phút có thể bắn ra bốn trăm đến tám nghìn viên đạn. Giá thành rất đắt đỏ, ngay cả quân Mỹ cũng không thể trang bị toàn diện co quân đội thứ vũ khí tiên tiến nhất thế giới này.

(thông tin thêm về M134:?http://vi.wikipedia.org/wiki/M134)

Phần tử khủng bố sử dụng vũ khí bí mật này hợp kích khiến cho một số lính Green beret đã phải hy sinh tại chỗ.

Thiếu tá Davis lúc này liền cảm thấy đau đầu. Ông chợt nhớ tới truyền thuyết một tổ chức về súng ống đạn dược buôn bán vũ khí xuyên lục địa trong các trận đại chiến. Không ai biết đến tổ chức như thế nào này chỉ biết tổ chức này là do một người da vàng phương Đông lập nên, lấy tiền làm “mục đích duy nhất” của sự phát triển. Tổ chức này xuất quỷ nhập thần, mánh khóe xỏa quyệt, chẳng những có thể bán ra những vũ khí tiên tiến nhất thế giới mà còn có thể ở trong tình huống nguy hiểm nhất mang vũ khí cùng đạn dược đến tận tay khách hàng.

Thiếu tá Davis vẫn cho rằng tổ chức này chỉ có ở trong truyền thuyết nhưng sự viếc trước mắt không thể khiến ông nghi ngờ gì được nữa. Số súng ống đạn dược của phần tử khủng bố kia nhất định là do tổ chức này vận chuyển tới.

Cách chỗ giao chiến giữa phần tử khủng bố và Mỹ quân khoảng chừng hai mươi km có một chiếc xe tải đang đỗ ở trong rừng rậm.

Trong phòng điều khiển của chiếc xe tải có một người Phương Đông da vàng tóc đen đang ngồi ở trong đó. Bàn tay phải của hắn thì đặt vào trên tay lái, bàn tay trái thì dùng ngón trỏ và ngón cái lấy ra một điều thuốc.

Ở phía xa xa truyền tới một tiếng nổ mạnh, thần sắc của người hút thuốc thủy chung vẫn không thèm đếm xỉa tới.

Sau khi phả ra làn khói cuối cùng, hắn đem đầu lọc ném ra ngoài cửa. Bàn chân phải dẫm vào ga, chiếc xe tải rú lên để lại một làn bụi ở phía sau, biến mất trên con đường núi.

****

Phía trước ngã tư là một chiếc đèn đỏ. Điệp Lăng Phi mới ngồi trong xe được mười phút ngắn ngủi mà đã gặp phải cái đèn đỏ thứ ba.

Trong lòng hắn thầm mắng mình thật là xui xẻo, nếu hắn sớm biết giao thông ở Thượng Hải đông đúc như vậy thì đã lái xe đi làm sớm một chút.

Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ thì thấy thời gian lúc này đã tám giờ một phút. Cho dù bây giờ có đi tới tổng bộ tập đoàn Tân Á thì cũng đã muộn mất rồi.

Trong lòng Diệp Lăng Phi không khỏi tự cười, mình ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, không biết có được ghi vào kỷ lục của tập đoàn Tân Á hay không đây?

“Thủ trưởng” của mình mình không biết khi trông thấy tên Tiểu Bạch kiểm này thì sẽ sao? Tuy nhiên sẽ không ai ngờ rằng một người có khuôn mặt nhã nhặn như vậy lại từng không ít lần khiến cho các tổ chức võ trang cảm thấy sợ hãi.

Đối với cuộc sống này Diệp Lăng Phi đã mơ ước từ lâu. Đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, thân hình hắn nhào về phía trước, nếu như không nhờ sự trợ giúp của dây an toàn thì hắn đã bị thương rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi kinh hãi, hắn thầm nghĩ:

- Không thể nào chiếc Chevrolet camaro ta vừa mới mua chẳng lẽ lại xui xẻo đến như vậy, ngày đầu tiên đã gặp tai nạn rồi!

Hắn vội vàng xuống xe xem xét. Lông mày của Diệp Lăng Phi lúc này nhíu lại, phần đuôi chiếc Chevrolet Camaro đã bị lõm vào.

Diệp Lăng Phi cảm thấy mình thật xui xẻo. Hắn vừa từ London đến thành phố Vọng Hải chưa được một tuần lễ, chiếc chevrolet camaro này hắn lại vừa mới mua cách đây không lâu vậy mà hôm nay đi làm ngày đầu tiên lại bị người ta đụng cho thành như thế này. Trong lòng hắn tràn đầy tức giận, chủ chiếc xe mercedes benz vừa đụng hắn cũng không chịu xuống mà há miệng la mắng:

- Anh rốt cuộc có biết lái xe không vậy?

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chủ xe này chính là một cô gái, cô gái này khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nàng mặc một chiếc váy dài ngang gối, phần trên khoác một chiếc áo choàng. Da thịt vô cùng mịn màng, khuôn mặt đẹp không tì vết đang giận dữ, đưa đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi.

- Tám mươi phân, bộ ngực thật là to.

Diệp Lăng Phi cho dù kiến thức rộng rãi nhưng cũng bị cô gái có dáng người ma quỷ này hấp dẫn. Chỉ là trong lòng hắn lúc này đang thầm nén giận, rõ ràng nàng đụng phải xe ta tại sao lại vu hãm rằng ta đụng phải.

- Tiểu thư, phiền cô nhìn cho rõ, xe của tôi nãy giờ đứng yên không hề nhúc nhích, là cô đụng phải xe tôi mới đúng. Cô đừng tưởng dựa vào cặp chân dài của mình là có thể vu hãm tôi, nói cho cô biết tôi là một nam nhân có ý chí rất kiên định, tuyệt đối sẽ không để sắc đẹp của cô câu dẫn.

Bạch Tình Đình nghe nam nhân này nói vậy thì lửa giận bùng lên, nàng lớn tiếng nói:

- Ngươi nói rằng ta là tiểu thư sao?

- Tôi thuần túy chỉ xưng hô như vậy thôi, nếu như cô nguyện ý tiếp nhận cái danh hiệu này thì tôi cũng không ngại làm khách hàng của cô. Tiểu thư, nói đi, một đem của cô bao nhiêu tiền:

- Diệp Lăng Phi cố ý híp mắt, mê đắm quét qua bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình.

Khuôn mặt Bạch Tình Đình ửng đỏ lên, nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng ngọc lại, bộ ngực sữa phập phồng lên xuống:

- Tên lưu manh này, ngươi chờ đó, ta sẽ báo cảnh sát đến bắt ngươi.

Bạch Tình Đình quay người lại, định lấy điện thoại ra báo cảnh sát thì đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên dừng lại bên cạnh, từ trong chiếc xe đi ra một nữ cảnh sát xinh đẹp.

Bạch Tình Đình nhìn thấy nữ cảnh sát này thì khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng. Nữ cảnh sát này chính là hảo bằng hữu Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình như gặp người tâm phúc nàng hừ lạnh một câu nói:

- Lưu manh, nhìn cái gì.

“Mẹ nó, nữ cảnh sát này có dáng người không tệ, riêng cặp chân dài cũng đủ để người ta kính phục rồi.”

Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm xem xét nữ cảnh sát này. Quả thật nữ cảnh sát này da thịt trắng trẻo, phía trên mặt một chiếc áo thun T-shirt, bộ ngực ngạo nghễ ở giữa khẽ phập phồng. Phía dưới nàng mặc một chiếc quần jean bó sát người, bao tròn cái kiều đồn lại, hai đùi thon dài, hiện ra một vẻ rất duyên dáng.

Chu Hân Mính đứng xa kêu lên:

- Tình Đình, không đi làm việc, còn đứng ở đây làm gì?

- Tớ bị một kẻ lưu manh quấy rầy.

Bạch Tình Đình chỉ thẳng tay vào người Diệp Lăng Phi, tức giận nói:

- Chính là hắn, hắn cố ý đụng vào xe của ta, vừa rồi lại còn vũ nhục tớ.

Nghe thấy lời nói này, Chu Hân Mình liền nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, đôi mắt đảo từ trên người của hắn xuống đất. Miệng của nàng nở ra một nụ cười lạnh, bàn tay khẽ vỗ vỗ vai của Bạch Tình Đình, nàng cất tiếng nói:

- Việc này giao cho mình.

Nói xong nàng tiến tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nâng đùi phải lên, đặt lên gác xe của Diệp Lăng Phi, tạo ra một tư thế rất ngang ngạnh.

- Ca ca đẹp trai, anh định giải quyết chuyện này thế nào? Xin lỗi vị mỹ nữ kia hay là để tôi đưa anh đến cục cảnh sát đây?

Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, hắn mê đắm đảo qua bộ ngực sữa của Chu Hân Mính rồi nói:

- Nữ cảnh quan, tôi không hiểu cô đang nói gì. Dĩ nhiên, nếu như cô định tán tỉnh tôi thì ok! Đêm nay chúng ta thuê phòng được không?

Nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính lại không hề tức giận mà nở ra một nụ cười. Đôi môi anh đào kiều diễm của nàng hướng về phía Diệp Lăng Phi, phả ra từng làn hương nhẹ vào mũi hắn.

- Được, không vấn đề gì, nhưng trước hết anh phải xin lỗi vị mỹ nữ này sau đó đến cục cảnh sát cùng tôi để lấy khẩu cung là anh đã phạm tội quấy nhiễu tình dục người khác. Xong việc, tôi sẽ suy nghĩ đến lời đề nghị của anh.

- Quẫy nhiễu tình dục ư? Nữ cảnh sát cô có nhầm không đó. Là vị bằng hữu kia của cô đụng phải xe của tôi, hơn nữa nàng ta còn nói năng lỗ mãng, muốn lấy khẩu cung thì phải lấy của nàng mới đúng. Nhưng mà, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi cũng không muốn đến trễ, không bằng chúng ta giải quyết như vậy đi: Chỉ cần nàng ta xin lỗi tôi, bồi thường hai vạn tệ thì chuyện này coi như xong xuôi. Còn về phần chuyện giữa tôi và cô thì để tôi có thời gian suy nghĩ. Tuy cô là một mỹ nữ xinh đẹp nhưng trời sinh tính tôi không có hứng thú với con gái.

Diệp Lăng Phi đưa tay phải khẽ đẩy chiếc chân phải của Chu Hân Mính đang đặt lên trên xe của mình, nhếch miệng nói:

- Dáng người của cô không tệ nhưng chỗ này của cô hơi nhỏ, cô cần vận động nhiều hơn nữa mới được.

- Hảo tiểu tử, ngươi dám đùa bỡn ta ư?

May mà đối với vóc người của mình Chu Hân Mính vô cùng tự tin cho nên vẫn chịu được sự trêu chọc của Diệp Lăng Phi. Hắn nói cái chỗ đó của mình nhỏ quả là nói dối. Cặp chân của Chu Hân Mính và kiều đồn của nàng chỉ cần đi ngang qua cũng khiến cho không biết bao nhiêu nhân viên ở cục cảnh sát phải thèm thuồng, đem nàng trở thành tình nhân lý tưởng trong mộng. Từ trước đến giờ khi nàng dùng sắc đẹp của mình phá án thì đều bị các kẻ tình nghi thành thận khai báo, chịu gục trước mỹ nhân kế của nàng. Vậy mà hôm nay Chu Hân Mính thật không ngờ gặp được một người như vậy, dường như còn lợi hại hơn mình, không những không mắc phải mỹ nhân kế của mình mà còn bị hắn trêu chọc một phen.

Chu Hân Mính cười lạnh nói:

- Hảo tiểu tử, ngươi câm cái miệng thối của ngươi được rồi đó.

Nói xong nàng nhìn lướt qua chiếc Chevrolet camaro rồi nói:

- Ta đang điều tra một vụ trộm xe, có người nói rằng bị mất một chiếc Chevrolet camaro, ta thấy ngươi là kẻ hiềm nghi rất lớn, cho dù không phải là kẻ trộm thì cũng là người mua lại. Ta cần phải điều tra cho rõ, tiểu Triệu, tiểu Lý hai người mau xuống xe, đưa người hiềm nghi lấy trộm xe nguy hiểm này về cục cảnh sát.

- Nữ cảnh sát, đây là cô cố ý chơi tôi. Không ngờ một cảnh sát xinh đẹp như vậy mà cũng vu hãm người khác. Chỉ là tôi là một người công dân lương thiện, sẽ phối hợp với cảnh sát, nhưng mà tôi có một đề nghị.

Nói đến đây, Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn qua bộ ngực của Chu Hân Mính, cười hì hì nói:

- Lần sau mặc áo ngoài màu trắng thì đừng có mang áo ngực màu đen.

- Hừ, ta thích thế, liên quan gì đến ngươi.

Chu Hân Mính tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Cha mình mà biết mình như vậy thì chắc sẽ mắng một phen cho coi…

- Tên!

Chu Hân Mính một tay cầm cây viết, một tay cầm một cuốn sổ.

Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với Chu Hân Mính còn Bạch Tình Đình ngồi ở một chiếc bàn cách nàng không xa đang cầm một ly cà phê từ từ uống. Diệp Lăng Phi thì ngược lại, hắn không có đãi ngộ như vậy, trên bàn của hắn đừng nói là một ly cà phê mà cả một ly nước trắng cũng không có. Khi nghe Chu Hân Mính hỏi tên của mình, hắn thành thật đáp:

- Diệp Lăng Phi.

- Tuổi.

- Ba mươi mốt.

- Giới tính.

Chu Hân Mính lúc hỏi vẫn cúi đầu xuống, không hề ngẩng lên.

- Không cùng giới tính với cô.

Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu này, Chu Hân Mính cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tức giật quát:

- Anh trả lời câu hỏi đàng hoàng cho tôi, nếu như anh trả lời không thành thực, tôi sẽ giam anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau đó sẽ tiếp tục thẩm tra..

Nghe nàng nói như vậy Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, sau đó hắn híp mắt lại, bắt chéo chân nói:

- Giam tôi hai mươi bốn tiếng ư? Dựa vào điều gì? Tôi nhớ rằng là bạn của cô đụng vào xe của tôi, cô mượn việc công báo thù tư.

- Hừ, bây giờ tôi hoài nghi anh là kẻ trộm xe, chỉ bằng vào điều ấy tôi cũng đã có thể giam giữ anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Chu Hân Mính trả lời.

- Chứng cứ đâu? Cô dựa vào cái gì mà vu hãm tôi là kẻ trộm ăn cắp xe? Xe của tôi vừa mới mua, tất cả mọi thủ tục hợp pháp đều có, vậy mà cô dám bịa đặt là tôi lấy trộm xe, chỉ dựa vào điều này tôi cũng có thể kiện lại là cô vu hãm cho tôi.

Diệp Lăng Phi nhướn mày cố ý khiêu khích nói:

- Khó trách được ngực của cô thật là quá lớn.

- Ngươi…

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi nói câu này thì nghẹn họng đỏ cả mặt lên. Nàng hiểu rõ lời châm chọc của hắn chính là ám chỉ mình não bé. Thế nhưng nàng đúng là không có bất kỳ chứng cớ gì chứng minh hắn bị hoài nghi ăn trộm se, nàng tức giận chuyển hướng sang bên cạnh, tức giận hỏi:

- Tiểu Triệu, đã điều tra ra hồ sơ của người này chưa?

- Tra được, tra được rồi.

Tiểu Triệu vội vàng trả lời. Bình thường anh chưa bao giờ nhìn thấy Chu Hân Mính tức giận như vậy, hôm nay quả là đã được mở rộng tầm mắt. Chu Hân Mính liền đi tới, đưa đôi mắt xinh đẹp quét nhanh lên trên màn hình máy vi tính.

Diệp Lăng Phi cười thầm, hắn biết rằng hồ sơ của mình phần lớn là giả tạo, cho dù là Chu Hân Mính có đích thân điều tra thì chắc chắn cũng không ra được cái gì.

Quả nhiên, sau đó Chu Hân Mính đã nhanh chóng trở về chỗ ngồi, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lăng Phi, nghiêm nghị hỏi:

- Diệp Lăng Phi tại sao anh lại từ London ở Anh Quốc về đây? Sáu năm trước anh ở nước ngoài làm gì?

- Về nước để đền đáp tổ quốc, chẳng lẽ chuyện này có gì sai sao? Về phần sáu năm trước tôi ở nước ngoài làm gì à? Dĩ nhiên là làm công kiếm tiền.

Chu Hân Mính cảm giác mình tiếp tục hỏi như vậy cũng không được gì. Nàng vốn định thể hiện ác khí của mình, nắm tóc dạy dỗ hắn một phen. Nhưng Diệp Lăng Phi này dường như cứng mềm gì cũng không làm được hắn, cái gì cũng không sợ, nàng chỉ còn cách tức giận hỏi:

- Anh ở London đang sống vui vẻ, tại sao lại quay về thành phố Vọng Hải?

- Tôi nói là tôi về nước để đóng góp cho tổ quốc. Dù sao tôi cũng là người Trung Quốc tôi cũng muốn làm gì đó cho đất nước này.

Nghe Diệp Lăng Phi nói lời này, Chu Hân Mính bị chọc đến mức tức điên:

- Anh nói là muốn đóng góp cho Tổ Quốc, những lời này quỷ nghe nó cũng không tin. Chỉ là anh trở về cũng tốt, đỡ phải làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta ở bên đó.

Diệp Lăng Phi khoát tay áo, làm ra một bộ dáng không để ý. Chu Hân Mính tâm tình đã không tốt, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì tức giận lên. Nàng cũng không hiểu, tại sao mình lại chán ghét con người này như thế, nàng hung hăng vỗ mạnh bàn, giận dữ nói:

- Đừng có mà làm ra dáng bắt chéo chân như vậy, tôi còn chưa hỏi anh xong.

- Nữ cảnh sát, phiền cô hỏi nhanh đi. Hôm nay là ngày tôi đi làm đầu tiên, tôi không muốn ở cục cảnh sát cả ngày.

Diệp Lăng Phi cúi đầu nhìn đồng hồ:

- Mười giờ rưỡi, tôi đã trễ đúng hai tiếng rưỡi.

- Đi làm hừ… đừng có mơ.

Chu Hân Mính sau khi cãi nhau với Diệp Lăng Phi một hồi cuối cùng cũng cầm một chén trà ở trên bàn, uống một ngụm rồi từ từ hỏi:

- Anh làm ở công ty nào? Làm việc gì?

- Tập đoàn Tân Á!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Hân Mính thì chậm rãi nói. Dù sao hắn cũng không quan tâm đến công tác của mình, ở đây chơi đùa với Chu Hân Mính một chút cũng tốt, chẳng việc gì phải gấp.

- Tôi đảm nhiệm chức trưởng phòng tiêu thụ, hôm nay chính là ngày đầu tiên tôi đi làm, nếu không tới sẽ rất phiền toái, vậy xin nữ cảnh sát hãy để tôi đi.

Nghe nói đến tập đoàn Tân Á, Bạch Tình Đình liền nhíu mày lại. Nàng cũng biết tập đoàn Tân Á chính là một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải, sản xuất sản phẩm trọng tâm chính là máy móc. Nàng không ngờ rằng tập đoàn Tân Á lại nhận một kẻ lưu manh như vậy làm trưởng phòng tiêu thụ. Bách Tình Đình thầm tính, sau này về nói chuyện với ba mình, giảm bớt đơn đặt hàng với tập đoàn Tân Á lại.

Lúc này Chu Hân Mính đang hỏi han thì đột nhiên điện thoại di động reo vang. Nàng vừa nhấc máy lên, nghe thanh âm trong điện thoại thì mặt sáng lên. Sau khi cúp điện thoại, nàng lập tức hướng về những cảnh sát hô lớn:

- Phát hiện ra đám trộm xe, đội trưởng lệnh cho chúng ta lập tức đuổi theo.

- Khoan đã, còn tôi thì sao?

Lúc Chu Hân Mính chuẩn bị đi, Diệp Lăng Phi nhịn không được hỏi:

- Cô không để tôi ở đây chờ nguyên một ngày chứ?

Hừ, hôm nay tâm tình bổn tiểu thư tốt nên tha cho ngươi. Chỉ là chuyện giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, ngươi cứ chuẩn bị đi, bất kỳ lúc nào ta cũng tìm ngươi.

- Hừ, hôm nay xem như ta đã gặp xui cả ngày.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, vuốt vuốt cặp mông đau nhức, duỗi chân ra, cười hì hì đi ra khỏi cục cảnh sát. Lúc đi ngang qua chỗ Bạch Tình Đình hắn cất tiếng:

- Mỹ nữ, bây giờ là mấy giờ rồi? Hay là chúng ta đi ăn trưa một bữa rồi tìm một chỗ nào đó tâm tình chuyện nhân sinh trên đời được không?

Vô lại!

Bạch Tình Đình hung hãn trừng mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó xoay người lại, đi thẳng ra cửa.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...