Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Chuyện này hoàn toàn siêu thực. Và ly kỳ. Và hơi đau khổ một tí. Tất cả cùng một lúc.

Chính xác ra không phải là bây giờ tôi đang ân hận về nghĩa cử của mình. Tức là những gì tôi nói lúc ở trong văn phòng ấy. Làm sao tôi có thể bỏ đi? Chí ít tôi cũng cố gắng thử giúp Sam chứ? Mặt khác, tôi cứ nghĩ sẽ chỉ mất nửa tiếng. Không phải đi cả chặng đường tới Hampshire, mà đó mới chỉ là khởi đầu.

Lẽ ra đúng lúc này tôi phải ở chỗ thợ làm đầu. Lẽ ra tôi đang nói chuyện về kiểu tóc cô dâu và đang thử vương miện. Thay vào đó, tôi lại đứng trong phòng đợi ở nhà ga Waterloo, mua một tách trà và nắm chặt chiếc điện thoại mà khỏi cần phải nói tôi đã vồ lấy trên bàn trước khi chúng tôi rời đi. Sam khó có thể phàn nàn gì. Tôi đã nhắn tin cho Sue nói cho cô ấy biết là tôi rất xin lỗi, tôi sẽ không đến như hẹn với Louis được nhưng tất nhiên tôi sẽ trả nguyên tiền và xin hãy chuyển lời hỏi thăm tới Louis giúp tôi.

Tôi xem lại thư sau khi gõ xong, và xóa một nửa số nụ hôn. Rồi tôi lại thêm vào. Rồi lại xóa đi. Có lẽ năm cái là đủ.

Bây giờ tôi đang đợi Magnus trả lời điện thoại. Chiều nay anh đi Bruges “đập phá” kết thúc đời trai độc thân, vì thế tôi khó có thể gặp được. Nhưng dù sao, tối thiểu cũng phải thử gọi cho anh, không thì tôi sẽ có cảm giác tội lỗi.

“Ồ, chào anh!”

“Pops!” Đường dây rất tệ, và tôi có thể nghe thấy tiếng loa phóng thanh xa xôi. “Bọn anh chuẩn bị lên máy bay đây. Em ổn cả chứ?”

“Vâng! Em chỉ muốn nói là...” Tôi dừng lại, không chắc mình muốn nói gì.

Chỉ muốn nói là em chuẩn bị đi Hampshire với một người đàn ông anh không hề biết, dính líu vào một tình huống anh không hề biết.

“Tối nay em sẽ... đi chơi,” tôi nói cho xong chuyện. “Nói trước nhỡ anh có gọi.”

Đấy. Như thế là chân thực rồi. Gần vậy.

“OK!” Anh cười phá lên. “Ờ, chúc em vui. Em yêu, anh phải đi đây...”

“OK! Tạm biệt! Anh đi chơi vui vẻ nhé!” Điện thoại tắt ngấm, tôi ngẩng lên thấy Sam đang quan sát mình. Vô thức, tôi chỉnh trang lại chiếc áo, thầm ước giá khi nãy mình chạy ào ra cửa hàng. Hóa ra Sam có một chiếc sơ mi dự phòng ở văn phòng, và chiếc áo phông của tôi trông khủng khiếp đến nỗi tôi đã mượn áo của anh ta. Nhưng mặc chiếc áo sọc vằn hiệu Turnbull & Asser sang trọng của anh ta thì tình trạng càng trở nên kỳ khôi.

“Vừa chào tạm biệt Magnus,” tôi giải thích một cách không cần thiết, bởi vì anh ta đứng đó từ nãy đến giờ thì chắc chắn đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.

“Hết hai bảng tất cả.” Người phụ nữ ở quầy bánh mì đưa ly trà cho tôi.

“Cảm ơn! Được rồi... chúng ta đi thôi nhỉ?”

Khi tôi và Sam ra khỏi phòng đợi bước vào toa tàu, tôi cảm thấy không tự nhiên. Tôi cứng đờ vì lúng túng. Ai nhìn vào chắc cũng nghĩ chúng tôi là một đôi. Nhỡ Willow nhìn thấy thì sao?

Không. Đừng có hoảng loạn vô cớ như thế. Willow đã lên chuyến xe thứ hai đi tới cuộc hội thảo rồi. Cô ta đã gửi email báo với Sam như vậy. Với cả Sam và tôi có làm chuyện gì mờ ám đâu. Chúng tôi chỉ là... bạn bè.

Không, “bạn bè” thì không đúng. Cũng không phải là đồng nghiệp. Không hẳn là người quen.

OK. Hãy đối mặt với điều đó. Nó thật kỳ cục.

Tôi liếc nhìn Sam xem anh ta có nghĩ giống vậy không, nhưng anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ tàu với vẻ vô cảm như mọi khi. Tàu giật xóc lên, lăn vài bước trên đường ray, anh ta quay lại. Bất chợt bắt gặp ánh mắt Sam, tôi vội vã nhìn sang chỗ khác.

Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng mỗi lúc một hãi. Tôi đã đồng ý làm gì vậy? Tất cả phụ thuộc vào trí nhớ của tôi. Phụ thuộc vào tôi, Poppy Wyatt, phải nhận ra một giọng nói tôi nghe qua điện thoại cách đây đã mấy ngày rồi, trong vòng có hai chục giây. Nếu tôi thất bại thì sao?

Tôi nhấp một ngụm trà để trấn tĩnh lại thì bỗng co rúm người. Đầu tiên bát xúp quá lạnh. Bây giờ ly trà lại quá nóng. Đoàn tàu bắt đầu chạy nhanh và một tia nước trà bắn ra khỏi nắp, làm bỏng tay tôi.

“Không sao chứ?” Sam nhận ra tôi đang co rúm người.

“Ổn mà.” Tôi mỉm cười.

“Tôi có thể nói thật không?” anh ta thẳng thừng. “Trông cô không ổn tí nào.”

“Tôi không sao!” Tôi phản đối. “Tôi chỉ... anh biết đấy. Có rất nhiều chuyện xảy ra lúc này.”

Sam gật đầu.

“Tôi xin lỗi, chúng ta chưa có dịp tìm hiểu những kỹ thuật đương đầu mà tôi đã hứa.”

“Ồ, chuyện đó ấy hả?” Tôi xua tay không nhận lời xin lỗi của anh ta. “Cái này quan trọng hơn.”

“Cô không nên nói: ‘Ồ, chuyện đó ấy hả’.” Sam lắc đầu, trông cáu kỉnh. “Đó chính là điều tôi muốn nói. Lúc nào cô cũng tự đặt mình sau người khác.”

“Tôi không thế! Ý tôi là... anh biết đấy.” Tôi nhún vai lúng túng. “Thế nào cũng được.”

Đoàn tàu đỗ lại ở ga đầu mối Clapham và một nhóm người ùa vào khoang tàu. Sam chú tâm vào việc nhắn tin một hồi lâu. Điện thoại của anh ta nháy sáng liên tục, và tôi chỉ có thể tưởng tượng bao nhiêu thư từ đang chuyển qua chuyển lại. Cuối cùng anh ta bỏ điện thoại vào túi nghiêng người về phía trước, tì khuỷu tay lên chiếc bàn nhỏ giữa hai chúng tôi.

“Mọi việc ổn cả chứ?” Tôi e dè nói và ngay lập tức nhận ra câu hỏi này ngớ ngẩn làm sao. Thật may Sam hoàn toàn bỏ qua, đúng với tính cách của anh ta.

“Tôi có một câu hỏi cho cô,” anh ta bình thản nói. “Nhà Tavish có cái gì mà khiến cô cảm thấy như thể họ thuộc đẳng cấp cao hơn? Có phải là danh vị không? Cái bằng tiến sĩ? Hay là đầu óc?”

Lại lôi chuyện này ra nữa.

“Mọi thứ! Quá hiển nhiên! Họ... ý tôi là, anh kính trọng Ngài Nicholas, đúng không?” Để tự vệ, tôi quay ngược vấn đề vào anh ta. “Hãy xem tất cả những nỗ lực mà anh đang làm vì chú ấy. Đó là bởi vì anh kính trọng chú ấy.”

“Đúng, tôi kính trọng chú ấy. Tất nhiên là như thế. Nhưng tôi không cảm thấy bẩm sinh thấp kém hơn chú ấy. Chú ấy không khiến tôi cảm thấy mình là thứ công dân hạng hai.”

“Tôi không cảm thấy mình là thứ công dân hạng hai. Anh thì biết gì... thế nên... anh thôi đi!”

“OK.” Sam giơ tay lên cao. “Nếu tôi sai, tôi xin lỗi. Đấy là tôi cảm thấy thế. Tôi chỉ muốn giúp, với tư cách...”

Tôi có cảm giác anh ta định dùng từ “bạn” nhưng rồi lại thôi, giống hệt như tôi lúc nãy. “Tôi chỉ muốn giúp.” Rốt cuộc anh ta kết thúc. “Nhưng đây là cuộc đời của cô. Tôi sẽ thôi không xen ngang nữa.”

Im lặng một lúc. Anh ta đã dừng lời. Anh ta đã bỏ cuộc. Tôi đã thắng.

Nhưng sao tôi lại không cảm thấy là mình thắng nhỉ?

“Xin lỗi.” Sam đưa điện thoại lên tai nghe. “Chị Vicks, có chuyện gì vậy?”

Sam vừa ra khỏi khoang tàu, tôi liền bật ra một tiếng thở dài không chủ định. Nỗi đau vẫn hằng gặm nhấm quay trở lại, ẩn dưới mạng sườn tôi. Nhưng ngay lúc này tôi không thể nói rằng đó là bởi nhà Tavish không muốn Magnus lấy tôi, hay vì tôi cố tình phủ nhận điều đó, hay do tôi hồi hộp trước toàn bộ chuyến công du này, hay tại tách trà quá nóng.

Tôi cứ ngồi thần ra như thế một lúc, mắt dán vào cốc trà bốc hơi nghi ngút, nhủ thầm giá mình không nghe thấy nhà Tavish đôi co với nhau trong nhà thờ. Giá mà tôi chưa biết gì cả. Giá mà tôi có thể xóa đám mây xám đó ra khỏi cuộc đời mình mà quay trở lại với ý nghĩ “mình thật may mắn hết ý, chẳng phải mọi việc đều hoàn hảo cả sao?”

Sam quay lại chỗ ngồi, hai chúng tôi đều im lặng. Đoàn tàu đã dừng lại giữa đồng không mông quạnh, không gian tĩnh lặng đến kỳ cục khi không có tiếng bánh xe trên đường ray.

“OK.” Tôi nói, mắt nhìn xuống mặt bàn mica. “OK.”

“OK gì cơ?”

“OK, anh không sai.”

Sam không nói gì cả, chỉ đợi. Đoàn tàu giật xóc lên, giống như một con ngựa đang quyết định có nên nghe lời không, rồi từ từ chuyển bánh đi tiếp.

“Nhưng không phải là tôi tự tưởng tượng ra trong đầu hay như anh nghĩ đâu,” tôi khổ sở co rúm vai. “Tôi đã nghe lỏm họ nói chuyện, anh hiểu không? Họ không muốn Magnus lấy tôi. Tôi đã làm tất cả những gì có thể. Tôi đã tham gia chơi xếp chữ và tôi đã cố bắt chuyện, và thậm chí tôi còn đọc quyển sách mới nhất của bácAntony [Tôi đã đọc bốn chương, nói cho chính xác.] Nhưng tôi sẽ không bao giờ giống được họ. Không bao giờ.”

“Tại sao cô lại phải giống họ?” Sam tỏ vẻ khó hiểu. “Tại sao cô lại muốn thế?”

“Vâng, đúng.” Tôi trợn mắt. “Tại sao lại có kẻ muốn làm người nổi tiếng thông minh lẫy lừng được lên ti vi ư?”

“Antony Tavish là một bộ óc lớn,” Sam điềm đạm nói. “Có một bộ óc lớn thì cũng giống như có một lá gan to hay một cái mũi nở mà thôi. Sao cô lại cảm thấy thiếu tự tin? Thế nếu ông ấy có tá tràng khổng lồ thì sao? Cô cũng sẽ cảm thấy mình không tương xứng à?”

Tôi không nén nổi cười khúc khích.

“Ông ta là kẻ dở người, nghiêm chỉnh mà nói là thế.” Sam công kích tiếp. “Cô sắp về làm dâu một gia đình toàn kẻ dở người. Khác biệt quá xa những người bình thường tức là dở người. Lần sau khi cô bị họ khiến cho mất tinh thần, hãy tưởng tượng trước trán họ có cái bóng đèn nhấp nháy hai chữ: ‘DỞ NGƯỜI!’”

“Đó không phải là những gì anh thực sự nghĩ,” tôi cười vui nhưng lắc đầu.

“Đó chính xác là những gì tôi nghĩ.” Bây giờ trông anh ta nghiêm chỉnh chết luôn. “Những ông bà học giả này phải cảm thấy mình quan trọng. Họ viết báo và lên ti vi là để tỏ ra hữu ích và có giá trị. Nhưng hằng ngày cô cũng làm những việc hữu ích và có giá trị đấy thôi. Cô chẳng cần phải chứng minh gì cả. Cô đã điều trị cho bao nhiêu người rồi? Hàng trăm. Cô giúp họ giảm đau. Cô đã giúp hàng trăm người cảm thấy hạnh phúc hơn. Antony Tavish đã làm cho một ai hạnh phúc hơn chưa?”

Tôi chắc chắn có cái gì đó không ổn trong những điều Sam nói, nhưng ngay bây giờ tôi không nhận ra được. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận lúc này là một chút nồng ấm. Ý nghĩ rằng mình đã làm cho hàng trăm người hạnh phúc hơn chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi trước đây.

“Thế còn anh thì sao? Anh đã làm cho ai hạnh phúc hơn chưa?” Tôi không kiềm chế nổi bèn nói ra điều đó, Sam nở một nụ cười gượng gạo.

“Tôi đang cố.”

Tàu chạy chậm lại khi đi xuyên qua thị trấn Woking và cả hai chúng tôi theo phản xạ đều ngó ra ngoài cửa sổ. Rồi Sam quay lại. “Vấn đề không phải là về họ. Mà về hai người. Cô và anh ta. Magnus.”

“Tôi biết,” cuối cùng tôi nói. “Tôi biết là thế.”

Thật lạ lùng khi nghe tên Magnus từ miệng Sam. Cảm giác rất không ổn.

Magnus và Sam thật khác nhau. Như thể hai người được làm từ chất liệu khác nhau. Magnus bóng lộn, hoạt bát, gây ấn tượng và đầy hấp dẫn. Nhưng chỉ hơi bị ám ảnh về bản thân tí tị tì ti. [Tôi có thể nói thế bởi vì anh là chồng chưa cưới của tôi và tôi yêu anh.] Trong khi đó Sam thì rất... thẳng thắn và mạnh mẽ. Và hào phóng. Và tốt bụng. Bạn biết là anh ta sẽ luôn có mặt lúc bạn cần đến, dù thế nào chăng nữa.

Bây giờ Sam đang mỉm cười nhìn tôi, như thể anh ta đọc được ý nghĩ của tôi, và tim tôi lại hơi xao xuyến, nó luôn như thế mỗi lần anh ta mỉm cười...

Willow thật may mắn.

Chợt sững sờ trước ý nghĩ của chính mình, tôi vội uống một ngụm trà để khỏa lấp đi sự lúng túng.

Cái ý nghĩ đó bật lên trong đầu tôi mà không hề báo trước. Và tôi không hề có ý đó. Hay nói đúng hơn là có, tôi có ý đó, nhưng chỉ theo nghĩa là tôi mong mọi việc giữa hai người bọn họ đều tốt đẹp, như một người bạn vô tư... không, không phải bạn...

Tôi đang đỏ mặt lên.

Tôi đang đỏ mặt lên trước quá trình suy nghĩ ngu xuẩn, vô nghĩa lý của chính mình, tuy rằng chẳng ai biết trừ tôi. Thế nên tôi có thể yên tâm. Tôi có thể dừng lại bây giờ, và từ bỏ cái ý nghĩ nhố nhăng rằng Sam có thể đọc được tâm trí tôi và biết là tôi khoái anh ta...

Không. Dừng lại đi. Dừng lại. Thật lố bịch.

Đây chỉ là...

Xóa từ “khoái” đi. Tôi không khoái. Tôi không khoái.

“Cô không sao chứ?” Sam nhìn tôi tò mò. “Poppy, xin lỗi, tôi không có ý làm cô khó chịu.”

“Không!” tôi vội vã nói. “Anh không làm tôi khó chịu đâu! Tôi đánh giá cao nhận xét của anh. Thật đấy.”

“Tốt. Bởi vì...” Anh ta dừng lại để trả lời điện thoại. “Chị Vicks. Có tin gì không?”

Trong khi Sam đi chỗ khác để nghe điện thoại, tôi lại nhấp ngụm trà, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm ra lệnh cho máu trong người mình nguội đi và đầu óc thôi nghĩ ngợi. Tôi cần phải lùi lại. Tôi cần phải khởi động lại toàn bộ. Đừng lưu lại những sửa đổi.

Để thiết lập một bầu không khí mang tác phong công việc hơn, tôi lục trong túi lấy điện thoại ra, kiểm tra tin tức rồi đặt lên bàn. Không có thư tập thể nào về vụ khủng hoảng văn bản, rõ ràng nó chỉ được truyền đi trong một nhóm nhỏ những thành viên cao cấp.

“Cô biết là cô phải mua một cái điện thoại khác ở chỗ nào đó, đúng không.” Sam nói khi quay lại, lông mày nhướng lên. “Hay là cô định từ nay trở đi chuyên xoáy điện thoại từ thùng rác?”

“Đó là nơi duy nhất mà.” Tôi nhún vai. “Thùng rác.”

Điện thoại nháy báo có thư mới, theo phản xạ tôi với tay lấy nhưng Sam nhanh hơn. Tay anh ta chạm nhẹ vào tay tôi, chúng tôi nhìn vào mắt nhau.

“Có thể đấy là thư cho tôi.”

“Đúng.” Tôi gật đầu. “Anh xem đi.”

Anh ta kiểm tra điện thoại rồi lắc đầu. “Thù lao cho người thổi kèn trumpet cho đám cưới. Của cô đấy.”

Với một nét cười đắc thắng, tôi lấy điện thoại từ tay anh ta. Tôi gửi vài dòng trả lời Lucinda, rồi đặt lại điện thoại lên bàn. Một lát sau nó nháy lần nữa, chúng tôi lại cùng với lấy và lần này thì tôi nhanh hơn Sam.

“Bán áo sơ mi.” Tôi đưa nó cho anh ta. “Không hẳn là dành cho tôi.” Sam xóa thư, rồi đặt lại chiếc điện thoại lên bàn.

“Phải để ở chính giữa chứ!” tôi dịch chuyển vài phân. “Ăn gian.”

“Cô rút tay về đi!” anh ta đáp trả. “Ăn gian.”

Im lặng. Cả hai chúng tôi đều ngồi chầu chực, chờ điện thoại nháy. Trông Sam tập trung đến nỗi tôi cảm thấy muốn phá lên cười. Điện thoại của ai đó ở cuối khoang bỗng đổ chuông, Sam chưa kịp nhận ra, liền rướn người định vớ lấy chiếc điện thoại chung.

“Bi kịch thật,” tôi thì thầm. “Thậm chí không phân biệt được tiếng chuông.”

Chiếc điện thoại của chúng tôi bỗng nháy báo tin nhắn, sự chần chừ trong giây lát của Sam cũng đủ để tôi thó lấy nó khỏi tầm nắm của anh ta.

“Haha! Và tôi cuộc đó là tin nhắn của tôi...”

Tôi mở tin ra nhìn chăm chú. Tin nhắn từ một số không hiển thị và chỉ mới nhận được có một nửa, nhưng tôi có thể đoán được nội dung chính...

Tôi đọc lần nữa. Và lần nữa. Tôi ngẩng lên nhìn Sam và liếm đôi môi bỗng nhiên khô khốc. Cả triệu năm nay tôi cũng chưa từng chờ đợi điều này.

“Tin nhắn của cô à?” Sam nói.

“Không.” Tôi nuốt nước bọt. “Của anh.”

“Chị Vicks gửi à?” Anh ta lập tức đưa tay ra. “Chị ấy không nên dùng số máy đó...”

“Không, không phải chị Vicks. Không phải chuyên công việc. Đây là chuyện... chuyện... cá nhân.”

Tôi đọc lại lần nữa, không muốn từ bỏ chiếc điện thoại cho đến khi chắc chắn một trăm phần trăm về những gì nhìn thấy.

Tôi không chắc có đúng số không. Nhưng tôi phải cho bạn biết. Vợ chưa cưới của bạn đã phản bội bạn. Đó là một người bạn biết... (còn tiếp)

Tôi đã biết mà, tôi biết cô ta là ả khốn nạn và điều này chứng tỏ cô ta thậm chí còn tệ hơn tôi nghĩ.

“Cái gì thế?” Sam mất bình tĩnh đập tay xuống mặt bàn. “Đưa đây tôi. Có liên quan tới cuộc hội thảo không?”

“Không!” Tay tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại. “Sam, tôi rất lấy làm tiếc. Giá mà tôi không phải là người thấy cái nhắn tin này đầu tiên. Nhưng nó nói...” Tôi ngập ngừng, khổ sở. “Nó nói Willow đang phản bội anh. Tôi xin lỗi.”

Sam trông rất sốc. Khi đưa điện thoại cho anh ta, tôi cảm thấy nhói lên niềm cảm thông. Quỷ sứ nào lại gửi một cái tin kiểu đó qua điện thoại?

Tôi cược là cô ta cặp với Justin Cole. Bọn họ rõ ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Tôi chăm chú quan sát gương mặt Sam tìm vẻ đau khổ, nhưng sau thoáng sốc ban đầu, nét mặt anh ta coi bộ cực kỳ bình thản. Anh ta cau mày, di chuyển xuống phía cuối tin nhắn rồi đặt lại điện thoại lên mặt bàn.

“Anh ổn chứ?” tôi không ngăn nổi bèn cất tiếng hỏi.

Anh ta nhún vai. “Chẳng có nghĩa lý gì cả.”

“Tôi biết chứ!” Tôi chộn rộn thay anh ta đến mức không thể không phát biểu ý kiến. “Sao cô ta lại làm như vậy? Còn hành hạ anh đến thế! Cô ta là một kẻ đạo đức giả! Cô ta thật đáng ghét!” Tôi dừng lại, tự hỏi không biết mình có đi quá đà không. Sam đang nhìn tôi vẻ kỳ cục.

“Không, cô không hiểu. Nó chẳng có nghĩa lý gì bởi vì tôi đã đính hôn đâu. Tôi không có vợ sắp cưới nào cả.”

“Nhưng mà anh đã đính hôn với Willow,” tôi ngờ nghệch phát biểu.

“Đâu, làm gì có.”

“Nhưng...” Tôi đờ ra nhìn anh ta. Sao anh ta lại chưa đính hôn được? Tất nhiên là anh ta đã đính hôn.

“Chưa bao giờ đính hôn.” Anh ta nhún vai. “Ai nhét vào đầu cô ý nghĩ đó?”

“Chính anh kể với tôi thế! Tôi biết là chính anh!” Mặt tôi nhăn nhúm lại, cố gắng nhớ ra. “Ít nhất... đúng rồi! Ở trong một bức thư. Violet gửi thư đó. Trong đó nói: ‘Sam đính hôn rồi.’ Tôi biết chắc chắn thế.”

“À, ra thế.” Lông mày anh ta dãn ra. “Thỉnh thoảng tôi dùng nó như một cớ để tránh những người bám dai như đỉa.” Anh ta dừng lại, rồi bổ sung như thể cho rõ hơn. “Phụ nữ ấy.”

“Một cái cớ ư?” tôi lặp lại lời anh ta, không tin nổi. “Nếu thế thì Willow là ai?”

“Willow là bạn gái cũ của tôi,” anh ta nói sau một hồi im lặng. “Chúng tôi chia tay nhau cách đây hai tháng.”

Bạn gái cũ ư?

Tôi không thể nói gì trong một lúc. Đầu óc tôi như chiếc máy xay sinh tố, xoay tròn, cố gắng tìm sự kết hợp chuẩn xác. Tôi không thể đối mặt với điều này được. Anh ta đính hôn rồi. Lẽ ra anh ta đính hôn rồi.

“Nhưng anh... lẽ ra anh phải nói chứ!” Rốt cuộc sự kích động của tôi bật ra. “Bao lâu nay anh làm tôi nghĩ anh đã đính hôn rồi!”

“Không. Tôi có làm gì đâu. Tôi chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.” Trông anh ta bối rối. “Sao cô phải giận dữ thế hả?”

“Tôi... tôi không biết! Tất cả đều sai lầm.”

Tôi thở khó nhọc, cố gắng sắp xếp suy nghĩ. Sao anh ta lại không phải là bạn trai của Willow? Mọi cái bây giờ đã khác hẳn. Và tất cả đều là lỗi của anh ta. [Tôi không rõ lắm tại sao. Nhưng theo bản năng tôi cảm thấy như vậy.]

“Chúng ta đã nói chuyện với nhau rất nhiều về tất cả mọi thứ.” Tôi cố gắng nói bình tĩnh hơn. “Tôi đã nhắc tới Willow một vài lần và anh không bao giờ nói rõ cô ta là ai. Sao anh lại có thể kín tiếng đến thế?”

“Kín tiếng cái gì!” Anh ta cười phá lên. “Lẽ ra tôi đã giải thích cô ấy là ai nếu như chủ đề này được nêu lên. Chuyện qua rồi. Chẳng có gì quan trọng cả.”

“Đương nhiên là có quan trọng!”

“Tại sao?”

Tôi muốn hét lên vì tuyệt vọng. Sao anh ta lại có thể hỏi tại sao? Chẳng nhẽ nó không hiển nhiên sao?

“Bởi vì... bởi vì... cô ta xử sự như thể hai người vẫn là một đôi.” Và bất chợt tôi nhận ra đây chính là điều làm tôi bực mình nhất. “Cô ta xử sự như thể cô ta có quyền thao thao bất tuyệt về anh. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ nghi ngờ việc anh đã đính hôn. Thế tại sao cô ta lại làm vậy?”

Sam do dự, vẻ bực bội nhưng không nói gì.

“Cô ta viết thư gửi đồng thời cho thư ký riêng của anh! Cô ta tiết lộ hết trong thư gửi cho mọi người! Thật chẳng giống ai cả!”

“Willow từ trước nay vốn là người... phô trương. Cô ấy thích có khán giả.” Anh ta nghe có vẻ miễn cưỡng khi nhắc tới chuyện này. “Cô ấy không biết điểm dừng như người khác...”

“Quả đúng là cô ta không biết điểm dừng! Anh có biết cô ta khư khư giữ của đến thế nào không? Tôi nghe lỏm cô ta nói chuyện ở văn phòng rồi.” Có tiếng loa bắt đầu thông báo tên các ga sắp tới, nhưng tôi cao giọng át tiếng ồn. “Anh có biết cô ta nói xấu anh với tất cả các cô gái khác trong văn phòng không? Cô ta nói với họ là hai người chỉ đang trải qua một giai đoạn khó khăn, và anh cần phải thức tỉnh nếu không anh sẽ nhận ra những gì anh sắp mất, có nghĩa là cô ta ấy.”

“Chúng tôi không phải đang trải qua một giai đoạn khó khăn.” Tôi nghe thấy vẻ giận dữ thực sự phảng phất trong giọng anh ta. “Chúng tôi chia tay rồi.”

“Cô ta có biết thế không?”

“Cô ấy biết.”

“Anh có chắc không? Anh hoàn toàn tin rằng cô ta nhận thức được điều đó?”

“Tất nhiên.” Nghe giọng anh ta đã mất bình tĩnh.

“Không phải là ‘Tất nhiên’ đâu! Chính xác thì hai người chia tay nhau như thế nào? Anh có ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với cô ta không?”

Im lặng. Sam tránh ánh mắt tôi. Sam chắc không ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với cô ta. Tôi biết mà. Rất có thể anh ta đã gửi một cái tin ngắn ngủi nói: “Chia tay đi. Sam.”

“Hừm, anh nên bảo cô ta dừng hẳn cái trò gửi thư nhố nhăng này đi. Anh có nghĩ thế không?” Tôi cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta. “Sam?”

Anh ta lại đang xem điện thoại. Đúng là. Anh ta không muốn biết, anh ta không muốn nói đến chuyện này, anh ta không muốn ràng buộc mình....

Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu tôi. Ôi Chúa ơi, tất nhiên rồi.

“Sam, thực ra đã bao giờ anh trả lời thư của Willow chưa?

Anh ta không trả lời, phải vậy không? Đột nhiên mọi cái trở nên rõ ràng. Đó là lý do tại sao cô ta luôn bắt đầu một thư mới. Giống như cô ta ghim những mẩu thư lên một bức tường trống vậy.

“Thế nếu anh chưa bao giờ trả lời thì làm sao cô ta biết được anh thực sự nghĩ gì?” tôi cao giọng hơn nữa át tiếng loa. “Ôi, xem nào, cô ta không biết! Thảo nào cô ta tự lừa dối mình hết thảy! Thảo nào cô ta nghĩ bằng cách nào đó anh vẫn thuộc về cô ta!”

Sam thậm chí không buồn nhìn tôi.

“Trời, anh đúng là đồ thối thây ương ngạnh!” tôi tức quá hét lên, đúng lúc tiếng loa dừng lại.

OK. Rõ ràng là tôi đã không nói to thế nếu như tôi nhận ra tiếng loa sắp ngừng. Rõ ràng là nếu biết thế tôi đã không dùng từ “thối”. Để người phụ nữ với mấy đứa con ngồi cách ba hàng ghế không ném cho tôi những cái nhìn độc địa như thể chính tôi đang đầu độc mấy đứa bé không bằng.

“Anh đúng là như vậy!” tôi tiếp tục với giọng giận dữ nhưng nhỏ tiếng hơn. “Anh không thể chỉ lờ Willow đi và nghĩ cô ta sẽ biến mất. Anh không thể chỉ nhấn phím Bỏ qua mãi được. Cô ta sẽ không biến mất đâu, Sam ạ. Tin tôi đi. Anh cần nói chuyện với cô ta, giải thích cụ thể tình hình, nói cho cô ta hiểu những gì cô ta làm là sai, và...”

“Cô nghe này, bỏ qua đi.” Giọng Sam nghe bực dọc. “Nếu cô ấy muốn gửi những bức thư vô nghĩa thì cứ việc. Tôi chẳng bận tâm.”

“Nhưng như thế rất độc hại! Rất xấu! Lẽ ra chuyện này không nên xảy ra!”

“Cô thì biết gì,” anh ta cáu kỉnh nói. Tôi nghĩ tôi đã chạm đúng tổ kiến lửa.

Với cả anh ta nói đùa đấy à. Tôi thì biết gì ư?

“Tôi biết tất cả là đằng khác!” tôi phản pháo. “Tôi đã quản lý hộp thư của anh, anh còn nhớ không? Quý Ngài Rỗng Không, Không Trả Lời, Bỏ Qua Mọi Thứ Và Mọi Người.”

Sam quắc mắt nhìn tôi. “Chỉ bởi vì tôi không trả lời tất tần tật thư từ với sáu mươi lăm cái mặt cười toe toét chết tiệt...”

Anh ta đừng có mà bẻ lại tôi. Cái gì tốt hơn, mặt cười hay bỏ qua?

“Hừm, anh không trả lời thư một ai?” tôi gay gắt đáp trả. “Thậm chí ngay cả bố đẻ của anh!”

“Sao cơ?” Sam nghe như bị xúc phạm. “Cô đang nói cái quái quỷ gì vậy?

“Tôi đã đọc thư của bố anh.” Tôi nói đầy thách thức. “Về việc bố anh muốn nói chuyện với anh và mong muốn anh tới Hampshire thăm bác ấy, rằng bác có chuyện muốn nói với anh. Bố anh nói anh và bác ấy không nói chuyện với nhau từ lâu lắm rồi và bác ấy nhớ chuyện ngày xưa. Thế mà anh thậm chí không trả lời thư. Anh là kẻ vô tâm.”

Sam ngả đầu ra phía sau cười ầm lên.

“Ôi, Poppy. Cô thực sự không biết cô đang nói chuyện gì đâu.”

“Tôi nghĩ là tôi có biết.”

“Tôi nghĩ là cô không biết.”

“Tôi nghĩ anh sẽ phát hiện ra tôi biết nhiều về đời tư của anh hơn chính bản thân anh đấy.”

Tôi quắc mắt nhìn anh ta giận dữ. Bây giờ thì tôi lại hy vọng bố Sam đã nhận được thư của tôi. Hãy đợi đến lúc Sam tới khách sạn Chiddingford nhìn thấy bố mình ở đó, ăn mặc chỉnh tề tràn trề hy vọng với một bông hồng trên khuy áo. Lúc đó có lẽ anh ta sẽ không dám hỗn xược thế nữa.

Sam cầm điện thoại của chúng tôi lên đọc lại tin nhắn lần nữa.

“Tôi chưa đính hôn,” anh ta nói, lông mày nhíu lại. “Tôi không có hôn thê nào sất.”

“Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn,” tôi nói giọng mỉa mai. “Anh chỉ có một cô bạn gái cũ loạn thần kinh vẫn nghĩ rằng anh thuộc về cô ta mặc dù hai người đã chia tay cách đây hai tháng...”

“Không, không.” Anh ta lắc đầu. “Cô không hiểu ý tôi. Hai chúng ta thực tế hiện đang dùng chung cái điện thoại này, đúng không?”

“Đúng.” Anh ta định đi đến đâu vậy?

“Vậy cái tin nhắn này có thể là cho một trong hai chúng ta. Tôi không có hôn thê, Poppy.” Anh ta ngẩng đầu lên, trông hơi dữ tợn. “Nhưng cô có.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm một lát, không hiểu gì, rồi bỗng dưng lạnh toát như thể nước đá bắt đầu chảy dọc xương sống tôi.

“Không. Ý anh là... không. Không. Đừng ngớ ngẩn thế.” Tôi giật lấy điện thoại từ tay anh ta. “Nó viết vợ chưa cưới cơ mà.” Tôi tìm ra chữ đó và chỉ mạnh tay vào để chứng minh điều định nói. “Anh thấy chưa? Rõ như ban ngày. Vợ chưa cưới.”

“Tôi đồng ý.” Anh ta gật đầu. “Nhưng không có vợ chưa cưới nào cả. Cô ta không tồn tại. Vậy nên...”

Tôi lại nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy hơi chóng mặt, dòng tin nhắn tái hiện lại trong đầu với một từ thay đổi. Chồng chưa cưới của bạn đã phản bội bạn.

Không. Không thể nào...

Magnus không bao giờ...

Có tiếng bíp bíp, cả hai chúng tôi đều giật mình. Phần còn lại của tin nhắn hiện ra. Tôi lặng lẽ đọc toàn bộ nội dung:

Tôi không chắc có đúng số không. Nhưng tôi phải cho bạn biết. Vợ chưa cưới của bạn đã phản bội bạn. Đó là một người bạn biết. Tôi xin lỗi vì nói với bạn việc này ngay trước lễ cưới của bạn, Poppy. Nhưng bạn cần biết sự thật. Bạn của bạn.

Tôi thả điện thoại rơi xuống bàn, đầu óc quay cuồng.

Điều này không thể xảy ra. Không thể.

Tôi lờ mờ nhận ra Sam nhặt điện thoại lên đọc tin nhắn.

“Một người bạn nào đó,” cuối cùng anh ta nói, giọng nghiêm trọng. “Dù là ai đi nữa, có khi chỉ là kẻ quấy nhiễu. Biết đâu chẳng có gì là thật.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu lia lịa. “Chính xác. Tôi tin đây chỉ là bịa đặt. Ai đó ác ý cố làm tôi lo phát ốm lên.”

Tôi cố gắng tỏ ra tự tin, nhưng giọng nói run rẩy phản bội lại tôi.

“Bao giờ đến lễ cưới?”

“Thứ Bảy.”

Thứ Bảy. Còn bốn ngày nữa và tôi nhận được một tin nhắn như vậy.

“Cô không...” Sam ngập ngừng. “Cô không... thấy nghi ngờ ai à?”

Annalise.

Cái tên ấy ở trong đầu thậm chí trước khi tôi nghĩ tới nó. Annalise và Magnus.

“Không. Ý tôi là... tôi không biết.” Tôi quay mặt đi, áp má vào cửa sổ tàu.

Tôi không muốn nói về chuyện này. Tôi không muốn nghĩ về chuyện này... Annalise là bạn tôi. Tôi biết cô ấy nghĩ Magnus lẽ ra là của cô ấy, nhưng chắc chắn...

Annalise trong bộ đồng phục, tay mân mê trên vai Magnus và mắt chấp chới nhìn anh.

Không. Dừng lại đi. Dừng lại đi, Poppy.

Tôi đưa hai tay lên ôm mặt, dụi nắm tay vào hốc mắt, muốn vứt bỏ những suy nghĩ của chính mình. Chẳng biết vì sao ai đó lại gửi cái tin này? Sao tôi lại phải đọc nó?

Đó không thể là sự thật. Không thể. Thật thô bỉ, làm tổn thương người khác, khốn nạn, kinh tởm...

Một giọt nước mắt lọt qua nắm tay tôi lăn xuống dưới cằm. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không biết phải xử lý việc này thế nào. Gọi cho Magnus đang ở Bruges à? Làm gián đoạn chuyến đi chơi kết thúc đời trai độc thân của anh à? Nhưng nếu anh vô tội, anh sẽ tức giận và niềm tin giữa hai chúng tôi sẽ bị đổ vỡ?

“Vài phút nữa chúng ta sẽ đến nơi.” Giọng Sam thấp xuống, thận trọng. “Poppy, nếu cô cảm thấy chưa sẵn sàng, tôi hoàn toàn hiểu...”

“Không. Tôi sẵn sàng rồi.” Tôi hạ nắm tay xuống, với lấy khăn giấy chùi mũi. “Tôi không sao cả.”

“Cô không ổn đâu.”

“Vâng. Tôi không ổn. Nhưng... tôi có thể làm gì được?”

“Viết lại cho kẻ khốn ấy. Bảo nó: ‘Nêu tên ra xem nào’.”

Tôi nhìn anh ta có phần ngưỡng mộ. Tự tôi sẽ không bao giờ nghĩ ra điều đó.

“OK.” Tôi khó khăn nuốt nước bọt, lấy hết can đảm. “OK. Tôi sẽ làm thế.” Tôi với lấy điện thoại, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất tôi cũng động chân động tay. Ít nhất tôi không ngồi thừ ra, tự vấn mình một cách khổ sở vô ích. Tôi bấm xong, ấn Gửi, có chút hưng phấn trào lên, tôi bèn uống vội nốt chỗ trà lạnh ngắt còn lại. Nào, Số Vô Danh. Nói cho ta biết những gì nhà ngươi biết xem nào.

“Gửi chưa?” Sam theo dõi tôi từ nãy đến giờ.

“Rồi. Bây giờ tôi sẽ phải đợi xem họ nói gì.”

Đoàn tàu tiến vào Basingstoke, hành khách kéo nhau ra phía cửa. Tôi vứt cốc trà vào thùng rác, vớ lấy túi xách đứng lên theo.

“Những vấn đề ngu ngốc của tôi thế là quá đủ rồi.” Tôi gượng cười với Sam. “Đi nào. Chúng ta hãy đi xử lý vấn đề của anh.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...