Điệu Slow Trong Thang Máy

Chương 7: Chuột xâm lược


Chương trước Chương tiếp

34.

Giờ thì tôi đúng là mười hai vạn lần hối hận, hối hận vì lúc nãy đã kéo Bạch Lộ lại. Nếu lúc đó cứ để Bạch Lộ ra chào hỏi hai người kia thì tôi đã không phải chứng kiến cảnh tượng khiến người ta sặc máu thế này. Tôi thà chết ngoéo luôn trước đó một giây, còn hơn là phải chứng kiến Bạch Lâm người tôi yêu thương đi hôn gã đàn ông khác. Đau khổ, bi thương, đố kỵ, căm hận, cảm xúc nào cũng khiến người ta khó chịu, thế mà giờ tất thảy đổ ập vào tim tôi.

Ngược lại, Bạch Lộ đứng bên cạnh hí hửng. “Anh Lư lừa!” Em thì thào gọi tôi. “Xem ra chị em cuối cùng cũng quyết định ở bên anh Hình rồi, hi hi, đêm nay chưa biết chừng hai người còn lãng mạn một hồi ấy!” Câu em nói sao chướng tai gai lòng vậy! Tôi từ từ buông tay em ra, muốn giễu cợt câu gì đó, nhưng mọi lời lẽ đều mắc nghẹn trong cổ họng.

“Thực ra anh Hình cũng quá si tình với chị em.” Bạch Lộ như đang vui mừng giùm chị, hào hứng nói: “Anh ấy đợi chị em bao năm nay, trước khi chị em yêu anh rể, anh ấy đã thích chị rồi, chị em kết hôn rồi anh ấy cũng không đi tìm người con gái nào khác, sống một mình mãi như thế. Giờ cũng coi như đã vén được mây đen nhìn thấy trăng sáng…”

Nghe giọng có thể thấy em rất có thiện cảm với tay Hình này. Ha! Những gã si tình thường rất được lòng chị em mà! Gã họ Hình đã chịu đợi Bạch Lâm bao năm như thế, đổi lại nếu tôi là Bạch Lâm, cũng sẽ rất cảm động! Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra mình vốn chẳng thể nào cạnh tranh với gã, xét về thời gian quen nàng, tôi không thể bằng gã. Xét mức độ si tình chung thủy, tôi cũng không bằng. (Ít ra tôi cũng hơi có cảm tình với Bạch Lộ.) Gã ta dù chỉ đi một chiếc xe ghẻ, nhưng vẫn còn hơn vạn lần cái thằng tôi tay trắng! Lòng tôi tê tái, bắt đầu cảm thấy tự ti.

Lúc này Bạch Lâm và “anh Hình” ở bên kia đã tách nhau ra, trông có vẻ như “anh Hình” vẫn còn muốn lên nhà cùng Bạch Lâm. (Sặc! Tên khốn này không phải định tranh thủ thời cơ đi đến tận Z trong đêm nay đấy chứ? Ha ha, yên tâm đi, tôi có thể lấy nhân cách ra bảo đảm, Bạch Lâm tuyệt đối không cho hắn vào nhà đâu! Vì nàng biết trong nhà nàng còn đang có một người đàn ông khác!) Quả nhiên, Bạch Lâm nói câu gì đó với hắn ta rồi một mình đi vào khu nhà. Gã họ Hình đứng một chỗ ngẩn người nhìn theo bóng Bạch Lâm hồi lâu mới lên xe đi mất.

Tay họ Hình lái xe đi rồi, tôi và Bạch Lộ mới tiếp tục về nhà. Trên đường, Bạch Lộ rất vui vẻ hào hứng, hẳn đang cho rằng chị mình đã tìm được một nơi chốn tốt rồi. Trong khi đó tôi ghen tuông bực bội phát điên, chỉ là cố kiềm chế để không phát tiết. Về đến nhà Bạch Lâm, Bạch Lộ đưa tay gõ cửa, chỉ lúc sau cánh cửa đã được mở, Bạch Lâm còn đang ngất ngây trong không khí sinh nhật xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Trong khoảnh khắc cảnh cửa bật mở, tôi tưởng mình sắp đứt hơi. Tôi có thể thề với cái bóng điện trên đầu rằng Bạch Lâm lúc này đây là Bạch Lâm đẹp nhất tôi từng nhìn thấy! Ngay sau đó, trái tim tôi lập tức thắt lại, bởi tôi biết vẻ đẹp của nàng chẳng phải để dành cho tôi. Cảm giác này đau thương vậy đó.

Bạch Lâm thấy hai chúng tôi liền sững người, Bạch Lộ nhanh nhảu nói: “Chị, hôm nay chị đẹp quá!” Nói đoạn giơ chiếc lọ em đã làm trong tiệm gốm ban nãy ra trước mặt Bạch Lâm: “Chúc mừng sinh nhật chị!” Bạch Lâm nhìn thoáng qua tôi giây lát rồi mới nói với em gái: “Tiểu Lộ! Sao em lại về đây?”

“Em định dành cho chị một bất ngờ thú vị!” Bạch Lộ cười khà khà: “Nhưng xem ra lại là thừa, vì chị đã có người đón sinh nhật cùng rồi!”

“Đừng nói bừa!” Bạch Lâm đỏ mặt. Bạch Lộ nói: “He he, lúc nãy em và anh Lư lừa đã thấy cả rồi, chị đừng lừa bọn em.”

“Gì cơ?” Bạch Lâm sững sờ, ánh mắt lập tức hướng sang tôi. Tôi đút tay vào túi quần, mắt nhìn đi chỗ khác, mặt đầy vẻ mỉa mai.

“Chị đã quyết định rồi phải không?” Bạch Lộ lại hỏi.

“Quyết định cái gì?” Bạch Lâm nói, giọng hơi hoảng.

“Thì chuyện với anh Hình ấy!”

Nghe Bạch Lộ hỏi vậy, tôi cũng chuyển hướng mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Lâm, xem nàng sẽ trả lời thế nào. Bạch Lâm đỏ bừng mặt như phát sốt, nói: “Trẻ con, đừng nói linh tinh!” Ngừng một lúc, nàng nói lảng: “Cái lọ này em mua ở đâu thế?”

Tối hôm đó, Bạch Lộ ngủ cùng chị, còn tôi vẫn ngủ trong phòng Bạch Lộ. Co ro trong chăn, nhưng tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Màn kiss giữa Bạch Lâm và tay họ Hình như đóng đinh trong đầu tôi, rõ là một thảm kịch. Còn thê thảm hơn cả lần trong bệnh viện Bạch Lâm nhào vào vòng tay tên khốn đó! Chỉ thế thôi đã đủ để tôi không sao ngủ yên giấc. Huống hồ lại có thêm Bạch Lộ, rõ ràng là em thích tôi, giờ này không biết có phải em đang nằm trong chăn rủ rỉ tâm sự cùng Bạch Lâm? Liệu em có kể với chị mình chuyện em thích tôi hay không? Lòng rối như tơ vò, tôi cứ nằm vậy suốt đêm, sáng hôm sau đi làm vì thế mà cứ gật gà gật gù. Tinh thần Bạch Lâm có vẻ cũng không được tốt, lẽ nào đêm qua nàng cũng không ngủ được?

Bạch Lộ ở lại nhà chị gái hai ngày, đến ngày thứ ba thì quay về Thượng Hải. Trong hai ngày đó, quả tim nhỏ của tôi lúc nào cũng như bị treo lơ lửng. Tôi không dám chọc ghẹo Bạch Lộ như bình thường nữa. Mỗi lần nói câu gì, làm việc gì đều phải hết sức suy nghĩ cân nhắc, sợ Bạch Lâm phát hiện ra bí mật nhỏ nhỏ giữa tôi và em gái nàng. Cho đến khi bà dì nhỏ Bạch Lộ đi rồi, tôi mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Lộ đi rồi, thế giới lại trở lại là thế giới của hai người. Tôi cứ nghĩ sau buổi tối tay họ Hình hôn Bạch Lâm, nàng sẽ thường xuyên hẹn hò cùng gã ta mới đúng, nhưng Bạch Lâm vẫn không ra ngoài nhiều. Thỉnh thoảng buổi tối có không ăn cơm nhà, cũng chỉ hơn mười một giờ là quay về. Dù có như vậy, mỗi lần Bạch Lâm ra ngoài, tôi đều sợ nàng sẽ đi luôn qua đêm không về. May sao màn kịch đáng sợ ấy vẫn chưa hề xảy ra. (Điều này chứng tỏ tôi đây vẫn còn cơ hội!)

Thứ Ba tuần thứ ba sau khi Bạch Lộ quay lại Thượng Hải, buổi tối tôi nằm trên giường, vẫn như mọi khi trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Bạch Lâm, không sao ngủ nổi. Trong không gian yên tĩnh chợt nghe có tiếng gì là lạ. Lục đục lục đục mãi dưới chiếc bàn tôi đặt máy tính. Sặc! Không phải là chuột chứ, tôi bò dậy bật đèn, nhưng chẳng phát hiện được gì khác thường. Lại chui lên giường tiếp tục nghĩ về Bạch Lâm. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đang trèo lên chăn, đưa chân lên đạp đạp chăn mấy cái, thứ đó liền rơi phịch xuống đất, một tiếng chít truyền tới tai tôi. Sặc, xem ra đúng là chuột rồi. Tôi lại bò dậy lần nữa, bật đèn, tìm hết gầm giường đến gầm bàn mà vẫn không phát hiện bóng dáng tên oắt ấy đâu. Chẳng còn cách nào khác lại phải trèo lên giường ngủ tiếp.

Ngày hôm sau ngủ dậy trông thấy Bạch Lâm, nhớ ra chuyện ban tối, tôi thuận miệng hỏi: “Tối qua hình như có con chuột chui vào nhà, sau này chị đừng để thức ăn bên ngoài.” Không ngờ Bạch Lâm nghe xong mặt mũi liền trắng bệch ra, cứ hỏi tôi xem nên làm thế nào. Thấy nàng lo lắng vậy tôi không khỏi buồn cười, nói: “Chị đừng sợ! Tôi có cách xử lý bọn chuột này, hai ba hôm nữa chúng nó xong đời với tôi.”

Đến công ty, Bạch Lâm vẫn hồn bay phách lạc, xem ra rất sợ cái thứ vừa đột nhập vào nhà nàng. Nhìn bộ dạng sợ sệt ấy, mới đầu lòng tôi còn dấy lên cảm giác muốn bảo vệ nàng, nhưng sau đó tôi lập tức ý thức đến chuyện: đây quả là thời cơ lớn cho tôi thể hiện trước nàng đây! Nếu như trong trận chiến với chuột tôi thể hiện ra khí khái anh hùng của bậc nam nhi, chưa biết chừng Bạch Lâm sẽ quỳ rạp xuống ống quần bò của tôi cũng nên! (Đương nhiên, khả năng này khá thấp, nhưng dù cho đó là một cơ hội nhỏ nhoi tôi cũng sẽ không bỏ qua! Giờ tay họ Hình kia đã hôn được Bạch Lâm rồi, tôi mới chỉ có một lần bày mưu ôm được nàng, ngoài ra chẳng có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào nữa! Tôi không thể buông lơi tiếp được! Song tôi cũng có ưu thế, đó là tôi và Bạch Lâm ở chung một nhà, haha, nhất cự ly nhì tốc độ! Cơ hội của tôi đương nhiên nhiều hơn hắn ta!)

35.

Buổi chiều tôi xin nghỉ một lúc chạy ra ngoài thu thập dụng cụ bắt chuột, keo dính chuột, bả chuột, kẹp bẫy chuột, lồng bẫy chuột… Trên thị trường có công cụ gì diệt chuột tôi gần như đã lùng sạch, buổi tối về nhà liền bố trí đặt bẫy. Từ lúc về nhà, Bạch Lâm lúc nào cũng bám sát tôi, tôi tới đâu là nàng theo tới đó. Tôi nghĩ thầm: mình có dùng keo dính chuột dính nàng và tôi lại với nhau đâu, sao Bạch Lâm cứ như dính lấy tôi thế này! Lòng thầm hỉ hả, trông Bạch Lâm đi đằng sau rón ra rón rén, tôi bỗng nhớ lại đêm trong thang máy. Bạch Lâm khi đó cũng giống lúc này, bộ dạng kính sợ, tất cả đều dựa vào tôi.

Ăn xong bữa tối, Bạch Lâm nhất quyết kéo tôi ngồi lại phòng khách xem ti vi với nàng. Ti vi chiếu phim “Trái tim mùa thu”, tôi xem mà cứ gà gật, Bạch Lâm bên cạnh lại rất nhập tâm, có lúc còn thấy mắt nàng hoe đỏ. Về sau tôi không xem ti vi nữa mà nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Bạch Lâm, quan sát biểu cảm của nàng. Vẻ mặt chợt buồn chợt vui, thật đáng yêu biết bao! Có lúc Bạch Lâm nhìn sang tôi, phát hiện tôi đang nhìn nàng, nàng sẽ hoặc quay ngoắt đi vờ như không biết, hoặc kiêu kỳ trừng mắt nhìn tôi, mặt thoáng ửng đỏ. Tôi thực sự tan chảy rồi, cảm giác này thật giống như đang ngồi xem ti vi cùng vợ mình. Khoảnh khắc này, mọi sự việc giữa nàng và gã họ Hình kia đã bị tôi quét sạch đến chín tầng mây. Mẹ kiếp, chỉ cần ngày nào Bạch Lâm cũng cho tôi những giây phút thế này, tôi sẽ nguyện giết sạch chuột trên thế gian vì nàng!

Bạch Lâm xem ti vi, nhưng vẫn chưa quên chuyện lũ chuột, lần nào phát quảng cáo nàng cũng đều hỏi tôi đã bắt được chuột chưa. Tôi bèn dẫn nàng đi tuần tra những vị trí đã đặt bẫy, nhưng chưa phát hiện được thi thể con chuột nào. Bà nó chứ, thời này chuột còn khó lừa hơn người!

Phim phát đến mười một giờ là hết, Bạch Lâm cũng đã gà gật, nhưng hình như vẫn chưa muốn về phòng ngủ. Nàng ngồi nán lại xem bản tin tối một lúc, rồi quay sang hỏi tôi có xem nữa không. Tôi lắc đầu, nàng tắt ti vi đi, rồi vào phòng vệ sinh. Tôi quay về phòng mình, đóng cửa rồi lại thấy hơi thất vọng: Bạch Lâm đã sợ chuột như thế, sao không dính lấy tôi đến tận lúc lên giường đi ngủ đi? Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nghe Bạch Lâm hét một tiếng thất thanh, có vẻ là tiếng hét vọng ra từ phòng nàng. Tôi giật thót, vội vàng mở cửa xông ra, chạy tới thấy cửa phòng Bạch Lâm không hề đóng bèn xông thẳng vào. Vừa đưa mắt đã thấy Bạch Lâm đang đứng trên giường, bộ dạng rất lo lắng sợ sệt. Tôi bước lại bên nàng, hỏi: Có chuyện gì thế? Bạch Lâm chỉ xuống giường bảo: “Tiểu Triệu! Cậu xem kia là cái gì?” Tôi cúi xuống quan sát kỹ càng, sặc, ra là hai viên phân chuột. Xem ra con chuột này to gan gớm đây! Giường của Bạch Lâm đến ông mày còn chưa trèo lên mà mày đã dám lanh chanh đi trước rồi!

“Chỉ là hai viên phân chuột thôi mà?” tôi nói. “Cũng có gì to tát đâu!”

“Ghê lắm!” Bạch Lâm nói. “Ai mà biết đến đêm nó có trèo lên giường tôi hay không?”

Tôi chợt nhớ ra, nói: “Chị có biết vì sao đêm qua tôi phát hiện ra nhà có chuột không? Chính là vì nửa đêm nó trèo lên chăn tôi…” Còn chưa nói hết, Bạch Lâm đã chen ngang: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, ghê quá!”

Tôi bật cười, lấy tờ giấy dọn hai viên phân chuột khỏi giường nàng, rồi nói: “Chị thấy ghê thì thay ga đi rồi hẵng ngủ!” Nói đoạn liền ra khỏi phòng, vừa đi vừa quan sát phòng Bạch Lâm. Nói thật là đã dọn về nhà nàng bao lâu nay nhưng tôi quả thực chưa bước vào phòng nàng bao giờ. Nhìn thoáng qua, thứ bắt mắt nhất chính là một tấm ảnh lớn treo trên đầu giường, là ảnh cưới! Cô dâu là Bạch Lâm, còn người đàn ông kia chắc là chồng nàng. Xem ra nàng vẫn chưa nỡ dứt tình với người chồng đã mất! Bỗng nhiên tôi nhận ra, mình lại có thêm một tình địch!

Lần thứ hai quay về phòng, tôi đóng cửa lại, ngồi tựa xuống giường, chỉ đợi Bạch Lâm tới gõ cửa phòng. Ha ha, tôi không tin nàng dám một mình ngủ lại trong căn phòng có chuột! Càng huống hồ vừa rồi tôi đã hạ một chiêu, cố ý nói về chuyện đêm qua chuột trèo lên gường tôi hòng dọa nàng, tối nay nàng dám ngủ một mình trên cái giường ấy mới là lạ!

Lại nhớ đến Bạch Lâm lúc ở trong thang máy, vẻ đáng yêu ngốc nghếch của nàng lúc đó, cả niềm tin của nàng đối với tôi đều đã trở lại. Nếu như nàng lại ngủ bên cạnh tôi như đêm đó lần nữa, thì tôi có nên hạ thủ không? Đang nghĩ viển vông, quả nhiên có tiếng Bạch Lâm gõ cửa phòng từ bên ngoài. Tôi sướng rơn, suýt chúa nữa phun máu tung tóe. Lòng phơi phới, tôi xuống giường ra mở cửa, chỉ thấy Bạch Lâm đang ôm chăn đứng ngoài. Tôi choáng váng, thời khắc ngàn vàng mong chờ đã lâu cuối cùng cũng tới rồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải vờ ngạc nhiên, hỏi nàng: “Sao thế?”

“Ờ… Tiểu Triệu…” Bạch Lâm nhìn tôi, mặt ngượng chín như phủ vải đỏ. “Tối… tối nay… tôi… có thể… có thể… (ngủ)… ở chỗ cậu… được không?”

Lòng tôi réo vang có thể có thể, nhưng miệng lại nói: “Sao cơ? Chị định đổi phòng với tôi?”

“Không phải thế!” Bạch Lâm nói: “Tôi sợ phòng tôi có chuột…”

Ồ… Tôi tiếp tục vờ lùi để tiến: “Vậy được! Chị vào phòng tôi mà ngủ, tôi ra phòng khách tạm một đêm.” Nói đoạn liền quay đi chuẩn bị ôm chăn gối. “Tiểu Triệu!” Bạch Lâm gọi từ sau lưng tôi, giọng nói như kéo linh hồn tôi bay bay. “Cậu cũng đừng ra ngoài, tôi… một mình… sợ…”

“Vậy thì ngủ thế nào?” Tôi quay người lại, nói giọng hơi khiêu khích.

Trong khoảnh khắc quay người lại ấy, tôi chết sững. Tôi dám đem tình yêu của mình dành cho Bạch Lâm ra thề, đời này kiếp này, tôi tuyệt đối không thể nào quên cảnh tượng trước mắt. Bạch Lâm đứng ngoài cửa, đưa mắt nhìn tôi. Mặt nàng thoáng ửng đỏ, từ mắt nàng, những con sóng mềm mại tuôn trào, ào qua trái tim tôi, cảm giác thật ấm áp. Phút giây này, cuối cùng tôi đã hiểu ra vì sao mình lại yêu Bạch Lâm đến vậy. Tôi yêu nàng chính bởi vẻ kiều diễm dịu dàng chẳng hề kiểu cách này! Tôi yêu nàng chính bởi nét đáng yêu của người phụ nữ từng trải này! Tôi yêu nàng chính bởi dáng vẻ yếu ớt cần có người che chở này! Mẹ kiếp, giờ tôi thực chỉ muốn bị cái đầu Medusa làm cho hóa đá, có như vậy tôi sẽ mãi mãi được đắm chìm trong mắt Bạch Lâm của tôi.

Ánh mắt chúng tôi đan vào nhau hồi lâu, trước cái nhìn chăm chú của tôi, Bạch Lâm trở nên hoảng loạn. Tôi thầm cười, nhắc lại câu vừa nói: “Chỉ có một chiếc giường thôi, chúng ta ngủ thế nào đây?”

Bạch Lâm nói: “Tôi trải chăn xuống đất nằm là được.”

“Thật không?” tôi lại nói. “Chuột thích nhất là chạy qua chạy lại dưới đất đấy!” Bạch Lâm nghe vậy mặt liền lộ vẻ sợ hãi, tôi nói tiếp: “Chị ngủ trên giường đi!”

“Thế còn cậu?” Bạch Lâm hỏi.

“Chị muốn tôi ngủ đâu thì tôi ngủ đó!”

36.

Thực ra tối nay tôi không định ngủ cùng một giường với Bạch Lâm. Trong lòng tôi rất muốn làm chuyện đó với nàng, muốn đến chết đi được! Nhưng vấn đề bây giờ là nàng chắc chắn sẽ không chịu! Trong trường hợp nàng không chịu mà tôi vẫn cứ làm, xét từ góc độ pháp luật thì có thể cấu thành tội danh được rồi. Vì Bạch Lâm, có ngồi ba đến bảy năm tù tôi cũng cam lòng, nhưng như vậy sẽ làm tổn thương nàng! Hơn nữa, làm thế có ý nghĩa không? Chẳng có chút ý nghĩa gì! Vì vậy, tôi nhất định khiến Bạch Lâm tự nguyện dâng hiến cho tôi, chỉ như thế, chuyện này mới có ý nghĩa! Mà các chú cảnh sát cũng không thể tới bắt người được!

Tuy nhiên tôi cũng không thể bỏ qua cơ hội được đùa nghịch chút xíu với Bạch Lâm. Vậy nên tôi mới cố tình trêu nàng, để xem nàng sắp xếp tôi nằm chỗ nào. Tôi chuyền bóng sang cho nàng, nói ra thì cũng là một mũi tên nhằm tới hai đích. Nếu như đích thân nàng nói để tôi ngủ dưới đất, vậy thì trong lòng này sẽ có cảm giác áy náy với tôi, mà cảm giác áy náy luôn là huyệt tử của nàng, tôi sẽ có thể tiếp tục điểm sâu vào huyệt này, đến khi nào thu phục được nàng mới thôi. Còn nếu như nàng nấht thời kích động, nhất thời hứng lên, nhất thời yếu lòng, hoặc lỡ miệng nói hớ, để tôi được cùng nàng chung giường thì, he he, coi như là nàng tự nguyện đấy nhé, tôi không chịu trách nhiệm hình sự đâu!

Chỉ một câu nói của tôi cũng đủ để Bạch Lâm ngẩn người, nàng đứng ngoài cửa ấp úng hồi lâu vẫn không nói nổi rốt cuộc muốn tôi ngủ ở đâu. Xem ra nàng đang tiến thoái lưỡng nan đây! Để tôi ngủ dưới đất thì e trời lạnh. Để tôi ngủ trên giường lại sợ tôi làm gì táy máy.

Trông vẻ do dự của nàng, tôi lại mềm lòng, cười nói: “Tôi ngủ dưới đất được rồi!”

“Như thế sao được?” Bạch Lâm vội vàng nói: “Trời lạnh lắm!”

Sặc! Nàng nói câu này có ý gì đây? Lẽ nào đang ám chỉ tôi có thể ngủ chung giường với nàng? Tôi căng thẳng quá, đây chẳng phải điều bao đêm tôi mơ tưởng sao! Có điều đó mới chỉ là ám hiệu của nàng, cũng có thể do tôi tưởng bở lắm. Nếu như tôi vội vàng lên giường ngay thì thành ra háo hức quá. Thế là tôi nhìn nàng, hy vọng nàng có thể nói rõ hơn một chút, tiếc thay Bạch Lâm vẫn chẳng nói ra câu muốn tôi cùng nàng ngủ trên giường.

Tôi âm thầm thở dài, xem ra vẫn phải tiếp tục quán triệt sách lược lùi mà tiến thôi. Tôi nói: “Chị cứ vào đây trước đã!” Bạch Lâm đỏ mặt, bước vào phòng tôi. Tôi không nhìn nàng nữa, quay người bước tới bàn máy tính, bật máy lên. Bạch Lâm từ phía sau hỏi: “Tiểu Triệu, cậu còn chơi máy tính à?”

“Ừm!” tôi nói. “Chị cứ ngủ trước đi! Tôi chơi điện tử chút rồi ngủ…” Ngập ngừng một lúc lại tiếp: “Không phiền đến chị chứ…”

“Không đâu.” Bạch Lâm nói nhỏ, rồi đặt chăn gối lên giường tôi.

Tôi quay lưng lại với Bạch Lâm, im lặng đợi máy tính khởi động, tai thì dỏng lên nghe ngóng động tĩnh sau lưng. Có tiếng sột soạt, hình như nàng đang trải chăn, rồi lại có tiếng nàng ra khỏi phòng, sặc, hay là nàng không định ngủ ở đây với tôi nữa? Tôi vội vàng quay đầu lại, quả nhiên đã không thấy Bạch Lâm trong phòng. Thế nhưng chăn nàng vẫn đang trải trên một nửa giường tôi, nửa còn lại chắc là dành cho tôi. Tim tôi nhảy nhót loạn xạ, chỉ muốn phi ngay lên giường. Một lúc sau, tiếng bước chân Bạch Lâm lại truyền tới, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn màn hình máy tính. Bạch Lâm bước vào phòng, lại có tiếng động khe khẽ, sau đó là tiếng nàng vang đến tai tôi: Tiểu Triệu, tối đi ngủ đừng tắt đèn nhé, tôi sợ!

Tôi quay đầu lại, thấy Bạch Lâm đã chui vào chăn, cả người trên dưới đều quấn chặt trong chăn, chỉ hở ra mỗi đầu và mặt. Túm tóc búi khi nãy của nàng không biết từ lúc nào đã được xõa ra, thả dài đen bóng trên nền gói, thật mê hồn.

Hóa ra nàng vừa đi thay đồ ngủ! Tôi tiếc đứt ruột, hừ, sao lúc nãy lại quay đầu đi cơ chứ, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy Bạch Lâm trong đồ ngủ! Không biết so với Tưởng Nam thì ai mê hồn hơn.

“Ừ!” Tôi thần người nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nàng, đáp một tiếng. Bạch Lâm đỏ ửng mặt, quay người đi, xoay lưng về phía tôi. Nhìn phần giường nàng chừa lại cho mình, tim tôi cứ nhảy rộn lên.

Giờ tôi đã có thể chắc chắn rằng Bạch Lâm muốn tôi ngủ trên giường. Đương nhiên, điều này không có nghĩa nàng chịu cùng tôi làm chuyện đó. Nàng nằm quay đầu sang hướng khác là có ý bảo tôi, lên giường thì được, nhưng cậu nằm phần cậu, tôi nằm phần tôi. Tôi còn có thể khẳng định, Bạch Lâm còn lâu mới ngủ được. Nàng quay lưng lại phía tôi, có lẽ giờ đang mở trừng mắt nghĩ xem tôi có lên giường hay không.

He, Bạch Lâm à, tôi đây cũng rất muốn lên giường, nằm ngủ bên cạnh em. Dù cho chẳng làm được gì chăng nữa, chỉ riêng hít hà mùi hương của em là đã thỏa nguyện lắm rồi. Hẳn em cũng rất muốn tôi lên giường ngủ phải không, vì trong lòng em không muốn quá mắc nợ tôi mà. Ha ha, em càng không muốn nợ tôi, tôi lại càng muốn để em nợ tôi. Em muốn tôi lên giường ngủ ư, he he, tôi cứ không lên đấy!

Nghĩ đến đây, tôi bịn rịn nhìn tấm lưng nàng đang quay về phía mình, cắn răng quay đi nhìn vào máy tính. Lên mạng, đăng nhập tài khoản CGA[1]. CS, Starcraft, Empire, chơi hết trò này đến trò khác, nhưng chẳng trò nào quá nổi mười phút. Tâm trí tôi vốn đã để hết lại sau lưng rồi. Sặc! Tôi còn tự vờ vịt gì nữa chứ?

[1] China Gamer Alliance: Liên minh game thủ Trung Quốc.

Tôi thoát mạng, quay người lại lần nữa, ngắm dáng Bạch Lâm ngủ. Nàng chỉ để lại cho tôi mái tóc đen nhánh, nhưng thế cũng đủ hớp hồn tôi lắm rồi. Tôi chợt có một mong muốn cứ được chết lặng thế này cả đời. Thời gian trôi qua từng phút, hình như đêm cũng đã khuya. Bạch Lâm nằm trên giường đã ngủ chưa? Giờ tôi rón rén bước đến, hôn nhẹ lên tóc nàng, chắc nàng sẽ không phát hiện chứ…

37.

Đang nghĩ ngợi mông lung, tự dưng nghe một tiếng “bịch” từ trên bàn phía sau lưng, tôi thót tim, quay ngoắt đầu lại, liền thấy một con chuột to tướng đang mau lẹ chui xuống gầm bàn. Cái webcam trên bàn của tôi bị nó đụng cho đổ kềnh. Bà nó chứ, đến cả đồ của ông đây mà mày cũng dám động hả? Hôm nay ông nhất quyết phải tóm lấy mày lột da xẻ thịt! Nghĩ vậy, tôi phăm phăm định ra ngoài kiếm cây gậy đánh chuột. Mới đứng lên đi được hai bước, tôi đã khựng lại, tục ngữ có câu, thỏ chết chó săn bị thịt, hết chim cung tên đem cất, tối nay tôi mà tiêu diệt con chuột này thì sáng mai Bạch Lâm sẽ ngó lơ tôi. Tới khi đó nàng về phòng nàng ngủ, tôi làm sao xơ múi gì nàng được nữa? Tôi phải học theo lão già Viên[2], đầu tiên dùng chiêu nhường địch củng cố địa vị, một mặt nhún nhường đảng cách mạng, một mặt vẫn xuôi theo chính quyền nhà Thanh, cuối cùng lừa trọn giang sơn gấm vóc Đại Thanh về tay. Giờ bản thiếu gia tôi cũng phải sử dụng chiêu nhường chuột củng cố địa vị, tha không giết con chuột này. Chỉ cần con chuột này sống thêm một ngày, sẽ thêm một ngày Bạch Lâm không dám ngủ một mình, nàng bắt buộc phải bám lấy tôi, he he, ngày dài sinh tình đêm dài động tình, sau này đêm nào chúng tôi cũng ngủ cùng nhau như thế, không xảy ra chuyện gì mới là lạ! Nghĩ tới đây, tôi lại bắt đầu thấy thinh thích con chuột này! Nó không phải do Nguyệt lão trên trời phái xuống, se dây tơ hồng cho tôi và Bạch Lâm đấy chứ?

[2] Viên Thế Khải

Quyết xong vụ chuột, tôi cũng thấy hơi buồn ngủ. Nhìn màn hình máy tính, đã gần hai giờ sáng. Sặc, không ngờ mình đã thần người vì Bạch Lâm lâu như vậy. Tôi nằm bò ra bàn, ngủ thiếp đi. Cũng không biết bao lâu sau, chỉ thấy người rùng mình vì lạnh, nhưng đang ngủ ngon, nên chẳng muốn động đậy. Cuối cùng quả thực lạnh không chịu nổi, tôi mới choàng tỉnh dậy, ngẩng đầu lên hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, đột ngột nhớ ra Bạch Lâm đang nằm ngủ trên giường mình. Quay người lại nhìn, không biết từ lúc nào nàng đã xoay người lại. Mặt nàng ở ngay trước mắt tôi, an nhiên hiền lành.

Vẻ đẹp của Bạch Lâm lúc ngủ quả thực quá mê hồn. Bỗng dưng tôi nhớ tình cảnh trong thang máy đêm đó, đúng giây phút có điện, tôi cũng được ngắm nàng say ngủ thế này. Khuôn mặt nàng khi đó giống hệt bây giờ, không hề có chút bất an nào. Xem ra trong sâu thẳm lòng mình, nàng vẫn rất tin tưởng tôi. Nghĩ vậy, tôi lại giật mình: xem ra lúc này Bạch Lâm chắc chắn đã say giấc nồng rồi. Nếu không nàng đã chẳng quay người lại trong vô thức thế này!

Ngắm nhìn khuôn mặt nàng, tôi không thể khống chế dục vọng trong lòng được nữa. Khẽ khàng đứng dậy, lén lút đến bên giường, rồi chậm rãi phủ phục người xuống. Tôi cũng không biết lúc này trong đầu mình đang nghĩ những gì, không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì. Tôi chỉ thấy vô cùng kích thích, vô cùng căng thẳng, trái tim đập thình thịch điên cuồng.

Bạch Lâm càng lúc càng gần tôi hơn! Trong giấc ngủ nàng có cựa mình nên giờ tấm chăn không còn quấn chặt quanh nàng như trước nữa, bờ vai lấp ló ra ngoài, có thể nhìn thấy cả chiếc áo choàng ngủ màu tím nhạt nàng đang khoác trên người. Thực lòng tôi chỉ muốn lật tung lớp chăn để nhìn ngắm dáng nàng đang ngủ, nhưng vẫn ráng kìm lại. Lúc này mặt nàng cách tôi chưa đầy nửa mét, tôi có thể nhìn rõ cái cổ trắng ngần thon dài như cổ thiên nga của nàng.

Thần người nhìn chằm chằm vào cổ nàng một lúc lâu, tôi nhẹ nhàng đặt hai tay lên giường, người cũng tiếp tục nhích lên, cứ thế này, chúng tôi đã gần nhau trong gang tấc rồi! Hơi thở của nàng phả vào mặt tôi, làm tôi thấy hơi nhồn nhột, một cảm giác khoan khoái không sao tả xiết, lòng rộn lên xao động. Quân “đơn điếu”[3] đang ở trước mặt, ván này tôi có nên ù không đây?

[3] Thuật ngữ trong chơi bài mạt chược, chỉ quân còn thiếu để ù bài.

Tôi cứ thế khom lưng đứng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhích thêm phân nào nữa. Đầu tôi che khuất ánh đèn, đổ bóng lên khuôn mặt của Bạch Lâm. Lúc này trái tim tôi dường như cũng đang che khuất thứ gì đó, rất u tối. Nếu như tôi tiếp tục, thì sẽ thành thế nào? Đó có gọi là tình yêu không? Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu. Trong không khí có mùi hương của Bạch Lâm, rất ngọt ngào, rất đau buồn.

Tôi lặng lẽ rời giường, quay trở lại bên bàn máy tính. Di di con chuột đánh thức màn hình. Đã hơn năm giờ sáng, không ngờ một đêm đã sắp trôi qua. Quay lại nhìn Bạch Lâm, nàng vẫn đang say giấc như một đứa trẻ, dường như chẳng hề hay biết chuyện vừa xảy ra. Thần người nhìn Bạch Lâm một lúc, tôi bỗng nhớ tới bài hát “Nàng trong giấc mơ” của Phác Thụ. Tôi rất muốn ngồi bên Bạch Lâm đánh bản nhạc này cho nàng, nhưng lại sợ làm ồn. Do dự mất mấy giây, tôi đứng lên lấy cây đàn guitar, bước ra phòng khách, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.

Ngoài phòng khách tối om, tôi đứng trước cửa phòng ngủ một lúc lâu mới quen được với bóng tối. Mò mẫm tới sofa, ngồi xuống, ôm cây guitar vào lòng, khe khẽ gảy đàn, tiếng guitar vang lên nhẹ nhàng trong đêm tĩnh mịch, tôi hát khẽ:

Tĩnh lặng quá đêm nay của ta… yeah,,,

Ngắm em ngủ bên anh… như một đứa trẻ…

Muốn đánh thức em biết bao… nói với em anh yêu em nhường nào… yeah…

Người tình ơi… tỉnh dậy đi… hãy nhìn anh nói rằng em cũng yêu anh…

Ứ… ư… ư…

Vì yêu anh em mới đến… nhân gian này…

Vượt qua biển người mênh mang… say giấc bên anh…

Anh rất muốn… nằm bên em mãi… đêm ngày say sưa cùng em…

Người tình ơi… nhìn anh… già đi trong tuyệt tình…

Yeah… yeah… yeah…

Yeah… yeah anh yêu em… Yeah… yeah… yeah…

Bài hát yên ả như ánh trăng, dịu dàng như dòng nước, tôi vừa đàn vừa hát mà tim cũng say theo. Nếu có thể ôm Bạch Lâm nhảy một điệu Slow trong tiếng hát này thì hạnh phúc biết bao…

Đúng vào lúc tôi đang quên bẵng tất cả, một tiếng động khe khẽ vang lên, cửa phòng ngủ hé mở, ánh sáng từ bên trong hắt ra. Tôi giật mình, khựng lại, đưa mắt nhìn lên, là Bạch Lâm! Bạch Lâm trong bộ áo choàng ngủ đang đứng trước cửa phòng sáng đèn, dường như chẳng phải người phàm.

38.

Tôi nhìn trân trân Bạch Lâm phải đến ba mươi giây, thầm nghĩ: cuối cùng nàng đã bị tôi đánh thức. (He he, thực ra đây chính là điều tôi mong muốn…) Bạch Lâm cũng nhìn tôi, không cử động, cũng không lên tiếng. Trên mặt nàng dạt dào một thần thái mê hồn. Nhìn vẻ mặt nàng, tôi biết có lẽ nàng đã tỉnh dậy một lúc rồi, chắc nàng cũng đã nghe thấy bài ca tôi hát cho nàng. Nàng đang nghĩ gì nhỉ? Tôi cứ vậy chìm trong suy tư, cũng im lặng không lên tiếng. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, một người ngoài sáng, một người trong tối. Bốn bề dường như trở nên tĩnh mịch, lại dường như vẫn còn phảng phất tiếng đàn lời ca ban nãy trong không trung.

Tôi nhìn Bạch Lâm, chợt cảm thấy từ khi quen nhau tới giờ, đây chắc là giây phút lãng mạn nhất giữa tôi và nàng. Phụ nữ đều thích lãng mạn, quang cảnh này thời khắc này, có thể làm rung động trái tim người phụ nữ của tôi không?

Thời gian trôi chậm chạp, chúng tôi vẫn lặng im. Nhìn Bạch Lâm yêu kiều trước mắt, tôi bất giác mừng thầm: Mẹ kiếp, xem ra lúc nãy không vội ù bài lại hay! Nhìn vẻ mặt Bạch Lâm, đến tám phần mười là muốn “châm pháo” rồi… Ha ha! Chắc lần này tôi có muốn không ù cũng khó!

Giữa lúc mộng đang đẹp tuyệt vời như thế, tự nhiên tôi lại thấy mũi mình hơi nhột nhột. Mẹ nó chứ, chắc lúc nãy nằm bò ra bàn ngủ, bị cảm lạnh nên muốn hắt hơi đây.

Giữa màn đem tĩnh mịch, tôi hắt xì một tiếng như sấm rền, Bạch Lâm cũng theo đó sực tỉnh, tôi thầm khóc ròng, tan tành rồi. Sặc! Cái hắt hơi này thật không đúng lúc!

Khoảnh khắc lãng mạn cuối cùng lại kết thúc một cách thê thảm vậy đấy. Lòng tôi vô cùng rầu rĩ, nếu như ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ cố nín cái hắt hơi ấy vào trong!

Bạch Lâm như bừng tỉnh, nhìn tôi, hai má đỏ ửng. Phải mấy giây sau nàng mới lên tiếng: “Tiểu Triệu… tối qua cậu… không ngủ à?”

“À,” tôi điềm nhiên cười, nói: “tối qua chơi điện tử hăng quá… ờm… tôi không làm phiền chị chứ?”

Bạch Lâm không trả lời, chỉ lặng im nhìn cây đàn trong lòng tôi.

Buổi sáng đi làm buồn ngủ rũ rượi, mí mắt trên với mí mắt dưới cứ kiss nhau liên tục. Cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, tôi dứt khoát nằm bò ra bàn. Thầm nghĩ, dù sao Tưởng Nam cũng là chị tôi, sợ quái gì!

Ngủ cả buổi sáng, đến trưa đi ăn cơm thấy hơi lảo đảo khó chịu. Khoang mũi lạnh toát, nước mũi cứ thế chực trào ra. Xem ra đêm qua cảm lạnh thật rồi, hơi có dấu hiệu bị cúm. Ngồi suốt cả buổi chiều, hắt hơi, sổ mũi, nhức đầu, triệu chứng nào quảng cáo Bạch Gia Hắc[4] cũng đều ứng lên người tôi cả rồi. Đến khi tan làm, khắp người tôi đã khó chịu vô cùng. Tự sờ lên trán, chỉ thấy nóng hầm hập. Khỉ thật, tôi hắt hơi lúc nào Bạch Lâm cũng nghe thấy, trông thấy cả rồi, thế mà tan làm nàng đã một mình chạy biến luôn. Đến hỏi thăm một câu cũng không thèm hỏi, bỏ rơi tôi một mình bệnh tật ốm đau ở đây! Nghĩ lại tôi vì nàng mới bị cảm lạnh, thế mà nàng vô tình như thế, thật là trái tim băng giá!

[4] Một nhãn hiệu thuốc cảm cúm phổ biến ở Trung Quốc.

Cố lấy lại tinh thần rời công ty, đi ra trạm xe buýt. Đi được nửa đường chợt tôi loáng thoáng nghe tiếng Bạch Lâm: “Tiểu Triệu!” Nhìn về phía tiếng gọi, Bạch Lâm đang đứng ngay bên đường. Tôi sững người, nói: “Chị vẫn chưa về à?” Nàng bảo: “Tôi đợi cậu ở đây lâu lắm rồi! Cậu bị cảm rồi, đến bệnh viện khám đi!”

Sặc! Hóa ra nàng không hề vứt bỏ tôi! Chắc nàng sợ mọi người trông thấy. Lòng tôi chợt thấy ấm áp, tinh thần cũng khá hẳn lên.

Tới bệnh viện khám, vừa kiểm tra nhiệt độ đã thấy cao tới 39.3 độ! Bác sĩ không nhiều lời, kê đơn thuốc rồi cho tôi truyền nước. Quả thực tôi thấy hơi ái ngại, bao lâu rồi chưa ốm đau gì, không ngờ ốm một trận lại nghiêm trọng thế này. Có điều nói đi cũng phải nói lại, bệnh tôi càng nặng, Bạch Lâm lại càng thấy áy náy bứt rứt. Ha ha! Nghĩ vậy đã thấy vui rồi. (Em y tá cắm kim truyền cho tôi thấy bộ dạng hạnh phúc này hẳn phải cười tôi thần kinh mất…)

Trong lúc truyền nước, Bạch Lâm luôn ngồi cạnh tôi. Đương nhiên, ngoài truyền nước bác sĩ còn kê rất nhiều loại thuốc, Bạch Lâm đều đi lấy cả rồi. Truyền xong cũng đã gần tám giờ tối, về đến nhà, Bạch Lâm hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi bị sốt, chẳng có hứng ăn gì, nhưng hiếm có cơ hội được Bạch Lâm chăm sóc dịu dàng thế này, nên tôi nói mình muốn ăn mì. Bạch Lâm thấy tôi muốn ăn, cuống cuồng chạy vào bếp nấu mì. Nhìn Bạch Lâm vì tôi mà bận bịu rối rít, tôi lại bắt đầu mong sao mình ốm mãi không dậy được là hay nhất.

Chẳng bao lâu sao, Bạch Lâm đã bê một bát mì nghi ngút khói ra đặt trước mặt tôi. Lúc tôi ăn nàng còn ngồi xuống đối diện nhìn tôi. Tôi vui đến ngất được mất, thực ra chính nàng cũng đã ăn gì đâu! Nhìn nàng lo lắng cho tôi thế này, tôi thực, sặc, thực không tìm ra lời nào diễn tả nổi!

Mới ăn được một nửa, Bạch Lâm bỗng kêu “a” lên một tiếng. “Sao thế?” tôi hỏi. Nàng lắp bắp nói: “Tôi… tôi để quên thuốc ở bệnh viện rồi.” Nói đoạn nàng đứng phắt dậy đi thay quần áo, mặc áo khoác, mở cửa chạy ra ngoài, hệt như một cơn gió. Tôi định bảo nàng muộn thế này thôi đừng tới bệnh viện nữa, nhưng chưa kịp nói gì nàng đã chạy mất hút rồi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...