Hoa Tinh liếc mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu: "Đúng là như thế, có một thứ đã mất đi, tuy nhiên có thứ thu được thì cũng phải trả giá một chút, thế gian này có rất ít chuyện có thể lưỡng toàn kỳ mỹ. Lúc này, Hoa Ngọc Như mặc dù có chút oán hận, nhưng ta tin rằng nàng sớm muộn gì cũng sẽ quên đi sự thật này."
Mai Hương thương cảm nhìn những vết máu trên mặt đất, buồn bã nói: "Hoa Tinh, lúc này nếu huynh không thành công thì sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội nữa, bởi vì trong lòng các nàng bây giờ đã xuất hiện hận ý. Bây giờ cần nhất là xem các nàng thế nào, có thể hỗ trợ được gì, như thế có lẽ tốt hơn một chút."
Ánh mắt đảo qua mọi người, Hoa Tinh lạnh nhạt gật đầu, dẫn mọi người tiến vào. Đi qua hành lang, Hoa Tinh nhanh chóng nhìn thấy đệ tử Bách Hoa môn, Hoa Tinh nhìn Tử Ngọc Hoa, Kiếm Vô Bính, Đao Vô Phong gật đầu, bắt đầu hỏi: "Tình huống thế nào, xem tình cảnh bên ngoài thì dám chắc là Bách Hoa môn tổn thất rất lớn đúng không?"
Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Ngọc Như, thấy nàng tỏ vẻ khó chịu, bèn hạ giọng nói: "Lúc nãy, vì địch nhân thế lực quá mạnh mẽ, hơn nữa tứ đại bang phái cố ý khích động, bởi vậy Bách Hoa môn tổn thất không ít, tử vong hơn mười đệ tử, cao thủ trọng thương toàn bộ. Thương thế nặng nhất là Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm và Dương Anh, ba người đều bị âm hàn khí tức xâm nhập cơ thể, thương tích rất khó xử lý.