Điền Viên Cốc Hương

Chương 40: Bệnh lâu thành y (thầy thuốc)


Chương trước Chương tiếp

Nông thôn tháng tư ít người rảnh rỗi, mới nuôi tằm dệt vải lại xuống ruộng.

Ngày mùa đã đến. Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên đã gặp được rất nhiều người trên đường, trên vai vác mạ, không ngừng từ vai trái đổi đến vai phải, rất có tiết tấu đi tới, nước từng giọt chảy dại trên mặt đất... Không khí ngập mùi bùn đất cùng cỏ xanh.

Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên còn mặc áo khoác, có chút không hợp, nàng há mồm đang muốn cùng An Cẩm Hiên nói vài câu, đã thấy An Cẩm Hiên ngẩn người, ngẩng đầu vừa thấy, người bên sân đối diện, có lẽ là vừa lấy mạ ra ruộng cấy. Đại bá, Nhị bá gánh mạ, Lí Hà thị các nàng đều đi ra, không thấy Tứ thẩm Trần thị, chắc ở nhà nấu cơm, cũng không thấy Hứa thị.

Càng tới gần, Cốc Vũ không biết có nên kêu các nàng không, thấy Lí Hà thị xoay mặt qua một bên, trong lòng nàng lại nhớ tới tối hôm bị đánh, cười lạnh một tiếng, "Nhị bá! Nhị bá mẫu đâu?"

Lí Đắc Giang lo lắng gật gật đầu, "Nhị bá mẫu ngươi thân mình không khoẻ, ở nhà nghỉ ngơi một chút."

Trương thị đi chân trần, cũng không biết có phải vì vừa rồi ra ruộng cấy mạ nên mệt mỏi, quần đang nhỏ nước, xem thật buồn cười, nàng có chút không phục: "Người ta là mệnh tiểu thư, đến lúc bận rộn liền không thoải mái, ta chính là mệnh nha đầu ăn không hết khổ, chịu không xong mệt..."

Đoàn người đi qua, Cốc Vũ muốn đi xem Nhị bá mẫu, vẫn nên đi theo An Cẩm Hiên đi bắt cá chạch rồi nói sau.

An Cẩm Hiên cầm thùng, Cốc Vũ cầm một cây thật dài, đây là nàng cùng An Cẩm Hiên hai người nghiên cứu ra công cụ bắt cá chạch, mặt trên đầy trúc đinh, như vậy Cốc Vũ không cần xuống ruộng vẫn có thể bắt cá chạch .

Một phần ruộng nước đã lên từng mảnh xanh lưa thưa, là mạ vừa cấy xuống, rất nhiều nhà huy động cả nhà, trong ruộng cong thắt lưng cấy mạ, như ốc sên thong thả co mình, có nhà có tiểu hài tử hỗ trợ, ngược lại là chiếm được tiện lợi, thắt lưng không cần phải cúi, bùn đã đến đùi đứa nhỏ, chỉ cần đứng thẳng làm việc.

Nếu không có áp lực cuộc sống, Cốc Vũ sẽ than một tiếng một bức tranh quê tuyệt đẹp, chỉ là mình ở trong cuộc mới biết, cuộc sống như vậy là bất đắc dĩ, không ai thích cả ngày mặt hướng đất lưng hướng trời cả, chỉ vì có miếng cơm, nhưng nguyện vọng thuần phác đó không nhất định thực hiện được, Cốc Vũ nhìn cảnh tượng như vậy sâu sắc cảm nhận được vài điều, không giống như lúc trước mình đi theo phụ thân đến nông thôn, là một kẻ bàng quan, bây giờ là dung nhập, khác nhau một trời một vực!

"Cốc Vũ, ngươi luôn ngơ ngác ngây người." An Cẩm Hiên đã bắt đầu làm việc, thấy bộ dáng Cốc Vũ nói.

Cốc Vũ tỉnh lại, thấy An Cẩm Hiên đã bắt được một ít cá chạch, cũng vội hành động.

Bọn họ cố ý chọn ruộng màu mỡ chưa cấy mạ, như vậy người khác sẽ không để ý, có ruộng tuy chưa cấy mạ cũng đã bón phân, còn dùng cào kéo bùn cho phẳng chuẩn bị cấy mạ, ruộng như vậy không thể đi xuống, bằng không nơi nơi đều là dấu chân lúc cấy mạ sẽ không tốt. Hôm nay Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên đi ra, phát hiện ít nhất có một phần ba ruộng đã cấy mạ, cũng có rất nhiều ruộng đã san bằng, sợ là qua hai ngày nữa không thể bắt cá chạch. Nhiều ngày nay có người hỏi, bọn hắn luôn lấy cớ làm thuốc, may mắn cũng không có người hỏi bọn hắn làm thuốc lâu như thế sao không hết bệnh.

"Ta nghĩ Nhị bá mẫu nếu không thật sự không thoải mái, nàng làm sao có thể không đến làm việc, trong lòng nhớ thương liền thất thần.”

An Cẩm Hiên sửng sốt, không ngờ Cốc Vũ không đầu không đuôi đột nhiên nói một câu như vậy, hắn luôn không rõ, vì sao Cốc Vũ tuổi nhỏ như vậy lại không chơi với bạn cùng lứa tuổi, lại keo kiệt một đồng tiền cũng không dám xài, có năng lực nghĩ ra nhiều chủ ý làm thùng chậu bán mẫu hoa, so với suy nghĩ đơn thuần của hắn và Kinh Trập còn mạnh mẽ hơn, còn nghĩ ra cái nôi, thật sự là bất khả tư nghị, nhưng nhìn nét mặt, lúc cười lại ngây thơ trong sáng như vậy, ánh mắt tựa như dòng nước trong. Tuổi ngây thơ làm chuyện người lớn, tương phản quá nhiều, ai có thể nghĩ đến mấy thứ này đều do một tiểu nha đầu nghĩ ra được, bao gồm bắt cá chạch. Mặt khác, trên người nàng còn có một khí chất đặc biệt, An Cẩm Hiên đột nhiên phát hiện mình khổ sở nhiều năm, không dễ dàng tin tưởng người nào, nhìn tiểu cô nương trước mặt, nhìn đôi mắt trong sáng kia, lòng hắn bắt đầu trở nên mềm mại, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Cốc Vũ đứng trên bờ ruộng, nhìn đến chỗ nổi bọt khí, kéo từ từ, kéo đến hơn phân nửa sẽ không vồ hụt, nàng đem cá chạch ném vào trong thùng, mày cũng không cau. Bất quá nàng chỉ có khả năng bắt trong phạm vi nhỏ, tiếc nhìn chỗ xa hơn, không ngừng kêu, "Cẩm Hiên ca, đến nhanh chút, nơi này có cá chạch." "Cẩm Hiên ca, bên này!"

An Cẩm Hiên để Cốc Vũ ở bờ ruộng, hắn ở trong ruộng, đi phía trước nàng, như vậy Cốc Vũ không đến mức chuyện bé xé kêu to.

Trước mặt, có chỗ bùn phồng lên, mặt trên có một vòng lốc xoáy nhỏ, Cốc Vũ trong lòng vui vẻ, cầm này nọ liền đi qua. An Cẩm Hiên kêu lên: "Không vội, bộ chưa thấy qua cá chạch sao?"

Lời còn chưa dứt, Cốc Vũ liền phát hiện không ổn, chủ nhân bờ ruộng này chưa cấy mạ cũng chưa tu chỉnh qua, cũng không biết có phải trong mùa đông bờ ruộng bị con chuột đào thành động không, Cốc Vũ này một bước đi xuống, không chỉ có cảm giác mát mát mềm yếu, chân rơi vào khoảng không, theo quán tính ngã vào trong bùn nhão...

An Cẩm Hiên tay còn nâng bùn nhão, lúc này vung, trong ruộng hoạt động tuy không tiện, hắn cũng tận lực chạy tới, một than dính đầy nước bùn, vừa khéo đúng lúc Cốc Vũ ngã xuống hắn kéo lại, An Cẩm Hiên thở ra một ngụm khí thô.

Cốc Vũ nhắm mắt lại tưởng mình một đầu ngã vào bùn nhão, vung tay lên cũng không biết ném công cụ nơi nào, đột nhiên cảm thấy mình bị người kéo lại, mở to mắt, đầu tiên thấy một mảnh áo màu xanh dính đầy nước bùn, đó là vạt áo An Cẩm Hiên, nàng thật vất vả mới đứng vững, nở nụ cười, "Cẩm Hiên ca ngươi chạy thực mau, bất quá quần áo bị dơ, vừa khéo làm một bộ áo đơn."

An Cẩm Hiên không có chút ý cười, mày gắt gao nhăn lại, Cốc Vũ hạ giọng, "Cẩm Hiên ca, ngươi... Như thế nào?"

An Cẩm Hiên rút chân ra khói bùn nhão, Cốc Vũ hút một ngụm lãnh khí, trên bàn chân dính đầy bùn đất, là công cụ bắt cá chạch của mình, lưng bàn chân của An Cẩm Hiên đầy máu, bùn đất quyện với máu tạo thành 2 màu đối lập, chỗ hắn đứng cũng có một vũng máu.

Cốc Vũ phát hoảng: "Cẩm Hiên ca, đau không?"

An Cẩm Hiên tỉnh bơ như không có chuyện gì, "Đau như vậy tính cái gì."

Cốc Vũ không nghĩ ngợi nhiều, đi qua đỡ lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra một bên, "Chỉ là đinh trúc đâm thôi, không cần phải chuyện bé xé to, thấy máu chảy nhiều, kỳ thực không sao."

Tuy nói thế, nhưng nhìn bộ dáng An Cẩm Hiên, Cốc Vũ biết miệng vết thương không nhỏ, nàng trong đầu không ngừng xoay xoay, nhìn quanh, rốt cục có biện pháp.

Nàng bất chấp An Cẩm Hiên có bằng lòng không, đỡ An Cẩm Hiên đến bờ ruộng, ra lệnh: "Ngồi xuống!"

An Cẩm Hiên không biết nàng muốn làm cái gì, nghe lời ngồi xuống.

Đây là một ao nhỏ, ở giữa hai bờ ruộng là một ao nhỏ chứa nước. Nàng từ nhỏ lấy nước ở đây, đỡ An Cẩm Hiên sang rửa miệng vết thương, "Cẩm Hiên ca, ngươi nhịn đau, đều do ta không tốt, cắt chân ngươi."

Ngữ khí dù có tự trách nóng vội, nhưng phải kiểu như tiểu cô nương gặp chuyện hoảng loạn, An Cẩm Hiên cả kinh.

Cuối cùng cũng rửa sạch bùn đất, mau không ngừng chảy, làm cỏ trên bờ ruộng cũng có vết máu. Cốc Vũ thấy đã rửa sạch, "Cẩm Hiên ca, ngươi không nên động, chờ ta một hồi." Nói xong, Cốc Vũ cũng không dám chạy, đi nhanh trên bờ ruộng, rốt cục tìm được thứ nàng muốn, hạn liên anh, loại thảo dược này thường mọc quanh ruộng, Cốc Vũ hoảng hốt nhớ lại trước kia, lúc mình bệnh không còn hy vọng, mẫu thân hay dùng thuốc bắc điều trị, nàng ở trên giường bệnh cũng thường xem sách thuốc, còn khoe khoang rằng mình sẽ trị chính mình, thật không ngờ giờ phút này phát huy công dụng.

Đi hết mấy bờ ruộng, tìm được 2 cây hạn liên anh, nàng mới trở lại bên An Cẩm Hiên, thấy An Cẩm Hiên muốn đứng lên, nàng mất hứng, "Nói ngươi đừng động, đây là hạn liên anh, cầm máu không có gì tốt hơn." Nói xong nàng đem thảo dược nhét vào miệng, nhai nát, vị thuốc tràn ngập khoang miệng, nàng cũng bất chấp, đem thuốc đã nhai nát đắp lên chân của An Cẩm Hiên, nhìn bộ quần áo đang mặc đã cũ nát, xả vạt áo. Lại nhìn đến cổ tay áo đã mòn, lôi kéo, một vòng cổ tay áo bị xé rách, băng bó quanh chân, chân An Cẩm Hiên giống như mang vớ, còn có một chút long lẻo, Cốc Vũ lấy thêm một cọng cỏ, quấn vài vòng quanh "chiếc vớ", cột lại, rốt cục đại công cáo thành. Nàng vỗ tay một cái, "An tâm, Cẩm Hiên ca, máu sẽ cầm rất nhanh."

Lúc Cốc Vũ rửa vết thương cho hắn, An Cẩm Hiên luôn buồn bực, tay Cốc Vũ không có sức mềm yếu, đụng tới chân hắn thật lạ lẫm khiến hắn xoay mặt, lại nhịn không được xem, đã bao lâu rồi, đến cùng đã bao lâu không có người đối với mình như vậy, Nhị thúc tuy tốt, nhưng hắn thường đi vắng, thêm nữa hắn là một đại nam nhân cũng có rất nhiều chỗ sơ ý, Cốc Vũ tìm thảo dược, lúc nhai thuốc mày không hề nhăn, không chút ngại ngùng, chuyên chú giúp hắn bôi thuốc, mọi sự sợ hãi khóc lóc tìm người giúp như hắn tưởng tượng đều không xảy ra, An Cẩm Hiên mới đầu còn cố nhịn xuống, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng lúc thấy Cốc Vũ xé tay áo băng lấy chân hắn, mặt hắn đỏ lên.

Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên không nói gì, có chút sợ hãi, "Cẩm Hiên ca, đắp thảo dược này, tốt lắm, ngươi không cần lo lắng, ta... Ta trước kia sinh bệnh, bệnh lâu ngày thành lương y, ta nhận ra thuốc này, ngươi nhất định phải tin tưởng ta. A? Mặt của ngươi sao lại hồng hồng, vết thương không bị sưng a?"

An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ muốn xem miệng vết thương, cười một tiếng, "Ha ha, ngươi xem ngươi giống như con khỉ nhỏ, nào có bộ dáng của cô nương."

Cốc Vũ đánh giá mình, quả nhiên rất nhiều bùn, nàng lại nhìn An Cẩm Hiên, vải thô màu xanh, dính bùn bê bết còn bị ướt, không chỉ như vậy, trên mặt An Cẩm Hiên cũng dính bùn, không bị dính lúc nào, nàng nhịn không được cũng nở nụ cười, "Này thật sự là đại ca cười nhị ca, đinh ốc cười vỏ sò, ngươi xem ngươi tốt hơn chỗ nào!"

An Cẩm Hiên cúi đầu nhìn người mình, rồi nhìn Cốc Vũ, hai người ngồi ở bờ ruộng nhìn nhau, cười ha ha đứng lên.

Thùng cá chạch xuống ruộng, cá chạch bóng loáng, vi vu gió thổi qua, mạ non theo gió bay động, trong sông thấp thoáng mấy con vịt trời, tựa hồ bị tiếng cười làm hoẳng sợ bay đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...