Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Sáng hôm sau khi Liên Phong tỉnh lại, tác dụng thuốc cũng đã bị đẩy lùi nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, ngực tựa hồ hơi nặng, trợn mắt liền thấy Phò mã Tống Lạc đang gục trên người mình say ngủ, nước miếng giàn giụa. Hắn không khỏi nhíu mày, định đánh thức hắn lại không ngờ đối phương giống như con mèo nhỏ cọ lên ngực mình, chép lưỡi, tiếp tục ngủ.

Bộ dáng kia thật không khác gì nữ tử, thân thủ Liên Phong nhất thời dừng lại giữa không trung. Hắn nháy mắt hoảng hốt, bỗng dưng nhớ lại tối qua mình vì dược tính thiếu chút nữa phạm lỗi, nhất thời hai má hơi nóng.

Hắn thân là thủ lĩnh ngự tiền thị vệ, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc qua với nữ nhân cũng không muốn dính dáng đến nữ sắc nên mới có lời đồn Liên Phong là nam nhân tốt. Nhưng trên thực tế, tình cảm của hắn cơ hồ là một tờ giấy trắng, thế nên tối qua khi dược lực phát huy, hắn mới không chịu nổi. Nếu không nhờ một gậy kia của Tống Lạc, hắn thật đúng là hết cách, không dám cam đoan kế tiếp có thể phát sinh sự tình khó đoán gì hay không.

Bất quá nói lại, người này tuy tay chân mềm yếu nhưng một gậy kia khí lực không nhỏ, so với bộ dáng mèo nhỏ trước mắt này hoàn toàn tương phản.

Dù sao vẫn là nam tử, sao có thể so sánh với nữ tử trói gà không chặt? Liên Phong bỗng thấy vừa rồi mình có ý so hắn với nữ tử thật buồn cười, tâm tình không khỏi thả lỏng một chút, thân thủ quyết đoán thúc hắn.

Cảm thấy có người lay mình, Lâm San còn đang buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn người đang đeo mặt nạ, định thần hồi lâu mới tỉnh ngộ, giật mình một cái, chạy trối chết giống như sau đó không còn đường lui.

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng tới đây!" Nàng tuy vừa tỉnh ngủ nhưng vẫn nhớ rõ ràng chuyện tối qua, đặc biệt chính tay mình còn đánh người ta một gậy, bao nhiêu khí lực từ lúc còn bú sữa đến giờ đều đem ra sử dụng đến mức hiện tại tay còn đau. Soái ca cố nhiên cảnh đẹp ý vui nhưng nếu chọc giận soái ca, đặc biệt soái ca này còn có một cây đao trên lưng, vậy không phải chuyện đùa.

Nhìn Tống Lạc khẩn trương như vậy, Liên Phong ngẩn ra, lập tức hiểu lầm. Chẳng lẽ vì mình hôm qua dọa hắn, hắn mới có thể sợ mình như vậy? Nhất thời, trong lòng hơi áy náy: "Phò mã không cần khẩn trương, dược tính đã qua, vi thần hiện tại có thể khống chế được mình."

Bởi vì ngươi khống chế được mình ta mới sợ! Ta sợ ngươi tìm ta báo thù! Lâm San vừa nghe, càng sợ, liên tục lui về phía sau giống như còn muốn chui xuống dưới bàn.

Liên Phong đáng thương thật sự không rõ tối qua mình đã làm chuyện thiên lý bất dung gì, nhất thời cảm giác áy náy biến thành tội lỗi, ngự tiền thị vệ đại nội trải qua các loại nhiệm vụ gian khổ lần đầu gặp chuyện như vậy không biết làm sao.

Lâm San sau một hồi né tránh sau bàn, thấy Liên Phong ở đằng kia tựa hồ không có ý muốn trả thù mình, liền đánh bạo hỏi một câu: "Cái kia... Ngươi... Đầu ngươi có khỏe không?"

Liên Phong lại hiểu lầm. Không ngờ Phò mã tuy sợ mình nhưng còn quan tâm đến thương tích trên đầu, đây là tình thương dữ dội vĩ đại đến nhường nào, nhất thời Liên Phong vì vậy có chút cảm động.

"Hồi bẩm Phò mã, thần không có việc gì."

"Thật sự? Ngươi xác định?"

"Thần xác định."

Thấy hắn khẩu khí thật tình, không giống nói dối, Lâm San nhẹ nhàng thở ra, nếu đầu không sao, hẳn là hắn sẽ không trả thù mình, vì thế sử dụng tứ chi bò ra từ dưới bàn, chớp ánh mắt ngưỡng mộ Liên Phong: "Kia... Chúng ta hồi cung?"

Liên Phong ngẩn ra cảm giác không nói thành lời, sau một lát, hắn gật đầu: "Thần tuân mệnh."

***

Hai người thuê một chiếc xe ngựa, rời Ỷ Hồng Lâu hồi cung, dọc đường Liên Phong không nói gì chỉ có mỗi Lâm San ở một bên líu ríu lải nhải.

"Ta nói Liên thị vệ, ngươi cũng quá không cẩn thận, người ta muốn ngươi uống rượu ngươi liền uống, ngươi cũng không nhìn xem Đỗ Cảnh kia là loại người nào, rõ ràng nhã nhặn biến chất, mặt người dạ thú, vừa thấy là biết ngay xấu bụng, về sau đừng nói là hắn muốn ngươi uống rượu, hắn mời nước ngươi cũng không thể uống!"

"Hắt xì!" Đỗ Cảnh đang ở trong tẩm cung của mình liền hắt xì, tay xoa mũi, "Tiểu Phúc Tử? Ta cảm thấy có người đang mắng ta..."

Tiểu thái giám Tôn Phúc bên người Đỗ Cảnh vội vàng nói: "Hắt xì một cái là có người nhớ thương điện hạ."

Liên Phong khóe miệng co rút, không đáp lại.

Lâm San còn tiếp tục mắng: "Ta biết hắn mời chúng ta ra ngoài không phải là chuyện tốt, làm hoàng tử như hắn cũng thật là thất bại, con mẹ nó, ngay cả kim đao của ta... A, không đúng, là khi dễ thị vệ ngươi sao? Quả thực chính là không bằng heo chó, không không không! So hắn với heo chó còn vũ nhục heo chó!"

"Hắt xì!" Đỗ Cảnh lại hắt xì một cái, "Tiểu Phúc Tử, ngươi có chắc là không có ai đang mắng bổn hoàng tử?"

"Hồi bẩm điện hạ, hắt xì hai lần là có người rất nhớ thương điện hạ."

"Hắt xì!"

"Ba cái chính là có người vô cùng nhớ thương điện hạ."

"Hắt xì, hắt xì, hắt xì!"

Tôn Phúc lau mồ hôi: "... Điện hạ, ngài sẽ không phải là nhiễm phong hàn chứ?"

Đỗ Cảnh: "..."

Cứ thế, từ Ỷ Hồng Lâu đến hoàng cung, Lâm San cứ thế thao thao bất tuyệt mắng Đỗ Cảnh suốt dọc đường, nghe khẩu khí còn chưa bớt giận được chút nào, đáng thương cho Liên Phong, nghe hết trên đường, chịu đủ tàn phá về mặt tinh thần, mặt đều cứng ngắc. Nhưng bạn học Lâm San vẫn chưa hết ý.

"Phò mã."

"Đê tiện không đáng sợ, đáng sợ nhất là đê tiện có nội hàm giống như hắn vậy, cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người đê tiện là vô địch..."

"Phò mã!" Liên Phong cao giọng.

"A?" Lâm San lấy lại tinh thần, vẻ mặt mê mang : "Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?"

Liên Phong không nói gì: "... Phò mã, đến hoàng cung rồi."

"A? Nhanh vậy!" Lâm San lúc này mới giác ngộ, ngượng ngùng cười, "Ha ha, mắng rất hăng say, không chú ý... Liên thị vệ, lần tới chúng ta có cơ hội lại cùng nhau mắng hắn, người như thế chính là để mắng, không mắng hắn, hắn còn không thoải mái... A!" Đây là xe ngựa xuống một bên, đang phân thân nói xấu, không cẩn thận liền chúi đầu ngã xuống.

May mắn Liên Phong lanh tay lẹ mắt, một phen đỡ nàng.

Lâm San chỉ thấy một trận thiên hôn địa ám, cả người lập tức bay giữa không trung, mở mắt ra nhìn thấy nắng sớm trên đỉnh đầu xuyên qua một bên mặt Liên Phong, chiếu vào mắt. Ánh mắt của nàng một khắc có chút mê ly, ánh bạc của mặt nạ dưới ánh mặt trời lóe sáng, trong một phần ba giây, trong lòng Lâm San xẹt qua một tia kỳ diệu nhưng ngay sau đó lập tức bị gián đoạn bởi một thị vệ.

Thị vệ sắc mặt tái nhợt, khẩn trương nói: "Liên đại nhân, sao bây giờ ngài mới trở về! Xảy ra đại sự không hay! Trong hoàng cung tối qua có thích khách!"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...