Điệu Vũ Bên Lề
Chương 1
Bạn thân mến,
Có người bảo với tôi rằng bạn biết lắng nghe, thông hiểu và không tìm cách qua đêm với gã trai trong bữa tiệc hôm nọ, dù rõ ràng là có cơ hội. Thế là tôi quyết định viết thư cho bạn. Đừng tìm hiểu xem ai hở ra chuyện này với tôi nhé, kẻo không thì tôi “lộ diện” mất, tôi không thích vậy. Khi viết cho bạn mà phải nhắc đến ai đó thì tôi sẽ dùng tên giả, hoặc gọi chung chung thôi, cũng bởi không muốn bạn lần ra tông tích. Tôi không ghi địa chỉ người gửi cũng vì vậy. Không có ý gì xấu đâu nhé. Thật đấy.
Tôi chỉ muốn chắc là có ai đó chịu nghe và hiểu tôi, không phải kiểu người cứ hễ có dịp là ngủ với gã này gã nọ. Tôi rất cần biết chắc rằng có những người như bạn trên đời.
Tôi nghĩ bạn sẽ hiểu điều tôi muốn nói hơn đám đông ngoài kia, vì hơn tất cả họ, bạn sống động, có thực và biết trân trọng ý nghĩa những điều đó. Ít ra đó là điều tôi mong muốn ở bạn, vì bạn tiếp thêm cho người khác sức mạnh và tình bạn, một cách thật tự nhiên. Ít ra thì đó là điều tôi nghe nói.
Vậy là, tôi sẽ kể bạn nghe cuộc sống của tôi nhé. Phải nói là tôi vừa thấy hạnh phúc vừa thấy buồn bã, và tôi vẫn đang loay hoay tìm hiểu xem sao lại thành ra như thế.
Tôi cố coi gia đình là một lý do để tôi bám vào mà tồn tại như bây giờ, nhất là sau một ngày mùa xuân năm ngoái, cậu bạn Michael thôi không còn đi học nữa, tôi còn nhớ giọng thầy Vaughn thông báo qua loa như thế này.
“Các em học sinh, tôi vô cùng thương tiếc thông báo rằng một học sinh trường ta vừa qua đời. Toàn trường sẽ tổ chức lễ tưởng niệm Michael Dobson trong buổi họp trường thứ Sáu này.”
Tôi không rõ làm sao mà các thể loại tin tức lan truyền được khắp trường, mà đa phần lại khá chính xác. Chắc là truyền tai nhau ở phòng ăn trưa. Tôi không nhớ được. Chỉ biết hồi đó thằng Dave kính cận kể với bọn tôi là Michael tự sát. Mẹ nó đang ngồi chơi bài bridge ở nhà hàng xóm thì nghe tiếng súng nổ.
Tôi cũng không nhớ được nhiều lắm chuyện xảy ra hôm ấy, sau cái lúc anh trai tôi đến trường, vào văn phòng thầy Vaughn và bảo tôi nín khóc. Rồi anh đặt tay lên vai tôi, nói liệu mà dẹp vụ này đi trước khi ba đi làm về. Rồi hai anh em tạt vào McDonald’s ăn khoai tây chiên, anh dạy tôi chơi trò lăn bi. Anh còn đùa rằng vì tôi mà anh phải bỏ buổi học chiều, lại còn hỏi tôi muốn phụ sửa chiếc xe hiệu Camaro của anh không. Hẳn là khi ấy tôi khá lúng túng, vì trước giờ anh có để tôi đụng vào cái xe bao giờ đâu.
Vào buổi tham vấn định hướng, các tư vấn viên bảo vài đứa thật sự quý mến Michael phát biểu vài lời. Chắc sợ có đứa khác cũng định tự sát hay sao đó, họ trông cực kì căng thẳng, có một ông còn vân vê bộ râu liên tục.
Con bé Bridget tính vốn hơi điên điên liền nói luôn là thỉnh thoảng đang xem dở chương trình tivi mà thấy quảng cáo là nó muốn chết đi cho rảnh. Nó nói hoàn toàn thành thật, mấy ông tư vấn viên đớ ra chẳng biết nói sao. Còn thằng Carl vốn tử tế với tất cả mọi người, lúc ấy tế nhị nói rằng nó rất buồn, nhưng sẽ không bao giờ tự sát vì đó là tội lỗi.
Ông tư vấn viên lướt qua cả nhóm, cuối cùng dừng lại chỗ tôi.
“Thế còn em nghĩ sao hở Charlie?”
Lạ thật đấy, trước giờ tôi chưa hề gặp vị này vì đây là một “chuyên gia”, thế mà ông lại biết tên tôi, dù tôi không đeo bảng tên như khi có phụ huynh đến dự giờ.
“Em nghĩ Michael chơi khá được, không hiểu sao cậu ấy lại làm vậy. Nỗi băn khoăn vì không hiểu được lí do làm em nặng lòng ngang với nỗi buồn mất bạn.”
Nghe như là “văn viết” chứ không phải lời nói bình thường. Nhất là trong văn phòng đó, vì tôi vừa nói vừa khóc. Tôi không ngừng khóc được.
Vị chuyên gia nói ông nghĩ Michael có “vấn đề trong gia đình” và cảm thấy không có ai để chia sẻ. Có lẽ vì vậy mà nó thấy cô độc đến vậy và tự sát.
Thế là lúc đó tôi bắt đầu gào vào mặt ông ta, rằng Michael hoàn toàn có thể nói chuyện với tôi chứ. Rồi tôi lại khóc dữ dội hơn nữa. Ông ta cố dỗ tôi, nói ý ông là thiếu một người lớn như thầy cô hay tư vấn viên lắng nghe Michael kia. Nhưng chẳng ích gì, thế là cuối cùng anh trai tôi phải đánh chiếc Camaro đến trường đón tôi về.
Từ hôm đó đến hết năm học, các thầy cô cư xử với tôi có phần khác đi và nới tay hơn khi chấm điểm, dù rằng tôi chẳng thông minh hơn chút nào. Nói thật nhé, chắc tôi làm các thầy cô đều căng thẳng cả lên.
Hôm đám tang Michael cũng lạ, bố nó không khóc tiếng nào. Ba tháng sau, ông ly dị mẹ Michael. Đó là theo lời thằng Dave kể vào giờ ăn trưa. Đôi lúc tôi ngẫm nghĩ về chuyện đó. Khoảng giờ cơm tối hay lúc xem tivi, tôi lại nghĩ không biết giờ ở nhà Michael đang thế nào. Michael không để lại thư từ gì, hoặc là ba mẹ nó giấu không cho ai biết. Có lẽ có “vấn đề trong gia đình” nó thật. Ước gì tôi biết được. Nếu hiểu rõ mọi chuyện, chắc tôi sẽ nhớ kỹ về nó hơn. Và hiểu được câu chuyện đau buồn này.
Tôi chỉ chắc một điều là sau vụ đó, tôi cứ tự hỏi bản thân có gặp “vấn đề trong gia đình” không, dù rõ là nhiều người khác còn gặp chuyện tệ hơn tôi nhiều. Như khi gã bạn trai đầu tiên của chị tôi bắt đầu lượn lờ quanh cô nàng khác làm chị tôi sụt sùi khóc suốt mấy ngày cuối tuần.
Ba tôi nói, “Bao nhiêu người khác còn gặp chuyện khổ sở hơn nhiều kìa.”
Mẹ tôi chẳng nói gì. Chuyện chỉ thế thôi. Một tháng sau, chị tôi lại gặp một anh chàng khác và lại bật mấy băng nhạc vui. Ba tôi vẫn tiếp tục đi làm. Mẹ tôi vẫn tiếp tục quét dọn nhà cửa. Ông anh vẫn tiếp tục sửa con xe Camaro cho đến tận đầu hè, rồi anh rời nhà vào trường đại học. Anh sẽ chơi bóng cho đội Penn State, nhưng trước hết phải dành cả mùa hè cày cuốc cho điểm số khá khẩm hơn thì mới được chơi.
Tôi nghĩ trong ba anh chị em tôi chẳng có ai là “cục cưng” đâu. Tôi là em út. Anh tôi lớn nhất. Anh giỏi chơi bóng và mê con xe của anh ấy. Chị tôi là con giữa, chị rất xinh, giỏi hành bọn con trai. Giờ thì tôi chỉ toàn đạt điểm A thôi, y như chị ấy, thành ra chẳng đứa nào thèm chơi với tôi.
Mẹ tôi hay khóc khi xem tivi. Ba tôi làm việc ra trò, và là người trung thực. Dì Helen nói ba tôi kiêu hãnh quá nên không bị khủng hoảng tuổi trung niên. Mãi đến gần đây tôi mới hiểu câu đó nghĩa là thế nào, vì ba cũng vừa qua tuổi 40 rồi mà mọi chuyện vẫn hệt như trước.
Tôi mến dì Helen nhất đời. Dì là em gái mẹ. Dì cũng được toàn điểm A hồi còn đi học và mang sách cho tôi đọc. Ba nói mấy cuốn đó hơi quá tuổi tôi, nhưng tôi thích, thế là ba chỉ nhún vai và để kệ.
Dì Helen sống với gia đình tôi trong mấy năm cuối đời vì có chuyện rất tồi tệ xảy đến với dì. Tôi rất muốn biết rốt cuộc đó là chuyện gì, nhưng không ai hở lời nào với tôi hết. Độ năm bảy tuổi thì tôi thôi không hỏi nữa, vì như mấy đứa nhóc tuổi ấy hay thế, tôi cứ đặt câu hỏi liên tục, thế là dì Helen òa lên khóc dữ dội.
Rồi ba bợp cho tôi một cái, bảo, “Con làm dì Helen buồn rồi”, tôi đâu muốn thế, cho nên thôi không hỏi nữa. Dì Helen nói ba không được đánh tôi thêm lần nào nữa trước mặt dì. Ba nói luôn là đây là nhà ba, vì thế ba thích làm gì thì làm. Mẹ im lặng, mấy anh chị tôi cũng thế.
Chuyện sau đó thì không rõ lắm vì khi ấy tôi òa ra khóc rất to, khiến lát sau ba phải bảo mẹ đưa tôi về phòng. Rồi mẹ uống vài ly vang trắng, và kể hết cho tôi nghe chuyện của dì. Quả thực có những người gặp chuyện khổ sở hơn tôi nhiều lắm. Đúng thế.
Có lẽ tôi nên đi ngủ thôi. Trễ quá rồi. Không hiểu sao tôi viết đủ thứ thế này cho bạn đọc nữa. Thật ra tôi gửi thư cho bạn vì mai là ngày đầu tiên tôi vào trường trung học, cứ nghĩ tới chuyện đó là rùng cả mình.
Thương mến,
Charlie