Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 101: Ngoại truyện 1


Chương trước Chương tiếp

-Người yêu ơi, em muốn đi tắm biển.

-Ừm.

-Em muốn đi leo núi.

-Ừm.

-Em muốn đi xem phim.

-Ừm.

-Em muốn đi trượt cát.

-Ừm.

-Em muốn…

-Thôi được rồi cô nương, muốn đi đâu cũng được nhưng phải hết bệnh anh mới dẫn đi.

-Em hết rồi mà, anh xem, còn khỏe hơn cả anh nữa đó.

-Vậy lúc nãy ai than mệt không đi nổi bắt anh cõng đi hả?

-Lúc nãy khác, giờ khác.

Anh nhéo mũi cô cưng chiều. Bên trong ngôi nhà ngập tràn tiếng cười đó, có đôi tình nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc. Cô gái nằm gối đầu trên chân chàng trai nũng nịu, chàng trai nhìn cô với ánh mắt âu yếm đầy yêu thương.

Thỉnh thoảng cũng có giận hờn vu vơ nhưng tình yêu trong họ đủ lớn để khỏa lấp những điều nhỏ nhặt đó. Anh yêu cô bằng sự chân thành, đáp lại cô cũng trao trọn con tim mình cho anh.

Không dụ dỗ được Nhật Nam, cô đứng lên bỏ về phòng, anh nhìn theo thắc mắc.

-Gia Ân, em đi đâu thế?

-Anh không dẫn em đi thì em tự đi chơi một mình.

Cô vờ chu môi hờn dỗi chạy lên phòng, bước chân có chút nặng nề làm cầu thang phát ra tiếng động như thông báo cho anh biết rằng “em đang giận đó nha”. Anh lắc đầu chịu thua, con bé này đúng là bướng bỉnh không chịu nổi, nói gì cũng không chịu nghe lời, nhưng anh lại thích cái tính ngốc nghếch dễ thương này mới chết chứ.

Anh nấp ở chân cầu thang chờ cô đi xuống, bộ mặt nham nhở cười khoái chí khi nghĩ đến cảnh cô giật mình nhảy lên người anh mà suýt cười thành tiếng. Gia Ân đứng trên nhìn xuống, sao không thấy Nhật Nam của mình đâu nhỉ, hay nãy mình làm quá anh bỏ đi mất tiêu rồi. Đồ đáng ghét, vậy mà nói yêu thương người ta lắm, mới nhõng nhẽo có xíu đã không chịu được rồi.

Cô thất thểu bước xuống cầu thang mà lòng buồn rười rượi. Bỗng nhiên anh từ đâu chui ra Hù một cái làm cô giật mình rồi ngất luôn. Anh hoảng quá đỡ cô mà toàn thân run rẩy, miệng không ngừng gọi tên cô.

-Gia Ân, em sao thế?

-Em tỉnh lại đi người yêu, anh chỉ giỡn thôi đừng làm anh sợ.

-…

Trong đầu anh hình dung đủ thứ tình huống, có phải cô bị bệnh tim mà anh không biết nên mới như thế, hay vì anh làm cô sợ quá nên ảnh hưởng đến não bộ.

-Người yêu ơi, anh xin lỗi, lần sau anh không dám hù em nữa đâu.

Không khí xung quanh chùn xuống yên tĩnh đến lạ bỗng nhiên ở đâu phát ra tiếng cười ha hả. Anh giật mình nhìn lại thì phát hiện người yêu đang mở mắt thao láo, hai tay che miệng cười. Như hiểu được vấn đề, anh gõ vào đầu cô thật mạnh, mặt tỏ ra giận dỗi.

-Em càng ngày càng quá rồi đó nha.

-Chứ anh hiền quá, suốt ngày không kiếm cách này cũng tìm cách khác chọc phá em, phải như vậy lần sau anh mới chừa.

Cô nũng nịu ôm lấy cổ anh, bàn tay cứ vuốt ve khuôn mặt làm anh không thể giận lâu được, thật hết cách với cái đồ ngốc này.

-Lần sau đừng có như vậy, anh lo lắm biết không?

-Vâng ạ.

-Ngoan.

-Vậy mình đi chơi được chưa anh?

-Bó tay với cô luôn, đi cũng được nhưng phải nghe lời anh biết chưa?

Anh mắng yêu rồi dẫn cô đi chơi. Vốn dĩ từ nhỏ không được đi chơi nhiều nên khi anh dẫn đi chơi mấy chỗ lạ cô ngạc nhiên lắm, thấy cái gì cũng thích thú, ăn cái gì cũng khen ngon, con vật nào cũng lạ mắt.

-Người yêu ơi, anh làm gì trong đó vậy? Ra đây với em nè.

Cô đứng ngoài kêu làm anh nhìn qua thắc mắc, anh khều tay cô nói nhỏ.

-Anh ở đây mà.

-Ủa, vậy mà em nhìn con tinh tinh trong kia cứ nghĩ là anh chứ.

Cô thích thú cười thành tiếng làm anh đỏ mặt, con nhỏ này lúc nào cũng lấy anh ra giỡn được, tối nay về sẽ cho em sống không bằng chết cho biết tay. Anh bế xốc cô đi chỗ khác, vừa đi vừa cảnh cáo.

-Dám nói anh giống tinh tinh hả Bi ngốc?

Anh đét vào mông cô mấy cái, đau quá cô mới chịu xuống nước.

-Người yêu em đẹp trai, không có giống tinh tinh xíu nào hết, là tại mắt em có vấn đề.

-Giỏi.

Bỏ cô xuống, anh mỉm cười khoái chí kéo cô đi lòng vòng sở thú. Trong mắt người khác, cô cứ như là cô nhóc trẻ con được một người cao lớn chững chạc che chở, ngưỡng mộ có, ghen tỵ cũng có nhưng hai người họ chẳng cần quan tâm đến ai khác, họ chỉ cần có nhau là đủ rồi.

-À quên, Vinh có thân với em không, cậu ấy là người như thế nào?

Ngồi nghỉ trên ghế đá, Nhật Nam nhớ lại chuyện hôm qua nên buột miệng hỏi, cô trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ.

-Vinh rất thân với em, dễ thương, tốt bụng, galang, đẹp trai, học giỏi, hiền lành, đáng yêu,…

-Ngưng.

Gia Ân chưa kịp nói hết câu đã bị Nhật Nam cắt ngang, anh không thích người yêu mình khen không ngớt lời về người đàn ông khác như vậy, cảm thấy có chút hối hận khi hỏi mấy câu hỏi vớ vẩn này. Anh nhìn cô hăm dọa.

-Không được khen ai khác trước mặt anh biết chưa?

-Em chưa nói hết mà, Vinh tốt như vậy nhưng vẫn không bằng người yêu em

Cô nũng nịu ôm lấy cánh tay anh, khỏi phải nói anh khoái chí cỡ nào. Trong khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, những vầng mây vàng rực một góc trời càng làm tô điểm thêm cho tình yêu của hai người họ, nó cứ như một câu chuyện cổ tích mà bao người ao ước trong đời.

-Nhật Nam yêu dấu, mặt anh như con gấu, ngày mai em dọn về nhà nha.

Cô nhìn anh chờ đợi. Không phải vì cô không muốn bên cạnh anh nhưng một nam, một nữ ở trong một ngôi nhà, cô sợ cả hai có lúc không kiềm chế được mình. Cô còn đi học nên không muốn có bất cứ sự cố nào làm gián đoạn việc học của mình, vả lại cô sợ hai người cứ quấn lấy nhau như thế này một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy nhàm chán, cô muốn tình yêu của hai người lúc nào cũng mới mẻ và bất ngờ.

Anh thoáng cau mày trước lời đề nghị của cô. Cô lắc xắc lắm, ăn uống thì không đúng bữa, đã vậy còn không biết tự lo cho mình, ở một mình thế nào cũng có chuyện cho xem. Có anh đốc thúc đó còn chưa xi nhê chứ đừng nói là không có anh.

-Có ý đồ đen tối gì mà đòi về nhà ở hả? Thành thật khai báo đi sẽ được khoan hồng.

Trời ạ, đầu óc anh chỉ có mấy cái này thôi hay sao, lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác hết trơn. Cô phải giải thích cặn kẽ, hợp lý với lại nài nỉ cả tiếng đồng hồ mới chịu đồng ý, thật hết chịu nổi anh luôn.

-Người yêu của em dễ thương quá đi thôi.

-Khỏi nịnh, dỗi cô rồi.

Anh giả vờ quay mặt đi chỗ khác, cái mặt lúc giận nhìn dễ thương thôi rồi. Cô ngồi xích lại không thể gần hơn được nữa, tay giật giật mấy sợi tóc ngay mang tai của anh.

-Nhiều khi em tự hỏi hai đứa mình ai nam ai nữ, em thì man ơi là man, còn anh thì nữ tính thôi rồi, hở xíu là dỗi, hay hai đứa mình kéo nhau đi kiểm tra giới tính đi anh.

-Nữ tính cái đầu cô, thân hình 6 múi mà dám kêu nữ tính hả?

Anh quay lại một tay giữ lấy tay cô, tay kia xoa đầu cô một hồi tóc dựng loạn xạ hết cả lên, nhìn tác phẩm của mình mà anh cười khoái chí, đúng là có sở thích quái dị thật.

-Xời, anh tưởng mình anh 6 múi thôi hả? Em cũng có 6 múi nè, à không còn nhiều hơn anh 2 múi nữa kia.

-Đâu, đưa anh xem thử.

Ánh mắt anh gian thôi rồi, cứ mỗi lần nhắc đến mấy cái này là đưa cái mặt biến thái này ra sử dụng, anh đặc biệt chỗ đó đó.

-Ở đây đông người vậy không lẽ em kéo áo lên cho anh coi, anh muốn bạn gái anh bị người ta thấy hàng hết hả?

-Vậy thì về nhà để anh kiểm tra.

Nói xong anh đứng dậy xốc tôi lên vai đi về, những người xung quanh nhìn cái mặt nhăn nhó của cô mà che miệng cười, anh đúng là bạo lực, rút kinh nghiệm sau này có yêu ai phải yêu người ốm yếu một xíu mới được.

….



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...