Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 109: Tưởng rằng đắc sách lại bị thua cơ


Chương trước Chương tiếp

Thượng Quan Kỳ lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tay cầm thanh kim đao nhảy xổ lại quát lớn:

– Câm miệng ngay! Mi là một đứa lừa thầy phản bạn, là một giống súc sinh, tội ác chồng chất cao như núi, mi lại đây cùng ta đấu ba trăm hiệp đã!

Cổn Long Vương cười lạt nói:

– Đúng rồi! Bao nhiêu tội ác trong thiên hạ ta làm được hết, mi có giỏi thì lấy một chọi với ta.

Thượng Quan Kỳ vung kim đao vừa chém tới vừa xông lại..... Cổn Long Vương cười lạt nói:

– Đứng yêng Mi chỉ tiến thêm bước nữa là ta giết mẹ con chúng ngaỵ

Thượng Quan Kỳ thộn mặt ra dừng chân lạị Chàng ngoảnh đầu nhìn sư phụ thấy người toàn thân run lên, nước mắt lã chã tuôn rơi thì không khỏi ngậm ngùi thở dài, thu kim đao lại từ từ lui về đứng bên sư phụ. Vân Cửu Long từ lúc thấy Cổn Long Vương xuất hiện, ông ngoảnh mặt đi không nhìn đối diện lão, sợ lão nhận ra.

Cổn Long Vương hắng giọng nói tiếp:

– Tiểu đệ cùng đại ca đã hai mươi năm trời chưa gặp nhau, võ công chúng ta ai cao ai thấp chưa thể biết được...

Lão già tóc bạc nói:

– Kiếp này mi đừng hòng thắng nổi ta nữa.

Cổn Long Vương cười ha hả nói:

– Về phương diện đấu lực thì anh em mình có hơn kém nhau cũng chẳng bao nhiêu, nhưng về phương diện đấu trí thì đại ca còn kém tiểu đệ hẳn một bậc.

Thượng Quan Kỳ cười lại nói xen vào:

– Mi là người vô tình nghĩa, lòng lang dạ thú, thủ đoạn điêu ngoạ Làm việc chỉ mong cho đạt mục đích mà không kể gì đến cách hành động đê hèn bỉ ổi, có chi là vẻ vang mà dám khoe khoang lỗ miệng.

Cổn Long Vương lạnh lùng nói:

– Mi là một đứa sinh sau đẻ muộn, không được nói leo!

Thượng Quan Kỳ điên tiết lên, hậm hực không thể xông vào cùng lão quyết một trận tử chiến, vì chàng thấy sư mẫu cùng sư muội bị trói trên xe mà bọn thiết giáp kỵ sĩ tuốt gươm trần sẵn sàng chờ đợị Cổn Long Vương chỉ truyền lệnh một tiếng là cả hai người lập tức bị chúng đâm chết. Chàng thấy sư phụ tuy miệng không nói gì nhưng coi vẻ mặt chan chứa tình yêu thương vợ con, nếu chàng không nén nổi cơn phẫn uất xông vào đánh Cổn Long Vương thì lập tức sư mẫu cùng sư muội phải mạng vong, mà chàng sẽ bị ân hận suốt đời nên bao nhiêu lửa giận chàng đành dẹp xuống.

Bỗng nghe Cổn Long Vương buông tiếng cười rồi nói:

– Tình thế hiện nay dù cho cả chín môn phái lớn liên hiệp nhau lại để chống đối tiểu đệ, tiểu đệ cũng chẳng thèm để vào lòng. ấy thế mà đại ca lại sinh sự với tiểu đệ thì lại khác nhau hẳn...

Dứt lời gã lại nói tiếp:

– Hiện giờ chỉ có hai đường, đại ca chọn lấy một.

Lão già tóc bạc run lên bần bật, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, cất tiếng hỏi:

– Hai đường đó là những gì?

Cổn Long Vương nói:

– Điếu thứ nhất là anh em ta tuyệt tình nhân nghĩa, tiểu đệ giết đại tẩu cùng đứa con gái sắc nước hương trời của đại ca đi, rồi anh em mình trông cậy vào bản lãnh để quyết sống máị

Lão già tóc bạc ngoảnh nhìn hiền thê cùng ái nữ trên xe hỏi:

– Còn điều thứ haỉ

Cổn Long Vương nói:

– Điều này dĩ nhiên êm dịu hơn. Tiểu đệ trả lại đại tẩu cùng diệt nữ cho đại ca đem đị

Lão già tóc bạc hai mắt lại ra tia sáng kỳ dị hỏi:

– Có thật thế không?

Cổn Long Vương cười lạt nói:

– Dĩ nhiên là tiểu đệ nói thật, nhưng chỉ cần có điều kiện.

Lão già giục:

– Ngươi cứ nói đi!

Cổn Long Vương lạnh lùng nguýt Thượng Quan Kỳ nói:

– Xin đại ca phế bỏ võ công, ra khỏi chốn giang hồ thị phi này, đưa đại tẩu cùng điệt nữ đến một nơi tịch mịch hoang vu, tiêu dao ngày tháng trong những năm tàn một cách nhàn hạ vui vẻ.

Lão nhìn chằm chặp Thượng Quan Kỳ hỏi:

– Phải chăng đại ca đã truyền võ công cho gã nàỷ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Phải thì đã sao! Quân tiểu nhân mặt người dạ thú kia! Gia sư không nhìn nhận anh em với mi nữạ

Cổn Long Vương nói:

– Nếu gã là đồ đệ của đại ca thì biểu gã uống thuốc Vong Ngã Thần Hoàn của tiểu đệ, suốt đời gã phải phò tá tiểu đệ, như thế khỏi uổng mất công lao đại ca đã truyền thụ cho gã có bản lĩnh hơn ngườị

Thượng Quan Kỳ nghe lão nói mà tâm thần chấn động, nghĩ thầm:

“Kế ấy thật độc!” Lão già tóc bạc từ từ nhắm mắt không nói gì nữạ

Cổn Long Vương nói tiếp:

– Tiểu đệ đã biết rồị Trong lúc thảng thốt đại ca khó mà quyết định ngay được. Song không hề chi đại ca cứ việc suy nghĩ thong thả, tiểu đệ ngồi đây chờ đại cạ

Nói xong lão từ từ đưa mắt nhìn bọn vệ sĩ áo đen đang sắp hàng tề chỉnh ngồi trên mặt đất.

Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:

“Nếu hai bên cứ giằng co mãi thế này thì biết bao giờ cho xong việc”. Chàng liền dùng thuật “Truyền âm Nhập Mật” nói:

– Sư phụ để cho đệ tử cùng hắn giao đấu, rồi sư phụ nghĩ cách đoạt lại sư mẫu cùng sư muộị

Lão già tóc bạc vẫn nhắm mắt, tuy không nói gì nhưng chỉ lắc đầụ

Bỗng thấy Cổn Long Vương cười lạt nói:

– Thượng Quan Kỳ! Suốt đời lệnh sư không có bị điều gì ràng buộc. Người chỉ có mối tình rất sâu xa, đằm thắm với bà vợ già cùng cô con gái nhỏ. Nếu ngươi chịu uống thuốc Vong Ngã Thần Hoàn của ta là cứu được hai mạng người đó.

Thượng Quan Kỳ rảo bước bước tiến ra, tay cầm ngang lưỡi kim đao hỏi:

– Nếu ta uống độc hoàn của mi là mi chịu buông tha sư mẫu cùng sư muội ta phải không?

Cổn Long Vương đáp:

– Đúng thế Ngươi cầm lấy thuốc đây!

Lão vừa nói vừa cầm viên thuốc đưa cho Thượng Quan Kỳ.

Thượng Quan Kỳ đón lấy viên thuốc nói:

– Nếu ta uống thuốc này thì ân sư ta bất tất phải phế bỏ võ công chứ?

Cổn Long Vương nói:

– Thầy có việc chi thì trò phải hết sức phụng sự. Mi vì sư mẫu và sư muội mà uống thuốc độc thì bất luận hậu quả ra sao, mi cũng để tiếng thơm lại ngàn thu cho thế gian truyền tụng.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Mi bất tất phải kích thích. Ta muốn uống là tự khắc ta uống.

Cổn Long Vương giục:

– Hay lắm? Vậy mi uống lẹ đi!

Thượng Quan Kỳ kẹp viên thuốc vào hai đầu ngón tay, thử để vào miệng, rồi lại nhấc ra nói:

– Mi là kẻ vô tín nghĩa ta tin thế nào được, mi phải tha hai người đó ra trước.

Cổn Long Vương cười lạt nói:

– Lão phu không hoài hơi đấu khẩu với mị

Thượng Quan Kỳ trong lòng nóng nảy, âm thầm nghĩ bụng:

“Sư phụ đã chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của lão, còn Vân Cửu Long lại không nói nửa lờị ý của y thế nào khó mà lường được. Một mình ta thì đối phó với Cổn Long Vương sao nổi”?

Lúc chàng đang nghĩ, thốt nhiên có gã áo đen cưỡi ra chạy tới, tay cầm cây cờ vàng thêu con rồng uốn khúc giơ cao lên.

Cổn Long Vương nhìn thấy cây cờ lớn tiếng hỏi ngay:

– Trong Vương phủ đã xảy ra chuyện rồi saỏ

Gã áo đen dường như đã bị trọng thương, hạ thấp tay rồi đánh rớt cờ xuống đất. Người gã cùng ngã chúi về đằng trước.

Thượng Quan Kỳ động lòng nghĩ thầm:

“Đây thật là một cơ hội tốt để cứu ngườị Đáng tiếc là sư phụ và sư huynh chưa có thỏa hiệp trước với nhau”.

Lúc chàng đang nghĩ, chợt thấy tiếng Vân Cửu Long văng vẳng bên tai:

– Sư đệ hãy lên xe ngựa để ngăn chận đám thiết giáp kỵ sĩ, mau lên! Mau lên!

Người áo đen nằm phục trên lưng ngựa dường như không dừng ngựa lại được, nó cứ xông thẳng vào trước Cổn Long Vương.

Cổn Long Vương có cảm giác cực mau lẹ. Lão thấy con ngựa xông thẳng vào, biết ngay là có điều kỳ lạ, giơ tay phải ra vỗ vào người gã áo đen.

Gã áo đen bất thình lình ngẩng lên rồi nhanh như tên bắn nhảy sang chiếc xe ngựạ Cổn Long Vương lại phóng chưởng ra đánh con ngựạ

Con ngựa hí lên một tiếng bi thảm, té lăn xuống đất. Gã áo đen động tác cực kỳ mau lẹ, người gã vừa đặt chân xuống xe, hai tay đã rút đôi thiết trượng rạ

Tiếng sắt tiếng vàng chạm nhau loảng xoảng. Bao nhiêu thiết mâu chõ vào hai mẹ con người đàn bà đều bị gạt rạ

Thượng Quan Kỳ đã chuẩn bị sẵn, vừa thấy gã áo đen gạt những mũi mâu phóng tới sư mẫu cùng sư muội, chàng gầm lên một tiếng cầm kim đao thủ thế nhảy vọt lên cao chừng hơn hai trượng. Người chàng đang lơ lửng trên không, liền chuyển hướng cho rớt xuống xẹ

Đồng thời với cuộc phát động của Thượng Quan Kỳ, Vân Cửu Long cũng phi thân nhảy chồm lại Cổn Long Vương.

Cổn Long Vương sắp nhảy vọt lên xe để ngăn cản Thượng Quan Kỳ, bỗng thấy một bóng người xông thẳng vào mình. Thân chưa nhảy tới, một luồng kình lực đã xả đến trước.

Nguyên lúc Vân Cửu Long nhảy xổ tới Cổn Long Vương, thì đồng thời ông vận hết nội lực đánh ra một chưởng.

Cổn Long Vương cũng phóng chướng ra để ngăn chưởng lực Vân Cửu Long.

Chưởng lực hai bên chạm nhau, hai người cùng vung lên. Cổn Long Vương không tự chủ được phải lùi lại phía sau một bước.

Vân Cửu Long người còn đang lơ lửng trên không, phải xoay người đi mới hạ mình xuống được. Nhưng chân vừa chấm đất ông lại nhảy lên ngaỵ

Cổn Long Vương vừa cùng Vân đối một chưởng, biết chưởng lực Vân Cửu Long rất hùng hậu thì không khỏi kinh hãi, vì trước nay lão ít gặp tay kình địch như vậỵ

Lão vừa cự địch vừa lớn tiếng quát hỏi:

– Ngươi là aỉ

Vân Cửu Long cười lạt không đáp. Hai chưởng đánh ra theo thế liên hoàn toàn lực tấn công.

Hai tay cao thủ tuyệt thế tranh đấu với nhau đến giở hết tài ba, chưởng phong phát ra vù vù. Chưởng đánh chỉ điểm cực kỳ ác liệt. Thật là một cuộc tranh đấu nguy hiểm ít thấy trong võ lâm.

Lại nói đến người áo đen tay cầm đôi thiết trượng gạt những mũi mâu ở bốn mặt chĩa vào trong xe, bọn thiết giáp kỵ sĩ bốn mặt lập tức mở cuộc xung kích.

Tiếng ngựa thét om sòm lẫn với ánh đao kiếm lấp lóe từ bốn mặt tám phương vây lạị

Gã áo đen phóng chân đá gãy hai cái ghế trẹ Bà già và cô gái đang ngồi trên ghế lăn ngay vào trong xẹ

Gã áo đen múa tít cặp thiết trượng để chống với trường mâu bốn mặt. Bọn thiết giáp kỵ sĩ này đều là những tay dũng sĩ mà Cổn Long Vương đã khổ tâm lựa chọn và đã trải qua bao chiến trận lâu ngàỵ Chúng giục ngựa sấn vào bao vây chiếc xe, vung trường mâu đánh tới tấp rất là ghê gớm. Gã áo đen giật được mấy cây mâu của địch, thế là trong tay đã có khí giới để ứng chiến.

Gã áo đen bị đánh vẹt qua đang lúc nguy nan thì Thượng Quan Kỳ cắp đao từ trên không nhảy xuống mui xẹ

Thượng Quan Kỳ vung lưỡi kim đao ra chiêu Pháp Luân Cửu Chuyền. Đao chạm mâu loảng xoảng, mũi mâu đứt rớt xuống đất lả tả.

Gã áo đen chân tay cử động thong thả lại, bật lên tiếng cười, mở tấm khăn bịt mặt ra nói:

– Kỳ nhi! Võ công ngươi đã đến bực này kia à?

Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ lại vội la lên:

– Sư phụ?

Nguyên người áo đen đó chính là sư phụ Thượng Quan Kỳ tên gọi Diệp Nhất Bình.

Diệp Nhất Bình vội nói:

– Chỗ này tình thế rất nguy hiểm không cần thi lễ, cự địch mới là khẩn cấp.

Chúng ta không thể để cho sư mẫu sư muội bị thương được.

Thượng Quan Kỳ vừa vung kim đao như chớp nhoáng chặt đứt mấy mũi trường mâu đâm tới vừa hỏi:

– Sư phụ bảo saỏ

Diệp Nhất Bình cười nói:

– Vị thần tiêu lão nhân đó có ơn truyền nghệ cho ta, vậy phu nhân người, con gái người há không phải là sư mẫu, sư muội ta ư?

Thượng Quan Kỳ nghe nói ngẩn người ra, nghĩ thầm:

“Sư phụ cũng thờ Thần Tiêu Lão Nhân làm thầy, thì chúng ta thành ra có một món nợ rất hồ đồ, không biết tính toán thế nào cho minh bạch được”.

Bỗng thấy Diệp Nhất Binh tay cầm cây thiết trượng múa tít để ngăn chặn những mũi trường mâu tứ phía tua tủa đâm vàọ

Thượng Quan Kỳ vội vung kim đao lên trợ chiến.

Tiếng sắt tiếng vàng chạm nhau loảng choảng. Mới trong khoảnh khắc mà đã đen mấy chục trường mâu bị chặt đứt.

Nhưng những cây mâu của bọn thiết giáp ky si dài đến trượng bảy trượng tám, dù có đứt mũi cũng còn dùng được.

Tiếng ngựa hí một lúc một rầm rộ, đất cát mù trờị Bọn kỵ sĩ thiết giáp công kích mỗi lúc một mãnh liệt thêm.

Đúng lúc kịch chiến, đột nhiên tiếng còi trầm trầm nổi lên lọt vào taị

Thượng Quan Kỳ biết rằng Cổn Long Vương rất nhiều ngụy kế. Chàng vừa nghe tiếng còi nổi lên lọt vào tai, lập tức để ý nhìn ra thì thấy bọn áo đen đang ngồi thành hàng dưới đất cũng nhấp nhổm muốn đứng lên. Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm:

“Sư phụ mình dùng tiếng tiêu dể dẫn dụ bọn áo đen này tới đây, nếu không thể kìm chế được bọn chúng thì thật là một mối vạ lớn”.

Bỗng nghe tiếng còi cao vọt lên, bọn áo đen đều đứng phắt dậỵ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Xin sư phụ Ở lại trên xe để bảo vệ cho sư mẫu cùng sư muộị Đệ tử xuống đâm chết mấy tên kỵ sĩ.

Chàng không ngờ Diệp Nhất Bình trả lời, gạt mũi mâu ra rồi nhảy xuống xẹ

Thượng Quan Kỳ múa tít thanh kim đao thành một làn ánh sáng vàng chém luôn hai tên thiết giáp kỵ sĩ. Chàng đảo mắt nhìn thấy Vân Cửu Long đang đánh nhau với Cồn Long Vương vừa nhảy nhót ứng chiến vừa thổi còị

Từ lúc Thượng Quan Kỳ nhảy xuống xe, bọn kỵ sĩ cầm trường mâu tới tấp xông đánh chàng.

Bọn thiết giáp kỵ sĩ này đều mình mặc áo giáp đánh rất hung hăng mà không sợ chết. Thượng Quan Kỳ tuy ỷ vào thanh bảo đao sắc bén giết được mấy tên nhưng không tài nào ngăn nổi làn sóng người xô vào công kích.

Bất thình lình tiếng tiêu nổi lên. Tiếng tiêu vời vợi pha lẫn với tiếng còi lanh lảnh.

Bọn áo đen vừa đứng dậy bị cả tiếng tiêu lẫn tiếng còi chi phối không biết theo bên nàọ Chúng đứng ngẩn người ra không nhúc nhích.

Tiếng tiêu mỗi lúc một cao lên, véo von réo rắt, tiếng còi bị đè xuống dần dần.

Bọn thiết giáp kỵ sĩ dũng mãnh phi thường đang ào ào công kích như làn sóng dạt dào dần dần cũng bị tiếng tiêu cảm nhiễm. Thế công dần dần rã rời rồi sau ngừng hẳn lạị

Trên chiến trường chỉ còn lại Cổn Long Vương cùng Vân Cửu Long đánh nhau quên chết.

Thượng Quan Kỳ đột nhiên vung kim đao lên quát lớn:

– Cổn Long Vương đã gây nên nhiều tội ác. Chúng ta không cần nói lệ luật giang hồ với lão, chỉ cần sớm trừ được lão để bớt cho nhân gian mối hại lớn.

Chàng tung người nhảy lên cầm đao nhằm đâm vào sau lưng Cồn Long Vương.

Cổn Long Vương cầm cự với Vân Cửu Long đã gần trăm chiêu và chỉ ở thế quân bình không hơn không kém, trong lòng lão ngấm ngầm kinh hãị Miệng lão huýt còi, hy vọng gọi được bọn áo đen xung quanh đến trợ chiến. Không ngờ tiếng tiêu của lão già tóc bạc đã cản trở chúng, mà cả đến đám thiết giáp kỵ sĩ đi theọ

lão cũng bị tiếng tiêu cảm nhiễm luôn, chí phấn đấu dần dần rời rạc.

Nguyên lúc Cổn Long Vương chiêu tập bọn thuộc hạ, rất sợ chúng phản nghịch, nên dùng thuốc kềm chế với mục đích để chúng liều chết cho mình. Nhưng bọn này phần nhiều là những nhân vật đã thành danh trong võ lâm và không thiếu chi người có tư cách quật cường. Họ biết rằng đã uống phải thứ thuốc kịch độc, đến kỳ sẽ phát ra, nhưng họ chẳng coi ra cái chết vào đâu vẫn cố ý kết bạn để chống đối lại Cổn Long Vương, hoặc trốn đi mọt phương trời xa tắp để chờ ngày chất độc phát ra mà chết.

Cổn Long Vương vì việc này mà phải điên đầu, khổ tâm nghiên cứu, chế ra một thứ thuốc mê loạn thần trí. Khi người nào đã uống thì những khiếu linh mẫn bị bế tắc và tâm trí thành ra ngơ ngẩn.

Phương pháp này tuy có lợi cho Cổn Long Vương là không còn ai bội phản được nữa, nhưng bọn họ chỉ như thiên lôi, chỉ đâu đánh đấỵ Tâm trí họ đã bị dược vật kìm chế biến thành si ngốc thì việc chỉ huy chúng rất là vất vả.

Cổn Long Vương là tay tài trí tuyệt luân, lão lại nghĩ ra biện pháp khác giản dị là huýt sáo để kìm chế họ và để họ hy sinh cho mình.

Nhưng việc đời hễ có lợi là tất có hạị Thuốc mê thần làm cho mất hết linh trí thì đồng thời cũng làm cho suy giảm võ công dần dần.

Thần Tiêu lão nhân sau khi từ biệt Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu cứu được một tay bản lãnh phi thường là Vân Cửu Long. Lão trị thương thế cho Vân rồi cùng Vân đến Cổn Long Vương phủ đề ngấm ngầm giám sát hành động của Cổn Long Vương, cũng là tìm cách khiến cho bọn thuộc hạ phản lại ỵ Lão Thần Tiêu phát giác ra những phương pháp mà Cổn Long Vương đã áp dụng để kềm chế thuộc hạ, liền tận tâm nghiên cứu những thanh âm của con người ghê gớm đó rồi phổ âm vào tiếng tiêụ Vì thế lão có thể dùng tiếng tiêu để chi phối hành động của bọn thuộc hạ Cổn Long Vương.

Nhắc lại Thượng Quan Kỳ xông vào vòng chiến, liên hiệp với Vân Cửu Long để đánh Cổn Long Vương.

Lập tức Cổn Long Vương lâm vào tình thế nguy bách đến nơi, chân tay luống cuống.

Nên biết Vân Cửu Long nguyên đã là một tay lãnh tụ có danh tiếng trên đám giang hồ, ngang với Cổn Long Vương cùng Âu Dương Thống. Gần đây Vân lại được Thần Tiêu lão nhân truyền thụ tuyệt kỹ cho, nên võ công Vân tiến bộ rất nhiềụ Vân Cửu Long sẵn mối hận thấu xương với Cổn Long Vương nên ra tay cực kỳ biếm độc. Thêm vào đó, lại có Thượng Quan Kỳ đến trợ chiến. Dù Cổn Long Vương có kiêu hùng đến đâu chăng nữa cũng không thể chống nổi hai tay trác tuyệt tấn công như vũ bãọ

Lúc này bọn thiết giáp kỵ sĩ đã hoàn toàn dừng taỵ Diệp Nhất Bình ung dung cứu hai mẹ của phu nhân ra khỏi trùng vi đưa lại bên Thần Tiêu lão nhân nói:

– Nhờ oai thần của sư phụ, sư mẫu và sư muội không hề mảy may bị thương.

Thần Tiêu lão nhân từ từ quay lại nhìn vợ con, buồn rầu thở dài nói:

– Chúng bị trúng độc rất nặng, chẳng hiểu còn chữa được nữa hay không?

Diệp Nhất Bình nói:

– Người lành tất có trời che chở, chắc là cứu được.

Lão Thần Tiêu tủm tỉm cười rồi lại giơ tay lên thổi tiêụ

Bọn thiết giáp kỵ sĩ của Cổn Long Vương đã hoàn bị tiếng tiêu kềm chế, dừng tay rồị

Giữa cánh đồng rộng bát ngát có vô số người nhưng chỉ còn lại Cổn Long Vương chiến đấu với Vân Cửu Long và Thượng Quan Kỳ mà thôị

Cổn Long Vương tuy là tay võ công giỏi nhất thiên hạ, nhưng mấy năm gần đây, y tửu sắc quá độ có ảnh hưởng đến võ công, bây giờ y bị Vân Cửu Long cùng Thượng Quan Kỳ hai người hợp lực đánh rát quá, dần dần không chống cự nổị Y đâm ra hoang mang. Trong lúc hoảng hốt, y bị Vân Cửu Long đánh trúng một chưởng vào bả vaị Thượng Quan Kỳ cũng ra chiêu Nộ Ba Hoành Thủ chém tạt ngang.

Cổn Long Vương cúi đầu xuống tránh khỏi thế đao nhưng tấm khăn xanh bịt lấy mớ tóc hoa râm bị lưỡi đao của Thượng Quan Kỳ hớt rơi xông đất chỉ còn sai nửa tấc là nửa cái đầu Cổn Long Vương bị hớt đị Cổn Long Vương thấy mình khác nào con cá mắc lưới nếu không trốn chạy thì e rằng không còn có cơ hội nào khác nữạ Y cố nhịn đau phóng ra một chưởng bức bách Vân Cửu Long lùi lại hai bước rồi mượn dà xoay mình nhảy ra ngoài vòng chiến.

Thượng Quan Kỳ cả giận quát lên:

– Mi toan trốn chạy Mi gây nên tội ác đã nhiều, hôm nay là ngày đền tộị

Chàng vừa quát vừa nhảy xổ lại, vung da chém tới Cổn Long Vương rung cổ tay một cái, bỗng nổ bùng một tiếng rồi một làn khói xanh tỏa rạ

Thượng Quan Kỳ chẳng hiểu làn khói này có độc không, không dám xô lại gần, vận động kình lực đề khí lướt tránh chiều khói ra xa ngoài hai trượng. Đến lúc khói tan thì Cổn Long Vương đã mất hút.

Vân Cửu Long kinh nghiệm nhiều hơn, đảo mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Cổn Long Vương đã đứng thẳng người lên chạy về phía chính Nam.

Thượng Quan Kỳ vung thanh kim đao lên nói:

– Vân sư huynh! Đuổi theo y!

Vân Cửu Long gật đầu rồi hai người cùng rượt theo Cổn Long Vương.

Bỗng nghe lão Thần Tiêu lớn tiếng gọi:

– Quân giặc dã đến bước đường cùng, chớ nên đuổi theo, chạy về cho mau!

Thượng Quan Kỳ, Vân Cửu Long đồng thời đè chân khí xuống dừng bước lạị

Lão Thần Tiêu khẽ thở dài nói:

– Con cuốn chiếu có trăm chân, nên chết không cứng đơ, huống chi Cổn Long Vương mới bị đại bại có lần đầụ Y còn tiềm lực vô cùng tận, nếu các người đuổi theo trúng kế mai phục của y, thì cuộc thắng này không thể bù lại sự thất bạị

Vân Cửu Long nói:

Lời sư phụ giáo huấn thật là đích đáng, đối với kẻ thù hung cực ác, mình không nên khinh xuất.

Lão Thần Tiêu nhìn vợ con nói:

– Mẹ con nàng còn sống được trên thế gian thì thật là một việc ta không thể ngờ tớị Mưu sâu của Cổn Long Vương quả nhiên còn hơn ta nhiềụ Ta đành thay đổi kế hoạch cứu mẹ con nàng dã.

Vân Cửu Long trong lòng rung động nghĩ thầm:

– Cổn Long Vương tung hoành thiên hạ mấy chục năm nay, hào khí ngất trời, lông cánh đầy đủ. Bọn thủ hạ liều mình vì y kể có hàng ngàn, Đông, Tây, Nam, Bắc bốn đại hầu tước đều là những tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm. Hiện giờ những nhân vật có thể chế phục được bọn họ, thực chẳng có mấỵ Nếu sư phụ bỏ đi thì đại sự hỏng hết”.

Tuy trong lòng Vân chấn động dị thường nhưng không dám can ngăn sự việc sư phụ đem sư mẫu cùng sư muội đi cửa chùạ Ông đành lặng thinh không dám nói gì.

Diệp Nhất Bình thấy Vân Cửu Long lặng lẽ cũng không dám lên tiếng.

Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói:

– Sư phụ nghĩ cách chữa thương thế cho sư mẫu, sư muội là phảị Nhưng hiện giờ chỉ có tiếng tiêu của sư phụ mới kềm chế được bọn thuộc hạ Cổn Long Vương. Sư phụ đi rồi, bỏ lại bàn cờ đương đánh dở thì ai là người thay thế để kết liễu cuộc cờ nàỵ

Lão thần Tiêu đáp:

– Ngươi cùng Vân trang chúa và Diệp đại hiệp.

Vân Cửu Long cùng Diệp Nhất Bình đều mang ơn cứu mạng của lão, lại nghĩ đến anh lão truyền dạy tuyệt kỹ đã bái lão làm thầy, nhưng lão vẫn không thừa nhận và cũng không cự tuyệt.

Vân Cửu Long cùng Diệp Nhất Bình kêu lão bằng sư phụ. Nhưng lão lại gọi hai người là Vân trang chúa và Diệp đại hiệp.

Thượng Quan Kỳ chau mày lẩm bẩm:

“Những kiểu xưng hô này mới thật kỳ cục. Một người kêu bằng đại sư phụ, một người lại xưng lô trang chúa, đại hiệp.

Hỡi ôi! Cái lối hồ đồ này biết tính sao đây”?

Vân Cửu Long khẽ thở dài nói:

– Sư phụ! Đệ tử có mấy lời kể ra không đáng nói, nhưng cứ để ấp úng trong cổ họng cũng không chịu được.

Lão Thần Tiêu hỏi:

– Điều gì?

Vân Cửu Long nói:

– Cổn Long Vương tuy bản lĩnh cao cường, nhưng đệ tử được ân sư truyền thụ võ công đã có thể cùng y kháng cự. Chỉ còn sợ bọn thuộc hạ y uống phải thuốc mê, nên thần trí mất hết linh mẫn. Chúng liều mình cho y chẳng kể gì đến sống chết. Đệ tử không có cách nào đối phó được mà Cùng Gia Bang có dốc toàn lực cũng không kháng cự nổị

Vân Cửu Long thở dài nói tiếp:

– Hiện giờ Cổn Long Vương bị thua luôn mấy trận, lại càng hung dữ. Nay lại thế nào y cũng huy động toàn lực để tàn sát võ lâm. Thời gian cấp bách lắm rồi, dù bọn đệ tử có hội họp với bang chúa Cùng Gia Bang mời phái Thiếu Lâm cùng các phái lớn tương trợ, thì trận ác chiến này sẽ khốc liệt đến chừng nàỏ Trong mười người phải chết đến bảy tám. Sư phụ vốn lòng từ bi, lẽ đâu chẳng tìm cách giải trừ biến nạn cho võ lâm.

Lão Thần Tiêu hai mắt phóng hào quang như điện, đảo nhìn bọn Vân Cửu Long hỏi:

– Các vị hẳn đã biết ta đã phải khổ tâm nghiên cứu những môn tuyệt kỹ để truyền thụ cho các vị là có dụng ý gì?

Vân Cửu Long, Thượng Quan Kỳ đồng thanh đáp:

– Đệ tử thật chưa biết.

Lão Thần Tiêu nói:

– Kể về võ công hoặc giả ta có hơn Cổn Long Vương, song cặp giò đã bị tàn phế, hành động khó khăn thực không có cách nào động thủ với y được. Ta hy vọng ở các vị thay ta kháng cự Cổn Long Vương nên mới truyền dụ võ công cho các vị.

Vì thời gian cấp bách quá không cho phép ta tìm kiếm một gã đệ tử thừa kế. Các vị đều có căn bản võ công, chỉ cần ta truyền chiêu thuật cho là đủ. Hơn nữa các vị đã tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm. Về oai danh trên chốn giang hồ các vị còn hơn ta nhiềụ

Vân Cửu Long nói:

– Những cái hư danh đó chẳng ích gì. Về thực lực đệ tử bì với sư phụ thế nào được.

Lão Thần Tiêu thở dài nói:

– Cổn Long Vương chưa động thủ với ta bao giờ mà lòng y vẫn nơm nớp sợ tạ Nhưng nếu y giao đấu với ta thật sự, y tất không sợ nữạ

Lão Thần Tiêu lại đảo mắt nhìn Vân Cửu Long đến Thượng Quan Kỳ qua Diệp Nhất Bình rồi nói:

– Bây giờ ta chia ra truyền thụ cho các ngươi mỗi người một môn cho lẹ.

Vân Cửu Long, Diệp Nhất Bình đồng thanh nói:

– Ân thâm nghĩa này, bọn đệ tử biết lấy chi báo đáp?

Lão Thần Tiêu quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ nói:

– Kỳ nhi! Ngươi thông tuệ khác thường lại hiểu âm thuật. Vậy ta truyền thụ tiếng tiêu đồng cho ngươị

Thượng Quan Kỳ nói:

– Đệ tử không hiểu khúc điệụ

Lão Thần Tiêu nói:

– Ta dạy ngươi cách hàng phục bọn thuộc hạ Cổn Long Vương, bất quá chỉ có mấy cung rất giản dị, chỉ một lúc là xong. Còn như muốn thổi cao đến mực xuất thần nhập hóa thì cái đó là việc của người tự luyện lấỵ

Nét mặt sầu khổ của lão thoáng lộ vẻ vui tươi, lão nói:

– Ta xét người thường bị lầm lớn, tỷ như lầm kết giao với Cổn Long Vương để rước lấy cái đau khổ suất đờị Nhưng về võ công cùng âm thuật thì quả ta có một thiên tính đặc biệt. Ta đã nếm qua những ngày khoái lạc của đời người, thú vui cùng vợ con trong cảnh điền viên. Ta cũng trải qua cảnh thê lương tịch mịch sống cuộc đời bi thảm, ẩn cư trong một ngôi chùa cổ chốn hoang sơn, quanh năm bạn với chim rừng dã thú cùng bao nhiêu xác chết của các nhà sự..

Thượng Quan Kỳ toan hỏi lại lão Thần Tiêu, nhưng thấy lão đang cao hứng nên đành im miệng.

Vân Cửu Long nói:

– Tài năng cùng trí tuệ của sư phụ vượt mức người thường. Bọn đệ tử muôn phần không kịp một.

Lão thần Tiêu nói:

– Ta chẳng lấy chuyện sáng chế ra mấy chiêu thuật làm vinh hạnh...

Lão giơ ống tiêu lên nói:

– Ống tiêu này mới chính là điều vẻ vang nhất cho tạ Nó để lại vĩnh viễn trên thế gian những khúc nhạc do ta sáng chế rạ

Ba người thấy lão nói một cách trịnh trọng, bất giác chú ý nhìn thì ống tiêu đồng chỉ ngắn chừng thước haị Coi bề ngoài thì trừ cái ngắn ra nó không có cái chi khác lạ.

Lão thần Tiêu ngừng một lát rồi nói tiếp:

– Ống tiêu này tuy coi không có gì khác lạ, thực ra nó đã làm ta phí bao nhiêu tâm huyết. Trừ cái vỏ ngoài bằng đồng, bên trong còn có chiếc ống đồng nữạ Vì thế ta đặt tên cho nó là Song quân tiêụ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Trước kia sư phụ vẫn ham mê thổi tiêu chứ?

Lão Thần Tiêu đáp:

– Cố nhiên rồi, không thì sao người đời tặng cho ta cái tên là “Thần Tiêu Sinh”!

Lão Thần Tiêu nhìn Thượng Quan Kỳ nói tiếp:

– Ống tiêu này của ta có ba điểm khác thường. Điểm thứ nhất là người không giỏi nội công thì không có cách nào thổi nên tiếng. Điểm thứ hai là đồng thời thổi ra hai thanh âm khác nhaụ Điểm thứ ba là có thể sử dụng làm một thứ binh khí kỳ lạ.

Lão Thần Tiêu cầm ống tiêu nhắc lên nhắc xuống chú ý nhìn Thượng Quan Kỳ nói:

– Bữa nay ta truyền ống tiêu này cho ngươi rồi có thể coi là tâm nguyện ta đã thỏa mãn. Từ đây về sau, trên chốn giang hồ không còn “Thần Tiêu Sinh” nữạ

Vân Cửu Long bồi hồi vội nói:

– Sư phụ!

Thần Tiêu Sinh khoát tay ra hiệu cho Vân Cửu Long ngồi yên rồi nói tiếp:

– Ta chưa tự tử đâu!

Lão nhìn lão thê và nhi nữ nói:

– Ta dẫn chúng đến một nơi ít có vết chân người qua lại để tìm cách giải độc cho chúng đã. Nếu giải được thì vợ chồng cha con còn được hưởng cuộc đời an lạc trong những ngày tàn, mà không chữa được cho chúng thì cũng phải ở liền với chúng không rời nửa bước.

Thượng Quan Kỳ buồn rầu nói:

– Lòng thành của sư phụ có thể lay động trời đất, cảm xúc quỷ thần.

Thần Tiêu Sinh nói:

– Ta hy vọng rằng đêm nay có thể lên đường. Thời giờ cấp bách lắm rồị

Các ngươi mau mau ngồi xuống vận khí điều dưỡng khơi trong tạp niệm, để ta truyền thụ võ công chọ

Vân Cửu Long hỏi:

– Còn bọn áo đen này thì saỏ

Thần Tiêu Sinh đáp:

– Vừa rồi Còn Long Vương đã huýt còi để cho chúng xuất động, ta không chịu, dùng tiếng tiêu phản kích ngay, hy vọng rằng họ phân biệt âm luật tiếng tiêu với tiếng còi của lãọ

Vân Cửu Long cả mừng hỏi:

– Nếu bọn họ tìm ra được âm luật thì sư phụ dùng tiếng tiêu để chỉ huy bọn họ được và như vậy trăm ngàn thuộc hạ Cổn Long Vương sẽ bị bên ta sử dụng phải không?

Thần Tiêu Sinh đáp:

– Đúng thế! Ta có ý định như vậỵ

Lão trầm ngâm một lát rối nói tiếp:

– Nhưng hiện giờ thì chưa nắm vững phần nàọ Vạn nhất mà ta tính lầm, thì cho bọn chúng ra tay đánh lại mình. Chẳng hóa ra khéo quá trình vụng ư? Vậy hãy kiểm duyệt bọn chúng trước cho chắc hơn.

Vân Cửu Long, Diệp Nhất Bình, Thượng Quan Kỳ nhất tế ra tay, chì trong thời gian uống cạn tuần trà, là điểm huyệt xong hết thảy bọn áo đen trên trường đấụ

Thần Tiêu Sinh truyền cho Vân Cửu Long chín chiêu chưởng pháp, lại truyền cho Diệp Nhất Bình năm chiêu đao pháp.

Hai người học được chưởng và đao rồi, lập tức tự rèn luyện lấỵ

Thần Tiêu Sinh đạt nhiên dùng tay thay chân nhảy một cái ra mấy trượng đến dưới một gốc câỵ Đột nhiên lão tung mình nhảy lên ngọn cây, giơ tay ra với Thượng Quan Kỳ nói:

– Kỳ nhi! Lên đây mau!

Thượng Quan Kỳ vâng lời chạy ra nhảy lên câỵ

Thần Tiêu Sinh nói:

– Chúng ta ở trên cây vừa trông được xa hơn lại vừa tĩnh mịch, học thổi tiêu ở đây rất tốt.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Sư phụ nói phải lắm!

Thần Tiêu Sinh nói:

– Bây giờ bắt đầu học cách trị thương.

Thượng Quan Kỳ để hết tâm trí vào học tập. Vì chàng sẵn có căn bản lại có thiên tư nên rất chóng tiến bộ.

Thần Tiêu Sinh ngẩng đầu trông chiều trời cả mừng nói:

– Xem chừng đến đêm ta có thể ra đi được.

Thượng Quan Kỳ hỏi:

– Đệ tử học có chóng không?

Thần Tiêu Sinh đáp:

– Chóng lắm! Đêm nay ta cùng sư mẫu, sư muội ngươi vào khoảng giờ tý có lẽ đã xa đây đến hàng trăm dặm rồị..

Vẻ mặt lão rất vui tươị Nói xong lão buông tiếng cả cườị


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...