Định Mệnh Trái Ngang (Under Gemini)
Chương 4: Antony
- Vâng, vâng ạ. Để tôi suy nghĩ đã nhé.
Cô bước ra ngoài đường, tiếp tục đi mãi mà không biết đi đâu, trong lòng đầy lo lắng. Tất nhiên rắc rối một phần cũng là do cô ngủ quá ít và do cơ thể mệt nhoài bởi những sự kiện xảy ra trong ngày hôm qua. Thật là một buổi tối điên khùng. Flora và Rose cùng nhau ăn tối tại nhà hàng Seppi’s, uống hết chai Champagne. Cho đến khi chủ quán mang ra chai thứ hai, họ mới quyết định ngưng. Lát sau, cả hai chị em ngồi uống cà phê cho đến khi nhìn thấy người ta xếp hàng dài chờ bàn trống ngay trước cửa mới lưỡng lự đứng lên. Rose thanh toán bằng thẻ tín dụng, giá tiền của bữa ăn tối đó vượt quá sức tưởng tượng của Flora. Nhưng bằng một điệu bộ phóng khoáng, Rose đã làm cho cô bớt áy náy. Cô nói với Flora:
- Không phải lo lắng gì cả. Dượng Harry Schuster đài thọ mọi khoản cho tôi. Từ trước đến nay, ông vẫn hào phóng như thế mà không có ý kiến gì.
Sau đó, họ ngoắt taxi đến khạch sạn Shelbourne. Rose không ngớt lời chê bai cách bài trí xấu xí, những nhân viên khách sạn không có năng lực, những người thuê phòng ở đây quá thấp hèn, trong lúc Flora thấy bối rối vô cùng. Tuy nhiên, cô vẫn cứ mỉm cười đồng tình vì không sao tìm được lời giải thích khiến cho cô tiếp tân của khách sạn khỏi phiền lòng. Người khuân vác cuối cùng cũng chịu mang những chiếc vali của Flora ra ngoài chiếc taxi đợi sẵn. Cả hai chị em tiến về hướng Cadogan Court. Căn hộ nằm trên lầu 4. Flora chưa bao giờ mơ đến một cảnh xa hoa đến như vậy. Sao mà nhiều thảm đến thế, rồi đèn nữa, sáng lóa cả mắt. Phòng nào phòng nấy rộng mênh mông. Những tấm cửa kính dày được lùa sang một bên để lộ chiếc balcon xinh xắn chất đầy chậu cây. Chỉ cần nhấn nút một cái là những tấm vải màn bằng lụa tự động kéo sang hai bên. Mọi phòng ngủ đều trải thảm màu trắng dày có đến 4cm. Nếu có lỡ đánh rơi nhẫn xuống thảm ấy thì chỉ có nước phát khùng lên đi tìm. Trong căn hộ ấy có nhiều phòng tắm, phòng nào phòng nấy thơm phức mùi xà bông tắm và dầu gội đầu loại đắt tiền. Không tính toán, Rose sắp xếp ngay phòng ngủ cho Flora. Một căn phòng có màn cửa màu xanh nhạt bằng loại tơ lụa đắt tiền của Thái Lan, quanh tường toàn gương là gương. Rose bảo cô lấy quần áo từ vali treo lên mắc. Cô kín đáo thay áo ngủ trong lúc Rose ngồi đợi trên giường. Chợt một ý nghĩ hiện ra trong đầu Flora.
- Chị có muốn biết cha mình trông ra sao không?
- À, có hình chụp. – Rose la lên như thể ý nghĩ ấy vừa mới hiện ra trong óc cô.
Flora lấy ra một cuốn sổ bìa da bự đưa cho Rose. Cả hai ngồi trên chiếc giường khổng lồ. Hai mái đầu tóc nâu sậm chụm vào nhau và hình ảnh phản chiếu hai chị em sinh đôi hiện ra ở tất cả các tấm gương trên tất cả các bức tường trong căn phòng ngủ ấy. Đây nhé, đây là Seal Cottage. Đây là khu vườn và những bức hình Flora chụp trong lễ cưới của cha với dì Marcia nơi nhà thờ. Còn có một tấm hình lớn chụp ông ngồi trên những mỏm đá ngay dưới phía dưới căn nhà. Trước mặt là biển tung bọt sóng với những con chim hải âu sải cánh rất nên thơ, nước biển khiến làn da ông nâu sạm và một cơn gió đang thổi tung tóc cha. Rose cố làm hài lòng người chị em song sinh.
- Ôi, trông cha tuyệt quá, hệt như minh tinh màn bạc vậy. Giờ chị đã hiểu tại sao mẹ chị lại chịu lấy ông. Tuy nhiên cũng có khoản này chị vẫn còn thắc mắc. Chị tưởng mẹ chỉ thích hợp với những người như dượng Harry thôi chứ!
- Ý chị muốn nói là mẹ chỉ hợp với những người giàu có thôi phải không?
- Phải, đúng thế đấy.
Rose nhìn kỹ tấm hình một lần nữa: - Chị không hiểu tại sao từ đầu họ lại quyết định lấy nhau cơ chứ? Theo em thì liệu cha mẹ chúng mình có điểm gì chung hay không?
- Chắc tại hồi đó họ quá mê nhau nên chưa hiểu nhau đấy thôi. Cha mẹ gặp nhau trong một kỳ nghỉ đông, chị biết không?
- Em không đùa đấy chứ?
- Những kỳ nghỉ đông có chút gì đó giống những cuộc hành trình dài trên biển. Hình như em đã nghe ai đó nói như thế thì phải. Họ mải miết trượt tuyết trên những đỉnh núi cao. Ánh nắng chói chang phản chiếu trên nền tuyết trắng khiến da họ nổi đầy tàn nhang. Cơ thể mệt mỏi rã rời sau những ngày dài trượt tuyết. Và rồi tình yêu đến như một cái gì đó không thể nào tránh khỏi.
- Chị sẽ nhớ câu nói đó của em. – Rose hứa. Đột nhiên cô thấy những bức hình kia trông chán ngắt. Cô quăng nó xuống tấm dra giường bằng lụa và nhìn đăm đăm vào cô em gái. Vẫn bằng cái giọng đều đều ấy, cô hỏi:
- Có muốn đi tắm không?
Thế là cả hai, mỗi người chui vào trong một nhà tắm rộng mênh mông. Rose mở nhạc lên trong lúc Flora pha cà phê. Cả hai đều mặc áo đầm dài trong bữa ăn tối. Flora thì mặc chiếc áo đầm cũ kỹ cô may từ khi còn đi học, trong khi ấy Rose tha thướt trong chiếc áo đầm bằng lụa tơ tằm thêu những bông hoa đỏ rực quét lê dưới đất. Họ ngồi trong chiếc ghế bọc nhung khổng lồ và trò chuyện say sưa. Những câu chuyện tưởng như không bao giờ dứt. Bao nhiêu sự kiện, bao nhiêu kỷ niệm trong chừng ấy năm được mang ra ôn lại. Rose kể cho Flora nghe về căn nhà ở Paris, về ngôi trường cuối cùng của cô, một ngôi trường dành cho con nhà giàu có ở Pháp có tên Chateau d’oex và những kỳ nghỉ đông dài ở Kitzbuhel, Thụy Sĩ. Flora cũng kể cho Rose nghe rất nhiều về tiểu sử của cô. Mới nghe thì chẳng có gì hấp dẫn. Hầu hết đều là những tình tiết trong câu chuyện đi tìm nhà, cuối cùng là quyết định mua Seal Cottage. Sau đó dì Marcia xuất hiện. Cô cũng kể cho Rose nghe về việc làm của mình ở Thụy Sĩ và Hy Lạp. Kể đến đây, Flora như chợt nhớ ra điều gì:
- Rose à, hình như chị nói chị cũng định đi Hy Lạp?
- Có thể. Nhưng sau một mùa hè dài leo lên leo xuống các máy bay, chị bắt đầu sợ cảm giác phải bước lên máy bay. Sợ đến nỗi chắc không bao giờ chị bay đi đâu nữa.
- Chị vừa nói là suốt mùa hè chị ở Mỹ ư?
- Ừ, hầu hết thời gian là ở Hoa Kỳ. Dượng Harry đã hoạch định từ nhiều năm nay và thế là cả gia đành rong ruổi khắp nơi từ Salmon. Nào là chụp hình trên sông Salmon, nào là cưỡi lừa ở dãy núi Grand Canyon, trong hành lý lúc nào cũng có cả chục máy chụp hình. Có thể nói lúc ấy mẹ, dượng Harry và chị đúng là những du khách chính hiệu. Cha đi bước nữa khi nào vậy?
Câu hỏi đột ngột khiến cho Flora phải ngưng lại một chút để suy nghĩ.
- Vào tháng Năm.
- Em có quý dì Marcia không?
- Có. Em có nói với chị rồi đấy, dì ấy tuyệt lắm!
Flora cười toe toét. Cô nhớ lại dáng người của bà Marcia. Nhớ đến những chiếc áo khoác có hàng nút nhỏ xíu của bà.
- Nói chung là chẳng có điểm nào có thể chê trách gì được.
- Cha cũng hấp dẫn đấy chứ em? Chị thử hỏi không hiểu tại sao ngần ấy năm trời ông cứ ở vậy nhỉ?
- Em chẳng biết nữa.
Rose nghiêng đầu nhìn Flora bằng cặp mắt đen láy.
- Còn em thì sao? Em đã yêu ai chưa? Đính hôn chưa? Và đã nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?
- Chưa phải lúc này, chị ạ.
- Có bao giờ em nghĩ mình sẽ lấy ai đó không?
Flora nhún vai: - Chị cũng biết phải làm gì rồi đó. Đầu tiên, phải tìm người nào cao hơn chị một cái đầu, còn những chuyện khác thì không quan trọng. Còn chị thì sao? – Flora nhìn Rose tò mò.
- Chị cũng nghĩ thế đấy.
Rose đứng lên tìm thuốc lá. Châm thuốc xong, cô vờ vuốt tóc lôi những lọn tóc nâu ra phía trước che đi một phần khuôn mặt.
- Dù sao đi nữa, không ai lại muốn số phận an bài trong vai trò là một bà nội trợ mau già nhưng lâu chết và một lũ con suốt ngày la khóc om sòm.
- Có lẽ mọi chuyện không đến nỗi tồi tệ như chị nghĩ.
- Có thể em thích hôn nhân, bởi em sống ở quê đã lâu. Cuộc sống hiện đại khác với những phong tục cổ hủ mà em đã quen khi còn trứng nước.
Không hiểu vì sao Flora lại thấy mình phải nén lòng trước câu nói ấy.
- Em thích cuộc sống nơi thôn dã. Em nguyện sẽ đi bất cứ nơi đâu miễn là em được sống với người mình yêu và ước mong được chung sống với người ấy.
- Và phải ràng buộc cuộc đời mình vào anh ta bằng một bản đăng ký kết hôn, em cũng bằng lòng ư?
- Em thích cách sống đó.
Rose đưa thuốc lá lên môi, quay lưng lại với Flora. Cô đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài quảng trường rợp ánh đèn, im lặng một lát, cô lên tiếng:
- Quay lại chuyện đi Hy Lạp nhé! Nếu ngày mai chị phải đi để em lại một mình ở đây, liệu em có buồn lắm không?
Nghe thế, Flora sửng sốt: - Ngày mai ư!
- Chị đã định thứ Sáu thì đi. Mà đáng lẽ chị phải đi ngay hôm nay rồi.
- Hôm nay sao?
Mặc dù đã tự nén lòng nhưng giọng Flora vẫn cao vút lên vì quá ngạc nhiên. Rose quay lại nói với Flora:
- Chắc em buồn chị lắm. Em đang cảm giác mình bị xúc phạm.
- Thôi mà, chị đừng thế, chỉ bởi em ngạc nhiên quá thôi. Ý em nói lúc đầu em tưởng chị không muốn đi Hy Lạp lắm. Em tưởng chị nói thế rồi thôi.
- À, phải, chị đã đặt chỗ tại hãng hàng không, nhưng không chắc mình có muốn đi hay không. Đột nhiên chị lại muốn đi. Em có cho như thế là chị không phải với em không?
- Đương nhiên là không rồi. – Flora nói quả quyết.
Rose mỉm cười: - Em biết không? Tính cách của chúng ta không giống nhau như vẻ bề ngoài rồi. Em quá chân thật, không che dấu nổi cảm xúc của mình và có thể nói chị đang đi guốc trong bụng em.
- Đi guốc trong bụng em ư?
- Em đang nghĩ chị thật tồi nên mới bỏ em đi như thế. Em đang tự hỏi không hiểu sao chị đột nhiên muốn đi Hy Lạp.
- Chị sẽ nói lý do với em chứ?
- Em cũng đoán ra rồi đó. Vì một người đàn ông. Em đoán ra rồi phải không?
- Vâng, em cũng đoán ra phần nào.
- Chị gặp anh ta trong một bữa tiệc ở New York, ngay trước khi chị phải bay đi London. Anh ấy sống ở Athen. Nhưng sáng ngày hôm qua, chị nhận được bức điện của anh ta. Anh ấy bảo rằng hiện đang ở Spetsai, bạn bè đã cho anh ta mượn nhà để ở đó, và anh muốn chị đến đó gặp anh ấy.
- Thế thì chị phải đi thôi.
- Em nói thật lòng đấy chứ?
- Tất nhiên, em không phải là lý do để chị ở lại London. Thêm vào đó, em cũng phải đi tìm một công việc gì đó mà làm, và tìm một nơi nào đó mà ở.
- Em sẽ ở lại nhà chị cho tới khi em tìm được nơi ở mới chứ? À, chị đã nói với người quản lý ở dưới nhà rồi. Xin em hãy ở lại…
Giọng của Rose nôn nóng gần như là cầu xin nàng: - … Nói là em sẽ ở lại đi, chỉ một hay hai ngày thôi. Thậm chí chỉ cần hết kỳ nghỉ cuối tuần này thôi. Chị rất mừng nếu như em ở lại đây đấy.
Flora bối rối, nhưng rõ ràng chẳng có lý do gì mà từ chối một lời mời dễ chịu như vậy.
- À, thôi được rồi. Vậy đến thứ Hai nhé! Với điều kiện là chị phải thấy thoải mái thì em mới ở cơ.
- Tất nhiên là chị thoải mái rồi.
Rose cười mãn nguyện. Đó cũng là kiểu cười của Flora. Chị ta đi ngang qua phòng ôm choàng lấy Flora trong một tình cảm mãnh liệt, trái ngược hẳn với vẻ thờ ơ trước đây.
- Nào, bây giờ hãy giúp chị thu xếp hành lý đi.
- Nhưng đã 3 giờ sáng rồi.
- Thì có sao đâu. Em cứ đi pha hai ly cà phê thật đặc, uống vào là tỉnh ngay ấy mà.
- Nhưng…
Flora đã định nói em mệt lắm, nhưng vì lý do nào đó, cô lại không thốt lên lời nào. Chị Rose là thế đấy, chị ấy làm gì cũng nhanh nhẹn. Rose hầu như lúc nào cũng nhanh hơn nàng. Như một cơn gió lốc luôn ở cạnh người ta, cuốn người ta theo mà người kia không biết mình đang bị cuốn đi đâu. Bảy giờ sáng ngày thứ Sáu, Rose lên đường. Đó là chặng đầu tiên trong chuyến đi dài tới Spetsai. Hai chị em chia tay nhau trên vỉa hè bên ngoài khu căn hộ sang trọng. Rose ôm choàng lấy Flora sau lời chia tay: "Chị sẽ gặp lại em sau. Gửi chìa khóa lại chỗ người quản lý khi em quyết định rời khỏi đây".
- Nhớ gửi cho em một tấm bưu thiếp nhé!
- Dĩ nhiên rồi. Chị vui lắm, chị sẽ liên lạc với em.
- Chị đi chơi vui vẻ nhé, Rose.
Rose nhảy lên chiếc taxi đang đợi, sập mạnh cửa, nhoài ra cửa sổ xe.
- Bảo trọng nhé! – Cô gọi với trong lúc taxi bắt đầu chuyển bánh, Rose thò cánh tay mặc áo lông chồn ra vẫy vẫy. Flora đứng đợi cho chiếc taxi rẽ vào ngã tư rồi phóng vụt đi, mất hút trên đường.
Chuyện là thế đấy. Nói chung là ổn cả. Flora chầm chậm quay người lại bước vào bên trong, lên thang máy trở lại căn hộ vắng lặng. Nàng không sao thoát ra khỏi cảm giác xa lạ. Không có Rose hình như cảnh vật trở nên yên tĩnh hơn. Nàng vào trong phòng khách và bắt đầu vuốt lại mấy chiếc ghế da, kéo rèm cửa lại, đem đổ mấy cái gạt tàn đi mặc dù tự trong thâm tâm nàng không biết phải làm gì. Đột nhiên kệ sách của Harry Schuster khiến nàng để ý. Tò mò, nàng quên mất công việc dọn dẹp và quan sát nó, thấy rằng ông này thích đọc Hemingway, Robert Frost, Norman Mailer và Simenon. Tất cả các tác phẩm đều bằng tiếng Pháp. Vài đĩa nhạc của Aron Copland trên chiếc kệ bên cạnh máy cassette và một bức hình của Frederick Remington treo bên trên lò sưởi chứng tỏ ông ta rất tự hào về xứ sở của mình và những thành tựu của nước Mỹ. Harry Schuster chắc phải là người có cá tính đây. Flora biết nàng quý mến ông ta, nhưng tình cảm ấy khó có thể dành cho bà mẹ đã thản nhiên bỏ đứa con gái của mình khi còn đỏ hỏn lao ra cuộc đời đổ xô ngoài kia, dễ dàng tìm kiếm một người đàn ông lạ để kết hôn, mang đi mất người chị em song sinh của nàng. Sau cái đêm trò chuyện với Rose cùng với rất nhiều các bức hình gia đình, Flora đã mường tượng ra hình ảnh của Pamela Schuster thật đến nỗi như thể nàng đã từng gặp bà ấy: đẹp, từng trải, người lúc nào cũng đẫm nước hoa đắt tiền, mặc đồ của nhà tạo mẫu Dior, hay cũng có khi mảnh mai trong những bộ đồ Jeans bạc màu của chàng Levis. Những bức hình của bà Pamela ở St Tropez, trượt tuyết ở St Moritz, ăn trưa tại nhà hàng La Grenouille ở trung tâm New York. Cặp mắt bà lúc nào cũng sáng lên vui vẻ, mái tóc sậm màu cắt ngắn, hàm răng trắng bóng và nụ cười tươi. Mẹ cô mới quyến rũ làm sao. Nhưng liệu bà có tình yêu thương và dịu dàng hay không? Flora ngờ rằng không. Chiếc đồng hồ quả lắc đứng bên lò sưởi vang lên hồi chuông thánh thót báo hiệu giữa trưa. Buổi sáng đã qua đi mất rồi. Flora bắt buộc phải đứng lên chuẩn bị một chiếc bánh mì kẹp thịt, uống một ly sữa, khoác túi lên vai và ra khỏi nhà. Khi trong lòng chẳng có hứng thú, nàng cũng phải ra ngoài tìm việc làm cho đến hết buổi chiều. Nàng quay trở lại căn hộ, chẳng đạt được thành công gì. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác tức giận với chính bản thân vì sự lần lữa mãi mà không sao quyết định được. Nàng mệt mỏi vì phải đi bộ vòng vo qua các con phố và phải leo lầu đến các văn phòng đại diện tìm việc làm. Nàng ngồi trong bếp chờ nước sôi để pha trà. Tối đó nàng muốn đi tắm, xem tivi, đi ngủ sớm. Có lẽ vì việc Rose đã nài nỉ nàng ở lại cho đến hết thứ Bảy, Chủ nhật có thể đến thứ Hai nàng sẽ cảm thấy tràn đầy sinh lực, muốn bắt tay ngay vào việc, còn bây giờ thì không.
Đúng lúc nước sôi thì chuông cửa reo ầm ĩ. Mặc kệ. Nhưng tiếng chuông vẫn dai dẳng. Flora rủa thầm "Đồ quỷ" rồi tắt bếp, ra ngoài hành lang về phía cửa chính. Đi ngang qua tấm gương, nàng thoáng thấy bóng mình: trông mệt mỏi, lại còn ăn mặc cẩu thả nữa chứ. Mặt thì bóng nhẫy lên, còn tay áo sơ mi trắng xắn vội vã phía trên cổ tay. Khi đi ngang qua hành lang, thấy bóng mình như thế nàng chẳng thèm quan tâm. Nàng mở cửa chính ra. Trước mặt nàng là một người con trai, cao, mảnh khảnh, rất trẻ đứng phía ngoài. Anh ta mặc bộ vest màu nâu vừa in như quần áo may đo. Mái tóc màu đồng sẫm óng ả giống hệt những kiều dân Ireland, khuôn mặt hài hòa, nước da hơi xanh tái và lấm tấm tàn nhang do bẩm sinh chứ không phải do tắm nắng quá nhiều. Mắt anh ta sáng trong màu xanh, sáng như mắt mèo. Cặp mắt ấy đeo bám Flora như thể đang chờ từng nhất cử nhất động của cô. Cuối cùng, Flora bảo:
- Anh tìm ai?
- Xin chào Rose.
- Tôi đâu phải Rose. – Nàng đáp.
Một khoảnh khắc im lặng. Trong lúc đó khuôn mặt của người mới đến chẳng có vẻ gì thay đổi. Anh ta bảo:
- Xin lỗi, em vừa nói gì?
Làm như thể nghe không rõ lời nàng vừa nói vậy.
- Tôi không phải Rose. – Flora nhắc lại nhưng cao giọng, như thể anh ta hơi bị lãng tai hay hơi khùng khùng, hoặc một gã vừa khùng khùng vừa lãng tai. – Tôi là Flora.
- Flora nào?
- Flora là tôi chứ còn ai nữa. – Nàng nói thờ ơ, rồi ngay lập tức cảm thấy muốn rút lại lời vừa nói vì cảm thấy lời nói ấy quá khiếm nhã. – Xin giải thích là tôi sẽ chỉ ở đây đến hết kỳ nghỉ cuối tuần thôi.
- Em đang đùa phải không?
- Tôi không đùa đâu.
- Nhưng em giống hệt…
Giọng anh ta im bặt trong cảm giác hoàn toàn bối rối.
- Phải tôi biết.
Người mới đến nuốt khan, nói bằng giọng như muốn vỡ ra.
- Chị em sinh đôi à?
- Phải.
Anh ta cố gặng hỏi nữa: - Chị em ruột sao?
- Đúng thế.
- Nhưng Rose đâu có chị em ruột nào đâu.
- Phải, trước đây thì không, bây giờ thì có. Xin nói để anh biết, chị ấy có em gái ruột kể từ tối ngày hôm qua đấy.
Lại thêm khoảnh khắc im lặng kéo dài. Chàng trai kia bảo:
- Xin cô giải thích rõ thêm được không?
- Có chứ, đương nhiên rồi, anh cũng biết đấy…
- Trước khi cô bắt đầu giải thích cho tôi nghe thì tôi có thể vào nhà không?
Flora lưỡng lự. Cô tính toán thật nhanh, đây là căn hộ của Harry Schuster với toàn đồ đắt tiền. Còn trách nhiệm giữ nhà của cô nữa. Cô chẳng biết chàng trai này, biết đâu lại chẳng là một tên tội phạm. Tới lượt cô nuốt khan.
- Tôi không biết anh là ai.
- Tôi là Antony Armstrong. Một người bạn của Rose. Tôi vừa từ Edinburgh theo đường hàng không đến đây.
Nhưng Flora vẫn ngần ngừ. Cứ phải biện hộ mãi chàng trai kia bắt đầu không kiên nhẫn nổi nữa.
- Cô nghe này, cứ đi hỏi Rose. Nếu cô ấy không có ở đây thì vào gọi điện ngay cho cô ta đi. Tôi có thể chờ mà.
- Tôi không thể liên lạc với chị ấy được.
- Tại sao?
- Chị ấy đi Hy Lạp rồi.
- Hy Lạp ư?
Nỗi kinh hoàng không thể giấu nổi dâng lên trong giọng nói của anh ta. Mặt người mới đến tái nhợt cuối cùng cũng thuyết phục được Flora. Không một người đàn ông có ý đồ xấu nào có thể đột nhiên sửng sốt đến như vậy. Cô đứng né sang một bên, đoạn bảo:
- Tốt hơn anh vào đi.
Và nàng thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, bởi ngay khi bước chân vào căn hộ, chàng trai kia đã quẳng túi du lịch xuống sàn, quăng chiếc áo gió vắt ngang qua ghế làm như anh ta đã quen như vậy rồi. Flora thấy tin tưởng ở người lạ hơn, cô hỏi anh ta có uống trà không. Chàng trai chấp nhận lời mời ấy và còn tủm tỉm cười nữa. Cả hai bước vào nhà bếp. Flora bật bếp cho nước sôi lại. Nàng lấy hai chiếc ly và cả đế lót nữa. Trong lúc nàng làm, anh ta đứng đó nhìn chăm chăm vào từng động tác của cánh tay nàng.
- Anh uống trà đen hay trà tàu?
- Trà đen, pha dùm thật đặc vào.
Antony ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu cao trong nhà bếp.
- Nào, bắt đầu kể đi.
- Anh muốn biết chuyện gì?
- Cô và Rose thực sự là chị em ư?
- Phải.
- Chuyện xảy ra thế nào?
Bằng vài lời ngắn gọn, Flora kể cho anh ta nghe về cuộc hôn nhân tan vỡ giữa Ronald và Pamela Waring. Về sự chia cách của hai đứa trẻ sinh đôi cùng trứng và hai chị em được nuôi dạy và lớn lên không biết sự có mặt của người kia trên đời cho tới tận khi họ gặp nhau vào đêm hôm qua ở nhà hàng Seppi’s.
- Tức là cho đến tối ngày hôm qua cả hai vẫn chưa biết gì về nhau ư?
- Tôi đã nói với anh rồi thôi.
- Tôi không tin lắm về khả năng ấy.
- Trước đây anh không tin, và bây giờ anh có thể không tin. Nhưng chuyện đúng là như thế đấy. Anh còn muốn uống sữa có pha với đường không?
- Vâng, có đấy. Thế rồi chuyện gì đã xảy ra?
- Sau đó, chúng tôi ăn tối và Rose mời tôi về đây, hai chị em nói chuyện suốt đêm.
- Và thế là sáng nay cô ấy đi Hy Lạp ư?
- Vâng.
- Cô làm gì ở đây?
- Anh hiểu không, tôi từ Cornwall tới, vừa xuống xe lửa ngày hôm qua. Đã một năm rồi tôi không ở London, bởi tôi sống ở quên với cha và mẹ kế của tôi. Thực ra tôi vẫn chưa tìm được việc làm ở London, chỗ ở cũng chưa tìm được nữa. Hôm nay tôi đã định đi tìm việc làm và nơi ở mới, nhưng không hiểu sao khó khăn cứ dồn dập đến và tôi chưa tìm được việc. Dù sao thì chị Rose cũng yêu cầu tôi ở đây cho đến hết ngày thứ Bảy, Chủ nhật. Chị ấy bảo chuyện ấy cũng bình thường thôi, chẳng ai bận tâm về sự có mặt của tôi ở đây đâu mà lo.
Nàng quay sang đưa cho Antony ly trà. Muốn xóa hẳn cảm giác nghi ngờ trên khuôn mặt anh ta, nàng nói thêm.
- Chị ấy đã dặn người quản lý rồi.
- Hãy cho tôi biết đi, có phải cô ấy đặc biệt muốn cô ở đây trong suốt kỳ nghỉ cuối tuần phải không?
- Vâng, thế thì sao? Không lẽ chị ấy đã sai?
Antony nâng ly lên, khuấy nhẹ cho đường tan trong ly trà. Cặp mắt lạnh lẽo vẫn không rời khuôn mặt Flora.
- Có khi nào cô ấy tình cờ nhắc đến chuyện tôi sắp đến đây không?
- Chị Rose biết anh sắp đến à?
- Thế cô ấy không nhắc đến chuyện bức điện tôi gửi cho cô ấy sao?
Flora lắc đầu khó hiểu: - Không, có gì đâu. Chị ấy chẳng nói gì cả.
Antony Armstrong uống một ngụm trà lớn mặc dù nó đang nóng bỏng như sôi, rồi anh đặt ly xuống đĩa, đứng lên ra khỏi phòng. Lát sau, anh ta quay lại, bức điện cầm trong tay. Flora hỏi:
- Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?
- Thường người ta vẫn giữ lại những bức điện và thư từ nếu như họ bắt buộc phải trả lời ở một nơi chốn nhất định. Ví dụ như họ cất thư từ trên mặt lò sưởi chẳng hạn. Còn ở trong căn hộ này, có một chiếc hộp bằng thạch cao chuyên dành để cất những lá thư đại loại như thế. Cô nên đọc đi.
Anh ta đưa bức điện cho Flora, ngần ngừ, Flora cầm lấy bức điện. Trong lúc đó, Antony lại ngồi xuống ghế tiếp tục uống trà như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Nào, đọc đi mà!
Và cô đọc: - Đã nhận được thư và bưu kiện của em. Có chuyện quan trọng cực kỳ cần phải gặp được em. Bà Tuppy ốm nặng, thứ Sáu anh bay đến London, sẽ đến chỗ em vào cuối buổi chiều. Ký tên Antony.
Cái điều mà Flora lo sợ nhất đã trở thành sự thật. Quả là một bức điện khẩn theo tiếng gọi của trái tim như người ta thường nói và Rose đã lờ đi không hề đả động gì đến nó trong khi nói chuyện với nàng. Rõ ràng chị ta đã bỏ chạy, không muốn đối mặt với chuyện này. Vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này thì khó có thể có được một lời nhận xét thông minh nào. Cuối cùng nàng hỏi:
- Tuppy là ai?
- Bà nội tôi. Rose có nói cô ấy đến Hy Lạp làm gì không?
- Có, chị ấy bảo… Flora nhìn lên. Antony nheo mắt cảnh giác. Lập tức nàng không muốn nói gì với anh ta cả. Nàng cố làm ngơ, trong đầu nghĩ ra một lời nói dối vô hại nào đó, nhưng mãi mà không quyết định nên nói gì. Muốn hay không mặc lòng, nàng đã dấn sâu vào cái trò này ngay từ giây phút đầu tiên, thế nên giờ không có cách nào thoát ra được nữa rồi.
- Sao nào? – Antony nôn nóng hỏi.
Flora đành thú thật: - Chị ấy đi gặp một người. Anh này đã gặp chị ở New York. Hai người quen nhau trong một bữa tiệc ngay trước khi Rose quay trở lại London. Một người bà con cho anh ta mượn một biệt thự ở Spetsai để nghỉ cuối tuần, và anh ta mời Rose đến đó cùng với anh ấy.
Thông tin này được tiếp nhận trong sự im lặng chết người.
- Chị Rose đã đặt vé máy bay rồi, và chị ấy đi Hy Lạp vào sáng ngày hôm nay.
Lát sau, Antony bảo: - Tôi hiểu rồi.
Flora chìa bức điện ra: - Tôi không biết chuyện này, chuyện bà nội anh ốm ấy mà, có liên quan gì đến Rose?
- Rose và tôi đã đính hôn chuẩn bị làm đám cưới. Nhưng mấy ngày trước, cô ấy đã trả nhẫn lại cho tôi và đơn phương hủy hôn. Nhưng bà nội tôi chẳng biết gì về chuyện ấy, bà nghĩ mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp.
- Và anh không muốn cho bà ấy biết phải không?
- Phải, đúng thế. Tôi đã 30 tuổi. Và bà nghĩ tuổi ấy hợp để lấy vợ. Bà muốn gặp cả hai chúng tôi để cùng bàn về lễ cưới và bàn bạc về tương lai, về công ăn việc làm cũng như nơi ở của Rose và tôi sau này.
- Thế anh muốn chị Rose phải làm gì đây?
- Về nhà cùng tôi, đồng lõa với tôi trong việc nói dối bà về chuyện cưới xin, cốt để cho bà nội tôi vui vẻ.
- Thật ra anh đang lừa dối bà của anh thì đúng hơn.
Antony nghiêm túc nói thêm: - Chỉ hết ngày thứ Bảy, Chủ nhật tuần này thôi mà. Bà nội bệnh nặng lắm. Giờ bà đã 77 tuổi rồi. Rất có thể bà đang trong tình trạng hấp hối.
Câu nói cuối cùng của Antony nghe tuyệt vọng, cứ treo lơ lửng trong bầu không khí lặng thinh giữa cả hai người. Flora không biết phải nói gì bây giờ. Cảm thấy khó xử, cô đứng lên loanh quanh một lát rồi lại ngồi xuống chiếc bàn bên nhà bếp, chống hai khuỷu tay lên mặt bàn trắng bóng. Mọi chuyện trở nên đơn giản đến không ngờ. Cô hỏi giọng khàn khàn:
- Nhà bà nội anh ở đâu?
- Phía tây Scotland, huyện Arisaig.
- Tôi chẳng biết, chưa bao giờ tôi đến Scotland.
- Vậy thì ở tỉnh Argyll vậy.
- Bố mẹ anh cũng sống ở đó à?
- Tôi không có cha mẹ, con tàu của cha tôi bị đắm trong chiến tranh, còn mẹ tôi chết khi tôi vừa chào đời. Bà nội nuôi tôi lớn. Địa chỉ tôi vừa nói là nhà của bà đấy. Nhà bà tôi cũng có tên riêng, đó là Fernrigg.
- Chị Rose có biết bà nội Tuppy của anh không?
- Có, nhưng họ không quen nhau lắm. Năm năm trước, Rose và mẹ cô ấy có đến Beach House ở Fernrigg nghỉ hai tuần. Lúc ấy là vào mùa hè và chúng tôi quen nhau. Sau đó, hai mẹ con cô ấy lại trở về. Tôi không bao giờ nghĩ đến họ nữa. Cho tới một năm trước đây, tôi gặp lại Rose ở London nhưng bà Tuppy không gặp Rose đã 5 năm rồi.
Fernrigg, Argyll, Scotland. Rose chẳng nói gì về Scotland cả, chị ấy chỉ nói về những nơi sang trọng như Kitzbuhel, St Tropez, Grand Canyon, còn Scotland thì không. Rắc rối thật đấy. Tuy nhiên, có một điều thật dễ hiểu, đó là khi đối mặt với khó khăn, Rose đã tìm cách thoái lui.
- Nhưng anh vừa nói là anh ở Edinburgh đến kia mà!
- Tôi làm việc ở Edinburgh.
- Anh sẽ quay trở lại đó chứ?
- Chẳng biết nữa.
- Anh tính làm gì đây?
Antony nhún vai, đặt chiếc ly trống trơn xuống bàn: - Chúa mới biết được. Đành một thân một mình quay về Fernrigg vậy. Trừ phi…
Anh ta nhìn Flora rồi nói tiếp như thể lời đề nghị của anh ta là chính đáng nhất không bằng:
- … trừ phi cô muốn đi với tôi.
- Tôi đi với anh ư?
- Phải, cô chứ còn ai nữa?
- Tôi đi thì giải quyết được việc gì?
- Cô cứ giả vờ như mình là Rose.
Flora ghét cay ghét đắng cái vẻ mặt thản nhiên khi anh ta nói ra lời đề nghị quái gở đó. Antony ngồi đó nghĩ ra cái chuyện quái quỷ kia với khuôn mặt thản nhiên đến khó chịu. Cái trò lừa gạt thiên hạ cho rằng Rose vẫn còn giữ giao ước kết hôn với anh ta do chính miệng Antony nói ra khiến Flora sửng sốt, tóc tai dựng ngược cả lên, nhưng nàng chợt nhận thấy mình mất hết can đảm đến nỗi khó thốt lên thành lời. Cuối cùng nàng nói giọng run run.
- Chà, cảm ơn nhé!
- Sao cô từ chối?
- Còn tại sao nữa? Bởi vì đó là chuyện kinh khủng nhất trên đời. Lời nói dối lý tưởng là bởi vì anh có ý định lừa dối những người mà theo trí tưởng tượng của tôi là anh đang vô cùng yêu quý họ.
- Chính vì tôi yêu bà nội rất nhiều cho nên tôi mới định nói dối bà lần này.
- Còn tôi thì chẳng định lừa dối ai cả đâu. Tốt hơn hết anh nên nghĩ kế khác đi. Đại loại như là anh đứng lên, cầm lấy áo khoác và biến ra khỏi nơi đây để cho tôi được yên.
- Tôi chắc cô sẽ yêu quý bà nội tôi thôi.
- Tôi mà nói dối ai thì tôi không thể yêu quý người ấy được. Chẳng ai lại yêu quý một người mà cứ hễ gặp người đó là anh có cảm giác tội lỗi.
- Nhưng tôi nghĩ bà cũng sẽ yêu cô lắm đó.
- Tôi không đi đâu.
- Nếu tôi van xin, liệu có thay đổi được ý kiến của cô không?
- Không.
- Chỉ trong hai ngày thôi mà. Thứ Bảy và Chủ nhật, thế là xong. Tôi đã hứa với bà mất rồi. Tôi không bao giờ hứa điều gì đó với bà nội mà rồi lại không làm cả.
Flora chợt nhận ra cơn giận dữ của nàng đã nguôi từ lúc nào. Chính điều ấy khiến nàng hoảng sợ. Cơn xúc phạm ở đâu đó xa lắm khi đứng trước chàng thanh niên giỏi giao tiếp này. Còn cảm thấy xúc phạm sao nữa khi anh ta chân thành đến thế. Thậm chí cô còn thấy anh chàng này rất đáng thương hại nữa. Tuy nhiên, nàng nói:
- Tôi không làm đâu. Xin lỗi, tôi không thể làm được.
- Nhưng cô làm được mà. Cô vừa nói với tôi cô chưa tìm được việc làm, cũng chưa tìm được nơi ở. Đây là nơi trú ngụ duy nhất của cô trong mấy ngày nay. Hơn nữa, cha cô lại ở tít tận Cornwall, thế nên ông ấy cũng không biết chuyện và không việc gì phải lo lắng cho cô cả. Trừ phi còn có ai đó nữa đang quan tâm đến cô.
- Ý anh nói có một chàng nào đó phát điên lên vì tôi và cứ 5 phút lại gọi điện cho tôi phải không? Tôi không có một người nào như thế đâu.
Antony không trả lời, nhưng nàng nhận ra một nét giễu cợt trong cặp mắt anh ta.
- Tôi chẳng thấy có chuyện gì đáng cười ở đây.
- Chẳng phải là đáng cười mà là lố bịch. Tôi thường nghĩ Rose là một sinh vật duy nhất đi trên hai chân có cái vẻ hung hăng như thế, nhưng mà cô lại giống hệt cô ta. Đàn ông chúng tôi thì có gì là xấu nào? Sao các cô cứ phải nhảy đong đỏng lên như thế?
Giờ thì anh ta cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên từ lúc gặp, Flora mới thấy anh ta cười. Trước đây, nàng nghĩ gã này trông cũng thường thôi, thậm chí còn xấu nữa, tuy nhiên cũng khá dễ thương nhưng khi nụ cười hiện trên khuôn mặt Antony thì ngay lập tức cái vẻ thường thường bậc trung trên khuôn mặt anh ta biến mất. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao Rose lại không chống đỡ nổi trước vẻ quyến rũ của anh ta, và nàng chợt thấy khó hiểu, tại sao chị mình lại bỏ rơi một chàng trai dễ thương đến thế. Mặc dù đã cố dặn lòng không được cười nhưng Flora vẫn buột miệng:
- Nếu nói rằng trái tim anh đang tan vỡ vì bị người yêu bỏ rơi thì tôi không tin đâu. Vẫn còn cười tươi được đến như thế kia mà.
Nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt Antony. Chàng thanh niên thú nhận.
- Thực chất tôi là một doanh nhân người Scotland cứng đầu và láu cá. Và tôi biết cuộc hôn nhân của chúng tôi rồi đây sẽ diễn ra tồi tệ như thế này đây. Dù sao thì tôi cũng giống những người khác thôi. Không vấp ngã đâu phải là người từng trải. Thêm nữa, khi tình còn mặn nồng thì tôi và Rose cũng say đắm nhau nhiều lắm đó.
- Hy vọng rằng chị tôi vẫn chưa chán anh, bởi chị biết anh cần chị ấy.
Antony khoát tay: - Tôi cũng cần cả cô nữa.
- Tôi không làm việc anh đề nghị đâu.
- Cô cũng vừa bảo tôi là chưa từng đến Scotland. Coi như tôi có mặt ở đây mời cô một chuyến du lịch miễn phí và thế là cô thực hiện được một ước nguyện. Chẳng có ai mời cô như vậy một lần nữa đâu.
- Tôi hy vọng không có ai mời tôi thì tốt hơn đấy.
- Thôi mà, cô sẽ thích Fernrigg cho mà xem. Và cô cũng sẽ yêu quý bà nội Tuppy của tôi nữa. Thật ra, hai tình yêu sẽ đến cùng một lúc, bởi khó có ai có thể yêu quý Frenrigg mà không yêu quý bà Tuppy và ngược lại.
- Bà nội anh sống một mình ư?
- Chúa ơi, không đâu. Cả nhà tôi sống ở đó ấy chứ. Này nhé, dì Isobel nhé, bà Watty nhé, và người làm vườn nữa. Bà Watty là người đầu bếp. Tôi còn có một người anh tên gọi Torquil, hiện đang sống với vợ là Teresa, tôi còn có một cháu trai tên là Jason nữa. Đấy, thành viên của gia đình Armstrong đông như thế đấy.
- Anh của anh cũng sống ở Fernrigg sao?
- Không, anh ấy và chị Teresa đang ở vịnh Ba Tư. Anh ấy kinh doanh dầu lửa mà. Nhưng Jason thì ở nhà với bà nội Tuppy. Đó là lý do tại sao bây giờ thằng bé cũng có mặt ở đó. Đối với bọn trẻ thì nhà bà nội tôi quả thật là thiên đường. Ngôi nhà ngay bên bờ biển, ngay trước mặt là bãi cát thoai thoải có thể vừa đi tản bộ vừa ngắm biển. Còn có một cái vũng nhỏ, hồi bé tôi và Torquil thường giấu một cái phao ở đó. Gần nhà còn có một mảnh vườn có suối róc rách chảy qua. Trên dòng suối ấy, cá hồi và cá nước ngọt chen nhau, trên bờ hoa ly ly nở thắm. Lúc này là tháng Chín, những cây thạch lam và cây thanh trà bắt đầu kết trái thành từng chùm đỏ thắm. Nhìn chúng như những viên ngọc quý long lanh vậy. Một cảnh đẹp như thế mà cô không đi tham quan thì thật uổng.
Dỗ dành như dỗ trẻ con lên ba như thế làm cho Flora cảm thấy bị xúc phạm. Nàng ngồi bên bàn, tay chống xuống mặt bàn đỡ lấy cằm, mắt nhìn Antony Armstrong dò xét. Nàng bảo:
- Tôi từng đọc cuốn sách về một người có tên Brat Farrar. Nhân vật trong truyện ấy đã giả vờ mình là một người khác. Người ta gọi hắn là kẻ mạo danh và suốt một năm trời, hắn ta phải học cách sống của cái con người hắn đang mạo danh đó. Ý tưởng ấy khiến tôi phát run lên vì sợ.
- Nhưng mà…
Antony đến bên ngồi đối diện với Flora, như hai kẻ đồng lõa đang bàn một âm mưu đen tối.
- … nhưng mà cô biết đấy. Cô sẽ không giống nhân vật kia. Bởi vì không ai biết Rose, không ai thấy Rose đã 5 năm nay rồi. Không ai biết cô ấy làm gì ngoại trừ cái thông tin cô ấy và tôi đã đính hôn. Và thế là người ta chỉ quan tâm tới mỗi việc cưới xin thôi.
- Nhưng tôi không biết tí gì về anh cả.
- Trời, sao không nói sớm. Dễ hiểu thôi. Tôi nhé, là đàn ông nè, độc thân, 30 tuổi. Là tín đồ Anh giáo gốc, tốt nghiệp đại học tại Fettes, thực tập ở London, quay về Edinburgh làm việc cho công ty của chính tôi cho tới tận bây giờ. Cô còn muốn biết gì nữa không?
- Tôi còn muốn biết tại sao anh cho rằng tôi có thể làm cái việc kinh khủng mà anh đang đề nghị?
- Có cái gì là kinh khủng đâu. Chỉ chứng tỏ lòng tốt của cô thôi mà. Cứ coi như cô đang làm phước cho tôi đi.
- Anh có thể gọi nó dưới bất cứ cái tên nào mà anh muốn. Còn tôi vẫn không tham gia trò này đâu.
- Nếu tôi lại nài nỉ cô một lần nữa. Nếu tôi nói tôi cầu xin cô thì cô nghĩ sao nào? Nên nhớ là tôi có cầu xin điều gì cho riêng bản thân tôi đâu. Tôi đang mong điều tốt cho bà nội tôi đó chứ, và cho cả dì Isobel nữa. Nếu cô đồng ý thì tôi vẫn giữ lời hứa với những người thân yêu nhất. Làm ơn đi mà, Flora.
Nàng những muốn mình cứng rắn hơn nữa, đừng có xiêu lòng vì những tình cảm nhất thời. Nàng những muốn mình có thêm sức mạnh để giữ chính kiến, bởi vì nàng hoàn toàn đúng, nàng biết mình đúng mà. Flora bảo:
- Nếu tôi bảo rằng tôi đồng ý thì khi nào chúng ta sẽ đi?
Antony cũng thận trọng không kém.
- Tối nay đi. Mà không, thực ra là ngay bây giờ đi. Có một chuyến bay sau 7 giờ. Nếu đi ngay thì kịp chuyến bay đó. Xe hơi của tôi đang trong bãi đậu xe ở Edinburgh, rồi chúng ta sẽ rời máy bay lên xe và rong ruổi đến Fernrigg. Nếu theo đúng kế hoạch ấy thì chúng ta sẽ được chào đón ở nhà vào lúc sáng sớm.
- Vậy khi nào tôi có thể trở về? Tôi phải đi làm vào sáng ngày thứ Hai.
- Cô có thể lên máy bay về London từ Edinburgh ngay trong ngày hôm ấy.
Dựa vào linh cảm, nàng biết mình có thể tin được anh ta. Antony sẽ giữ lời hứa. Cô cảnh báo:
- Tôi không phải là Rose đâu đấy. Tôi sẽ chỉ là tôi thôi.
- Đó là tất cả những gì tôi muốn cô làm.
Nàng muốn giúp anh ta. Flora thấy mến chàng trai, và rõ ràng Rose đã không phải với anh ta.
- Chị Rose kỳ thật đấy. Tự nhiên bỏ đi để anh phải một mình đối phó với tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này.
- Chuyện xảy ra như thế này cũng là do lỗi ở tôi một phần. Rose không nợ gì tôi cả. Trong chuyện này cô cũng không bắt buộc phải giúp tôi, đúng không nào?
Flora biết cuối cùng chính bản thân nàng phải quyết định lấy, nhưng những lời hứa cùng với hành động đáng tin cậy của Antony không phải không gây được ấn tượng với nàng. Nàng tự nhủ: Nếu vì một mục đích tốt mà phải làm điều không phải thì cũng nên làm, cho dù những lý do đó không đủ sức thuyết phục cho lắm. Nói dối rất nguy hiểm, cứ đem chuyện của cha cô ra mà nghĩ thì Flora nghiệm thấy chuyện đó rất đúng. Ở một khía cạnh nào đó, rõ ràng ông đã nói dối cô, mặc dù đó là lời nói dối duy nhất trong cả quãng đời hai cha con sống với nhau từ tấm bé. Nhưng rõ ràng ông phải có trách nhiệm về chuyện đã để cho cô phải dở khóc dở cười khi biết mình còn có một người chị em song sinh mà chưa bao giờ được nghe ai kể đến. Đột nhiên những ý nghĩ chợt rõ ràng trong đầu, cho đến bây giờ Flora mới biết mình nghĩ về Rose nhiều biết chừng nào. Bỏ qua những dò xét và tò mò về cô chị song sinh, Flora chỉ còn một cảm giác duy nhất quá hổ thẹn, đó là sự ghen tỵ. Hình như Rose được chiều đãi về rất nhiều mặt, lời đề nghị quyến rũ của chàng thanh niên này nài nỉ nàng hãy trở thành cô chị Rose dù chỉ trong một hai ngày càng lúc càng dễ dàng thuyết phục nàng hơn. Antony chờ đợi, cuối cùng nàng bắt gặp ánh mắt anh ta. Ánh mắt như đọc được sự hổ thẹn trong con mắt của Flora, và khi ý nghĩ rõ như một cộng một là hai trong đầu nàng thì anh ta cũng biết luôn lời nói giữa họ là không còn cần thiết nữa. Anh ta biết đã thuyết phục được nàng.
- Vậy là cô sẽ đi.
- Hình như tôi phát khùng rồi thì phải.
- Cô không khùng, cô rất tuyệt, một cô gái siêu phàm.
Chợt nhớ ra điều gì, anh ta lôi trong túi áo khoác ra một hộp nữ trang. Trong đó là chiếc nhẫn kim cương có cẩn ngọc saphia. Antony cầm tay Flora, đeo nhẫn vào. Cô nhìn xuống, nó lấp lánh trên ngón tay cô. Flora thầm khen: chiếc nhẫn quá đẹp. Antony dịu dàng gập những ngón tay Flora lại, ôm nó trong hai bàn tay nồng ấm của mình. Anh nói:
- Cảm ơn cô rất nhiều.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp