Dịu Dàng Nói Tiếng Yêu Em
Chương 25: Trên vòng quay mặt trời
Đầu tôi gào thét. Trống ngực dội lên “bum bum”. Đối diện với ánh mắt cậu ta gần trong gang tấc. Thế Linh lặng người nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu cái rụp xuống nhìn xuống chân mình. Cái tình huống quái quỷ chết người này là sao? Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở của Thế Linh phả vào đầu tôi nhè nhẹ có cảm giác như cậu ta đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tôi. Bỗng nhiên, tôi thấy gì đó cọ nhè nhẹ vào tóc mình khiến tôi lắp bắp nói không thành tiếng:
-Này, Thế Linh… Cậu đang cúi đầu sát tóc tôi đấy à?
-Ờ.. –Tiếng Thế Linh nhàn nhạt vang lên.
-Cậu đang làm cái quái gì thế?
-Nhìn vào cái đầu quả dừa của cậu.
-Đậu má! Đừng có mà nhìn! Tóc ai người nấy đụng, cút cái mặt qua! –Tôi bực mình gào lên nhưng ngay lập tức bàn tay Thế Linh lao đến bịt chặt lấy miệng tôi. Tôi giật mình chưa hiểu gì thì tiếng cậu ta đã vang lên:
-Cậu muốn nói cho bọn ngoài kia biết là “bọn tao ở đây lại đây mà bắt” à??? Be bé cái mồm thôi.
Tôi im lặng, vẫn dán mắt xuống nền đất.
-Ê Dương, sao cậu không nhìn lên tôi?
Thế Linh hỏi. Tôi khẽ rùng mình. Cậu ta bị ngu hay sao không phát hiện được cái tình thế nhạy cảm đáng xấu hổ này! Nhất là lúc này người cậu ta lại áp quá sát người tôi. Tôi cười cười xả lả:
-Nhìn… Nhìn lên làm gì? Haha….
Bỗng nhiên, những ngón tay mát lạnh của Thế Linh vươn lên, chạm nhè nhẹ vào cằm tôi. Rồi cũng rất nhẹ nhàng, cậu ta nâng cằm tôi lên, đối diện với gương mặt đáng ghét của cậu ta. Khóe miệng cậu ta khẽ cong lên khiến tôi rùng mình. Thằng này là ác quỷ, là ác quỷ!!! Cậu ta mở miệng định nói điều gì đó nhưng một tiếng quát đã chặn ngay với âm vực lớn cao vút lên:
-THỬ LỤC CÁC CON NGÁCH, HẺM XEM! LỐI NÀY!!!!
“CHẾT TEO!!! BỌN CHÚNG ĐANG CHẠY ĐẾN CHỖ NÀY!!!”
Đầu tôi gào lên thét một tiếng. Thế Linh nhìn sang tôi, ngay lập tức lại nắm lấy tay tôi kéo đi chạy phăng phăng dọc theo con hẻm. Đuổi theo sau là cả đám du côn miệng kêu tá hỏa. Y chang như diễn phim hành động, trời ạ!!!!!! Chơi với thằng chó du côn này thực sự là quá nguy hiểm! Qúa nguy hiểm mà!!!!!
Chúng tôi thoát khỏi con hẻm chạy phăng phăng trên đường, lần này thì trời sập tối thật, đèn bắt đầu lên làm tôi thêm phần hoang mang. Tôi ngoái ra phía sau thấy bọn kia đã khuất tầm nhìn.
-Cắt… Cắt đuôi được rồi… -Tôi thở không ra hơi, vội nói.
-Thế thì chạy đến công viên luôn nào! –Thế Linh quay đầu lại nhìn tôi. Trong đêm tối nụ cười cậu ta như bừng sáng khiến tôi có chút ngây người.
-Làm gì?
-Tôi đã nói là sẽ vác cậu đi chơi mà!
-Bọn nó kìa! Bắt chúng! Anh em! –Tiếng rộ lên từ xa làm tôi phát hoảng. Bàn tay Thế Linh như siết chặt tay tôi hơn. Chân cậu ta phăng phăng, kéo tôi vào khu công viên giải trí.
***
“Hộc.. Hộc…”
Tôi ngồi phịch xuống thở không ra hơi. Thế Linh cũng không kém gì, cậu ta ngồi im trên ghế, thở. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, nhìn ra bên ngoài.
-Cậu… -Tiếng Thế Linh từ từ vang lên –Cậu nghĩ gì mà lôi tôi ngồi vào cái vòng quay mặt trời này hả????
-Cậu bị ngu à??? Tôi mà không kéo cậu vào đây thì chúng ta bị túm lại bem cho bầm dập rồi!!! Vào đây hai người một khoang, đu trên không không phải sướng à??? –Tôi cũng gân cổ quát lên.
-Nhưng cậu nhìn cái khoang phía sau cậu kìa! –Thế Linh chỉ vào phía sau tôi quát. Tôi ngoái lại suýt tí nữa hộc máu. Khoang phía sau chúng tôi có cảm đám du côn ngồi trong cái khoang chật hẹp đó. Chúng còn đưa tay dập bôm bốp vào thành cửa kính, mặt mũi bặm trợn, miệng lo ó loạn cả lên, may là tôi không thể nghe gì hết. Vãi!!! Lũ này bám lên tận cái Vòng quay Mặt Trời này luôn! Chắc chết.
-Không sao, ngay sau khi chúng ta chạy xuống thì chuồn luôn là kịp. –Tôi tự trấn an mình.
Thế Linh hít một hơi sâu, trợn mắt nhìn tôi. Ê, có gì đó là lạ nha. Khoang đang dần được đưa lên cao. Thế Linh nhăn trái căng thẳng, mồ hôi túa ra, hơi thở nặng nhọc khiến tôi bắt đầu khó hiểu. Cái quái gì thế?
-Này, Thế Linh… -Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào người cậu ta. –Cậu bị sao thế?
Cậu ta nhìn lên tôi, không nói gì. Nhấc mông lên đứng dậy rồi ngồi sang chỗ tôi, tay cậu ta đột nhiên vòng qua bám chặt lấy cánh tay tôi càng làm tôi không thể tiêu hóa nổi. Cái éo?
-Dương…
Tiếng Thế Linh nhè nhẹ vang lên.
-Tôi… -Cậu ta vòng nốt tay còn lại qua tay tôi, tựa người cậu ta sát vào tôi làm tôi phát hoảng. –Tôi…. SỢ ĐỘ CAO!!!
Cậu ta gào toáng lên ôm chặt lấy tay tôi run lập cập lập cập.
-TRỜI ƠI MANG TÔI XUỐNG!! MANG TÔI XUỐNG!!! HUHU, TÔI SỢ ĐỘ CAO!!! ÔNG TRỜI ƠI CỨU CON VỚI! DƯƠNG ƠI, CỨU TÔI VỚI!! TRỜI ƠI CAO QUÁ!!! DƯƠNG, DƯƠNG!!!!!
Tôi xơ xác nhìn thằng chó đang đu chặt tay mình. Thằng nào đây?
-TÔI SỢ ĐỘ CAO LẮM!!! CHO TÔI RA KHỎI ĐÂY!!!
Cậu ta run rẩy bật dậy, đập bôm bốp vào thành cửa gào thét thảm thiết. Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi nhìn cậu ta cố ra vẻ quan tâm, nhàn nhạt nói:
-Sẽ tốt hơn nếu cậu nhắm mắt lại đấy.
-Dương… -Thế Linh lắp bắp môi quay sang tôi, mặt cậu ta tái mét. –Tôi nghĩ tôi sắp nôn rồi…
-ÓE!!! THẰNG CHÓ!!! ĐỪNG GGGG!!!! –Tôi gào lên bật dậy như cái lò xo, vội vàng bay đến bịt chặt miệng cậu ta lại. Thế Linh run cầm cập, sống chết túm chặt lấy tà áo của tôi. Tại sao con trai xung quanh tôi đều toàn một lũ không bình thường cả vậy trời??????
***
-Xuống rồi! Xuống mau lên Thế Linh!!!! –Tôi túm lấy tay Thế Linh kéo chạy ra cửa ngay vừa khi khoang của chúng tôi trở lại mặt đất.
-Dương.. Không xong rồi… -Thế Linh lảo đảo tựa sát vào người tôi, bụm chặt miệng. -ỤA……a…a..a…
-TỞM QUÁ!!! CÚT ĐI!!! Thế Linh!!!! –Tôi quát lên khi cậu ta nôn thốc nôn tháo mọi thứ sang một bên. Tôi mua một chai nước lọc, vội xổ vào tay rửa đi lớp mồ hôi trên mặt và tay mình. Cùng lúc ấy, cái khoang tiếp theo cũng đáp xuống. Đám côn đồ hùng dung bước ra, vừa nhìn thấy chúng tôi, cả lũ đã gào lên:
-Nó!!!!
Nhưng đám con lại mặt mũi xanh lè, ngay sau đó ôm nhau chạy sang một bên nôn thóc nôn tháo. Lũ này, đứa nào cũng sợ à????
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, có cảm giác như ai đang nhìn vào mình với cả tram thứ gai nhọn. Tôi ngoái ra sau thì cả người cứng đờ lạnh toát. Tùng Lâm đang đứng trước mặt tôi, gương mặt toát lên một luồng lạnh lẽo. Vẻ mặt không cười, đôi mắt nhìn tôi đầy hàn khí khiến tôi vô thức nuốt nước bọt một cái. Hắn ta, sao hắn ta lại ở đây?
-Thế … Thế Linh… -Tôi đưa tay vỗ vội lưng Thế Linh, mắt vẫn không thể dời khỏi hắn, lắp bắp nói –Đi… đi nhanh lên… Thế Linh.
-Hả? –Thế Linh tái mét mặt mày nhìn lên tôi.
-Đi… -Tôi cố giữ giọng mình phải rắn chắc, nhưng Tùng Lâm đã bắt đầu tiền về phía tôi từng bước. Tại sao lúc này tôi có cảm giác như mình đã phạm một tội tày trời cơ chứ? Tôi không nén được căng thẳng, vội quay lưng định chạy đi tiếng Tùng Lâm đã gầm lên ngay phía sau:
-Chạy à???? Em còn định chạy đi đâu nữa à???? Nguyễn Thùy Dương????
Tùng Lâm chạy phăng phăng đến chỗ tôi, giật mạnh khuỷu tay tôi lôi lại khiến tôi không thể di chuyển được. Cái biểu cảm này, là gì? Mồ hôi bỗng nhiên túa ra. Tôi đã làm gì sai?
-Này, anh làm gì Dương… -Thế Linh đứng phắt dậy nhìn lên tôi. Nhưng không để Thế Linh đụng vào, Tùng Lâm đã kéo mạnh tôi đi phăng phăng về phía trước. Tống tôi vào cái khoang trống vừa hạ xuống trên vòng quay mặt trời hồi nãy.
-Anh làm cái éo… -Tôi đứng phắt dậy gào lên nhưng chưa gào xong thì Tùng Lâm đã lao vào đóng chặt cửa lại, cái khoang bắt đầu đưa lên cao. –Anh bị điên à???
Tùng Lâm tối mặt nhìn tôi, rồi ngay lập tức, Tùng Lâm áp nhanh sát tôi. Tay hắn vươn đến nắm chặt cổ tay tôi ghìm lại. Hắn ta ghì chặt tôi áp vào người hắn.
-Anh điê… -Tôi cố vùng vẫy gào lên.
Nhưng hắn ta đã kéo cổ tay tôi lại gần mặt hắn. Hắn ta nhìn chằm chằm vào tay tôi rồi ngay sau đó, hắn đã thực hiện một hành động mà tôi suýt nữa phi thân ra khỏi khoang ngồi mà nhảy xuống đất. Bỗng nhiên, hắn cúi đầu xuống, ngay sau đó hắn cắn vào ngón tay của tôi.
-Chó!!!!! Anh bị chó nhập à????? –Tôi giật đứng người gào lên, cố hết sức rụt tay lại. Nhưng hắn vẫn cứ giữ chặt tay tôi như thế. Hắn hé nhẹ mắt nhìn lên tôi, bắt đầu liếm vào ngón tay tôi làm tôi càng thêm hoảng loạn. Chó!!! Thằng này bị chó dại cắn à???? –Anh bị điên à???? Thả ra!!!!
Tùng Lâm không thèm nghe tiếng tôi nói. Sự ẩm ướt nhột nhột trên mấy ngón tay của tôi khiến tôi cảm thấy rùng mình ghê gớm.
-Mấy ngón tay này, sao em có thể để cho một thằng con trai khác siết chặt như thế hả? –Hắn ta ngước nhìn lên tôi, tay siết chặt cổ tay tôi đau nhói.
-Hả?
-Lúc ở trên đường, nếu anh không thấy hắn ta nắm chặt tay em tình tứ chạy ngang qua, nếu anh không đuổi theo hai đứa mày, nếu anh không thấy hai đứa mày cùng ngồi trên cái này thì chắc em sẽ đi hẹn hò với hắn ta cả buổi nữa nhỉ?
-Anh đang nói cái éo gì thế? –Tôi nhăn nhó gào lên.
-Sao trăng cái gì? Anh thấy em với thằng đó tay trong tay chạy tràn trề hoa cúc dại mà còn cãi à??
-Anh không thấy lũ du côn đuổi sát đít phía sau à???
-Anh đuổi theo, thấy em nắm lấy tay hắn ta kéo ngay vào cái vòng quay này ngồi riêng tư cùng nhau.
-Anh không thấy em phải làm thế mới cắt đuôi được lũ kia à???
-Đã thế khi khoang đó vừa xuống đất, hai đứa mở cửa ra anh lại còn nhìn thấy hắn bám khư khư tay em.
-Khổ quá thằng chó đó sợ độ cao!!!
-Thế còn cái lúc em dìu hắn bước ra thì sao??? Hắn dựa sát vào người em!
-Thằng đó lúc đó mệt lả mặt mày tái mét rồi nôn anh không thấy à???
-Sao em ngu thế??? Người ta nói gì em cũng tin à??? –Tùng Lâm tức bật máu gào lên.
-Anh vô lí thế, sao tự nhiên anh nổi sùng lên với em thế??? –Tôi cũng không vừa, gân cổ quạt lại.
-Em thì ngon rồi, cái gì cũng cho mình đúng!
-Có mà anh vô lí ý! Cái gì cũng xồng xộc lên như thế à??? Đã bị cuốn vào đánh nhau, chạy mệt bở hơi tai rồi còn bị anh mắng tét tát thế này hả?? –Tôi mếu máo quát lên.
-Em giận cái gì chứ?? Người giận là anh đây này!
-Anh giận cái gì??? Liên quan gì đến anh không??? Hả??? Liên quan không??? –Tôi điên tiết cáu lên nhìn thẳng vào mắt Tùng Lâm.
Hắn ta nắm chặt lấy vai tôi, ánh mắt giận dữ gào lên.
-Có! Rất liên quan! Liên quan đến điên người luôn đấy! Vì anh thích em! Thích em! Thích em! Thích đứa não cá vàng như em đến chết đi được luôn ấy!!!
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp