Mở trang web ra, quả thật có tư liệu của hai quyển sách đó.
Trương Dương không chút nghĩ ngợi chọn mở "Tiên đạo mạn mạn". Bởi vì hắn vẫn nhớ kỹ tiểu hoà thượng nọ nói đã đem cho quyển "Quỳ Hoa bảo điển" kia. Nếu như đã cho đi mất, vậy dám chắc không còn một bản khác.
Đáng tiếc!
Trương Dương trong lòng vốn đang hứng khởi lập tức bị dội lên đầu một gáo nước lạnh. Mở quyển sách này ra, căn bản không có tư liệu chữ nghĩa gì ngoài một vài hình vẽ nhân vật đơn giản. Dù thoạt nhìn hình vẽ có vẻ giống như bộ dáng luyện công, nhưng mà Trương Dương không nghĩ đó có thể là một quyển võ công bí tịch cao thâm. Bởi vì hình vẽ rất trừu tượng, hơn nữa bên trong các đường vẽ đại biểu cho chân khí lại giống như hình vẽ của trẻ con, căn bản không thể nhìn ra vị trí cụ thể.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là thân thể Trương Dương cùng với tư duy không có chút cảm ứng gì!
" Hoà thượng đáng chết, dám gạt người ta!"