Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 91


Chương trước Chương tiếp

Hôm nay Nhật Nam nhiều việc quá không về nhà ăn cơm được, tôi tranh thủ chuẩn bị vài món ăn trưa đem đến công ty cho anh, trong đầu tự trấn an mình trước những lời dị nghị của đồng nghiệp. Nhưng đến công ty tôi vô cùng ngạc nhiên khi mọi người không còn bàn tán hay nhìn ngó gì tôi nữa, cảm thấy có một chút thoải mái trong lòng..

Đang đi thì vô tình gặp Phong, anh nhìn tôi nở một nụ cười thật tươi.

-Anh tưởng em không dám đi làm nữa chứ.

-Anh Phong em còn không sợ nữa chứ sợ ai.

Tôi quay qua cười với Phong, anh nhìn mớ đồ trên tay tôi chắc cũng đoán được vấn đề, nên nói nhỏ vài tai tôi như sợ người khác nghe thấy.

-Mang cơm cho người ấy à? Lãng mạn thế.

Bị Phong phát hiện tôi quê ơi là quê, tôi đưa tay lên che cái mặt ửng đỏ của mình.

-Sao anh biết hay thế?

-Nghĩ sao không biết, hôm trước gặp ở thang máy là anh biết liền, hai đứa mình nói chuyện mà anh ta cứ thấp thỏm ghen tuông. Anh kinh nghiệm tình trường nhiều lắm. À, em có muốn xem anh ấy ghen như thế nào không?

-Là sao? Tôi nhìn Phong khó hiểu.

-Dẫn anh vô theo là được rồi.

Phong đúng là lắm chiêu, nhưng mà lâu lâu chọc Nhật Nam cũng vui mà, để xem anh ấy yêu mình tới mức độ nào, thế là tôi một tay xách đồ, tay kia dắt Phong vào.

Vừa mở cửa phòng bước vào, Nhật Nam hơi bất ngờ khi thấy tôi nhưng cau mày khó chịu khi thấy tôi và Phong đang nắm tay nhau.

Tôi thấy thái độ của anh thì thích thú lắm nhưng vẫn giả bộ ngây thơ chạy tới bày thức ăn ra bàn.

-Anh, hôm nay em mang thức ăn trưa đến nè, anh nghỉ tay ăn thôi. Hôm nay làm nhiều có mệt không anh?

Nhật Nam không trả lời tôi, anh nhìn sang Phong thắc mắc.

-Sao em lại đi cùng cậu ta?

-À, em mời Phong ăn chung với hai đứa mình luôn cho vui. Anh Phong ơi, lại đây ngồi nè.

Phong rất tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi làm Nhật Nam càng chướng mắt, anh bực bội bỏ tới bàn làm việc.

-Anh không ăn sao?

Tôi hỏi với theo, anh nhìn chằm chằm vào cái máy tính trước mặt mà không thèm nhìn qua tôi, cái mặt lạnh lùng ghê lắm.

-Không.

-Không ăn sao có sức làm việc? Tôi kiên nhẫn.

-Kệ tôi.

Tôi với Phong nhìn nhau khoái chí, mới có xíu vậy đã ghen rồi, anh cứ như là con nít vậy đó.

-Giám Đốc, anh không ăn tôi ăn hết đó nhé.

Phong vừa gắp đồ ăn vừa nói nhưng Nhật Nam vẫn gầm mặt không chịu trả lời. Thế là Phong ăn một cách ngon lành, miệng không ngừng nói cố tình cho Nhật Nam nghe thấy.

-Gia Ân, em nấu ăn ngon thật đấy, ngày nào em cũng mang cơm đến được không?

Vừa nghe Phong nói Nhật Nam ngước lên ngay lập tức, anh nhìn Phong với ánh mắt đầy đe dọa, nhưng Phong giả bộ không quan tâm, liên tục gắp thức ăn cho tôi.

-Em ăn nhiều vô một xíu, con gái ốm xấu lắm đó.

Tôi với Phong nói chuyện vui vẻ làm Nhật Nam bực mình, không chịu được nữa anh lên tiếng với giọng cực kỳ khó chịu.

-Làm ơn nói nhỏ để người ta làm việc.

Phong suýt nữa là bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố gắng diễn nốt vở kịch.

-Mình ở đây ồn ào quá hay em đem qua phòng anh ăn cho thoải mái.

Vừa nghe Phong chấm hết câu là Nhật Nam nhìn hai đứa tôi với ánh mắt đầy viên đạn, anh bực bội bước tới đẩy Phong ra chen vào giữa hai đứa.

-Em mà đi thì anh sẽ đuổi việc hắn ngay lập tức.

Cái mặt hài của Nhật Nam làm tôi và Phong cười phá lên, tôi quàng tay qua ôm eo anh.

-Anh ghen hả? Anh Phong sắp đám cưới tới nơi rồi mà ghen làm gì hả?

Nhật Nam nhìn tôi như kiểm định sự thật, rồi quay sang Phong chờ đợi.

-Thật ra chỉ muốn thử Giám Đốc thôi, chứ tháng sau tôi làm đám cưới rồi. Thôi không đùa nữa, tôi về phòng đây. Hai người vui vẻ nhé.

Nói xong Phong đứng lên đi về, Nhật Nam bực bội quay sang nhéo mũi tôi thật lâu muốn tắt thở.

-Bữa nay dám dùng chiêu này với anh nữa hả? Xem anh trừng trị em thế nào.

-Em xin lỗi, người yêu tha cho em nha. Ăn cơm được chưa?

Tôi ôm anh cứng ngắt làm anh không làm gì được, thế là anh cũng bó tay với tôi luôn.

-Lần sau mà dám nữa xem tôi trị cô thế nào.

Nhìn anh ăn ngon lành mà thấy thương dễ sợ, không ngờ lúc ghen anh lại đáng yêu như thế.

….

Đi về được nửa đường mới phát hiện ra mình để quên chìa khóa ở trong phòng làm việc của Nhật Nam do lúc nãy vô tình làm rớt trong giỏ ra, anh thấy nên nhặt lên để trên bàn, đến khi đi về lại quên mất tiêu. Thế là đành phải quay lại lấy chìa khóa để vào nhà.

Tôi tung tăng chạy lên phòng anh, chắc anh sẽ rất bất ngờ khi gặp tôi lần nữa đây. Vừa xông cửa bước vào, tôi đơ người khi nhìn thấy ả Anna Hồng Hạnh đang hôn Nhật Nam. Anh vẫn ngồi ở bàn làm việc, còn ả thì khom lưng xuống, dây áo kéo xuống để lộ một bên ngực đầy gợi cảm.

Tôi thảng thốt không nói nên lời, hai chân run run không thể đứng vững. Nhật Nam vừa thấy tôi hoảng quá đẩy ả ra, anh chạy tới nắm tay tôi giải thích, còn ả nhìn tôi với ánh mắt đắc thắng.

-Người yêu, em không được hiểu lầm.

-Vậy anh giải thích đi, chuyện này là sao? Giọng tôi run run gần như khóc, tôi chỉ mới về có vài phút thôi mà sao mọi chuyện lại trở nên như vậy chứ. Có phải ả đã quyến rũ được anh rồi hay không.

-Anh và Hạnh đang nói chuyện thì cô ấy bất ngờ hôn anh, anh còn chưa kịp phản ứng thì em vào ngay lúc đó.

-Lý do cũng hợp lý đó.

Tôi xoay người bước đi thì bị Nhật Nam giữ lại, anh ôm chặt tôi lại nhưng lúc này tôi đã không đủ bình tĩnh nữa, tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay anh.

-Tin anh, anh không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em hết.

Nhật Nam đau khổ, tôi cũng đau không kém, chỉ mới thấy tôi và Phong nói chuyện thân thiết một chút anh đã ghen lên ghen xuống, còn tôi thấy hai người họ hôn nhau trước mặt thì phải làm sao đây.

Nhật Nam tức giận quay sang nhìn ả gằn giọng.

-Cô biến ngay cho tôi.

Trước khi đi ả còn nhìn tôi với ánh mắt thách thức rồi đi ra ngoài, lúc này tôi mới òa khóc, có thể tôi ích kỷ nhưng tôi không thể chấp nhận người yêu mình thân mật với người con gái khác được.

-Em biết anh yêu em mà đúng không, anh cũng không ngờ cô ta lại làm như vậy, em tin anh được không?

Anh cứ ôm tôi dỗ dành, còn tôi cứ khóc cho đã, nếu tôi không quay lại thì ai biết hai người họ còn làm đến chuyện gì nữa.

-Anh là đồ xấu xa.

-Anh xin lỗi vì đã khiến em hiểu lầm, nhưng em đừng như vậy anh lo lắm.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...