Diễm Quỷ
Chương 16: Đặc điển – Triều khởi triều lạc
Sau giờ ngọ, mưa phùn sương mù, hoa hồng trong viện yểu điệu nở, đỏ tươi vàng nhạt phấn hồng, thướt tha duyên dáng lộ ra giữa lá xanh, hoa cỏ khoe sắc náo nhiệt. Hành lang trước nhà có một cái giường, bên giường có một bàn trà, trên bàn trà đặt mấy thứ đồ ăn vặt mới mẻ, khoảng thời gian nhàn hạ yên lặng hưởng an bình trôi qua trong vô thức, chỉ cảm giác mới chợp mắt một chút, cũng đã thấy ngày tháng trôi qua quá nửa.
“Tỉnh rồi à?” Vừa mở mắt đã đụng phải một đôi con ngươi màu mực thâm sâu như hàm thủy, nam nhân ngồi ở bên kia bàn trà mỉm cười đưa đến một hạt hạch đào.
Ý thức nửa mơ hồ nửa thanh tỉnh, Tang Mạch biếng nhác giơ tay lên dụi mắt, ngón tay nam nhân đã đưa tới bên mép, hương vị đặc biệt của hạch đào như tan ra trong miệng.
“Tiểu Miêu đâu?” Ngón tay chạm vào môi âm ấm, vì vậy ngôn ngữ cũng trở nên lơ mơ, tựa như không gian mông lung ngoài trời mưa phùn.
“Đang học bài.” Không Hoa cười tuấn lãng, trong sáng tới mức như bầu trời xanh thắm được nước mưa gột rửa, quần áo màu đen cũng không thắng được tiếu ý trên mặt y.
“Nga.” Tang Mạch gật đầu trả lời, người vẫn ngồi ở trên giường, cọ vào gối ngước mắt lên, có thể nhìn thấy đường nét cứng cỏi trên mặt nam nhân, phi mi nhập tấn, mũi cao môi mỏng, anh tuấn không kém gì năm xưa.
Hắn buông mắt tỉ mỉ bóc hạch đào lấy nhân, đĩa nhỏ trong tay, hạch đào bị bóc sạch sẽ đã chất thành một ngọn núi nho nhỏ.
Diễm quỷ cúi đầu cười thành tiếng “Thế này thì ăn tới khi nào?”
Không Hoa cũng cười theo “Tới lúc ngươi ăn không nổi, tới lúc ta bóc không nổi nữa.”
Lời này so với khí trời ẩm ướt mấy ngày nay còn chán ngán hơn, nụ cười trên mặt Tang Mạch chậm rãi nhạt đi, quay đầu không nhìn y nữa, ngón tay vô thức cào cào vào đóa sen tịnh đế được thêu trên gối. Không Hoa đuổi theo đường nhìn của hắn về phía bên kia, mưa bụi dày đặc mảnh như kim châm đan cài vào nhau, dường như muốn nối liền trời đất.
Tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng mưa rơi trong yên lặng, chỉ có hạch đào vỡ trong tay kêu ‘rôm rốp’, Không Hoa đổi đề tài câu chuyện “Mưa tới muộn thế này sợ sẽ không ngừng đâu, ta lưu tiên sinh lại ăn cơm.”
Từ lúc cùng ở với y, những việc vặt vãnh trong ngoài nhà đều bất tri bất giác để y đảm đương một mình, từ việc lớn như sau này phải dọn nhà đi nơi nào, cho đến những việc nhỏ như một ngày ba bữa, đều là một mình Không Hoa thu xếp?(ôi, người vợ đảm đang chắc là trời và nước một màu, nhưng để nguyên thôi, vì sao thì chắc các bạn biết). Chân thực duy nhất chính là bàn tay phải sắp bị bóp nát, nam nhân dùng lực mạnh như vậy, bá đạo dù cho thiên hoang địa lão sông cạn đá mòn cũng không chịu buông ra.
Không Hoa a Không Hoa, sóng triều cuồn cuộn không dứt, đập vào chân đê lay qua lay lại, tiếng sóng gầm hết đợt này tới đợt khác, Diễm quỷ sắp bị xô tới mức mất đi hồn phách lần thứ hai, trong trái tim trống vắng chỉ có cái tên này nhẹ nhàng bay qua bay lại. Tay phải đã đau tới tê dại, đến nỗi nam nhân buông lỏng ra lúc nào cũng không phát hiện.
“Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…”
Dường như có người gọi mình, Tang Mạch ý thức mơ hồ mà quay sang, cái gì cũng không thấy rõ, mê muội một hồi, thân thể bị ôm lấy, mãi đến khi mặt đã dựa lên bờ vai y mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, phong ba cuộn trào mãnh liệt trên sông đã dần dần tan, mọi người trong đình xem thủy triều cũng đã rời đi, chỉ còn lại bản thân và y.
“Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…” Y ở bên tai thì thào gọi, hết lần này tới lần khác, như là muốn gọi hồn phách thất lạc của Diễm quỷ quay về, rồi lại mê muội tới mức như thể người mất hồn chính là Không Hoa.
“Ân.” Hơn nửa ngày Tang Mạch mới tìm lại được thanh âm của mình.
Không Hoa nói “Ta thích ngươi.”
Tang Mạch nói “Ta biết.”
Không Hoa như thể không nghe thấy, lặp lại tới mấy lần “Tang Mạch, ta thích ngươi… thích ngươi… thích ngươi…”
Tang mạch đáp lại đầy đủ “Ta biết… Ta biết… Ta biết…”
Diễm quỷ nhận thấy đầu vai mình ẩm ẩm, lạnh lạnh. Đây là do vừa rồi bị nước sông vẩy ướt, Tang Mạch âm thầm tự nhủ. Giọng của Không Hoa mơ hồ, đang cúi đầu, nhưng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại tới phát chán.
Tang Mạch nhẹ nhàng vỗ lưng y “Đó là lí do vì sao lúc đó ta cứ quấn lấy ngươi muốn ngươi viết tấm biển đó đó.”
Tấm biển treo trước cửa phòng mà Tang Mạch từng ở tại Tấn vương phủ – Thủy thiên nhất sắc.
Đứng trước quang cảnh này, danh lợi, phú quý, quyền thế toàn bộ đều tiêu tan thành mây khói, trong ngực chỉ có một bản thân chân thực nhất và một cảm tình chân thực nhất trong tim. Vào khoảnh khắc trời đất nối liền, nghĩ tới ai? Nhung nhớ ai? Ai là bóng dáng cực kỳ rõ ràng cứ lơ lửng trong lòng?
Không Hoa vẫn còn đang thì thào khẽ gọi “Tang mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…”
Nam nhân từng là người vô bi vô hỉ dùng đôi mắt thương hại nhìn khắp tam giới này trước sau vẫn không chịu để Tang Mạch thấy vẻ mặt y, Tang Mạch chỉ nghe được tiếng nói nghẹn ngào của y, lúc thì khàn khàn, y nói “Tang Mạch, ngươi trả lời ta, một câu là được rồi.”
Tang Mạch thậm chí không muốn phân tích trong lời nói của y rốt cuộc là mang theo thứ tình cảm gì. Hắn biết Không Hoa muốn hắn trả lời rằng ?—— thích ngươi. Không Hoa, ta thích ngươi.
Thất tình lục dục chốn hồng trần chính là giản đơn như vậy, ba chữ rất ít nét là có thể bao quát hết tất cả tâm tình. Thế nhưng ‘thích’ cũng là phức tạp như thế, yêu không được, hận không đành, cầu không được, bỏ không nỡ, trăm mối lo, trằn trọc, vì yêu mà sinh oán, vì oán mà sinh hận, vì hận mà xuất hiện biết bao thị phi. Kết quả là, dù cho bên nhau sớm chiều, dù cho là chung giường chung gối, dù cho nhĩ tấn tư ma, thiếu một chữ ‘thích’ đó, thì cho dù nắm giữ bao nhiêu thứ đi nữa, vẫn là tâm trí bất an, lo sợ ngủ không yên.
(Nhĩ tấn tư ma: vành tai và tóc mai chạm vào nhau – để chỉ tình cảnh gần gũi thân mật)
Diễm quỷ trầm mặc, nước sông cuồn cuộn, thậm chí có thể cảm thụ được nam nhân hô hấp rất khẽ, như là sợ một khi không cẩn thận sẽ khiến những câu chữ nhỏ vụn bị gió cuốn đi mất.
Không Hoa a Không Hoa, ngươi là Minh chủ điện hạ vui buồn không lộ trên mặt đó nha…
Tang Mạch hít sâu một cái, chậm rãi lùi ra khỏi cái ôm của nam nhân “Chúng ta về nhà thôi.”
Lúc này đây, là Tang Mạch không dám để y thấy mặt mình.
Lúc xoay người ly khai, ống tay trắng thuần lướt qua đầu ngón tay y, cảm thụ được nam nhân níu giữ một cách yên lặng, Tang Mạch cúi đầu, nghe được Không Hoa nói “Ta sẽ chờ.”
Rất kiên định, rất cố chấp.
Không cần quay đầu lại, Tang Mạch cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh ở sau lưng lúc này, nước sông cuồn cuộn trôi về phía đông, cỏ lau bên bờ bị sóng đánh ướt đẫm, nam nhân bá đạo cuồng ngạo kia nhất định là đang đứng thẳng như cây cột, vạt áo hắc sắc bị gió sông thổi bay phấp phới.
Bất tri bất giác, trên gương mặt lâu rồi không điểm son phấn của Diễm quỷ giãn ra một nụ cười, mang theo chút giảo hoạt, chút đắc ý, chút cay đắng, chút… vui sướng.
Sau đó, một nhà ba người cứ thế bình ổn sống qua ngày. Tiểu Miêu ngồi bên bàn luyện chữ vừa gian nan cầm bút phác họa trên giấy, vừa nhìn hai người ngồi bên bàn trà thở dài.
Một người thì lười biếng chống đầu nằm trên giường nhỏ,? một người thì nhanh nhẹn bóc hạch đào, đưa từng hạt tới tận bên miệng một cách thân thiết, mi nhãn hàm tiếu.
Không Hoa nói “Chữ gần đây Tiểu Miêu tập viết ngươi đã xem qua chưa?”
Tang Mạch gật đầu “Có chút tiến bộ.”
Nam nhân cười thật là cao hứng, chớp chớp mắt chờ mong hắn nói tiếp.
Diễm quỷ ngẩng đầu liếc y “Có điều cầm cán bút cao quá, lực không đủ, chữ viết vẫn còn ẩu.”
Không Hoa không hề buồn bực, hai mắt cong cong, cúi đầu dán vào vành tai hắn nhẹ giọng cười “Đó là nói ta viết mới đẹp?”
Tang Mạch lách trái luồn phải vẫn cứ bị y ôm gọn, đảo mắt trợn trừng nhìn y, ngậm miệng không nói lời nào.
Nam nhân khiến hắn trong lòng ngứa ngáy, cúi đầu một cái, một nụ hôn đã rơi xuống bên má, đầu lưỡi len mở khớp hàm hôn thẳng tới chỗ sâu nhất trong họng, hai tay cũng theo đó kéo vạt áo ra sờ a sờ a… Lúc đôi môi rời xa, đôi bên đều quay đầu đi thở dốc, mặt đỏ ửng, con ngươi mờ mịt, trên cổ vẫn còn lại hồng ấn lưu lại từ đêm qua. Đầu lưỡi nhô ra liếm một vòng quanh đôi môi ướt át, ngọn lửa hốt cái bùng lên cao ba trượng, muốn ngừng cũng không ngừng được…
Ống tay áo rộng kéo đổ bàn trà, uổng phí một đĩa chất đống hạch đào.
Tiểu Miêu nắm cán bút, hết sức chăm chú họa ngang họa dọc trên tờ giấy trắng, trong lòng âm thầm lẩm nhẩm bắt chước theo cách tiên sinh học ‘Đạo đức kinh’
Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy… thấy rồi cũng là không thấy.
Sau đó của sau đó, một hôm nào đó, bỗng nhiên nhớ tới rất lâu rất lâu trước có một món nợ còn chưa đòi, cắn vào vành tai nói nhỏ cho Diễm quỷ cũng đang vô cùng buồn chán nghe. Diễm quỷ xoay đầu dùng một đôi mắt xếch nhìn y “Ngươi muốn làm gì đó?”
Không Hoa buông hạch đào trong tay, nhìn một chút gương mặt còn đang ngái ngủ của Diễm quỷ, hai tay khoanh trước ngực chân chân thật thật nói “Để hắn trả nợ”, biểu tình như hồ ly.
Diễm quỷ vừa nãy còn gối đầu lên chân y ngủ gà ngủ gật giờ đã hiếu kỳ ngồi thẳng dậy “Hiện tại có việc lớn gì phải phiền tới vị điện hạ kia à?”
Không Hoa vuốt cằm cười tới thâm sâu “Lúc trước đã nói có việc tìm hắn, cũng không nói là có phân biệt việc lớn việc nhỏ.”
Biểu tình của Tang Mạch có chút nghi hoặc, Không Hoa vừa vươn tay vuốt mái tóc thật dài của hắn vừa tiếp tục cười quỷ dị “Ai cũng nói phong cảnh ở hành lang ven hồ trong Thiên Sùng cung vô cùng đẹp.”
Câu nói tiếp theo chợt không nghe rõ, rồi thấy Diễm quỷ đỏ mặt, lông mày nhíu chặt, một đôi quỷ trảo mang móng tay dài đã hướng thẳng tới cổ họng Không Hoa.
Minh chủ điện hạ không hề lộ vẻ sợ hãi, vừa vỗ lưng hắn trấn an vừa tiếp tục kề tai hắn thì thầm “Cơ hội khó có được… Chúng ta như thế này… thế này… thế này… thế này…”
Một đôi đồng tử trong suốt màu mực chợt lóe sáng.
Tang Mạch hừ lạnh một tiếng “Nếu hắn nổi giận thì ngươi đi mà ứng phó.”
Không Hoa vẫn ôm Diễm quỷ làm thế nào cũng không tình nguyện, trong lòng đã có dự tính “Cùng lắm thì cho hắn mượn U Minh điện dưới Minh phủ một ngày.”
“Ngươi làm chủ được chắc?”
“Kiểu gì cũng sẽ có người làm chủ.”
“Hừ…”
Trong một tòa nhà nho nhỏ tại nhân gian, một ‘âm mưu’ khiến Úc Dương thiên quân cao ngạo nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cứ như vậy được hình thành.
Úc Dương quân, ngài đã chuẩn bị tốt chưa vậy? Chủ nợ sắp tới cửa rồi á~
Sau đó của sau đó của sau đó, ‘âm mưu’ cũng cứ vậy được thực thi.
Muốn biết bọn họ làm gì sao?
Tưởng tượng chút đi. Cựu Minh chủ điện hạ mặc hắc y ôm Diễm quỷ bạch y của mình tới gõ đại môn cao lớn nguy nga của Thiên Sùng cung, tùy tiện ngồi dưới hành lang mà một phía có thể xem cẩm lý?(cá chép á)?một phía có thể ngắm hoa rơi, mình mình ta ta anh ơi em à: “Uy, Úc Dương quân, đem hoa viên nhà ngươi cho ta mượn một ngày.”
Úc Dương thiên quân điện hạ vênh váo hung hăng của chúng ta trên mặt có biểu tình thế nào nhỉ?
Chúng ta rất chờ mong…
(chờ mong cái Tu phàm chắc?)
– Hoàn –
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp