Điều Lệnh Thứ 11
Chương 21
có lần Mack Twain nói về một người bạn thế này: "Nếu như anh ta không đến đúng giờ thì người ta có thể biết là anh ấy đã chết".
Bốn giờ, rồi thời gian tiếp tục trôi qua, Maggie nhìn đồng hồ đếm từng phút.Nhưng đến bốn rưỡi thì chị bắt đầu tự hỏi không hiểu có phải vì ngái ngủ nên chị hiểu lầm những gì Joan đã nói không.
Năm giờ, Maggle quyết định gọi đến nhà Joan.
Không có tiếng trả lời, chuông vẫn đổ dài đều đều.Sau đó chị thử gọi điện thoại trong xe Joan, nhưng lần này chị chỉ nghe thấy tổng đài trả lời: "Số điện thoại này đang tạm thời không bắt được.Xin gọi lại sau .
Maggie bắt đầu đi đi lại lại trong bếp, cảm thấy chắc chắn là Joan phải có một tin tức gì đó về Connor.Và tin đó phải rất quan trọng, nếu không thì tại sao chị ấy lại đánh thức chị dậy vào lúc hai giờ đêm? Connor gọi điện cho chị ấy ư? Hay chị ấy biết Connor đang Ở đâu? Liệu chị ấy có thể nói với chị là bao giờ anh sẽ về không?
Ðến sáu giờ, Maggie quyết định là mọi chuyện đã trở nên khẩn cấp.Chị bật TV để xem chính xác giờ.Khuôn mặt Charlie Gibson hiện ra trên màn hình.
- Sau đây chúng ta sẽ bàn về việc trang trí cho ngày lễ Giáng sinh, một việc mà ngay cả trẻ con cũng có thể giúp một tay.Nhưng trước hết, mời các bạn gặp Kevin Newman để biết những tin tức sáng nay.
Maggie đi đi lại lại quanh bếp trong khi nghe phát thanh viên dự đoán về Chương trình Cắt giảm Vũ khí Nguyên tử, Sinh học, Hóa học và Xuyên lục địa của Tổng thống hầu như sẽ không được Thượng viện bỏ phiếu thông qua, bởi vì giờ đây Zerimski đã trúng cử Tổng thống Ở Nga.
Chị đang tự hỏi không biết mình có nên phá vỡ quy ước và thử gọi cho Joan Ở Langley xem sao thì một dòng chữ hiện ra bên dưới khuôn mặt của Ken vin Newman:
"Trên dường đi Georgeton Washington Parkway đã xảy ra một vụ tai nạn giữa một chiếc xe tải chở cát và một chiếc Volkswagen - người ta cho là người lái chiếc xe con đã chết đuối- Các chi tiết sẽ được nói kỹ Ở bản tin New York vào lúc 6-30".
Maggie cố nuốt một bát bánh ngô trong khi phần điểm tin buổi sáng vẫn tiếp tục.Andy Lloyd xuất hiện trên màn hình, thông báo rằng Tổng thống Zerimski dự định sang thăm chính thức Washington vào khoảng trước lễ Giáng sinh." Tổng thống rất hoan nghênh tin này - phát thanh viên nói - và hy vọng rằng đó sẽ là một cách để thuyết phục những người lãnh đạo Ở Thượng viện tin rằng Tổng thống Nga mong muốn tiếp tục giữ mối quan hệ thân thiện với Mỹ- Tuy nhiên các nhà lãnh đạo lớn Ở Thượng viện nói là họ muốn chờ xem Zenmski phát biểu thế nào...
Maggie nghe có tiếng vật gì đó rơi trên thảm, chị đi ra cửa trước và nhặt bảy chiếc phong bì nằm trên sàn và vừa đi vào bếp vừa lật xem qua.Bốn cái gửi cho Connor, thường thì khi Connor đi vắng chị không bao giờ mở xem trước- Một cái là hóa đơn của hãng Pepco, một cái nữa đóng dấu bưu điện Chicago, trong chữ Maggie chữ "e" chỉ là một cái góc nên chị biết đó hẳn là thiếp chúc mừng năm mới thường lệ của Declan O casey.Trên chiếc phong bì cuối cùng là nét chữ của con gái chị.
Maggie gạt các phong bì khác sang bên và xé phong bì thư của con gái.
Mẹ yêu quý..
Con chỉ viết vài chữ để khẳng định với mẹ là thứ Sáu này Stuart sẽ đến, chúng con định sẽ lái xe đi San Francisco vài ngày trước khi bay lên Washington vào ngày mười lăm.
Maggie mỉm cười.
Cả hai chúng con đều mong được về nghỉ Giáng sinh với mẹ và ba.Ba không gọi điện cho con, vì thế con nghĩ là ba vẫn chưa về.
Maggie nhăn mặt.
Con có nhận được thư của Joan, có vẻ như cô ấy không thích công việc mới- Con đoán là cũng giống mẹ con mình, cô ấy nhớ ba.CÔ ấy nói là cô ấy mới mua một chiếc Volkswagen mới rất điệu...
Ðọc câu này đến lần thứ hai Maggie mới bắt đầu run bần bật.Lạy Chúa tôi, ôi, không - Chị nói thành tiếng.
Chị nhìn đồng hồ: 6.20.Trên TV Lia Mcree đang giơ cao một chuỗi xích làm bằng giấy cắt thành hình các quả khác nhau.CÔ nói vẻ rất rạng rỡ:
- Ðây là một trong các trang trí cho ngày hội Giáng sinh mà trẻ em có thể giúp chúng ta một tay.Bây giờ chúng ta chuyển sang chủ đề Cây thông Giáng sinh.
Maggie bật sang kênh 5.Một phát thanh viên khác đang dự đoán liệu kế hoạch đi thăm Washington của Zerimski có ảnh hưởng đến các nhân vật lãnh đạo Ở Thượng viện trong cuộc bỏ phiếu cuối cùng của họ đối với Chương trình cắt giảm Vũ khí không?
Maggie giục:
- Nhanh lên, nhanh lên chứ.
Cuối cùng người phát thanh viên nói:
Và bây giờ chúng tôi sẽ đưa thêm một số thông tin về vụ tạt nạn trên đường đi Georgown Washington parkway.Xin chuyển cho Liz Fullerton.phóng viên tại hiện trường.
- Cám ơn chị, .Julie.Tôi đang đứng trên đường đi Georgetown Washington Parkway, nơi đã xảy ra Vụ tai nạn giao thông vào khoảng ba giờ mười lăm sáng sớm hôm nay- Cách đây mấy phút tôi đã phỏng vấn người trực tiếp chứng kiến vụ tai nạn.
ống kính chiếu vào một người rõ ràng không nghĩ là sẽ xuất hiện trên truyền hình sáng hôm nay.Anh ta nói với phóng viên:
- Tôi đang chạy về phía Washington thì thấy chiếc xe tải chở cát này trút hàng xuống đường cao tốc khiến cho chiếc xe con chạy sau lạng đi và mất lái.Chiếc xe trượt ngang qua đường, lao xuống bờ sông và rơi xuống nước sông Potomac.
ống kính lia một góc rộng sang bờ sông, chiếu vào một nhóm thợ lặn của cảnh sát rồi quay lại khuôn mặt của phóng viên, cô ta nói tiếp:
- Không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đoán rằng có lẽ người lái chiếc xe chở cát vì ngồi cao trên ca bin nên vẫn tiếp tục chạy đi mà không biết có tai nạn xảy ra.
Maggie kêu lên:
- Không, không, cầu cho không phải là chị ấy.
- Các bạn có thể nhìn thấy phía sau lưng tôi nhóm thợ lặn của cảnh sát đã xác định được vị trí chiếc xe.RÕ ràng đó là một chiếc Wollwagen.người ta hy vọng khoảng độ một giờ nữa là có thể đưa được chiếc xe lên khỏi mặt nước.Chưa xác định được người lái xe là ai.
- Không, không, không - Maggie rên rỉ - Cầu Chúa cho đó không phải là Joan.- - Cảnh sát hiện đang yêu cầu người lái một chiếc Mercedes màu đen, có thể là người chứng kiến tai nạn, đến và giúp đỡ cảnh sát trả lời một số câu hỏi.Chúng tôi hy vọng trong vài giờ tới sẽ đem lại cho các bạn một số thông tin mới, vì thế cho đến lúc đó....
Maggie chạy ra hành lang, vớ lấy áo khoác và chạy bổ ra cửa trước.Chị nhảy vào xe và nhẹ người khi thấy chiếc Toyota cũ kỹ khởi động hầu như ngay lập tức.Chị đánh xe lên ra tới Von Place rồi tăng ga chạy theo Phố Hai mươi chín, rẽ sang hướng đông để chạy về phía Parkway.
Nếu Maggie nhìn vào gương hậu thì chị sẽ thấy một chiếc Ford nhỏ màu xanh lơ chậm chạp lượn vòng rồi đuổi theo xe chị- Người hành khách ngồi Ở ghế trước đang quay điện thoại gọi đến một số máy không đăng ký.
***
- ông Jackson, thật tốt là ông đã trở lại và gặp tôi một lần nữa.
Jackson thấy buồn cười vì vẻ nhã nhặn của Nicolai Romanov, nhất là vì ông ta cứ làm như gã còn được phép lựa chọn không bằng.
Cuộc gặp gỡ thứ nhất là do Jackson yêu cầu và rõ ràng là nó đã không phí thì giờ bởi vì Sergei vẫn chạy lung tung được trên cả hai chân.Các cuộc gặp tiếp theo là do Romanov gọi để thông báo cho Jackson các chi tiết mới nhất của kế hoạch.
Sa hoàng ngồi xuống chiếc ghế có tay vịn, Jackson để ý thấy cốc chất lỏng không màu mọi khi để trên chiếc bàn bên cạnh.Gã đã nhớ phản ứng của ông trùm khi gã đặt ra một câu hỏi, vì thế gã chờ cho ông ta nói trước.
- ông Jackson, chắc ông sẽ hài lòng khi biết rằng cho đến lúc này, ngoài một vấn đề duy nhất cần phải giải quyết thì mọi việc đã được bố trí chu đáo để bạn ông vượt ngục.Bây giờ chúng ta chỉ còn cần ông Fitzgeral đồng ý với các điều kiện của chúng ta.Nếu như ông ta cảm thấy không thể chấp nhận được thì tôi không thể làm gì để ngăn cản việc ông ta sẽ bị treo cổ vào tám giờ sáng mai - Romanov nói một cách vô cảm - Bây giờ tôi xin phép nói lại toàn bộ kế hoạch mà chúng tôi đã chuẩn bị, nếu ông ta quyết định là sẽ đi tiếp.Tôi tin rằng vốn là một Phó Giám đốc của CIA cho nên con mắt đánh giá của ông sẽ rất có ích.
ông trùm bấm một cái nút trên tay ghế, cánh cửa cuối phòng ngay lập tức mở ra.Alexei Romanov bước vào.
Sa hoàng nói:
- Tôi tin là ông đã biết con trai tôi.
Jackson liếc nhìn về phía người luôn đi kèm mình trong những chuyến đi trước nhưng rất hiếm khi cất lời.
Gã gật đầu.
Gã thanh niên bước tới kéo tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ thế kỷ thứ 14 miêu tả trận chiến đấu Ở Flander sang bên.
Phía sau tấm thảm là một chiếc TV lớn.Màn hình dẹt của chiếc TV trông thật tương phản với các đồ trần thiết tuyệt đẹp xung quanh, nhưng người chủ của nó và người sử dụng nó trông còn trái ngược hơn - Jackson nghĩ Hình ảnh đầu tiên hiện lên trên màn hình là chiếu cảnh bên ngoài của nhà tù Crucifflx.
Alexei Romanov chỉ vào cổng vào.
- Zerimski dự định sẽ có mặt Ở nhà tù vào lúc bảy giờ bốn lăm.ông ta sẽ ngồi trong chiếc xe thứ ba trong đoàn xe bảy chiếc và sẽ đi vào bằng cái cổng ngách kia.Gã dịch chuyển ngón tay trên màn hình - Tổng thống sẽ gặp Vladimlr Bolchenkov và được ông này đưa đến sân chính của nhà tù, nơi sẽ diễn ra cuộc hành hình.Ðến bẩy giờ năm hai phút.
Romanov con tiếp tục cho Jackson biết kế hoạch chi tiết đến từng phút và đi sâu vào các chi tiết hơn khi nói đến việc làm thế nào để giải thoát cho Connor.Jackson nhận thấy anh ta dường như không hề nhắc nhở đến một vấn đề còn để ngỏ, rõ ràng là rất tin rằng cha mình sẽ tìm ra được một giải pháp trước sáng mai.Sau khi nói xong, Alexei tắt TV, kéo lại tấm thảm về chỗ cũ và quay lưng hơi cúi đầu về phía cha.Sau đó gã rời khỏi phòng, không nói thêm lời nào.
Sau khi cửa đã khép lại, ông trùm hỏi:
ông có nhận xét gì không?
Jackson nói:
- Một hai ý kiến thôi- Trước hết cho phép tôi được nói rằng kế hoạch rất hay và tin rằng nó có nhiều khả năng thành công.RÕ ràng là ngài đã tính đến mọi khả năng có thể xảy ra - nghĩa là với giả thuyết Connor đồng ý với các điều kiện đưa ra.Và về vấn đề đó thì tôi xin nhắc lại là tôi không có quyền phát biểu thay cho anh ta.
Romanov gật đầu.
- Nhưng ngài vẫn phải giải quyết một vấn đề nữa.
ông trùm hỏi:
Vậy ông có giải pháp gì không?
Jackson đáp:
- Có, tôi đã có giải pháp.
***
Bolchenkov mất gần một giờ để đọc kế hoạch của Romanov, sau đó để cho Connor cân nhắc.ông ta không cần nhắc để gã nhớ rằng gã không có nhiều thời gian để mà suy nghĩ: bốn mươi lăm phút nữa Zerimski sẽ đến Cruciffix.
connor nằm trên giường- Các điều kiện họ đưa ra vô cùng rõ ràng và dứt khoát.Nhưng ngay cả khi gã đồng ý chấp nhận những điều kiện đó và thực hiện thành công việc trốn thoát thì gã cũng cảm thấy không hoàn toàn tự tin để thực hiện những cam kết về phía mình- Nếu gã không thành công thì bọn họ sẽ giết gã - trừ việc Bolchenkov hứa rằng việc đó sẽ không nhanh chóng và nhẹ nhàng như bị treo cổ.ông ta cũng nói rõ từng tiếng - đề phòng trường hợp Connor còn chút nghi ngờ nào- rằng mọi hợp đồng thỏa thuận với Mafya Nga không được tôn trọng thì trách nhiệm sẽ tự động chuyển sang người có quan hệ gần gũi nhất với kẻ vi phạm.
Connor không hề tìm thấy một nét chế nhạo nào trên khuôn mặt Chỉ huy trưởng, khỉ ông ta lấy ra mấy bức ảnh trong ví và đưa cho gã.
- Hai người đàn bà đẹp - Bolchenkov đã nói - Chắc ông phải rất tự hào về họ.Thật bi thảm nếu như phải rút ngắn cuộc đời của họ mà họ chẳng hề biết lý do vì sao.
Mười lăm phút sau cửa xà lim lại bật mở, Bolchenkov trở lại và dập tắt điếu thuốc đang vắt vẻo trên môi.Lần này ông ta không ngồi.Connor tiếp tục nhìn lên trần nhà tựa như không hề có ông ta Ở đó.
Chỉ huy trưởng châm lại điếu thuốc nói:
- Tôi thấy là cái đề nghị nho nhỏ đó của chúng tôi khiến cho ông cảm thấy tiến thoái lưỡng nan- Ngay cả sau khi chúng ta đã khá thân tình tôi cũng không thấy ngạc nhiên lắm về điều đó.Nhưng có lẽ sau khi nghe tin tức cuối cùng dành cho ông, hy vọng là ông sẽ đổi ý.
Connor vẫn tiếp tục nhìn lên trần nhà.
Thư ký cũ của ông, Joan Bet đã không may gặp một tai nạn xe hơi- CÔ ta đang trên đường từ Langley đến thăm vợ ông.
Connor quăng hai chân xuống khỏi giường, ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào Bolchenkov.
- Nếu Joan đã chết thì làm sao các ông biết được rằng cô ấy đang trên đường đến gặp vợ tôi?
Chỉ huy trưởng nói:
CIA không phải là người duy nhất ghi âm điện thoại của vợ ông.
ông ta hít một hơi cuối cùng điếu thuốc lá, rồi để mặc cho mẩu thuốc rời khỏi môi và rơi xuống sàn nhà.
Chúng tôi đoán là cách nào đó thư ký cũ của ông đã phát hiện được ai là kẻ đã bị bắt giữ trên quảng trường Tự do.Và nếu như vợ ông cũng đầy tự hào và có một cái đầu mạnh mẽ như nét mặt của bà nhà cho thấy thì tôi cho rằng chẳng bao lâu vợ ông cũng đi đến một kết luận tương tự.Trong trường hợp đó tôi e là bà Fitzgerald cũng sẽ phải chịu chung số phận với cô thư ký cũ của ông.
Connor nói: - Nếu như tôi chấp nhận các điều kiện của Romanov thì tôi cũng yêu cầu có một điều khoản riêng của mình.
Bolchenkov thích thú lắng nghe.
***
- Ngài Gutenburg có phải không ạ?
- Tôi đây.
Tôi là Maggie Fitzgerald.Tôi là vợ của Connor Fitzgerald, người hiện nay đang ra nước ngoài để thực hiện một nhiệm vụ của các ngài.
Gutenburg nói:
- Tôi chưa nhớ ra cái tên đó.
- Ngài đã có mặt Ở bữa tiệc chia tay anh ấy Ở nhà tôi, chỉ mới cách đây hai tuần thôi.
Gutenburg lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ là bà đã lầm tôi với ai đó.
- Ngài Gutenburg, tôi không hề lầm ngài với bất cứ ai cả Thực tế, vào lúc tám giờ hai mươi bảy phút ngày mồng hai tháng Mười một ngài đã gọi điện thoại từ nhà tôi đi đến văn phòng ngài.
- Bà Fitzgerald, tôi không hề gọi cú điện thoại nào như vậy cả-, và tôi có thể cam đoan là chồng bà không hề làm việc dưới quyền tôi.
- Ngài Gutenburg, vậy hãy nói cho tôi biết Joan Bet có bao giờ làm việc cho Cục không - Hay là chị ấy cũng bị xóa khỏi bộ nhớ của ông một cách thật đúng lúc rồi?
- Bà Fitzgerald, bà đề nghị điều gì?
- A, cuối cùng tôi cũng làm cho ông chú ý được rồi đấy- Cho phép tôi sửa chữa bộ nhớ của ông hiện đang tạm thời bị mất một ít.Joan Bemlett là thư ký của chồng tôi gần hai mươi năm nay, và tôi cảm thấy ngài khó mà chối bỏ được việc ngài biết là chị ấy đang trên đường từ Langley đến thăm tôi thì lại gặp cái chết.
- Tôi rất buồn khi đọc được tin về tai nạn giao thông mà cô Bet gặp phải, nhưng tôi không hiểu điều đó có liên quan gì đến tôi.
- Hiện nay báo chí thấy rất bí ẩn trong việc thực ra chuyện gì đã xảy ra trên đường Georgetown Washington Parkway sáng hôm qua, nhưng có lẽ họ sẽ tiến được đến gần sự thật hơn một chút nếu biết rằng Joan Bet đã từng làm việc với một người đã biến mất tăm khỏi mặt đất trong khi thi hành một nhiệm vụ đặc biệt cho các người.Từ trước đến nay tôi vẫn luôn biết rằng các phóng viên bao giờ cũng đánh giá những câu chuyện có liên quan đến một người được thưởng Huân chương Danh dự sẽ rất thú vị đối với các độc giả.
- Bà Fitzgerald, không thể bắt tôi phải nhớ được hết tên từng người trong số mười bảy ngàn người làm việc cho CIA, và tôi không hề nhớ ra là có gặp cô Bet bao giờ chưa, chứ đừng nói đến chồng bà.
- Ngài Gutenburg, vậy là tôi đành phải đẩy nhẹ cái trí nhớ tồi tệ của ngài thêm một lần nữa.CÓ điều là cái bữa tiệc mà ngài không đến dự và không từ đó gọi điện thoại về Cơ quan ấy mà, may mà - hay không may cũng được - đã được con gái tôi quay video lại- NÓ hy vọng sẽ làm cha nó ngạc nhiên bằng cách tặng cho cha nó băng video quà Giáng sinh- Tôi đã xem qua cuộn băng ấy, ngài Gutenburg ạ, và mặc dù ngài chỉ đóng một vai rất phụ nhưng tôi có thể cam đoan là ngài đã ngồi nói chuyện với Joan Bet Ở đó và ai cũng có thể nhìn thấy rõ.
Cuộc nói chuyện này cũng đã được ghi âm lại, và tôi cảm thấy hãng truyền hình sẽ đánh giá cao sự đóng góp của ngài vào cho chương trình tin tức buổi tối.
Lần này phải một lúc lâu Gutenburg mới trả lời.Cuối cùng hắn ta nói:
- Bà Fitzgerald, có lẽ chúng ta nên gặp nhau cũng là một ý kiến hay.
- Ngài Gutenburg, tôi thấy việc đó cũng chẳng để làm gì Tôi biết rõ tôi phải yêu cầu ngài điều gì.
- Vậy đó là gì, bà Fitzgerald?
Tôi muốn biết lúc này chồng tôi đang Ở đâu, và bao giờ anh ấy sẽ trở về.Ðể trả lại hai mẩu thông tin đó tôi sẽ đưa cho ngài cuộn băng.
- Tôi cần một chút thời gian.
Maggie nói:
- Dĩ nhiên là ngài cần có thời gian.Vậy hãy nói là sau bốn mươi tám giờ nữa nhé - Và ngài Gutenburg này, chớ phí thời gian lục lọi nhà tôi để tìm kiếm cuộn băng.NÓ đã được giấu Ở một nơi mà ngay cả cải đầu óc quỷ quyệt của ngài cũng chẳng thể nghĩ ra được.
- Nhưng...- Gutenburg toan nói...
- Tôi cũng cần phải nói thêm là nếu ngài quyết định loại bỏ tôi như đối với Joan Bet, thì tôi cũng đã dặn các luật sư là nếu tôi chết trong một hoàn cảnh đáng ngờ thì họ sẽ gửi ngay bản sao cuộn băng đó cho ba hãng truyền hình lớn nhất, Fox và CNN.Mặt khác, nếu như tôi chỉ mất tích thì sau bảy ngày cuộn băng sẽ được công bố.Tạm biệt, ngài Gutenburg.
Maggie đặt điện thoại xuống và đổ vật xuống giường, mồ hôi vã ra như tắm.
Gutenburg lao bắn qua chiếc cửa nối thông phòng hắn với phòng của Giám đốc.
Helen Dexter ngước lên, không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy Phó Giám đốc của mình bước vào phòng mà không buồn gõ cửa.
Hắn chỉ nói ngắn gọn:
- Chúng ta gặp một khó khăn.