Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Rủi thay, tin tức về cuộc đấu khẩu giữa Lillian và Ngài Westcliff đã nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Trước buổi tối nó đã đến tai Mercedes Bowman, và kết quả chắc hẳn không phải là một cảnh tượng tốt đẹp gì lắm. Mắt trắng dã và rít lên nhức óc, Mercedes đi qua đi lại trước mặt con gái trong phòng cô.

“Lẽ ra chuyện này có thể được bỏ qua, nếu đơn giản cô chỉ có một vài nhận xét không phù hợp trong lúc Ngài Westcliff vô tình ở đó” Mercesdes bùng nổ, cánh tay gầy nhẳng của bà múa may loạn xạ. “Nhưng cô lại tranh cãi với chính bá tước, và rồi không nghe theo ngài ấy trước mặt tất cả mọi người – cô có nghĩ chúng ta phải xuất hiện như thế nào không? Cô không chỉ hủy hoại cơ hội hôn nhân của cô mà còn của em gái cô nữa! Còn ai muốn bước vào cái nhà bị mang tiếng là …có cô con gái thiếu văn hóa chứ hả?”

Cảm giác xấu hổ dâng trào, Lillian ân hận liếc về góc tường chỗ Daisy đang đứng. Daisy khẽ lắc đầu trấn an.

“Nếu cô cứ khăng khăng hành xử như một con người nguyên thủy” Mercedes tiếp tục “thì tôi sẽ có biện pháp mạnh, Lillian Odelle!”

Lillian ngồi thụp xuống trường kỷ khi nghe thấy tên lót đáng ghét của cô, cách nói luôn báo trước một vài đòn trừng phạt tàn khốc.

“Trong một tuần sắp tới, cô sẽ không được phép bước ra khỏi phòng trừ khi có tôi đi cùng” Mercedes gắt gỏng “Tôi sẽ giám sát từng cử chỉ, điệu bộ, và mỗi từ phát ra từ miệng cô, cho đến khi tôi tin tưởng rằng cô sẽ hành xử giống một người biết lễ nghĩa. Đây là một sự trừng phạt kép, vì tôi không thích đi cùng với cô giống như cô cảm nhận mỗi khi ở cùng với tôi. Nhưng tôi không có lựa chọn khác. Và nếu cô dám có một câu phản đối nào thì tôi sẽ gia tăng hình phạt lên thành hai tuần! Trong khoảng thời gian không có tôi giám sát, cô sẽ ở yên trong phòng, đọc sách hay suy nghĩ về những hành vi dại dột của mình. Cô hiểu cả chưa, Lillian?”

“Vâng, thưa mẹ” Viễn cảnh bị theo dõi ở cự ly gần suốt 1 tuần khiếu Lillian cảm thấy giống một con thú bị nhốt trong chuồng. Nén tiếng ai oán phản đối, cô hướng tia nhìn nổi loạn vào tấm thảm hoa.

“Tối nay việc đầu tiên cô sẽ làm chính là” Mercesdes nói tiếp, mắt bà lóe sáng trên khuôn mặt trắng toát gầy còm “xin lỗi Ngài Westcliff vì những rắc rối cô đã gây ra hôm nay. Cô sẽ thực hiện việc đó với sự hiện diện của tôi, và tôi – ”

“Ôi không” Lillian ngồi thẳng lên, hướng ánh nhìn chống đối tới Mercedes. “Không. Không ai có thể buộc con xin lỗi hắn ta kể cả mẹ. Con sẽ chết trước”

“Cô sẽ phải làm theo những gì tôi nói” giọng Mercedes thấp xuống chỉ còn tiếng lẩm bẩm “Cô sẽ xin lỗi bá tước với vẻ nhún nhường bé mọn, hoặc là cô sẽ ở luôn trong phòng này chừng nào chúng ta còn ở đây!”

Ngay khi Lillian sắp mở miệng thì Daisy đã hấp tấp xen ngang “Mẹ ơi, con có thể nói chuyện riêng với Lillian được không, làm ơn đi mẹ? Chỉ một lát thôi. Làm ơn”

Mercedes hướng tia nhìn đăm đăm sang cô con gái còn lại, lắc đầu tự hỏi có phải bà đã bị nguyền rủa với những đứa trẻ bất trị thế này, và đi ra khỏi phòng.

“Lần này mẹ thật sự nổi giận” Daisy lẩm bẩm trong sự im lặng nguy hiểm theo từng bước chân “Em chưa từng thấy mẹ trong tình trạng này. Có lẽ chị phải làm theo lời mẹ thôi”

Lillian bất lực nhìn em gái “Chị sẽ không xin lỗi tên khốn trịch thượng đó!”

“Lillian, chị đâu có mất gì. Chỉ nói vài câu là êm chuyện. Chị không cần phải nghĩ đúng như vậy. Chỉ cần nói ra thôi, ‘Ngài Westcliff, tôi – ‘”

“Chị không nói” Lillian sắt đá “Và chuyện này có giá của nó – lòng tự trọng của chị”

“Cái giá đó có đáng với hình phạt bị nhốt trong phòng, và bỏ lỡ tất cả những vũ hội và bữa tối ai ai cũng thích? Làm ơn đừng bướng bỉnh nữa! Lillian, em hứa đó, em sẽ giúp chị tìm cách trả đũa Ngài Westcliff…một vố thật đau. Chỉ cần làm theo lời mẹ - chị có thể thua trận đánh, nhưng chị sẽ thắng cả cuộc chiến. Bên cạnh đó…” Daisy tuyệt vọng tìm cách lay động Lillian “Bên cạnh đó, Ngài Westcliff sẽ vui hết cỡ nếu biết chị bị nhốt trong phòng. Chị sẽ không còn khả năng gây khó chịu cho anh ta nữa. Khuất khỏi tầm nhìn, khỏi tâm trí. Đừng để anh ta thỏa chí, Lillian!”

Có khi đó là điểm tranh luận duy nhất có sức ảnh hưởng lên Lillian. Cô cau mày nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn màu ngà, với đôi mắt sẫm tối thông minh và hàng chân mày nổi bật. Đây không phải lần đầu cô tự hỏi làm cách nào chính con người sẵn lòng hòa mình vào những chuyến phiêu lưu bạt mạng lại đồng thời thức tỉnh cô khỏi cơn mê. Rất nhiều người đã bị đánh lừa bởi tính cách quái dị thường trực của Daisy, họ không bao giờ ngờ đến khả năng hùng biện đáng sợ bên dưới dáng vẻ tiểu yêu kia.

“Chị sẽ làm” cô cứng nhắc nói “Mặc dù chị có thể sẽ mắc nghẹn trong lúc nói”

Daisy thở phào nhẹ nhõm “Em sẽ đóng vai người hòa giải. Em sẽ nói với mẹ rằng chị đã đồng ý, và rằng bà không phải giảng đạo thêm nữa, bằng không chị sẽ thay đổi ý định”

Lillian sụp xuống trường kỷ, hình dung cảnh Westcliff mát lòng một cách đần độn khi cô hạ mình xin lỗi. Mẹ kiếp, không thể chịu nổi mà. Lòng sục sôi căm tức, cô tự tiêu khiển bằng việc lập ra hàng loạt kế hoạch trả đũa phức tạp chống lại Westcliff, tất cả đều kết thúc với viễn cảnh anh phải cầu xin sự tha thứ.

Một giờ sau, gia đình Bowman xếp thành một hàng rời khỏi phòng, dẫn đầu là Thomas Bowman. Đích đến cuối cùng của họ là Sảnh ăn, nơi tổ chức bữa tối khoa trương kéo dài 4 giờ. Ý thức được hành động đáng hổ thẹn gần đây của cô con gái lớn, Thomas đang trong tâm trạng hết sức giận dữ, hàng ria mép cứ vểnh lên phía trên cái miệng mím chặt.

Trong bộ váy lụa xanh màu oải hương có đăng ten trắng ở mặt trước và tay áo phồng ngắn, Lillian kiên quyết đi theo cha mẹ, trong lúc những câu nói đay nghiến của cha cô dội ngược ra phía sau.

“Thời khắc cô trở thành một chướng ngại cho một thương vụ tiềm năng là lúc tôi tống cổ cô về New York. Cho đến lúc này chuyến xuất hành săn chồng ở nước Anh đã thể hiện sự tốn kém và không hiệu quả. Tôi cảnh cáo cô, con gái, nếu những hành động của cô còn gây hại cho những buổi đàm phán của tôi với bá tước – ”

“Em chắc chúng sẽ không làm vậy đâu” Mercedes cuống cuồng cắt lời, như thể giấc mơ có con rể quý tộc giống như tách trà đang lắc lư ở mép bàn. “Lillian sẽ xin lỗi Ngài Westcliff đấy anh yêu, và mọi chuyện sẽ trở lại tốt đẹp. Anh sẽ thấy” Đi chậm lại nửa bước, bà liếc mắt đe dọa về phía cô con gái lớn.

Một phần Lillian cảm thấy rối bời vì ăn năn, trong lúc một phần khác ngập tràn oán giận. Hiển nhiên cha cô sẽ không miễn xá cho ai mắc tội can thiệp vào công việc của ông…mặt khác, lẽ ra ông nên lo lắng con gái của mình hơn nữa. Tất cả những gì ông muốn từ hai chị em cô là làm mọi cách để họ không làm phiền ông. Nếu không phải cô có đến ba người anh trai thì Lillian sẽ không bao giờ biết cảm giác được phái mạnh quan tâm là như thế nào.

“Để chắc chắn cô sẽ nói năng lễ độ với bá tước” Thomas Bowman nói, rồi ngừng lời và liếc nhìn Lillian với đôi mắt lạnh lùng “Tôi đã ngỏ lời mời ngài ấy gặp riêng trong phòng sách trước bữa tối. Khi đó cô sẽ xin lỗi – vì sự hài lòng của tôi và của bá tước”

Điếng người đứng lại, Lillian trợn mắt nhìn ông. Sự oán giận của cô gom góp thành một khối nóng, nghẹn ngào khi cô thắc mắc không biết Westcliff có thu xếp một bài giảng đạo đức nào không. “Ngài ấy có biết tại sao cha hẹn gặp hay không?” cô miễn cưỡng hỏi

“Không. Tôi cũng không nghĩ ngài ấy mong đợi một lời xin lỗi từ một trong số những cô con gái xấu tính lừng danh của tôi. Tuy nhiên, nếu cô không thể đưa ra một lời xin lỗi đủ sức thỏa mãn, thì cô sẽ sớm được nhìn nước Anh từ boong tàu hướng về New York”

Lillian không ngốc đến mức cho rằng những lời của cha cô là một sự răn đe nhạt nhẽo. Giọng ông cực kì thuyết phục và cưỡng chế. Và ý nghĩ phải rời Luân Đôn, và tệ hơn, xa cách với Daisy…

“Vâng, thưa ngài” quai hàm cô đanh lại.

Cả gia đình lầm lũi đi dọc hành lang.

Lillian loạng choạng và cô liền cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của em gái đỡ lấy cô “Không sao cả” Daisy thì thầm “Nói thật nhanh và xong – ”

“Im lặng” cha họ nạt, và bàn tay họ rời nhau.

Rầu rĩ với những dòng suy nghĩ trái chiều, Lillian gần như không chú ý đến cảnh vật xung quanh khi cô cùng gia đình vào phòng sách. Cánh cửa khép hờ, và cha cô khẽ gõ cửa vào trước và dẫn vợ cùng hai con vào phòng. Phòng sách đẹp, trần nhà cao hai mươi feet, cầu thang lắp ghép, và hai tầng chứa mọi loại sách. Mùi da thuộc, giấy da, và gỗ bôi sáp làm không khí có mùi hăng hắc.

Ngài Westcliff, đang dựa vào thành bàn với hai tay đặt trên bề mặt trầy xước, ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ. Anh đứng lên, đôi mắt đen nheo lại khi thấy Lillian. Đen, giản dị, và ăn mặc chỉnh tề, anh là hình ảnh hoàn mĩ của một quý tộc Anh quốc, với cà vạt thắt gút và mái tóc dày được vuốt khỏi trán. Ngay lúc này không thể xác nhập con người đang trước cô với gã đàn ông thô lỗ, râu còn chưa cạo đã để cô đánh gục trên sân run-đơ bên cạnh chuồng ngựa.

Đi sát vợ và hai con gái, Thomas Bowman cộc cằn nói “Cảm ơn ngài vì đã đồng ý gặp tôi ở đây. Tôi hứa chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian”

“Ông Bowman” Westcliff hạ giọng “Tôi không nghĩ sẽ có vinh hạnh được gặp cả gia đình ông”

“Tôi e rằng từ ‘vinh hạnh’ là không phù hợp trong tình huống này” Thomas chua chát “Có vẻ một trong số hai cô con gái của tôi đã hành xử rất tệ trong lúc ngài có mặt. Và giờ con gái tôi ước ao được bày tỏ sự hối tiếc của mình” Ông đẩy khớp tay vào giữa lưng Lillian và thúc cô đến trước mặt bá tước “Đi đi”

Chân mày Westcliff cau lại “Ông Bowman, không cần phải – ”

“Tôi sẽ cho để con gái tôi tự lên tiếng” Thomas nói và đẩy mạnh Lillian.

Không khí trong phòng thật tĩnh mịch nhưng ngột ngạt khi Lillian đưa mắt nhìn Westcliff. Anh càng cau có, và bản năng cô biết anh không muốn một lời xin lỗi từ cô. Không phải theo cách này, với cha cô đe nẹt bên cạnh. Mà có khi nhờ vậy cô lại dễ xin lỗi hơn

Nuốt khan, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen khó dò, ánh sáng le lói trong con ngươi tù mù. “Tôi xin lỗi vì đã để mọi chuyện xảy ra, thưa ngài. Ngài là một gia chủ đúng mực, và ngài xứng đáng được nhận nhiều sự kính trọng hơn những gì tôi đã làm sáng nay. Tôi không nên nghi ngờ quyết định của ngài ở buổi cưỡi ngựa vượt chướng ngại, và tôi cũng không nên nói chuyện với ngài theo cách tôi đã làm. Tôi hy vọng ngài sẽ chấp nhận sự hối lỗi ăn năn của tôi, và nhận ra tôi chân thành muốn làm như vậy.”

“Không” anh êm ái.

Lillian bối rối chớp mắt, trong đầu nghĩ ngay đến khả năng anh không đồng ý tha lỗi cho cô.

“Tôi mới phải xin lỗi, cô Bowman ạ, không phải cô” Westcliff tiếp tục “Hành động quá khích của cô là do bị bức bách bởi cách hành xử độc đoán của tôi. Tôi không thể trách cô vì đã đáp trả thái độ kiêu căng của tôi được”

Lillian cố nén cảm giác ngỡ ngàng, nhưng không dễ dàng gì khi mà Westcliff vừa làm một việc trái ngược hoàn toàn những gì cô mong đợi. Anh đã có cơ hội mười mươi đả kích lòng tự tôn của cô – và anh đã không làm. Cô không thể hiểu nổi. Anh đang chơi trò gì?

Anh dịu dàng nhìn vào nét mặt hoang mang của cô. “Mặc dù tôi đã cư xử không tốt sáng nay” anh thì thầm “thì sự lo lắng tôi dành cho an toàn của cô là có thật. Đó là lý do tôi nổi giận”

Nhìn anh đăm đăm, Lillian cảm thấy cơn giận ru rú trong ngực cô bắt đầu tiêu tan. Anh đang là người tốt! Và có vẻ không phải trò đùa. Anh chân thành và cảm thông. Cảm giác thư thái bao trùm lấy cô, và lần đầu tiên trong ngày cô đã có thể hô hấp bình thường. “Đó không phải lý do duy nhất ngài giận” cô nói “Ngài cũng không thích người khác phớt lờ ngài”

Westcliff cười khùng khục “Đúng vậy” anh cười trầm và thú nhận “Tôi không thích” Nụ cười mở rộng khắp gương mặt, xua đi bản tính cố hữu và dành phần cho một con người có hấp lực hơn vẻ đẹp mã đơn thuần đến một ngàn lần. Cảm giác rụng rời kì quặc nhưng dễ chịu chạy âm ỉ dưới da cô.

“Vậy tôi có được cưỡi ngựa nữa không?” Cô ướm lời

“Lillian” mẹ cô mắng mỏ.

Hai mắt Westcliff rạng ngời sự thích thú, giống như anh quan sát sự táo bạo của cô “Tôi không nói thế.”

Gặp phải ánh nhìn mưu mô trong mắt anh, Lillian cảm nhận được mối bất hòa kinh niên giữa họ đã chuyển sang một dạng thách thức bằng hữu…gần giống…tình ái. Lạy Chúa. Chỉ một vài lời nói nhã nhặn của Westcliff mà cô đã sắp biến mình thành con ngốc.

Thấy được hai người đã giảng hòa, Mercedes hồ hởi bước tới. “Ôi, Ngài Westcliff đáng mến, ngài là một quý ông cao thượng! Và ngài không hề kiêu căng – ngài chỉ lo lắng cho thiên thần bé bỏng cứng đầu của tôi, mà như thế lại càng lộ rõ tấm lòng từ ái của ngài.”

Nụ cười của bá tước trở nên giễu cợt khi anh đưa mắt quan sát khắp người Lillian như để cân nhắc cụm từ “thiên thần bé bỏng cứng đầu” có phải là mô tả phù hợp. Đưa tay cho Mercedes, anh ôn tồn hỏi “Tôi có thể tháp tùng bà vào Sảnh ăn không thưa bà Bowman?”

Phởn phơ với ý tưởng ai đó thấy bà đi cùng Westcliff, Mercedes chấp nhận với một tiếng thở dài khoan khoái. Khi họ cùng rời khỏi phòng sách sang phòng khách nơi tiệc tối đã được chuẩn bị, Mercedes bắt đầu một bài diễn thuyết tràng giang đại hải về những ấn tượng Hampshire đã tạo ra cho bà, đi kèm một vài câu phê bình nho nhỏ mang tính hóm hỉnh, nhưng đã khiến Lillian và Daisy trao nhau những cái liếc mắt ê chề. Ngài Westcliff đón nhận khả năng quan sát phàm tục của Mercedes với vẻ lịch sự cẩn trọng, sự tinh tế trong cách hành xử của anh lại càng khiến bà trở nên lố bịch. Và lần đầu tiên trong đời Lillian, cô cảm thấy những hành động khinh miệt lễ nghi cô thường làm không phải là việc thông minh như cô từng nghĩ. Chắc chắn cô không mong ước mình trở nên nghiêm nghị và giữ kẽ…nhưng cùng một lúc, tôn trọng bản thân thêm một chút cũng không phải là chuyện xấu.

Rõ ràng Ngài Westcliff cực kì nhẹ nhõm khi được tách khỏi gia đình Bowman khi họ vào phòng khách, nhưng anh không nói hay biểu lộ gì. Thụ động chúc họ có một buổi tối dễ chịu, anh khẽ cúi người rồi hòa vào nhóm người gồm em gái anh, tiểu thư Olivia và chồng, Ông Shaw.

Quay lại với Lillian, Daisy nghiên cứu chị gái với đôi mắt mở to. “Tại sao Ngài Westcliff lại tỏ ra quá tốt với chị?” cô thì thầm “Và tại vì cái quái gì mà ngài ấy lại dìu tay mẹ, và tháp tùng gia đình mình vào phòng khách, cũng như lắng nghe mấy câu chuyện nhảm nhí dài dòng của mẹ?”

“Chị không biết” Lillian thì thầm đáp “Nhưng rõ ràng anh ta có khả năng chịu đựng cơn đau cao hơn người thường.”

Simon Hunt và Annabelle tham gia vào nhóm ở phía bên kia phòng. Lơ đãng vuốt lại phần eo của váy dạ hội màu xanh-bạc, Annabelle đảo mắt qua đám đông, bắt gặp tia nhìn của Lillian, và nặn ra nét mặt khổ sở. Hiển nhiên cô đã nghe về sự cố trong buổi cưỡi ngựa. Mình xin lỗi, Annabelle nhép miệng. Cô có vẻ nhẹ lòng khi Lillian gật đầu trấn an và gửi lại cô một mẩu tin thầm lặng, mọi chuyện ổn rồi.

Thậm chí khi tất cả tiến vào phòng ăn, gia đình Bowman và Hunt cũng nằm trong tốp cuối cùng, vì họ thuộc đẳng cấp rất thấp “Tiền bạc luôn ở bên lề” Lillian nghe cha cô nói một cách khó hiểu, và cô đoán ông không chịu nổi những quy tắc về thứ bậc luôn thể hiện quá minh bạch trong những sự kiện giống thế này. Và Lillian chợt nhận ra mỗi khi không có mặt nữ bá tước, Ngài Westcliff và Tiểu thư Olivia có xu hướng sắp xếp ít trang trọng hơn cũng như khuyến khích các vị khách tùy nghi vào phòng ăn thay vì tuần tự theo cấp bậc. Tuy nhiên, khi có nữ bá tước, mọi thứ phải tôn trọng truyền thống một cách nghiêm ngặt.

Và hình như số người hầu đã ngang ngửa số lượng khách, tất cả đều ăn mặc tươm tất trong những bộ lễ phục đen, một áo gi-lê ngang thắt lưng màu mù tạc và áo khoác đuôi tôm màu xanh. Họ khéo léo xếp chỗ cho khách, rót rượu và nước mà không đánh rơi một giọt.

Lillian ngạc nhiên khi được xếp ngồi gần đầu bàn của Westcliff, chỉ cách chỗ anh ngồi ba người đếm từ bên phải. Được ngồi gần gia chủ có hàm ý người đó được yêu thích, và rất hiếm khi một cô gái chưa chồng không tên tuổi có được vị trí như vậy. Tự hỏi có phải người hầu đã sắp nhầm chỗ, cô thận trọng đưa mắt sang những vị khách gần cô nhất, và nhìn được sự ngạc nhiên lấp lánh trong mắt họ. Ngay cả nữ bá tước, người luôn ngồi cuối bàn cũng đang cau mày nhìn cô.

Lillian ném cho Ngài Westcliff cái nhìn dò hỏi ngay khi anh ngồi vào bàn.

Một bên mày anh nhướng lên “Có chuyện gì sao? Cô có vẻ bất an, cô Bowman”

Phản ứng đúng đắn trong tình huống này lẽ ra phải là đỏ mặt và cảm ơn anh vì danh dự bất ngờ. Nhưng Lillian nhìn anh chằm chằm, mặt anh như giãn ra dưới ánh nến, và cô thẳng thắn trả lời “Tôi đang thắc mắc tại sao tôi lại ngồi gần đầu bàn. Sau những gì đã xảy ra sáng nay, tôi cho rằng ngài nên xếp tôi ngồi tuốt ngoài hiên”

Đó là khoảng khắc sự im lặng rợn người bao trùm khi những vị khách xung quanh họ kinh ngạc nhìn Lillian mở đầu cuộc chiến. Tuy nhiên, Westcliff làm tất cả ngớ người khi anh cười lặng lẽ, tia nhìn của anh khóa lấy cô. Một lát sau, những người còn lại cùng nhau cười rúc rích.

“Hiểu được thiên hướng nhảy bổ vào rắc rối của cô, cô Bowman, tôi kết luận rằng sẽ an toàn hơn nếu giữ cô trong tầm mắt, và trong tầm với nếu có thể”

Phát biểu của anh đưa vấn đề ra dưới ánh sáng. Ai đó phải vắt óc mới hiểu nổi anh đang ám chỉ chuyện gì. Và Lillian cảm thấy trong bụng quặn thắt, giống như đang đón lấy một dòng chảy mật ong ấm áp.

Nâng ly sâm panh lạnh lên môi, Lillian đảo mắt khắp phòng ăn. Daisy đang ngồi gần cuối bàn, miệng mồm liến thoắt và suýt làm ngã vại rượu khi khua tay tăng phần kịch tính cho câu chuyện của mình. Annabelle đang ngồi ở bàn kế đó với hàng tá tia nhìn thèm muốn đang đổ dồn lên cô. Những quý ông ở cả hai bên cô đều nhận thức được vận may có người đẹp kế cận, trong lúc Simon Hunt, cách đó vài ghế, quan sát bọn họ như ăn tươi nuốt sống.

Evie, dì cô Florence, và cha mẹ Lillian cũng thuộc nhóm khách ngồi ở chiếc bàn xa nhất. Như thường lệ, Evie rất kiệm lời khi có đàn ông bên cạnh, líu lưỡi và căng thẳng nhìn đăm đăm dĩa thức ăn. Tội nghiệp Evie, Lillian cảm thông. Tụi mình phải làm gì đó cho chứng e thẹn quái ác của cậu.

Nghĩ tới mấy người anh trai chưa vợ của cô, Lillian tự hỏi có thể làm mai Evie với một trong số họ. Có lẽ cô sẽ tìm ra cách mời mọc một người đến thăm nước Anh. Chúa biết bất kì ai trong mấy ông anh cô cũng tốt hơn anh họ Eustace. Anh cả, Raphael, và hai anh song sinh, Ransom và Rhys. Nhưng thanh niên tráng kiện khó tìm. Mặt khác, anh em nhà Bowman có thể làm Evie khiếp đảm. Họ có bản chất tốt, nhưng không phải kiểu người khác gọi là lịch thiệp. Hoặc văn minh.

Sự chú ý của cô bị phân tán bởi hàng dài người hầu mang lên chuỗi thức ăn đầu tiên, một đoàn liễn bạc diễu hành ăm ắp súp rùa, đĩa phẵng cho món cá bơ trong sốt tôm hùm, bánh pudding tôm, và cá hồi thảo mộc với rau diếp hầm. Chỉ là màn dạo đầu cho thực đơn 8 chặng sẽ kết thúc với vô số món tráng miệng. Đối mặt với một bữa tối mất thời gian, Lillian nén tiếng thở dài và ngước mắt tìm Westcliff. Tuy nhiên, anh không nói gì, và Lillian đành phá vỡ không khí im lặng.

“Thưa ngài, con ngựa săn Brutus của ngài có vẻ rất khỏe mạnh. Tôi nhận thấy ngài không dùng roi hay đinh thúc với nó”

Những tiếng rì rầm xung quanh họ biến mất, và Lillian thắc mắc không biết có phải cô vừa nói sai nữa không. Có lẽ một cô gái chưa chồng không được nói chuyện cho đến khi ai đó đích thân hỏi cô ta. Tuy nhiên, Westcliff vui lòng trả lời “Tôi hiếm khi dùng roi hay đinh thúc với bất kì con ngựa nào của tôi, cô Bowman ạ. Thông thường tôi có khả năng đạt được kết quả tôi muốn mà không cần đến chúng”

Lillian cau có nghĩ rằng giống như mọi người và mọi vật trong lãnh địa này, con ngựa hồng có lẽ không dám lởn vởn trong đầu suy nghĩ bất tuân mệnh lệnh của chủ nhân. “Nó có vẻ bị thuần hóa nhiều hơn bản tính hung hãn bình thường” cô nói

Westcliff ngả người ra sau trong lúc người hầu múc thêm cá hồi vào dĩa. Ánh sáng bập bùng nhảy nhót trên những lọn tóc đen cắt sát của anh…Lillian buộc phải nhớ lại cảm giác ngón tay cô bên trên nó.

“Thật ra Brutus là con ngựa lai tạp. Một sự pha trộn giữa ngựa thuần chủng và ngựa hoang Ai-len”

“Thật sao?” Lillian không hề che dấu vẻ ngạc nhiên “Tôi đã nghĩ ngài chỉ cưỡi ngựa thuần chủng”

“Rất nhiều người thích vậy” bá tước thừa nhận. “Nhưng một con ngựa săn cần khả năng nhảy mạnh mẽ, và sức mạnh đổi hướng dễ dàng. Một con ngựa lai như Brutus với tốc độ và kĩ năng của ngựa giống, cộng thêm lòng dũng cảm của ngựa hoang Ai len”

Những người cùng bàn chăm chú lắng nghe. Ngay khi Westcliff nói xong, một quý ông vui vẻ bổ sung “Con vật siêu đẳng, Brutus. Hậu duệ của Eclipse, phải không? Mọi người luôn nhận ra sức mạnh của con ngựa Ả rập Darley…”

“Cưỡi một con ngựa lai là một hành động đón nhận cái mới” Lillian thì thầm

Westcliff khẽ cười. “Thỉnh thoảng tôi có thể đón nhận cái mới”

“Tôi có nghe nói…nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ”

Một lần nữa, câu chuyện ngừng lại khi mọi người nghe được những câu khiêu khích của Lillian. Thay vì bực bội, Westcliff nhìn cô chằm chằm với vẻ thích thú không giấu giếm. Đó là sự thích thú của một người đàn ông dành cho một cô gái hấp dẫn, hay chỉ đơn thuần là bản tính quái lạ của cô ta thì không ai dám chắc. Nhưng đúng là có thích thú.

“Tôi luôn cố tiếp cận vấn đề theo hướng hợp lô-gic” Anh nói “Và thỉnh thoảng sẽ phá vỡ truyền thống”

Lillian cười giễu cợt “Không phải ngài luôn thấy quan điểm truyền thống là hợp lô-gic hay sao?”

Westcliff khẽ lắc đầu, ánh sáng trong mắt anh càng rạng rỡ hơn khi anh uống rượu và quan sát cô qua mép ly thủy tinh.

Một quý ông khác hài hước nhận xét về tư tưởng tự do của Westcliff trong lúc những món ăn khác được dọn ra. Những đĩa bạc to kềnh đáng ngạc nhiên đã mang lại rất nhiều tiếng xuýt xoa thỏa mãn. Mỗi bàn có 4 đĩa, vậy tổng cộng có 12, được xếp giữa những chiếc bàn nhỏ hơn nơi người hầu và quản gia thực hiện công đoạn chia nhỏ. Mùi thịt bò cay nồng trong không khí, trong khi những vị khách háo hức nhìn vào bên trong đĩa. Hơi nhấp nhỏm trên ghế, Lillian liếc qua chiếc đĩa phẳng gần nhất đang đĩnh đạc nằm trên bàn. Cô gần như giật nảy người vì kinh hoàng khi trông thấy hình thù đen thui của một quái vật chưa rõ danh tánh, với hơi nước bốc lên nghi ngút từ cái đầu lâu bỏ lò tươi rói.

Ngạc nhiên ngước mắt lên, cô nghe thấy tiếng lách cách của dụng cụ bạc. Một người hầu nhận ra vẻ bối rối của cô ngay tức thì khi cô đánh rơi nĩa và muỗng rồi cúi xuống nhặt lên.

“C-Cái gì đây?” Lillian hỏi không đầu không đuôi vì không dứt mắt khỏi cảnh tượng gớm ghiếc trước mắt.

“Đầu bê” một quý bà trả lời với giọng điệu buồn cười cố nén, như thể cô ta vừa phát hiện thêm một ví dụ cho tình trạng lạc hậu của người Mĩ. “Một nét đặc trưng Anh. Đừng nói là cô chưa từng thưởng thức?”

Cố khoác vẻ mặt hờ hững, Lillian lắc đầu không nói nên lời. Cô nao núng khi người hầu xé toạc xương hàm đầy khói của con bê và cắt rời cái lưỡi của nó.

“Vài người cho rằng lưỡi là bộ phận ngon nhất” quý bà kia nói tiếp “trong khi số khác thề thốt rằng óc mới là thứ hảo hạng. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể nói thế này, hai mắt chính là món ngon độc nhất vô nhị”

Hai mắt Lillian nhắm lại kinh tởm trước phát hiện vừa rồi. Cô cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn. Cô chưa từng đam mê phong cách ẩm thực Anh, ngoại trừ gai mắt với một vài món ăn trong quá khứ, không món nào cho phép cô nghĩ đến cái đầu bê đáng sợ này cả. Hé mắt ra, cô đưa mắt nhìn quanh quất. Hình như ở khắp nơi, đầu bê đang được dọn lên, mở ra, cắt xẻ. Óc bê được múc vào đĩa, phần yết hầu được cắt thành từng lát mỏng…

Cô sẽ nôn mất.

Mặt cô trắng bệch, Lillian nhìn về cuối bàn, nơi Daisy ngờ vực quan sát một vài mẩu thịt đang được nằm trang trọng trên đĩa của cô. Lillian chầm chậm nâng góc khăn ăn lên khóe miệng. Không. Cô không thể nôn ở đây. Nhưng mùi bê dầu mỡ, hăng hắc ngập ngụa khắp nơi, và cô nghe thấy tiếng dao nĩa làm việc, tiếng thì thầm tán thưởng của thực khách, cảm giác buồn nôn càng tăng lên mãnh liệt. Một đĩa nhỏ được đặt trước mặt cô gồm một vài lát…gì đó…và một tròng mắt sền sệt với đáy hình nón lười nhác lăn tròn về trước.

“Chúa ơi” Lillian lẩm bẩm, trán cô lấm tấm mồ hôi.

Một giọng trầm tĩnh cắt ngang cơn nôn ọe “Cô Bowman…”

Tuyệt vọng đưa mắt theo hướng phát ra giọng nói, cô nhận thấy gương mặt vô cảm của Westcliff “Vâng, thưa ngài?” giọng cô khản đặc

Có vẻ anh đang cận thận lựa chọn câu chữ “Thứ lỗi cho lời đề nghị có phần kì quặc…nhưng tôi chợt nghĩ đây là thời điểm thích hợp nhất để ta quan sát một vài loài bướm hiếm có đang cư trú trong lãnh địa. Nó chỉ xuất hiện vào buổi tối, hiển nhiên, ra khỏi tổ. Cô có nhớ tôi đã từng đề cập đến chúng trong lần trò chuyện trước”

“Bướm?” Lillian lập lại, nuốt thêm một đợt nôn mửa đang chực chờ tuôn ra.

“Cô có cho phép tôi dẫn hai chị em cô ra nhà kính bên ngoài và chiêm ngưỡng một vài loài bướm vừa được tìm thấy. Tôi rất tiếc phá vỡ cảm giác ngon miệng của cô vì chuyến đi này, nhưng chúng ta sẽ trở về kịp lúc để cô thưởng thức phần còn lại của bữa tối”

Rất nhiều người dừng nĩa và chú tâm vào lời đề nghị đặc biệt của Westcliff.

Nhận ra anh đang tìm cớ cho cô rời bàn ăn, với em cô theo cùng vì lợi ích của cả hai, Lillian gật đầu “Bướm” cô hổn hển lặp lại “Vâng, tôi thích bướm lắm”

“Tôi cũng vậy” giọng Daisy vang rền từ cuối bàn. Cô nhanh nhảu đứng lên, buộc tất cả quý ông lịch thiệp nhấc người khỏi ghế. “Ngài thật chu đáo khi còn nhớ sự thích thú chúng tôi dành cho côn trùng bản địa ở Hampshire đó thưa ngài”

Westcliff đến giúp Lillian rời ghế “Thở bằng miệng đi” anh thì thầm. Cô vâng lời với khuôn mặt tái nhợt và đẫm mồ hôi

Tất cả nhìn họ chằm chằm “Thưa ngài” một quý ông, Ngài Wymark, nói “Tôi có thể hỏi ngài đang đề cập đến loại bướm quý hiếm nào không?”

Westcliff thoáng ngập ngừng, rồi mạnh dạn đáp “Bướm dingy-…” anh do dự rồi nói tiếp “…dipper”

Wymark cau mày “Tôi tự nghĩ mình như một nhà nghiên cứu bướm, thưa ngài. Và tôi biết loài bướm dingy-skipper, chỉ được tìm thấy ở Northumberland, thì tôi chưa từng nghe đến loài dingy-dipper”

Một khoảng lặng đắn đo “Một dạng lai giống” Westcliff nói “Morpho purpureus practicus. Theo tôi biết người ta chỉ tìm thấy chúng trong phạm vi Stony Cross”

“Tôi rất muốn đi cùng ngài nếu được phép” Wymark nói, xếp khăn ăn lên bàn trong tư thế chuẩn bị đứng lên “Phát hiện về một giống mới luôn đáng – ”

“Tối mai” Westcliff ra lệnh “Loài bướm dingy-dipper rất nhạy cảm với sự hiện diện của con người. Tôi không muốn gây hại cho chủng loài mỏng manh đó. Tôi nghĩ tốt nhất nên đi thành từng tốp nhỏ khoảng hai ba người”

“Vâng thưa ngài” Wymark nói, rõ ràng cáu kỉnh khi ngồi xuống ghế “Vậy thì tối mai”

Lillian cảm kích đón lấy cánh tay của Westcliff, trong khi Daisy khoát tay bên kia, và cả ba đường hoàng rời khỏi phòng ăn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...