Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 105: Liên tuyết kiều điều động lui binh


Chương trước Chương tiếp

Cặp mắt Cổn Long Vương lạnh như băng, đảo nhìn bốn phíạ Lão hít một hơi dài ngầm vận chân khí, xoay mình một vòng. Từ lúc lão động thủ chưa giây phút nào nghỉ ngơi cho đến bây giờ mới dừng taỵ

Cả hai bên lặng lẽ một hồị Thiên Mộc, Kim Nguyên Đạo cùng Tả Hữu Nhị Đồng chỉ chờ Liên Tuyết Kiều hạ lệnh là xông vào liều chết tấn công.

Liên Tuyết Kiều không nhịn được nữa, từ từ giơ kim đao lên, lạnh lùng nói:

– Vương gia đã bị trọng thương, khó lòng chống lại với bọn tôi hợp lực công kích.

Cổn Long Vương thở phào một cái vẫn giữ một giọng lạnh lùng:

– Bây giờ nếu ta buông tha hắn thì mi chịu điều kiện gì?

Liên Tuyết Kiều nói:

– Không được! Vương gia vốn là người không giữ tín nghĩa ai mà tin được?

Nếu để Vương gia đem y đi thì thà rằng để y cùng chết với Vương gia là hơn.

Cổn Long Vương ngửa mặt lên trời cười nói:

– Đáng tiếc là lời ngươi nói ta không thể tin được, huống chi ta chưa chắc mi điều khiển nổi Âu Dương Thống.

Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi nói:

– Vậy phải làm thế nào Vương gia mới tin?

Cổn Long Vương nói:

– Âu Dương Thống là người có tín nghĩa, chính miệng y nói ra ta mới tin được.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Điều đó không khó gì? Nếu không để Vương gia mục kích, e rằng Vương gia không chịu khâm phục.

Nói xong nàng móc ra một cái còi vang đưa lên miệng thổi lên một hồi nghe lanh lảnh.

Tiếng còi lúc dài lúc ngắn, tựa hồ như có cung điệu hẳn hoị

Từ đằng xa có tiếng còi đáp lạị Liên Tuyết Kiều cất còi đi rồi hỏi:

– Tiếng còi vàng này liệu có làm bối rối sự liên lạc của bọn thuộc hạ Vương gia không?

Nguyên bọn thuộc hạ Cổn Long Vương hầu hết đã uống thuốc mê, tai mắt không thể tinh tường được như những người tỉnh táọ Liên Tuyết Kiều ở trong vương phủ đã lâu hiểu rõ nội tình, dùng còi vàng làm công cụ liên lạc. Nàng thổi tiếng dài tiếng ngắn, vừa để truyền tin ra ngoài, vừa để làm hỗn loạn tai mắt quân địch.

Cổn Long Vương cười lạt đáp:

– Chà! Chà! Thế ra mi gớm thiệt! Biết thế này ta giết mi sớm đi hay hơn!

Liên Tuyết Kiều nói:

– Đi sai một nước cờ là thua cả bàn. Vương gia có hối hận không?

Cổn Long Vương nói:

– Hiện giờ đại cuộc chưa thể biết trước được. Mi chớ nên mừng vộị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Ít ra thì trận đánh bữa nay đã làm cho Vương gia phải khủng khiếp vì trước nay Vương gia chưa bị lần nào thảm bại như lần nàỵ

Cổn Long Vương nói:

– Ta nuôi dưỡng mi mười mấy năm y, không ngờ thành ra nuôi ong tay áo, mi đã trở nên một đứa oan gia đối đầu với tạ

Liên Tuyết Kiều nói:

– Cha mẹ tiểu nữ đều chết về tay Vương gia, chẳng lẽ tiểu nữ không biết báo thù hay saỏ

Ngừng một lát nàng nói tiếp:

– Tiểu nữ đã lập được không biết bao nhiêu công trạng cho Vương gia, bao phen vào sinh ra tử để lấy cái nhục muôn đời cho người xỉ vả. Đó là tiểu nữ đã đền ơn mười năm dưỡng dục rồị Hai lần Vương gia hạ độc thủ để giết tiểu nữ mà còn chưa được như nguyện. Vậy thì chút tình cha con đã đoạn tuyệt rồị Bây giờ tiểu nữ thống lĩnh tướng sĩ đến đây đường đường chính chính để báo thù cho song thân và trừ hại cho võ lâm.

Cổn Long Vương nói:

– Mi là một đứa tiện tỳ, miệng còn hôi sữa há địch lại tả Bữa nay ta tính sơ ót, bị mi vây hãm. Dù mi có cơ hội giết ta, nhưng vì muốn ta buông tha tên Thượng Quan Kỳ mà để lỡ mất cơ hội, thì e rằng suốt đời mi không còn có cơ hội nào khác nữạ

Liên Tuyết Kiều nói:

– Tôi bỏ Vương gia ra đi không những bọn thuộc hạ sẽ đem lòng phản lại, mà tin này một ngày kia lan rong ra thì cả đến bọn vương phi nghĩa nữ sẽ ly tán hết. Tôi còn e bốn vị hầu tước cũng bỏ Vương gia ra đi hết.

Cổn Long Vương quả nhiên sờn lòng, lặng thinh không nói gì.

Mấy câu này của Liên Tuyết Kiều đã làm cho lão kinh hãi vô cùng. Giả tỷ lão không mang mặt nạ tất lộ vẻ hoảng hết rồị

Liên Tuyết Kiều chú ý nhìn luồng nhãn quang Cổn Long Vương, thấy ngưng tụ vào một chỗ thì biết rằng lão đương trù tính một việc trọng đạị Nàng lẩm bẩm:

“Lão này võ công cùng tài trí trên đời có một không haị Lão chỉ còn một khuyết điểm là bệnh đa nghị Nếu mình gieo mối nghi ngờ vào đầu óc bọn tứ hầu để chúng tàn sát lẫn nhau thì còn hơn là giết được lão hôm nay”.

Giữa lúc ấy một hồi còi nổi lên từ đằng xa vọng lạị

Liên Tuyết Kiều phấn khởi nói:

– Âu Dương Bang chúa đã đến!

Cổn Long Vương ngoảnh đầu nhìn ra quả nhiên thấy một người phóng ngựa như bay chạy đến, chớp mắt người ngựa đã tới trước mặt mọi ngườị

Đúng là Âu Dương Thống dẫn quần hào đến nơị

Âu Dương Thống mình mặc áo sắc tro, gông mặt hơi gầy, cặp mắt loang loáng đảo nhìn bốn phía rồi chậm rãi hỏi Liên Tuyết Kiều:

– Văn thừa hiệu triệu bản tòa đến đây có việc chi cần thương nghị?

Liên Tuyết Kiều nói:

– Xin Bang chúa quyết định cho một việc.

Âu Dương Thống xuống ngựa, nhìn chằm chặp Cổn Long Vương đang nắm huyệt đạo Thượng Quan Kỳ, hỏi:

– Việc chỉ

Liên Tuyết Kiều nói:

– Cổn Long Vương đã bị trong thương, không cần đến những tay cao thủ trong mười ba trạm gác giúp sức, bọn thuộc hạ đây cũng đủ thực lực để đương trường chế phục lão ngay đâỵ

Âu Dương Thống hỏi:

– Nhưng còn Thượng Quan Kỳ thì làm thế nàỏ

Liên Tuyết Kiều đáp:

– Đành để y chịu chết với lãọ

Âu Dương Thống hỏi:

– Ngoài cách này còn biện pháp nào khác nữa không?

Cổn Long Vương lạnh lùng nói:

– Có chứ! Nếu buông tha bản vương thì Thượng Quan Kỳ cũng khỏi chết.

Âu Dương Thống hỏi:

– Thượng Quan Kỳ có bị thương không?

Cổn Long Vương đáp:

– Không, y chỉ bị ta nắm giữ huyệt mạch chứ không bị thương.

Âu Dương Thống nói:

– Trước nay ngươi là kẻ vô tín nghĩa, ai mà tin được lời ngươỉ

Cổn Long Vương hỏi lại:

– Vậy thì ngươi muốn thế nàỏ

Âu Dương Thống nói:

– Ngươi hãy thả Thượng Quan Kỳ ra trước. Bọn ta coi lại hễ y không bị thương sẽ buông tha cho ngươi dời khỏi nơi đây cũng chưa muộn.

Cổn Long Vương nói:

– Nhưng ta cũng chưa thể tin ngươi được?

Âu Dương Thống nói:

– Âu Dương Thống đã nói ra miệng, chẳng lẽ còn tranh cãi hay saỏ

Cổn Long Vương ngửa mặt lên trời hỏi:

– Âu Dương Thống! Từ khi bản vương bước chân vào chốn giang hồ, chưa có bao giờ bị thảm bại như bữa naỵ Nếu quả ngươi tha ta thật phỏng có khác chi thả hổ về rừng, chẳng lẽ ngươi không hối hận về saủ

Âu Dương Thống lạnh lùng nói:

– Một lời của ta đã hứa, với người đồng đạo võ lâm coi trọng hơn cả ngàn vàng, chỉ vì ta muốn giữ cho tròn hai chữ tín nghĩa và tấm lòng trung hậụ..

Cổn Long Vương từ từ cúi đầu xuống không nói gì nữạ

Âu Dương Thống nói tiếp:

– Bữa nay dù bọn ta có tha ngươi, nhưng rồi đây ngươi cũng không tránh khỏi họa diệt vong.

Cổn Long Vương từ từ nới tay đang nắm chặt Thượng Quan Kỳ ra nói:

– Âu Dương Thống! Ngươi coi lại đi! Xem gã có bị thương không?

Thượng Quan Kỳ bị giữ huyệt mạch, tuy toàn thân mất hết kình lực nhưng tai vẫn minh mẫn. Mấy người đối đáp với nhau những gì chàng nghe rõ hết. Bây giờ chàng nhìn Âu Dương Thống chắp tay thi lễ nói:

– Hà tất Bang chúa phải lo cho một mình thuộc hạ, khiến cho thêm hàng trăm hàng ngàn tính mạng các bạn đồng đạo võ lâm phải chết uổng.

Âu Dương Thống không trả lời chàng, chỉ biểu Thượng Quan huynh vận động chân khí thử xem có bị thương không?

Thượng Quan Kỳ vâng lời vận khí rồi đáp:

– Không có gì hết.

Âu Dương Thống nói:

– Thượng Quan huynh coi lại xem có bị trúng độc không?

Thượng Quan Kỳ lại vận khí tường ra khắp người một lượt rồi đáp:

– Không sao cả.

Cổn Long Vương lạnh lùng nói:

– Âu Dương Thống! Ngươi đem lòng nghi ngờ bản vương như vậy chẳng hóa ra cũng nhỏ nhen lắm saỏ

Âu Dương Thống nói:

– Bất luận là ai trong thiên hạ ta cũng còn chút lòng tin tưởng, riêng đối với ngươi chứa đầy tội ác. Giết thầy phản bạn thì không thể không.

Cổn Long Vương máy môi nhưng không lên tiếng.

Âu Dương Thống cười lạt nói:

– Thôi bây giờ ngươi đi đi!

Cổn Long Vương cặp mắt phóng ra hai tia lửa oán hờn, đảo nhìn quần hào một lượt rồi nghiến răng nói:

– Trong vòng mười ngay ta sẽ giết hết các ngươi đây quyết không tha một tên nàọ

Liên Tuyết Kiều không thủ lễ nữa, nàng xẵng giọng:

– Hiện giờ bọn ta muốn giết ngươi thực dễ như trở bàn tay, ngươi không chạy mau đi, lỡ ra Âu Dương Bang Chúa thay đổi lòng dạ, một phen thất tín giết ngươi đi thì saỏ

Mấy câu này quả nhiên rất có hiệu lực, Cổn Long Vương không nói gì nữa, trở gót đi ngaỵ

Thượng Quan Kỳ nhìn sau lưng Cổn Long Vương mất hút rồi đột nhiên thở dài nói:

– Bang chúa cùng Văn Thừa sao lại vì một mình thuộc hạ mà coi rẻ hàng trăm ngàn sinh mạng các bạn võ lâm? Thượng Quan Kỳ này đù mặt dạn mày dày kéo dài thêm cuộc sống vụng trộm song chẳng yên tâm chút nàọ

Âu Dương Thống nói:

– Hai bên “Hiệp” và “Đạo” khác nhau là ở đó. Nếu Cùng Gia Bang cũng giống như Cổn Long Vương thì hà tất phải tranh hơn thua với lão nữả

Liên Tuyết Kiều cười nói:

– Ngươi bất tất phải băn khoăn. Việc tha Cổn Long Vương không phải là để cứu ngươi âụ

Thượng Quan Kỳ nhăn nhó cười nói:

– Đa tạ cô nương có lòng an ủị Nếu cứu Thượng Quan Kỳ này bằng cách đó thì dù sống cũng như chết.

Liên Tuyết Kiều hỏi:

– Ngươi không tin lời ta ư?

Thượng Quan Kỳ đáp:

– Há phải một mình thuộc hạ không tin, thuộc hạ e rằng hết thảy mọi người có mặt tại đây đều không thể tin được.

Liên Tuyết Kiều cười nói:

– Nếu các ngươi nghe ta cạn lời thì sẽ rõ là không phải ta nói khéo đâụ

Thượng Quan Kỳ nói:

– Xin cô nương cho nghẹ

Liên Tuyết Kiều nói:

– Trong vương phủ chưa phá hủy nhà độc thất; những tay cao thủ còn nhiềụ

Bốn vị hầu gia sẽ chia nhau trấn giữ các nơị Nếu hôm nay chúng ta giết Cổn Long Vương thì các người đó chia nhau ra hùng cứ từng phương, tự ý hoành hành tác tệ còn thảm hại hơn là dưới quyền thống lĩnh của Cổn Long Vương...

Âu Dương Thống nói:

– Đúng thế.

Liên Tuyết Kiều lại nói:

– Nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt phe phái Cổn Long Vương thì phải làm thế nào một mẻ trừ diệt được toàn thể những tay đầu não mới hết những mối lo về saụ

Âu Dương Thống gật đầu nói:

– Phải thế mới được.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Vì thế mà ta phải tha Cổn Long Vương. Từ trước tới nay lão chưa bao giờ bị thảm bại như lần này, tất lão cho là một cái nhục lớn và ngay đêm nay đi tìm bốn hầu tước về, lại huy động hết thảy những tay cao thủ dưới trướng quyết một trận tử chiến với chúng ta để rửa hận.

Âu Dương Thống khẽ thở dài nói:

– Xét lấy thực lực hai bên mà xét, không hiểu trận đánh ác liệt này ai thắng ai bạỉ

Liến Tuyết Kiều nói:

– Đây là một cuộc ác chiến thảm khốc phi thường. Nếu đem thực lực ra để quyết sống mái thì hai bên đều chết rất nhiều ngườị Còn về cơ thắng bại thì địch nhiều mà ta ít, dù mình có sẵn nhân lực tinh anh thì ngọc đá cũng đều ra tro hết. Vì vậy, theo ý kiến thuộc hạ ta không nên lập trận đối chiến.

Âu Dương Thống nói:

– Tuy bản tòa không hiểu mưu lược nhưng rất đồng ý với cô nương. Nếu Cổn Long Vương triệu tập hết những tay cao thủ dưới trướng để cùng ta quyết sống mái thì Cùng Gia Bang quả khó lòng nắm vững phần thắng. Hỡi ơi! Trước đây nửa năm đã xảy ra một cuộc ác chiến những phần tử tinh anh trong bang bị tổn thất nặng nề. Bát Anh bị mất ba người, võ tướng phải chặt cánh taỵ Ấy là trong trận đó Cổn Long Vương chưa điều động hết những tay cao thủ của lãọ Lão đã có hùng tâm định làm bá chủ võ lâm lấy thực lực một bang ta để đối phó quyết không thể được.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Ấy thế mà nếu không có Cùng Gia Bang thì bộ mặt võ lâm ngày nay còn thảm hại hơn nữạ Bang chúa chẳng nhõng là một vị chúa tể trong bang mà còn có quan hệ mật thiết đến sự yên nguy của võ lâm nữạ

Thiết Mộc đại sư xen vào:

– Cổn Long Vương là kẻ thù chung của võ lâm mà một mình Cùng Gia Bang phải đứng mũi chịu sào, thì thật không công bằng. Bây giờ lão tăng xin lập tức trở về chùa Thiếu Lâm ra mắt Chưởng Môn Phương Trượng yêu cầu người huy động hết những tay tinh nhuệ bổn phái đến đây trợ chiến.

Thiên Mộc đại sư đưa mắt nhìn Tích Mộc muốn nói lại thôị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Nếu được đại sư chịu về trình bày cho quý Phương Trượng phái những tay cao thủ viện trợ cho thì còn gì hay bằng?

Tích Mộc đại sư nói:

– Nếu bần tăng không cầu xin được Chưởng Môn Phương Trượng phái người giúp sức thì không còn mặt mũi nào trở lại đây để nhìn thấy Âu Dương Bang Chúa cùng nữ thí chủ nữạ

Thiên Mộc đại sư đột nhiên nói xen vào:

– Tại hạ có một tín vật lai lịch rất sâu xa với chùa Thiếu Lâm xin cho đại sư mượn để mang theọ

Tích Mộc vẫn chưa hết nghi ngờ Thiên Mộc, vừa nghe nói vậy liền quay lại đáp:

– Lão thí chủ đây trong tay cầm môn binh khí của nhà Phật thì chắc cũng là người trong nhà Phật?

Thiên Mộc đại sư khẽ thở dài nói:

– Gốc gác lão chủ hiện giờ chưa tiện nói ra, nhưng lão chủ xin xác nhận là có lai lịch sâu xa với phái Thiếu Lâm. Sau này quét sạch yêu ma và tiêu diệt Cổn Long Vương rồi, lão chủ sẽ công bố gốc tích mình với người đờị

Tích Mộc nói:

– Đã vậy bần tăng cũng không tiện gặng hỏi ngọn ngành.

Thiên Mộc đại sư cầm một cái túi vải khâu kín đưa cho Tích Mộc nói:

– Trước khi yết kiến quý chưởng môn Phương Trượng, xin đừng mở túi này rạ

Tích Mộc đại sư đón lấy túi vải cầm tay nhắc thấy khá nặng, dường như trong túi đựng vật gì bằng kim thuộc.

Thiên Mộc đại sư hỏi tiếp:

– Chưởng Môn Phương Trượng quý tự pháp hiệu là gì?

Tích Mộc đáp:

– Pháp hiệu người là Thần Mộc.

Thiên Mộc nói:

– Nếu vậy hay! Người thấy vật này, nhất định sẽ nhận ra, quyết không đến nỗi cự tuyệt việc phái những tay cao thủ đến đâỵ Đại sư cứ yên tâm mà về đị

Tích Mộc chăm chú nhìn Thiên Mộc nói:

– Bần tăng xin cáo biệt.

Nhà sư chắp tay thi lễ cùng Âu Dương Thống và bọn Liên Tuyết Kiều rồi trở gót đi ngaỵ

Liên Tuyết Kiều nhìn sau lưng Tích Mộc cho đến khi mất hút mới từ từ quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng, nhìn Thiên Mộc hỏi:

– Chưởng môn Phương Trượng chùa Thiếu Lâm có uy quyền tối cao, chắc đại sư đã biết rồỉ

Thiên Mộc gật đầu đáp:

– Quả vậy, bần tăng đã biết rồị

Liên Tuyết Kiều nói:

– Trước nay phái Thiếu Lâm được võ lâm tôn trọng như núi Thái Sơn như sao Bắc Đẩu đã mấy trăm năm. Trải qua mấy mươi đời, chưa bao giờ phái này đưa ra một tay đệ tử biết nhiều võ công nhất trong bổn phái, nên võ lâm khó mà lường được thực lực của họ. Có điều trận La Hán là một trận thế rất nổi tiếng khắp thiên hạ....

Thiên Mộc đại sư nói:

– Phải đó ! Cô nương có ý kiến rất hay là dùng trận La Hắn phái Thiếu Lâm để đối phó với Cổn Long Vương.

Liên Tuyết Kiều giương cặp mắt nghiêm nghị nói:

– Cổn Long Vương có ba trăm sáu mươi tên thiết giáp kỵ sĩ. Mấy chục năm trời lão gắng công lựa chọn những tay cao thủ võ lâm xung vàọ Bọn này thần lực kinh người, không hiểu trận La Hán của phái Thiếu Lâm có chống cự được không?

Thiên Mộc nói:

– Trận La Hán của phái Thiếu Lâm lớn cũng được mà nhỏ cũng được, ít thì mười tám nhiều thì ba trăm sáu mươi vị cao tăng đều bày được. Trận này có thể hợp lại để nghênh địch hay phân tan ra để ứng chiến. Cả trận có mười tám thứ biến hóa mà đều do vị thủ trận ứng biến. Cổn Long Vương huy động cả ba trăm sáu mươi tên thiết giáp kỵ sĩ có thể tung hoành trong võ lâm, khiến những tay cao thủ bậc nhất trong thiên hạ phải chịu lép tay, nhưng quyết không phá được trận La Hán của phái Thiếu Lâm.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Đáng tiếc là Phàm Mộc đại sư chưa chắc đã chịu huy động những tay cao thủ để cùng Cổn Long Vương quyết sống máị

Thiên Mộc nói:

– Lão chủ tin rằng người khó bề từ chối được.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Việc này quan hệ lớn đến kiếp vận võ lâm, dùng mưu không thể đi lầm một nước cờ vì một nước đi lầm làm thua cả bàn.

Thiên Mộc nói:

– Điều đó lão chủ đã biết rồị

Liên Tuyết Kiều hỏi:

– Trước kia đại sư chưa bị cầm tù tại phủ Cổn Long Vương thì giữ địa vị gì ở chùa Thiếu Lâm?

Thiên Mộc đáp:

– Hồi ấy lão chủ hành cước phương xa, rất ít khi lưu lại trong chùạ

Liên Tuyết Kiều nói:

– Tôi muốn biết địa vị đại sư trong quý tự.

Thiên Mộc đáp:

– Lão hủ có tên trong giám viện trưởng lãọ

Liên Tuyết Kiều nói:

– Bởi thế mà tại hạ vẫn hoài nghi lời đại sư, trừ phi địa vị đại sư còn là vai trên Chưởng Môn Phương Trượng.

Âu Dương Thống hỏi xen vào:

– Thiết Mộc, Phàm Mộc địa vị ra saỏ

Thiên Mộc trầm ngâm một lát rồi đáp:

– Đều vào hàng giám viện trưởng lão và được Chưởng Môn rất tôn trọng.

Âu Dương Thống nói:

– Hai vị cao tăng đó có thâm giao với bản tòa chung lo việc võ lâm trong thiên hạ, vậy mà chưa đủ tài thuyết phục được Thần Mộc đại sư trong việc xin phái hết những tay cao thủ ra kháng cự Cổn Long Vương.

Thiên Mộc đại sư cười nói:

– Thiết Mộc, Phàm Mộc là hai vị sư đệ, bất quá được Chưởng Môn kính trọng mà thôi, không thể so bì với thân phận bần tăng được.

Âu Dương Thông nghe giọng lưỡi Thiên Mộc ra chiều cao đại, nên khuâng hỏi nữa, quay lại nhìn Liên Tuyết Kiều nói:

– Hiện giờ chúng ta cần chuẩn bị, đừng để lúc đại quân Cổn Long Vương kéo đến mà chưa sắp đặt xong.

Một vị nổi danh võ lâm là bang chúa Cùng Gia Bang cùng một tay kiêu hùng là Cổn Long Vương hầm hè nhau mấy chục năm trờị Đánh nhau kể cả lớn nhỏ có đến mấy trăm trận. Nhưng Âu Dương bang chúa hoàn toàn trông cậy vào trí tuệ Đường Toàn nên chưa bị trận nào thua đaụ Từ khi Đường Toàn đi nghỉ dưỡng bệnh, không người điều khiển đại cuộc. Mới bị một trận mà nhuệ khí Cùng Gia Bang hầu như tan vỡ nên trong óc Âu Dương Thống in sâu hình ảnh Cổn Long Vương tiến binh thần tốc, mưu mô thần xuất quỷ nhập.

Liên Tuyết Kiều mỉm cười nói:

– Cổn Long Vương vừa bị thảm bại, quyết không dám khinh địch đâụ

Những tay thuộc hạ trọng yếu trước kia vẫn một lòng tận trung với lão nay đã ra dạ hoài nghị Lão là người võ công tuyệt thế nhưng tâm địa độc ác, mưu trí hơn người song bị một khuyết điểm có thể đưa lão đến chỗ chết là tính đa nghi trong việc dùng ngườị..

Nàng đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ nói tiếp:

– Thượng Quan Kỳ đã dẫn Tả Hữu Nhị Đồng cùng Tích Mộc đại sư trà trộn vào phủ Cổn Long Vương mà thoát khỏi hiểm nghèo, bình yên trở ra lại càng làm cho Cổn Long Vương thêm lòng hoài nghị Nguyên một việc về phủ tra hỏi ngọn ngành vụ này cũng đã tốn công và mất khá nhiều thì giờ.

Âu Dương Thống nói:

– Tránh chỗ nặng để tới chỗ nhẹ cũng là tấn công địch lúc đối phương chưa kịp phòng bị đều là phép thường của nhà binh. Dải đất này Cổ Long Vương thuộc kỹ rồi, chúng ta tránh là hơn.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Chẳng những bọn họ đã quen thuộc đường lối khu này, đội quân chủ lực và hơn ba trăm tên thiết giáp kỵ sĩ hiện giờ cũng đồn trú trong vương phủ. Hơn nữa quyết chiến ở giữa cánh đồng bao la, bọn ta khó lòng cầm cự được.

Âu Dương Thống hỏi:

– Bây giờ ta nên lui về chốn Thâm Sơn hay là cùng Cổn Long Vương quyết một trận tử chiến?

Liên Tuyết Kiều nói:

– Việc này để thuộc hạ thong thả sẽ tính toán với bang chúạ Chúng ta sẽ điều động hết những tay cao thủ bày một trận nơi khác để chuẩn bị quyết chiến.

Nhưng phải chọn mấy tay gan dạ ở lại đây vừa làm rối tai mắt bên địch vừa yểm hộ cho chúng ta rút lui, ngăn cản đối phương thừa thế truy kích.

Âu Dương Thống nói:

– Từ trên xuống dưới trong bổn bang đều kính phục cô nương. Trừ Đường tiên sinh ra, cô nương là người được toàn thể đệ tử trong bản bang tín nhiệm. Cô cứ ra lệnh là họ tuân theo liền.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Chúng ta đi thôi! Hãy về đại doanh xem sao đã.

Nàng đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ nói:

– Tả Hữu Nhị Đồng cùng hai vị đã được người cứu ở nhà mật thất vương phủ rạ..

Thượng Quan Kỳ chắp tay ngắt lời:

– Hai vị đó là Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạọ

Âu Dương Thống lộ vẻ ngạc nhiên lập lại:

– Thiên Mộc đại sự..

Ông đảo mắt nhìn Thiên Mộc hỏi:

– Phải chăng là đại giá?

Thiên Mộc đại sư một tay để trước ngực, nghiêng mình đáp:

– Chính là lão tăng.

Âu Dương Thống nói:

– Bản tọa thường được nghe Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư đề cập đến đại sư luôn, trong lòng vốn hâm mộ từ lâu nay may được hội diện.

Thiên Mộc đại sư nói:

– Lão tăng bị Cổn Long Vương cầm tù đã mấy chục năm, mà nay lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trờị Toàn là nhờ của quý bang ban chọ

Âu Dương Thống nói:

– Đại sư giữ địa vị cao cả tại chùa Thiếu Lâm, tiếng tăm lừng lẫy khắp giang hồ. Phen này đại sư thoát nạn, quyết là ngăn được làn lửa đỏ Cổn Long Vương. Xin mời pháp giá đến đại doanh tệ bang để tại hạ tỏ chút lòng thành và cùng nhau bàn kế cự địch.

Thiên Mộc quan lại nhìn Thượng Quan Kỳ cười nói:

– Bất tất phải như vậỵ Lão tăng xin theo sau vị thí chủ này để nghe lệnh làm việc.

Âu Dương Thống toan mời nữa thì Liên Tuyết Kiều nói ngay:

– Thiên Mộc đại sư đã muốn vậy, bang chúa không nên câu nệ.

Nàng lại chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ gọi:

– Thượng Quan Kỳ!

Thượng Quan Kỳ chắp tay thưa:

– Có thuộc hạ đây!

Liên Tuyết Kiều nói:

– Tả Hữu Nhị Đồng cùng Ngũ Anh tạm thời đặt dưới quyền ngươi thống lĩnh lưu lại đây, một là để chặn Cổn Long Vương truy kích, hai là để rối loạn tai mắt bên địch, yểm trợ cho đại đội bản bang rút luị Ta chỉ nên tập kích không nên ra mặt quyết chiến với Cổn Long Vương.

Tả Hữu Nhị Đồng cùng Ngũ Anh nghiêng mình vâng lệnh.

Liên Tuyết Kiều quay lại thi lễ cùng Thiên Mộc đại sư và Kim Nguyên Đạo rồi nói:

– Xin các vị ở bên y để giúp sức.

Thiên Mộc cùng Kim Nguyên Đạo đồng thanh đáp:

– Chúng tôi rất vui lòng tuân theo mệnh lệnh Thượng Quan đại hiệp.

Liên Tuyết Kiều chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ nói:

– Việc đánh úp cường địch hay ở chỗ không nhất định, khiến địch không biết đâu mà đề phòng và ngươi nhớ đừng có sinh cường quyết chiến với địch. Trách nhiệm của ngươi rất là trọng đại, chớ có nóng giận để khỏi mắc mưu địch khích động lòng hiếu thắng.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Thuộc hạ xin ghi nhớ. Nếu để xảy ra điều gì lầm lỗi thuộc hạ cam chịu bang quy xử trị.

Liên Tuyết Kiều từ từ cầm thanh kim đao đưa cho chàng và nói:

– Một mình ngươi lãnh trọng trách trấn giữ một phương không những phải biết nghiêm gia phòng thủ mà còn phải hiểu rõ thế địch tùy cơ ứng biến. Thôi các ngươi đi đi!

Thượng Quan Kỳ do dự một chút, đón lấy thanh kim đao nói:

– Trường hợp mà thuộc hạ biết được tin tức trọng đại thì bẩm báo bằng cách nàỏ

Liên Tuyết Kiều đáp:

– Trách nhiệm của ngươi chỉ là làm rối loạn tai mắt bên địch, bất tất phải vào sâu nơi hiểm địa để dọ thám tin tức đối phương.

Ngừng một lát nàng nói tiếp:

– Còn ngoài ra có việc gì ta sẽ phái người đến tìm ngươi để giao mệnh lệnh.

Thượng Quan Kỳ nói:

– Thuộc hạ xin vâng mệnh.

Rồi trở gót toan đị

Liên Tuyết Kiều cười nói:

– Khoan đã!

Thượng Quan Kỳ quay lại hỏi:

– Cô nương còn điều chi dạy bảỏ

Liên Tuyết Kiều hỏi lại:

– Bây giờ ngươi định đi đâủ

Thượng Quan Kỳ đáp:

– Thuộc hạ chuẩn bị đến dãy nhà gỗ để thả hết tù phạm bị Cổn Long Vương giam cầm tại đó...

Liên Tuyết Kiều nói:

– Cứ một việc này mà xét, ta đã rất tin cậy ở ngươị Thôi các ngươi đi đi!

Thượng Quan Kỳ vung kim đao lên nói:

– Chúng ta đi thôi!

Nói rồi chàng chạy trước.

Thiên Mộc đại sư, Kim Nguyên Đạo, Tả Hữu Nhị Đồng cùng bọn Ngũ Anh lục tục theo sau Thượng Quan Kỳ. Chớp mắt đoàn người đã mất hút vào trong cánh đồng cỏ hoang vụ

Liên Tuyết Kiều chờ cho mọi người đi xa rồi nàng buông một tiếng thở dài nghĩ thầm:

“Giả tỷ ta với chàng mà không có gã Viên Hiếu thì sau khi hạ Cổn Long Vương rồi, hai người sẽ sánh vai cỡi ngựa đi thăm các nơi danh lam thắng cảnh khắp thiên hạ. Đi mệt rồi sẽ tìm đến một chỗ thủy tú sơn kỳ, ở đó đọc sách cùng tiêu đao tuế nguyệt thì thật là một mối lương duyên đầy hạnh phúc. Hỡi ơi!

Ngày nay những điều mong ước đã thành ảo mộng. Gã Viên Hiếu quả là lưỡi kiếm vô tình chặt đứt hạnh phúc của đôi tạ. Nàng quay đầu lại thấy Viên Hiếu vẫn xếp bằng nhắm mất ngồi yên. Trên đỉnh đầu gã thấp thoáng một làn hơi trắng bốc lên.

Trời phú cho gã thể chất khác người, khiến gã vận huyết lưu thông rất mau Gã chi cần điều dưỡng trong khoảnh khắc là đã khôi phục lại khí lực.

Âu Dương Thống cũng biết mối quan hệ giữa Liên Tuyết Kiều cùng Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếụ Mối quan hệ này cực kỳ vi diệu! Liên Tuyết Kiều là một vị thiên tiên giáng phàm đã gặp được chàng thiếu niên anh tuấn Thượng Quan Kỳ, thật là lứa đôi ai đã đẹp bằng. Nào ngờ giữa hai người lại mọc ra gã Viên Hiếu nửa người nửa ngợm.

Thượng Quan Kỳ là người nghĩa hiệp, Liên Tuyết Kiều tính tình cao ngạọ

Viên Hiếu một lòng chất phác chẳng chút cơ tâm. Cả ba người đang ở tình thế đơn phương rất là thuần hậu bỗng nhiên biến thành một mối liên quan rất phức tạp.

Âu Dương Thống khẽ hắng giọng rồi cất tiếng gọi:

– Liên cô nương!

Liên Tuyết Kiều còn đang bâng khuâng nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng gọi thì giật mình đánh thót một cáị

Nàng giơ tay áo lên mặt lau ngấn lệ rồi hỏi:

– Bang chúa có điều chi dạy bảỏ

Âu Dương Thống nói:

– Chúng ta cũng phải chuẩn bị đi chứ!

Bỗng thấy Viên Hiếu nhảy vùng dậy, giương cặp mắt vàng tròn xoe nhìn bốn phía rồi hỏi:

– Đại ca đi đâu rồỉ

Liên Tuyết Kiều đáp:

– Y lại đến phủ Cổn Long Vương.

Viên Hiếu đột nhiên nói:

– Tiểu đệ cần đi giúp đại ca một taỵ

Chưa dứt lời gã đã co giò chạy tuốt. Chớp mắt người gã đã xa ngoài ba bốn chục trượng. Âu Dương Thống nức nở khen thầm:

– Thân pháp gã này thật là mau lẹ dị thường.

Loáng cái lại thấy bóng người nhấp nhô, thì ra Viên Hiếu đã quay về.

Liên Tuyết Kiều hỏi:

– Sao ngươi lại không đỉ

Hai mắt gã chiếu ra tia sáng kỳ dị, chăm chú nhìn Liên Tuyết Kiều hỏi:

– Đại ca cùng tiểu đệ đi cả rồi, thì còn ai hộ vệ cô nương?

Liên Tuyết Kiều lạnh lùng cười nói:

– Chúng ta đi thôi!

Rồi nàng chuyển mình cất bước đi ngaỵ

Âu Dương Thống ngửa mặt lên huýt một tiếng còi trong trẻo ngân vang.

Trong đám cỏ rậm ngoài mười trượng, mấy gã áo xanh dắt những con ngựa to lớn đi rạ

Chúng đi đến gần ba người thì đứng nghiêm chỉnh đưa dây cương ngựa rạ

Âu Dương Thống nói:

– Xin Liên cô nương lên ngựa ngay cho! Đại địch ở trước mặt, cô nương chẳng nên hao phí sức lực. Bây giờ cô nương nhân dịp này lên ngựa ngồi vận khí điều dưỡng một chút, chắc Cổn Long Vương sắp dẫn người đến đánh.

Liên Tuyết Kiều nói:

– Thuộc hạ xin tuân mệnh.

Đoạn nàng nhảy lên lưng ngựạ

Âu Dương Thống cũng lên ngựa nhưng thấy Viên Hiếu vẫn đứng dưới đất liền giục:

– Mời Viên huynh lên ngựa thôi!

Liên Tuyết Kiều, Thượng Quan Kỳ đều gia nhập Cùng Gia Bang rồi, còn Viên Hiếu vẫn chưa chính thức gia nhập.

Viên Hiếu lắc đấu nói:

– Tại hạ không cưỡi ngựạ

Liên Tuyết Kiều giật dây cương, con tuấn mã chạy như baỵ

Viên Hiếu chạy theo sau ngựa chừng hai ba thước và vẫn ung dung giữ nguyên mực đó.

Âu Dương Thống cho ngựa chạy thật nhanh như tên bắn, sao bay, khoảnh khắc đã chạy mười mấy dặm đường.

Ông quay lại nhìn Viên Hiếu thấy gã vẫn theo sau Liên Tuyết Kiều và vẫn giữ mực cách chừng ba thước, thần sắc gã vẫn bình thường không có chút chi là nhọc mệt, ông thấy vậy bất giác khen thầm:

– Thật là khinh công tuyệt thế, nội lực vô song!

Một khu rừng trúc ngăn chặn đường đị Khu rừng này khá rộng bên trong ẩn hiện mấy nóc nhà tranh.

Âu Dương Thống thả chùng dây cương dừng ngựa lại nói:

– Đến nơi rồi!

Viên Hiếu đột nhiên cúi xuống rồi nhảy vọt lên như tên bay đến trước ngựa Liên Tuyết Kiềụ Gã giang tay ra chắn ngang. Con ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lạị

Liên Tuyết Kiều nhảy xuống ngựạ Từ trong rừng trúc hai gã đệ tử Cùng Gia Bang chạy ra đón lấy dây cương.

Âu Dương Thống đi trước dẫn đường thẳng vào trong rừng. Vào sâu chừng bảy tám trượng thì thấy mấy tòa nhà tranh liên tiếp nhaụ Xung quanh bóng người thấp thoáng, thảy đều lưng giắt khí giới, tay cầm cung cứng. Đó là những đệ tử Cùng Gia Bang.

Âu Dương Thống dẫn Liên Tuyết Kiều đi vào căn nhà tranh ở hướng chính Đông.

Trong tòa sảnh đường có rất đông người, dường như đang ngồi nghiên cứu và thương nghị một việc trọng đạị

Âu Dương Thống vừa bước vào nhà, mọi người đều đứng dậy thi lễ.

Quan Tam Thắng bị cụt một tay, thở phào một cái nói:

– Bang chúa về tới nơi thật vừa khéọ Bọn thuộc hạ đang bối rốị

Âu Dương Thống hỏi ngay:

– Việc gì vậỷ

Quan Tam Thắng đáp:

– Về phía chính Nam cách đây chừng mười dặm có đến hơn trăm nhân vật võ lâm đang đánh tớị Họ đã đi qua bốn năm trạm gác. Thuộc hạ đã phái ba mươi tay cao thủ trong bang đi tiếp viện. Mặt khác thuộc hạ triệu thỉnh các bậc trưởng lão đến đây hội họp để bàn cách đối phó.

Âu Dương Thống hỏi:

– Bọn đến đây là hạng người nàỏ

Quan Tam Thắng nói:

– Thuộc hạ chưa điều tra được rõ lai lịch bọn nàỵ..

Liên Tuyết Kiều nói:

– Nhất định là một người trong Tứ Đại Hầu Tước dưới trướng Cổn Long Vương rồị

Âu Dương Thống nói:

– Văn Thừa nói rất đúng. Bây giờ ta cự địch cách nàỏ

Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi nói:

– Thuộc hạ đi xem xét tình thế đã. Xin bang chúa huy động hết những tay tinh nhuệ trong bang cùng những tân khách cao thủ theo saụ Nếu tình thế có thể phá được thì trước khi chúng ta rút lui hãy tiêu diệt bọn này đã để chặt bớt chân tay Cổn Long Vương. Nếu thế địch lớn quá thì chúng ta tháo lui ngay tức khắc.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...