Điệu Sáo Mê Hồn
Chương 70: Mất ái nữ, khương công loạn óc
“Người ta thường đồn Nam Ông Khương Sĩ Ẩn là con người lạnh nhạt, tính nết kỳ quái, mà nay vì sự sống chết của ái nữ cũng hạ mình cung kính Đường Toàn như vậy. Xem thế đủ biết khắp thiên hạ bậc làm cha mẹ thương con vô bờ bến”.
Bỗng thấy Khương Sĩ Ẩn thở dài, nói:
– Tiểu nữ thân thể bạc nhược đau ốm luôn luôn, chả được mấy ngày không nằm trên giường bệnh. Tại hạ tuổi già mới được đứa con nhỏ, dĩ nhiên rất đỗi cưng chiều. Nhân gặp buổi ngày thu, khí trời êm ả dẫn thị đi du ngoạn sơn thủy.
Khương Sĩ Ẩn buồn rầu cất hơi cao giọng nói tiếp:
– Không ngờ thị không chịu nổi gió sương, đang đi đường thì mắc bệnh nặng.
Hôm đó đi đến bờ một cái ao, thốt nhiên thị muốn ăn canh cá tươi. Tại hạ không nỡ trái ý.
Đường Toàn thở dài nói:
– Tấm lòng thương con của lão tiền bối đáng đem ra nói cho những kẻ bất hiếu trên đời nghe.
Khương Sĩ Ẩn nhăn nhó gượng cười nói tiếp:
– Tại hạ xuống ao bắt cá, đến lúc lên bờ thì không thấy bóng thị đâu nữa.
Đường Toàn lặng lễ hồi lâu, thủng thẳng hỏi:
– Trong khoảng thời gian chốc lát đó mà tên thủ phạm đã cướp viên ngọc quý của lão tiền bối ở gần ngay đó, thì chắc phải là một tay bản lĩnh thế nào? Lão tiền bối thử nghĩ xem.
Khương Sĩ Ẩn trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Kể ra thì chỉ có Bang chủ Cùng Gia Bang là Âu Dương Thống về võ công đã thành một môn hộ đáng cho tại hạ rất khâm phục!
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Bang chúa tệ bang quả có một bản lĩnh không vừa, nhưng người hành vi quang minh chính đại, chắc lão tiền bối cũng đã biết rồi, quyết không làm việc này.
Khương Sĩ Ẩn thở dài nói:
– Âu Dương Bang chủ là một bậc quang minh lỗi lạc khắp thiên hạ đều biết tiếng, có lý đâu người làm việc đê hên này!
Lão lại ngẫm nghĩ một lúc nữa, chậm rãi nói tiếp:
– Ngoài Âu Dương Bang chủ ra chỉ còn có Cổn Long Vương.
Đường Toàn nhíu cặp lông mày nói:
– Y tuy có khả năng, song tại hạ không dám hấp tấp đoán bừa là y.
Khương Sĩ Ẩn hỏi:
– Sao vậy?
Đường Toàn đáp:
– Y tuy có thủ đoạn bất luận việc gì cũng dám làm, nhưng không thể theo dõi hành tung lão tiền bối luôn luôn để chờ cơ hội động thủ làm việc này.
Khương Sĩ Ẩn hỏi:
– Tiên sinh nói vậy thi kẻ động thủ tất là người theo dõi tại hạ luôn phải không?
Đường Toàn nói:
– Có khi là sự ngẫu nhiên, song thường thường thì việc này có người chủ tâm theo dõi.
Khương Sĩ Ẩn nói:
– Kẻ theo dõi mà không bị tại hạ phát giác, thì trên chốn giang hồ hiện nay có rất ít người được như vậy.
Lão từ từ cúi đầu xương, ngẫm nghĩ. Lão càng nghĩ càng bồn chồn trong dạ, vẻ hoang mang lộ ra ngoài mặt.
Thượng Quan Kỳ cùng Đỗ Thiên Ngạc lại sợ lão nổi cơn điên, liền chuẩn bị để bảo hộ Đường Toàn.
Đường Toàn cười nói:
– Dù sao lão tiền bối cứ yên tâm. Chẳng những lệnh ái không việc gì đến tính mệnh, mà chỉ trong vòng dăm ba bữa nữa là nhận được tin tức.
Khương Sĩ Ẩn cảm thấy tinh thần phấn chấn, lớn tiếng hỏi:
– Tại sao các hạ đoán chắc như vậy?
Đường Toàn nói:
– Lệnh ái đang lúc mắc bệnh, nếu kẻ đó muốn giết đi thì không khó gì.
Nhưng hắn mạo hiểm như vậy để cướp cô ta đi chứ không giết thì rõ ràng có âm mưu gì đây. Tại hạ ngờ rằng hắn dùng tính mạng của lệnh ái để bắt buộc lão tiền bối phải chịu điều kiện gì không sai.
Ngừng một lát Đường Toàn lại nói tiếp:
– Hắn đã có ý yêu sách tiền bối điều gì tất sê bắn tin lại để đạt mục đích. Vì thế mà tại hạ đoán chắc như vậy.
Khương Sĩ Ẩn ngẫm nghĩ một hồi rồi thở dài nói:
– Các hạ đoán việc như mắt trông thấy. Thật khiến cho ai cũng bội phục.
Chưa dứt lời đột nhiên ở ngoài sảnh đường có tiếng hô:
– Bang chúa đã đến.
Rồi thấy Âu Dương Thống, Quan Tam Thắng, Phí Công Lượng cùng Thiết Mộc đại sư theo nhau đi vào. Người nào cũng lộ vẻ lo âu.
Đường Toàn vội đứng dậy chắp tay thi lễ.
Âu Dương Thống khẽ gật đầu rồi vái chào Thượng Quan Kỳ cùng Đỗ Thiên Ngạc.
Bang chúa đảo mắt nhìn thấy Khương Sĩ Ẩn, liền chắp tay nói:
– Tại hạ không ngờ Nam Ông Khương đại hiệp lại đến chốn đây. Thế này thì Đường tiên sinh quả là có danh vọng khá lớn.
Khương Sĩ Ẩn ngơ ngẩn nhìn Âu Dương Thống mà tựa như không nhìn thấy ông.
Võ tướng Quan Tam Thắng chau mày tức giận la lên:
– Khương đại hiệp!
Khương Sĩ Ẩn như người nằm mơ chợt tỉnh hỏi:
– Chi vậy?
Quan Tam Thắng nói:
– Phải chăng Khương đại hiệp điếc tai?
Khương Sĩ Ẩn giật minh đáp:.
– Lão phu vẫn nghe rất rõ.
Đường Toàn sợ hai bên gây lộn vội nói:
– Khương đại hiệp nhân ái nữ mất tích, trong lòng đang bị cảm xúc. Quan huynh nói năng xin nhường nhịn đại hiệp đôi chút.
Quan Tam Thắng cùng Đường Toàn, kẻ văn thừa, người võ tướng, địa vị ngang nhau. Quan Tam Thắng lại rất kính trọng Đường Toàn, nên vừa nghe ông nói vậy liền chắp tay nhìn Khương Sĩ Ẩn tươi cười dịu giọng:
– Khương đại hiệp mạnh giỏi đấy à? Đường tiên sinh chẳng những liệu tính như thần, lại thông hiểu bói toán. Sao đạo hiệp không nhờ tiên sinh bói cho một quẻ để coi lệnh ái lành dữ ra sao?
Khương Sĩ Ẩn tuy thấy Quan Tam Thắng câu nói trước chẳng ăn nhập gì với câu nói sau. Nhưng vì lòng quá thương ái nữ, liền gật đầu nói:
– Mong nhờ được Quan huynh chi điểm, xin Đường huynh bói cho tiểu đệ một quẻ.
Đường Toàn tủm tim cười nói:
– Những việc chiêm tinh bói toán tuy không phải là hoàn toàn vô căn cứ, song cũng chẳng nên quá tin. Khương đại hiệp đã muốn coi thì xin chờ một chút tại hạ sẽ tuân mệnh.
Khương Sĩ Ẩn thở dài nói:
– Thật làm nhọc lòng tiên sinh quá đỗi, mong sao lão phu tìm thấy tiểu nữ, ân tình ấy quyết xin báo đáp.
Đường Toàn nói:
– Chút việc nhỏ mọn, đại hiệp bất tất phải quan tâm.
Đoạn quay sang hỏi Âu Dương Thống:
– Bang chúa có thấy Cổn Long Vương không?
Âu Dương Thống lắc đầu thở dài đáp:
– Cổn Long Vương là người giảo quyệt hiểm sâu, thế gian không ai bì kịp.
Song y là người bản lãnh cao cường, lại có tài hoa khiến người không thể không kính phục y được.
Đường Toàn phe phẩy cây quạt nói tiếp:
– Bang chủ có được tin tức gì không?
Âu Dương Thống nói:
– Tại hạ cùng Thiết Mộc đại sư đuổi đến nơi thì Cổn Long Vương vừa đi khỏi. Song y đã bày trước tại đó một thế trận. Đứng xa xa chỉ nhìn thấy mấy đống đá. Y để thơ lại mời tại hạ cùng Thiết Mộc đại sư vào trong trận tương hội.
Đường Toàn giật mình, cặp mắt chiếu ra tia sáng kỳ lạ hỏi:
– Bang chúa vào trận chưa?
Âu Dương Thống đáp:
– Tại hạ thường nghe tiên sinh bàn tới Bát Trận Đồ của Gia Cát Võ Hầu biến hóa kỳ diệu, nhưng tiếc rằng mình chưa trải qua. Mắt chỉ nhìn thấy vẻn vẹn vài đống đá, không khỏi nỗi lòng hiếu thắng. Ngờ đâu vào trong thạch trận, suýt nữa bị bỏ mạng tại đó.
Đường Toàn nhíu cặp lông mày quạt mạnh lên phành phạch hỏi:
– Thạch trận đó chắc cũng biến hóa vô cùng xảo diệu phải chăng?
Âu Dương Thống đáp:
– Lúc mới vào thì chưa thấy gì, nhưng vào sâu chừng một trượng thì thấy một dây khói lạt bốc lên, chỉ trong khoảnh khắc người bị khói mù vây bọc không còn nhìn thấy gì nữa.
Đường Toàn nói:
– Bát Trận Đồ là một kỳ môn trận pháp. Võ Hầu phí bao nhiêu tâm lực mới sáng tạo ra, nhưng bị thất truyền đã lâu. Sao Cổn Long Vương còn tìm được những điều bí ẩn của trận này?
Âu Dương Thống đáp:
– Đó là điều mà tại hạ nghĩ mãi không ra.
Đường Toàn bỗng ngửa mặt lên trời, thở dài nói:
– Nếu Cổn Long Vương quả bày được Bát Trận Đồ của Khổng Minh để lại, thì Đường mỗ quyết nhiên không thể là địch thủ với y được.
Quần hào lẳng lặng không ai nói gì.
Nguyên bọn Thiết Mộc đại sư, Phí Công Lượng sau khi trải qua trận đánh ở cánh đồng hoang hiểu ra rằng trên chốn giang hồ có nhiều việc lạ, không thể chỉ trông vào võ công để giải quyết được. Mưu cơ thao lược so với võ công còn quan trọng hơn. Mấy vị này đã đem lòng kính phục Đường Toàn. Chẳng những Âu Dương Thống trông cậy vào y mà Thiết Mộc đại sư cũng nhận ra rằng lực lượng chùa Thiếu Lâm không thể chống cự nổi với Cổn Long Vương.
Phen này chính nhà sư đã mắt thấy nhân vật Cùng Gia Bang chẳng kém gì tăng lữ chùa Thiếu Lâm. Mấy trăm năm nay trên chốn giang hồ vẫn truyền tụng Thiếu Lâm là một phái võ lớn, chẳng những võ công tinh thâm mà lại đông người.
Nhưng ngày nay thì thanh thế Cùng Gia Bang dường như hơn Thiếu Lâm rồi.
Mấy chục năm nay, Cổn Long Vương lại đánh bẫy được nhiều tay cao thủ dùng thuốc mê để kìm chế. Lấy võ công mà nói thì thực lực Cổn Long Vương chắc chắn hơn Cùng Gia Bang nhiều.
Đã đến hàng ngàn năm nay, trong võ lâm không bao giờ có cuộc biến đổi như vậy.
Thiết Mộc đại sư càng vào sâu chốn giang hồ lại càng kinh khủng. Thực lực Cùng Gia Bang dường như còn thua Cổn Long Vương một bậc. Công việc đặt bày kế hoạch để quyết thắng ngoài nghìn dặm đều trông cậy vào mình Đường Toàn.
Một vị thư sinh thân thể gầy còm, chẳng những là cột trụ cho Cùng Gia Bang mà lại nắm then chốt cả mấy phái võ lâm để đối phó với Cổn Long Vương. Cuộc thành bại chẳng những quan hệ đến sự tồn vong của Cùng Gia Bang, mà vận mạng mấy phái võ lâm đồng đạo đểu do một mình tiên sinh giải quyết.
Mọi người nghe Đường Toàn thốt ra lời mất nhuệ khí, quần hào đều cảm thấy hoang mang.
Lại thấy Đường Toàn từ từ nhắm mắt lại, sắc mặt lúc xanh xao lúc lợt lạt, có lúc lại nổi lên màu hồng nhạt.
Âu Dương Thống chăm chú nhìn Đường Toàn đầy vẻ thương yêu. Ông biết tiên sinh vì lao tâm quá độ mà thân thể phải chịu tổn thương.
Âu Dương Thống tin rằng Đường Toàn trong thời gian ngắn sẽ tìm ra được cách giải quyết vấn đề khó khăn, nhưng lại rất lo ngại về thân thể y đã hư nhược lại hao tổn mất nhiều sinh lực.
Bỗng thấy Đường Toàn thở phào một cái từ từ mở mắt ra. Cặp mắt Đường Toàn lộ ra vẻ thông minh trong sáng, trái hẳn với nét mặt xanh xao ốm yếu.
Âu Dương Thống khẽ thở dài nói:
– Tiên sinh nên nghỉ ngơi một chút...
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Đa tạ Bang chúa có dạ quan hoài.
Rồi ông hỏi:
– Các vị bị hãm vào trong Bát Trận Đồ, về sau làm sao thoát ra được?
Âu Dương Thống kể tiếp:
– Trong những đống đá ấy khói bốc lên nghi ngút, che hết mọi cảnh vật, ban đầu tại hạ chưa để tâm, phóng ra một chưởng. Ngờ đâu phóng chưởng ra rồi, làn khói càng dày đặc, đồng thời có tiếng Cổn Long Vương vọng lại...
Đường Toàn lại tủm tim cười nói:
– Phải chăng y biểu các vị đã bị hãm vào trong Bát Trận Đồ của Võ Hầu để lại?
Thiết Mộc đại sư giật mình hỏi:
– Sao tiên sinh biết?
Đường Toàn nói:
– Nếu tại hạ đoán không lầm thì chắc sau y còn nói thêm:
“Trước tình trạng đó, nếu y muốn sát hại tính mạng mấy vị là một việc rất dễ dàng”.
Phí Công Lượng nhảy lên nói:
– Nghe lời tiên sinh, dường như chính mắt đã trông thấy, thật khiến cho người ta phải phục sát đất.
Đường Toàn từ từ đưa mắt nhìn Âu Dương Thống nói tiếp:
– Chắc y còn khuyên Bang chúa nên sớm rút lui đừng nhúng tay vào những việc thị phi chốn võ lâm nữa. Sở dĩ y phải đối phó với chín môn phái lớn là để trả thù cho những tay hào hiệp giang hồ độc lập không ở môn phái nào. Cùng Gia Bang ta nên bắt tay hợp tác với y để chống cự lại chín môn phái lớn. Nếu không hợp tác được thì cũng đừng dính líu vào phe họ.
Âu Dương Thống đáp:
– Những lời tiên sinh đoán không sai câu nào.
Đường Toàn cười nói:
– Sau khi Cổn Long Vương nói xong, y còn phái người đưa các vị ra khỏi trận đồ. Các vị ra khỏi rồi, y lập tức bày ra một sự vật kinh hồn động phách, khiến cho các vị phải chú ý vào đó, không còn rỗi rãi để quay đầu nhìn lại trận đồ.
Âu Dương Thống nói:
– Đúng thế! Cổn Long Vương nói xong, lập tức có hai thiếu nữ tay cầm quạt lông chạy đến... Hai thiếu nữ múa quạt không ngớt dẫn chúng tôi ra khỏi thạch trận.
Đường Toàn lại hỏi:
– Các vị có nhìn thấy sự vật gì kinh hồn động phách không?
Âu Dương Thống đáp:
– Coi lại thạch trận vẫn y nguyên dựa vào sườn đồi. Bọn tôi ra khỏi trận rồi bỗng nghe một tiếng rú thê thảm. Ngoài ra, đến chỗ vòng quanh có đóng năm chiếc cọc gỗ, trên mỗi cọc có treo một người. Người ở mé cực hữu bị phi đao ném tới làm cho bị thương. Trước tình trạng đó thực không ai còn lòng nào mà quay lại nhìn thạch trận nữa, phải lập tức chạy đến cứu người. Ngờ đâu vừa chạy đến bên cọc thì đột nhiên bốn mặt tên bắn vào như mưa. Nguyên Cổn Long Vương đã đặt sẵn ở ngoài những cung mạnh tên sắc. Chắc y cũng tự biết rằng cung tên này không thể làm cho bọn tôi bị thương được. Chỉ trong chốc lát cung tên cũng ngừng lại không bắn nữa.
Đường Toàn nói:
– Trên đầu cọc đã treo những người nào?
Âu Dương Thống đáp:
– Toàn là đệ tử Cùng Gia Bang.
Đường Toàn khẽ thở dài hỏi:
– Còn bốn người sống sót có cứu được về không?
Âu Dương Thống đáp:
– Chúng đều bị tử thương dưới làn mưa tên.
Đường Toàn thở dài nói:
– Cổn Long Vương dụng tâm thật là độc ác, Đường mỗ như cái đinh trước mắt, cái dùi trên lưng y. Ngày nào y chưa nhổ đi được là chưa yên tâm ngày đó.
Nhưng y muốn ăn thua với Đường mỗ mà lại sát hại bốn gã đệ tử Cùng Gia Bang, khiến Đường mỗ áy náy vô cùng!
Âu Dương Thống ngạc nhiên hỏi:
– Đường tiên sinh nói vậy là có ý gì?
Đường Toàn nói tiếp:
– Cổn Long Vương toan dụ tại hạ đi điều tra bát trận đồ. Trận đồ có phải là của Gia Cát Khổng Minh truyền lại hay không chưa biết, nhưng y đặt những tay cao thủ mai phục bốn mặt...
Âu Dương Thống giật mình tỉnh ngộ nói:
– Tiên sinh nói rất đúng. Người ta truyền lại rằng bát trận đồ của Gia Cát đá chạy cát bay biến hóa vô cùng. Nhưng bát trận đồ của Cổn Long Vương bày ra thì ngoài mấy luồng khói đen để cho lấp sự vật bên ngoài, tuyệt không có chút biến ảo kỳ dị nào cả.
Đường Toàn ngẫm nghĩ một lúc rỗi đột nhiên nét mặt ra chiều cương quyết nói:
– Bây giờ chúng ta tương kế tựu kế cũng bày một trận đồ để ganh đua với ỵ..
Ông thở phào một cái nói tiếp:
– Sức lực của tại hạ hãy còn chống đỡ được, phải quyết chiến với y một trận.
Âu Dương Thống run lên vội nói:
– Tiên Sinh phải cất giữ mình làm trọng trước đã. Cổn Long Vương là một gã kiêu hùng lại nhiều vây cánh, quyết không thể trong thời gian ngắn mà tiêu diệt được thực lực y. Tiên sinh chớ nên lấy sự hơn thua tạm thời làm trọng để tâm thần nhọc mệt quá độ.
Đường Toàn tủm tỉm cười, trên sắc mặt lợt lạt thoáng lộ một tia vui mừng nói:
– Đa tạ Bang chúa có lòng quan tâm.
Đột nhiên ông ngừng lại buồn rầu nói tiếp:
– Nếu trong vòng nửa tháng mà làm cho Cổn Long Vương bị tỏa nhụt nhuệ khí thì thuộc hạ, thuộc ha.....
Rồi thốt nhiên ngừng lại, không nói nữa.
Âu Dương Thống cả kinh nói:
– Tiên sinh không đủ sức khỏe chống chọi thì ta hãy tạm rút về tổng trại Quân Sơn, chờ tiên sinh thực lực khôi phục rồi sẽ cùng Cổn Long Vương quyết một trận sống mái.
Đường Toàn lắc đầu nói:
– Ta lui để địch tiến tức là để người chiếm mất thượng phong. Lửa thiêu cánh đồng hoang mười dặm đã làm cho Cổn Long Vương chưa hết khủng khiếp, nên không dám khinh địch liếu lĩnh tấn công nữa, đúng là y đã đem lòng khiếp sợ Cùng Gia Bang ta rồi...
Đường Toàn từ từ đảo mắt nhìn xung quanh nói tiếp:
– Thuộc hạ quyết tâm nhân cơ hội này ăn thua một trận nữa. Nếu được hoàng thiên giúp ta thì chỉ một trận này là Cổn Long Vương mất hết nhuệ khí và có thể được trăm ngày nhàn ha.....
Đường Toàn hình như biết mình tiết lộ thiên cơ, ông vội đánh trống lảng, quay sang nói với Khương Sĩ Ẩn:
– Khương đại hiệp muốn Đường mỗ phô trương tài nghệ con mọn, vậy ta thử xem một quẻ “Lục nhân thần bốc”.
Khương Sĩ Ẩn đáp ngay:
– Nếu tiên sinh tìm ra được tiểu nữ cho thì ơn đức ấy lão phu xin ghi lòng tạc dạ.
Đường Toàn cười nói:
– Tại hạ chỉ lo câu chuyện huyền hư khó lòng chuẩn xác thành phụ nhã ý của đại hiệp.
Khương Sĩ Ẩn khẽ thở dài nói:
– Tài cao của tiên sinh lão phu đã hiểu lắm rồi, tiên sinh bất tất phải khiêm tốn.
Đường Toàn thò tay vào bọc lấy ra một cái mai rùa, sáu đồng tiền vàng, mở bàn lấy chén rượu và bát đũa ra nói:
– Xin chư vị đừng cười.
Đoạn bỏ sáu đồng tiền vào trong xác rùa lắc lên một lúc rồi đổ tiền ra bàn.
Bọn Thiết Mộc đại sư cùng Phí Công Lượng vốn đã biết tài Đường Toàn, một lòng kính ngưỡng, thấy ông gieo quẻ ai cũng nín thở ngồi xem.
Đường Toàn đổ tiền ra mặt bàn, quần hào đều ngó coi nhưng chẳng hiểu gì cả.
Khương Sĩ Ẩn chăm chú nhìn Đường Toàn, nét mặt lộ vẻ khẩn trương.
Đường Toàn chú ý nhìn mấy đồng tiền vàng, lặng lẽ không nói gì.
Trong nhà yên lặng như tờ, bao nhiêu mắt đổ dồn vào cả Đường Toàn.
Thời gian nghiêm trọng kéo dài chừng ăn xong bữa cơm, Khương Sĩ Ẩn không nhẫn nại được nữa lớn tiếng hỏi:
– Đường tiên sinh, quẻ này lành dữ ra sao? Tiểu nữ còn sống hay đã chết?
Đường Toàn thở dài nói:
– Cứ theo quẻ mà đoán thì lệnh ái...
Khương Sĩ Ẩn nóng tính quá đưa tay ra nắm lấy Đường Toàn.
– Tiểu nữ chết rồi hay sao?
Trong lúc nóng nảy, lão ra tay mạnh quá, Đường Toàn đau điếng người, sắc mặt lợt lạt, nhưng trước mặt quần hào, ông nghiến răng chịu đựng chứ không kêu lên.
Âu Dương Thống chau mày quát lên:
– Khương đại hiệp! Đường tiên sinh không biết võ công, đại hiệp nắm chặt như vậy thì làm sao tiên sinh chịu nổi? Đại hiệp phải buông tay ra rồi sẽ nói chuyện.
Khương Sĩ Ẩn vừa nghe tiếng quát, chợt tỉnh lại, vội buông tay ra nói:
– Xin tiên sinh tha thứ cho, tai hạ quá nóng, cử động bất thường.
Đường Toàn cười nói:
– Đó là vì Khương đại hiệp tha thiết thương con, có chi đáng trách.
Khương Sĩ Ẩn buồn rầu nói:
– Tiểu nữ gặp hung hiểm thế nào?
Đường Toàn đáp:
– Xin Khương đại hiệp tha thứ cho tại hạ nói thẳng. Quẻ này mười phần hung hiểm, nhưng trong chỗ nguy hiểm có ẩn hiện một đường sinh cơ. Bình sinh tại hạ chưa gặp quẻ này bao giờ, không thể một lúc mà đoán ngay được, nên phải ngẫm nghĩ hồi lâu không nói.
Khương Sĩ Ẩn thốt nhiên ra nước mắt nói:
– Như vậy thì tiểu nữ dữ nhiều lành ít rồi.
Đường Toàn khẽ nói:
– Diệu ở chỗ bốn mặt đều nguy hiểm lại ẩn hiện một đường sống. Cứ theo quẻ mà đoán thì lệnh ái hãy còn sống ở nhân gian, có điều còn phải trải qua mấy phen nguy hiểm...
Khương Sĩ Ẩn thẫn thờ nói:
– Tiên sinh chẳng nên tìm lời an ủi lão phụ..
Đường Toàn đột nhiên vỗ bàn nói:
– Khương đại hiệp hãy khoan tâm. Lệnh ái chẳng những còn sống trên thế gian, mà cô chỉ bị kinh hãi chứ không nguy hiểm! Đường Toàn xin đem tính mạng ra để bảo đảm. Nếu lệnh ái chết rồi thì đại hiệp cứ Đường mỗ mà đòi.
Khương Sĩ Ẩn mắt lóe hào quang nói:
– Sinh tử là việc trọng đại, sao tiên sinh lại buột miệng nói đùa?
Đường Toàn nói:
– Đại hiệp cứ yên tâm, Đường mỗ không nói giỡn bao giờ.
Khương Sĩ Ẩn cảm thấy tinh thần phấn chấn hỏi:
– Tiên sinh nói thật đấy chứ?
Đường Toàn đáp:
– Khi nào tại hạ dám nói đùa với đại hiệp.
Khương Sĩ Ẩn nói:
Nếu tiểu nữ không sống trên nhân thế thì Đường tiên sinh đừng trách lão phu vô tình.
Âu Dương Thống biết Khương Sĩ Ẩn nói sao làm vậy liền xen vào:
– Có ai lại đem chuyện bói toán đánh cuộc bao giờ?
Khương Sĩ Ẩn ngoảnh lại nhìn Âu Dương Thống hỏi:
– Phải chăng Bang chúa lo thay cho Đường tiên sinh?
Âu Dương Thống chau mày đáp:
– Khương đại hiệp đây quá lời, không phải tiểu đệ có ý che chở cho Đường tiên sinh, nhưng bói toán là việc huyền bí cũng đem ra đánh đố thì không phải đường.
Khương Sĩ Ẩn cười lạt nói:
– Tính mệnh Đường tiên sinh là một mạng người, còn tính mạng tiểu nữ không phải là mạng người hay sao?
Lão giận quá mắt long lên, mặt đầy sát khí, nói chày nói cối.
Âu Dương Thống chỉ sợ Đường Toàn thua cuộc tất Khương Sĩ Ẩn sẽ không chịu bỏ qua. Ông thành tâm muốn ngăn trở cuộc đánh đố liền nói:
– Khương đại hiệp đã biết Đường Toàn là người Cùng Gia Bang thì trước khi đánh cuộc cũng nên thương lượng với tại hạ mới phải.
Khương Sĩ Ẩn thoạt nghe cảm thấy rùng mình, nhưng rồi lão cả giận quát lên:
– Tiểu nữ còn sống chẳng nói làm chi, nếu y chết rồi thì ta phải tìm Đường Toàn đòi mạng.
Nói xong sùng sục đi ra cửa.
Âu Dương Thống tránh ra nhường lối nói:
– Khương đại hiệp nói vậy thì tới khi đó đấu tay đôi với Âu Dương Thống này cũng được.
Khương Sĩ Ẩn gằn giọng nói:
– Thêm một người nữa thường mạng cho tiểu nữ cũng không phải là nhiều!
Nói xong đi ngay.
Võ tướng Quan Tam Thắng cùng Phí Công Lượng thấy Khương Sĩ Ẩn không biết điều thì lửa giận bốc lên, hai mắt đỏ hoe những muốn ra tay.
Âu Dương Thống nhìn sau lưng Khương Sĩ Ẩn cười lạt nói:
– Thật là con người cuồng ngạo!
Đường Toàn đột nhiên chạy theo gọi:
– Khương đại hiệp hãy dừng bước!
Âu Dương Thống muốn ngăn trở, nhưng đột nhiên lại rụt tay vế.
Khương Sĩ Ẩn dừng bước quay lại hỏi:
– Tiên sinh còn nói chi nữa Đường Toàn cười nói:
– Lệnh ái mà không còn sống trên thế gian, Khương đại hiệp sẽ đến lấy đầu tại hạ để rửa hận vì đã bị tại hạ lừa gạt...
Khương Sĩ Ẩn nói:
– Phải rồi!
Đường Toàn nói:
– Nếu lệnh ái còn sống thì sao?
Khương Sĩ Ẩn rùng mình đáp:
– Tại hạ sê dắt tiểu nữ đến đây để Đường tiên sinh sai bảo. Tiên sinh ra lệnh gì dù có phải nhảy vào lửa, tại hạ cũng không dám chối từ.
Đường Toàn cười nói:
– Hay lắm? Xin cứ nhất định như thế. Trong hạn mười ngày, Đường mỗ sẽ thăm dò được tin tức lệnh ái.
Khương Sĩ Ẩn thộn mặt ra từ từ trở lại.
Âu Dương Thống trong dạ băn khoăn lẩm bẩm:
“Ta đang vì ngươi tìm cách ngăn trở cho khỏi phiền lụy, thì ngươi lại tự châm lửa đốt mình”.
Nghĩ vậy ông nghiêm sắc mặt nói:
– Võ công của Khương đại hiệp cao biết đến đâu mà nói, vậy mà đại hiệp còn chưa tìm ra ái nữ thất lạc đi đâu. Sao tiên sinh lại nhận lấy trọng trách đó.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Bang chúa cứ yên lòng. Tại hạ sẽ có kế tìm được Khương cô nương.
Khương Sĩ Ẩn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Đường Toàn nói:
– Lão phu xin chờ trong mười ngày.
Đường Toàn nói:
– Trong mười ngày nhất định Đường mỗ sẽ điều tra được tin tức lệnh ái, xin lão tiền bối cứ yên tâm.
Âu Dương Thống tuy trong lòng ngờ vực, song vẫn biết Đường Toàn bao giờ cũng nắm chắc phần thắng mới làm, chứ không liều. Ông thấy Đường Toàn nói như đanh đóng cột, nên không nói gì nữa.
Đường Toàn khẽ thở dài nói:
– Bình sinh Đường mỗ đã nói câu gì là phải thực hiện cho bằng được. Hạn mười ngày bắt đầu tính từ hôm nay. Tùy ý lão tiền bối ở lại đây chờ hoặc đi đâu rồi đến đúng ngày sẽ trở lại cũng được.
Khương Sĩ Ẩn chưa hết hoài nghi nói:
– Lão phu xin ở lại đây mười ngày và tiên sinh nên nhớ cho rằng bình sinh lão phu không nói đùa bao giờ.
Đường Toàn cười nói:
– Trên khốn giang hổ hiện nay, dễ mấy ai dám nói đùa với Khương đại hiệp...
Đoạn ông quay ra bảo gã mặc áo sắc tro đứng chờ ngoài cửa thu dọn một gian phòng yên tĩnh cho Khương Sĩ Ẩn.
Gã mặc áo sắc tro vâng lời, khoanh tay nói với Khương Sĩ Ẩn:
– Xin mời Khương đại hiệp đi theo thuộc hạ.
Con người kiêu ngạo như Khương Sĩ Ẩn, dường như mất hết tự chủ, từ từ đứng lên đi theo sau đại hán mặc áo sắc tro.
Âu Dương Thống thấy Khương Sĩ Ẩn đi rồi, khẽ thở dài nói với Đường Toàn:
– Một mình tiên sinh có quan hệ đến sự an nguy của Cùng Gia Bang, trách nhiệm trọng đại biết là chừng nào, sao tiên sinh mạo hiểm quá như vậy? Huống chi Khương Sĩ Ẩn là một nhân vật mà võ lâm ai cũng kiêng kị, không mấy ai dây vào với lão. Vạn nhất là trong hạn mười ngày, không tìm được Khương cô nương thì làm thế nào?
Đường Toàn tủm tỉm cười hỏi:
– Võ công Khương Sĩ Ẩn thế nào?
Âu Dương Thống đáp:
– Lão không kém gì hai vị Lung, Á ở Cùng Gia Bang ta.
Đường Toàn nói:
– Một nhân tài như vậy, nếu để Cổn Long Vương thu phục mất thì Cùng Gia Bang ta há chẳng thêm một tay cường địch.
Ngừng một lát lại nói tiếp:
– Nấy ta thu phục được lão thì Cổn Long Vương lại bị thêm một tay cao thủ nữa chống đối.
Phí Công Lượng nói:
– Lão ta có tiếng kiêu ngạo chẳng ai là không biết e rằng khó lòng cai quản được.
Đường Toàn nói:
– Nếu trong hạn mười ngày mình tìm được con gái cho lão thì sao?
Phí Công Lượng nói:
– Tại hạ e rằng việc đó rất khó.
Đường Toàn cười nói:
– Thế thì may cho mình, lão đang bị đau khổ vì mất con gái, nếu lão cứ chạy lăng nhăng tất bị Cổn Long Vương thu dụng mất.
Âu Dương Thống nói:
– Lời tiên sinh tuy rất đúng lý, nhưng phải lấy tính mệnh làm cốt, đã đem tính mạng ra đánh cuộc với lão nếu không đúng thì khó lòng vãn hồi được. Hỡi ôi!
Cuộc sinh tử của tiên sinh chẳng những quan hệ cho tiền đồ Cùng Gia Bang, cứ theo tình thế hiện nay mà nói thì kiếp vận các phái võ lâm đểu trông vào mình tiên sinh cả.
Đường Toàn xá dài nói:
– Bang chúa đối với thuộc hạ đã có ơn cứu mạng, lại có tình tri ngộ, dù Đường Toàn nay muôn thác cũng không đủ báo đến, há dám ngại mình mỏi mệt tâm trí mà chẳng dốc lòng. Nếu để Khương Sĩ Ẩn bị Cổn Long Vương thu mất thì hậu quả đáng sợ vô cùng!
Âu Dương Thống nói:
– Dụng ý của tiên sinh rất hay, song vô cùng mạo hiểm!
Đường Toàn cười nói:
– Khi thuộc hạ theo thầy học nghề, đã từng học Tiên thiên dịch số là một khoa bói toán rất kỳ diệu. Từ khi học được rồi, chưa dùng bao giờ. Nay vì việc ái nữ của Khương Sĩ Ẩn, thuộc hạ thử thí nghiệm xem.
Thiết Mộc đại sư ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng lẽ trên thế gian quả có thuật bói toán đoán để biết những việc quá khứ vị lai nữa ư?
Đường Toàn cười nói:
– Việc bói toán bao la rất rộng, tại hạ tuy được ân sư truyền dạy, song vì tài trí có hạn, chưa biết được đến chỗ kỳ diệu.
Âu Dương Thống lại thở dài nói:
– Tại hạ mong rằng tiên sinh sẽ thành công để được mừng cho tiên sinh.
Đường Toàn cười nói:
– Đa tạ Bang chúa.
Ngừng một lát ông nói tiếp:
– Chư vị vừa chiến đấu với cường địch, chắc là mỏi mệt, xin đi nghỉ ngơi một chút.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Đa tạ tiên sinh nhọc lòng hạ cố.
Đường Toàn đáp:
– Đại sư quá lời.
Đoạn sải bước ra ngoài.
Thiết Mộc đại sư nhìn sau lưng Đường Toàn ra chiều thương hại cho con người yếu ớt, bất giác thở dài, nhìn Âu Dương Thống nói:
– Đường tiên sinh mỏi mệt quá rồi! Cần được nghỉ ngơi một thời gian.
Âu Dương Thống nói:
– Hỡi ôi! Việc gì y cũng tự quyết định lấy, hay thân hành điều tra, suốt ngày lao tâm, thân thể mỗi ngày một suy yếu. Tại hạ đã bao lần khuyên giải, song y là người cẩn thận, tài trí tuyệt luân, bất luận việc lớn hay việc nhỏ, ai cũng đến xin ý giải quyết.
Phí Công Lượng nói:
– Đường Toàn là một tay tài hoa tuyệt thế vô song. Bang chúa đã dùng tài y, thuộc hạ mong rằng Bang chúa liệu bài khuyên giải được y.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp