Hai người nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra tia cười khổ, Tô Ngọc cầm tay Ám Nhu, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải dũng cảm đối mặt. Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ chết cùng một chỗ. Lúc này đây, chúng ta thân lâm vào tuyệt cảnh, cũng chỉ có thể là do địch nhân quá lợi hại, chúng ta lại không có nhiều người, cũng không có quan hệ rộng rãi. Nhưng thật ra chúng ta cũng đã thu được rất nhiều lợi ích, không phải sao? Đợi Hoa đại ca trở về, những người này một người cũng không có khả năng còn sống rời đi. Lúc đó, tại thành Lạc Dương này, một thanh đao sẽ giết hết tất cả người Võ Lâm. Chúng ta cho dù chết cũng đáng, ngươi nói có đúng không ah?"
Ám Nhu nhìn bốn phía đang điên cuồng tấn công, khẽ thở dài: " Ngay lúc này, vấn đề lớn nhất của chúng ta là không thể ngờ tới địch nhân có thể đông như vậy. Những kế hoạch kế tiếp cũng hoàn toàn thất bại, không có ý nghĩa thực tế. Quan trọng nhất lúc này là phải trốn khỏi đây. Ta và ngươi là gánh nặng cho mọi người, nếu ta và ngươi cùng Cô Ngạo ba người, cùng nhau ẩn nấp, lúc đó Tỷ muội Đồng Tâm, tỷ tỷ cùng Dạ Phong bốn người cho dù phải đối phó với nhiều địch nhân, nhưng đối với các nàng cũng sẽ có thể thoát thân. Với tình cảnh bây giờ, các nàng có năng lực rời đi cũng sẽ không đi. Chúng ta đúng là đã lâm vào tuyệt cảnh." Tô Ngọc nghe vậy, khe khẽ lắc đầu không nói, lặng lẽ nhìn về phía chân trời.
Đúng lúc này, Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn thấy thời cơ đã đến, cũng đột nhiên phát động công kích, khiến cho đám người Dạ Phong không chịu nổi, càng nhanh lâm vào tuyệt cảnh. Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Hắc Tâm Vô Thường Đoạn Vô Mệnh của Phi Ưng Giáo, thẳng hướng Ám Nhu. Huyền Âm chỉ Lãnh Vô Tâm cùng Thiết Thủ Viên La Quang Minh của Tuyệt Thiên Môn đánh về phía Tô Ngọc.
Giữa không trung, Thiết Chiến cùng Huyết Nga Lão Quái càng đánh càng xa, dần dần rời đi chiến trường, Long Vũ vì đuổi giết Lục Nhãn Tà Thần cũng đi theo hướng tây nam, hết tốc lực đuổi theo. Đến lúc này chỉ còn lại Hắc Thủy Ma Sát, trở thành nguy cơ lớn cho chúng nữ. Đồng Ý lúc này vì bảo vệ Ám Nhu bốn người, đang lấy một địch bốn, đem bốn người Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn ngăn lại, trường kiếm giăng khắp nơi, kiếm quang như sóng nước, hình thành tầng tầng lớp lớp ngăn cản, đem bốn vị cao thủ cản ở bên ngoài.
Dưới chân Dạ Phong cùng Diêu Ngọc Anh máu tươi dần chầm chậm hội tụ thành một vũng, máu đỏ càng ngày càng nhiều, nhìn lóa mắt, giống như một đóa hoa hồng bằng máu nở tại nơi hoang dã. Hai người thân thể lay động, vô số lần ngã xuống, lại dựa vào kiên cường ý chí đứng lên, vững vàng đem tánh mạng bảo vệ một đạo phòng tuyến