Đích Tử Nan Vi

Chương 198: Minh phỉ (3)


Chương trước Chương tiếp

Thú thê phải thú hiền thê, tục ngữ có câu, kẻ ngốc có ngốc phúc, ông trời thương kẻ khờ.

Thọ Ninh Hầu cảm thấy chính mình không quá ngốc, cho nên phúc phận luôn kém một chút.

Luận về nhanh tay lẹ mắt, sắp xếp danh hào của các đại thần và hoàng thân quốc thích trong toàn bộ triều đình thì Thọ Ninh Hầu đứng ở hàng thứ ba. Hắn thua hai người cũng lừng lẫy đại danh ở trong triều, đứng hàng đầu tiên đương nhiên thuộc về lão Vĩnh Ninh Hầu, nhìn thế cục hiện tại thì cũng biết lão già kia đa mưu túc trí như thế nào, thứ hai đương nhiên là Bắc Uy Hầu, Bắc Uy Hầu tâm độc tàn nhẫn, Thọ Ninh Hầu cũng cam bái hạ phong.

Tuy rằng luận về lòng dạ mưu mô thì Thọ Ninh Hầu không thể sánh bằng nhị vị anh hùng rất giỏi tùy cơ ứng biến này, bất quá ở trong triều thì Thọ Ninh Hầu cũng là nhân tài kiệt xuất.

Năm đó Tiên đế tuyển phi cho thất hoàng tử Phượng Cảnh Kiền, triều thần đều chê mẫu gia của Phượng Cảnh Kiền thấp hèn nên thế gia hào môn không ai muốn kết thành thông gia, lảng tránh còn không kịp nữa là. Duy nhất Thọ Ninh Hầu đứng ra cùng Phượng Cảnh Kiền kết thông gia, đưa ái nữ gả cho Phượng Cảnh Kiền.

Lúc ấy Thọ Ninh Hầu hiểu rất rõ, thái tử phi không đến phiên hắn, thay vì đem nữ nhi gả cho hoàng tử có xuất thân tốt, không bằng gả cho thất hoàng tử. Tuy mẫu thân của thất hoàng tử có xuất thân thấp kém, bất quá luận về tính tình và cách đối nhân xử thế thì cũng không tệ. Hơn nữa đám hoàng tử có xuất thân tốt đều bị thái tử kiêng kỵ, bởi vì mẫu vị của thất hoàng tử nên thái tử không hề kiêng kỵ hắn. Ngày sau đợi thái tử đăng cơ muốn trọng dụng huynh đệ thì đương nhiên sẽ chọn huynh đệ có mẫu gia thấp kém để sử dụng, cho nên hắn cũng không sợ ngày sau thất hoàng tử không có tiền đồ. Còn nữa, thất hoàng tử rất hiểu lòng người, mẫu gia thấp kém đương nhiên sẽ coi trọng nhạc gia, sẽ càng không bạc đãi khuê nữ nhà mình.

Thọ Ninh Hầu bàn tính cực kỳ tỉ mỉ, hơn nữa lại trúng ngay tiêu điểm. Ai có thể ngờ được thất hoàng tử có mẫu gia thấp kém lại có thể đăng cơ làm hoàng đế cơ chứ? Vốn là hoàng tử phi thì kết quả khuê nữ lại trở thành chính cung hoàng hậu. Lúc ấy Thọ Ninh Hầu đi đường mà cảm thấy như đang bay.

Trời không nổi giông tố, người lại sớm gặp nạn.

Thọ Ninh Hầu tính toán tỉ mỉ, cũng trúng được tiêu điểm. Ai ngờ trời không chúc phúc, nữ nhi lại bạc mệnh, đại hôn mấy năm vẫn vô tự, chưa làm Hoàng hậu được bao lâu thì đã đi tây thiên. Thậm chí sau này khi tiếp tục có tuyển chọn tú nữ, Thọ Ninh Hầu dâng nữ nhi dự tuyển, nhưng bởi vì chỉ là thứ nữ nên chỉ được nhận chức tần vị, cũng hoàn toàn vô tự. Đúng là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.

Thọ Ninh Hầu oán thán, tiếp theo hắn lại làm ra một chuyện khiến người ta không ngờ: Để trưởng tử của mình thú Ngụy tam tiểu thư làm thê tử.

Ngụy gia thật sự là có phúc, Ngụy thái hậu không phải nhân vật khuynh quốc khuynh thành hay yêu cơ họa quốc này nọ, nhưng người ta có vận may, sinh được hai nhi tử, một người đăng cơ làm Hoàng đế, một người ở Vân Nam xưng Vương.

Ngụy thái hậu may mắn đến mức có thể khiến các nữ tử phải ghen tị mà phát điên.

Cũng không có cách nào khác, vận khí cũng là thực lực.

Thọ Ninh Hầu đi hỏi thăm, khác với hai vị tỷ tỷ, vị Ngụy tam tiểu thư từ nhỏ chưa từng chịu nhiều khổ sở, khi nàng ra đời là lúc hai biểu ca hoàng tử đã lớn, tuy rằng Phượng gia huynh đệ cũng không dư giả nhưng vẫn có chút năng lực để giúp đỡ cữu gia.

Ngụy lão cha không có tài cán gì, chỉ suốt ngày ở nông thôn làm địa chủ.

Bên cạnh Ngụy tam tiểu thư cũng có tiểu nha đầu hầu hạ, sau này tỷ tỷ của nàng dừng chân ở Vương phủ của biểu huynh, bèn đón ấu muội sang đấy. Cho nên trong thời kỳ trưởng thành Ngụy tam tiểu thư đã trải qua cuộc sống ở phủ hoàng tử. Nay cuộc sống của nàng cũng không tệ lắm. Huống chi hiện tại Phượng gia huynh đệ người thì đăng cơ người thì xưng vương, Ngụy gia cũng được phong hầu, chẳng qua Ngụy lão cha phúc phận hữu hạn, hoàn toàn không thể sánh bằng muội muội của mình.

Vừa phong hầu tước thì liền quy thiên, Ngụy gia tam tiểu thư được Ngụy Ninh đón về Hầu phủ giữ đạo hiếu.

Thủ hiếu trong vòng ba năm.

Trong lúc đó Điền hoàng hậu qua đời.

Thọ Ninh hầu thương tâm vì ái nữ qua đời, còn phải suy nghĩ cho tương lai nhà mình. Phượng Cảnh Kiền đối xử không tệ đối với nhạc phụ, còn nữa, hôn sự của Ngụy tam tiểu thư cũng phải chứng tỏ thể diện của mẫu gia Hoàng đế thì mới tốt, vì vậy chấp thuận việc cầu thân của Thọ Ninh Hầu, ban hôn cho thế tử Thọ Ninh Hầu và tam biểu muội.

Thọ Ninh Hầu phủ vì thế mà rất có thể diện.

Vị tam tiểu thư này cũng là người lanh lợi thông minh, dù có xuất thân không bằng các vị tiểu thư khác nhưng ngôn hành cử chỉ thế đạo tình đời thì cũng không có gì trở ngại, quản lý nội vụ cũng rất trơn tru. Diện mạo cũng xinh đẹp, rất ân ái với Thọ Ninh Hầu thế tử. Sau một năm đã sinh trưởng tử, sang năm lại sinh trưởng nữ.

Thọ Ninh Hầu thế tử càng ngày càng được trọng dụng trong triều.

Thọ Ninh Hầu rất tự đắc, chính mình thú thê cho nhi tử thật không sai. Đợi mười mấy năm sau, tôn tử thú tiểu thư danh môn thế gia, tôn nữ thì gả cho tam hoàng tử. Ở bên đây có Thọ Ninh Hầu tìm cách, có tức phụ thân thiết với Ngụy thái hậu, dù sao cũng là đại vui mừng, Thọ Ninh Hầu tháng ngày êm đềm trôi qua.

Đương nhiên cũng có rất nhiều chuyện vượt ngoài dự liệu của Thọ Ninh Hầu, tỷ như đích tử bị câm của Trấn Nam Vương vừa đến đế đô đã khiến nơi này gió nổi mây phun, sau đó tiểu câm biết nói chuyện, được phong làm thế tử. Hừ, chuyện này không cần phải nói, nhất định có liên quan đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Tuy lão Vĩnh Ninh Hầu không màng thế sự đã mười mấy năm, suốt ngày chui rúc không biết làm gì, bất quá lão già kia cũng không dễ đối phó, người khác không biết nhưng Thọ Ninh Hầu thì biết rất rõ.

Thọ Ninh Hầu đương nhiên hy vọng Trấn Nam Vương thế tử rơi vào tay của công tử Minh Lễ, chẳng qua chuyện của Trấn Nam Vương phủ thì hắn không dám nhúng tay.

Mặc dù từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ thì đại môn của Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn tịch mịch, nhưng đó chính là Hầu phủ lừng lẫy cả trăm năm, nhất là lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn còn sống, ai lại rãnh rỗi đi trở mặt với Vĩnh Ninh Hầu phủ. Còn nữa, lão Vĩnh Ninh Hầu còn có một khuê nữ làm Vương phi ở Trấn Nam Vương phủ.

Vệ vương phi là người thế nào, tuy rằng thanh danh của Vệ vương phi không vang xa, bất quá, suy nghĩ một chút đi, lão Trấn Nam Vương không ưa Tĩnh Quốc Công phủ của Phương hoàng hậu, các khuê nữ của đế đô đều có chủ ý đối với chức vị Trấn Nam Vương thế tử phi, nhưng Vệ vương phi do Phương hoàng hậu tự mình nuôi dưỡng lại có thể dễ dàng làm chính thê của thế tử Phượng Cảnh Nam, ngay cả thân tỷ của Tiên đế là Tương Nghi đại công chúa có nữ nhi An Duyệt quận chúa cũng bị Vệ vương phi hạ đo ván.

Sau khi gả vào Trấn Nam Vương phủ, bên cạnh Phượng Cảnh Nam đã có trắc phi là biểu muội thanh mai trúc mã, nhưng Vệ vương phi vẫn có thể nắm lấy đại quyền nội vụ của Phượng Cảnh Nam. Nữ nhân như thế, cho dù là Thọ Ninh Hầu cũng không dám coi khinh. Nữ nhân đó đã nuôi dưỡng ra đích tử, cho dù Thọ Ninh Hầu có một chút tư tâm thì cũng không dám chắn đường Minh Trạm. Kỳ thật khi Minh Trạm làm thế tử thì Thọ Ninh Hầu không còn xem trọng bên nhà Ngụy thị.

Bất quá Thọ Ninh Hầu vẫn chưa quá nhập tâm, đích tử và thứ tử trong Trấn Nam Vương phủ long tranh hổ đấu, đây là chuyện riêng của Trấn Nam Vương phủ.

Thọ Ninh Hầu có hai đích tử và một thứ tử, thứ tử của hắn đứng hàng thứ ba, thú lục tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ, hắn và lão Vĩnh Ninh Hầu trở thành thông gia. fynnz.wordpress.com

Thọ Ninh Hầu cân nhắc, đích tử của mình thành thân với mẫu gia của Hoàng thượng và Trấn nam Vương, thứ tử lại thành thân với thê tộc của Trấn Nam Vương, có thể đảm bảo phú quý. Chỉ cần con cháu sống yên ổn thì cho dù tư chất không tốt nhất thì cuộc đời này cũng có thể không cần phải lo. Ai ngờ họa trời giáng. Trưởng tức của hắn: Thế tử phi Thọ Ninh hầu Ngụy tiểu thư mai mối tam tiểu thư Quận quân Minh Phỉ của Trấn Nam Vương cho trưởng tử của thứ tử nhà hắn, làm chính thê của Điền Tuấn: trong các đường huynh đường đệ thì Điền Tuấn đứng hàng thứ hai.

Tiếp theo, kỳ thật thú Minh Phỉ cũng không sao, dù sao Minh Phỉ cũng là Quận quân. Cho dù Trấn Nam Vương thế tử và thứ huynh từng tranh giành thế tử vị, không hợp với vị muội muội này của mình. Cho dù ở trong hoàng thất thì các công chúa không can thiệp chính sự, chuyện này cứ nhìn Kính Mẫn đại công chúa là biết.

Một Vương phủ thì tất nhiên sẽ có quy củ. Trưởng nữ của Trấn Nam Vương là Thục Nghi quận chúa rất nổi danh ở đế đô, tuy Thục Nghi quận chúa và quận mã Phùng Thiệu Minh thành thân đã mấy năm mà quận mã vẫn chưa có thị thiếp, bất quá Quận chúa có xã giao không tệ đối với các phu nhân tại đế đô.

Đều là khuê nữ cùng một phủ, cho dù kém thì cũng chẳng kém bao nhiêu.

Đương nhiên nếu Thọ Ninh Hầu sớm biết vụ tranh chấp của Minh Trạm và Minh Phỉ ở thời niên thiếu trong Từ Ninh cung thì hắn tuyệt đối không đồng ý hôn sự này.

Có trách thì chỉ có thể trách hoàng thất và Trấn Nam Vương phủ bưng bít chuyện này quá kín, người bên ngoài không hề nghe một chút phong thanh, ở một mức độ nào đó thì chuyện này đã bảo vệ khuê danh của Minh Phỉ, cũng gián tiếp làm cho Thọ Ninh Hầu phủ phải trải qua con đường nhấp nhô sau này.

Quận quân của Trấn Nam Vương phủ, lại là Hoàng thượng ban hôn, Thọ Ninh Hầu cũng hoan hỉ chấp thuận, chuẩn bị hôn sự cho nhị tôn tử. Tai họa cứ như vậy mà bắt đầu. Luận về bộ dáng thì Minh Phỉ đứng đầu trong các tôn tức, luận về xuất thân thì Minh Phỉ là tôn thất nữ, còn cao hơn trưởng tôn tức vài phần. Bất quá đây chỉ là tạm thời, dù sao thì tương lai trưởng tôn tức vẫn là nữ chủ nhân của Thọ Ninh Hầu phủ.

Mặc dù Minh Phỉ là Quận quân nhưng cũng không có cách nào luận cao thấp với trưởng tẩu. Khi Điền Tuấn mới thú Minh Phỉ, có một lão bà như hoa như ngọc lại xuất thân cao quý, hai người cũng thật ân ái một thời gian. Bất quá mèo sẽ trộm cá, là nam nhân sẽ lăn nhăn bên ngoài.

Minh Phỉ xinh đẹp, thị nữ bên cạnh cũng đã trưởng thành, hơn nữa có một tỳ nữ tên là Dung nhi, mặc dù dung mạo không rực rỡ như Minh Phỉ, nhưng lại dịu dàng giống phù dung dưới ánh trăng, thật sự là một người biết săn sóc lại hiểu ý. Dung nhi ỷ mình có vẻ ngoài xuất chúng nên cũng kiêu ngạo, hai người tình chàng ý thiếp, lén lút thành sự. Nếu Minh Diễm gặp chuyện này thì chắc chắn sẽ đưa ra thỏa thuận. Nếu là Minh Nhã thì cũng sẽ chậm rãi xử lý.

Điền Tuấn gặp phải lão bà như Minh Phỉ, bị lão bà bắt quả tang tại trận, đang định cợt nhã nói vài câu năn nỉ Minh Phỉ, nào ngờ Minh Phỉ cau mày lại, trực tiếp phái người kéo Dung nhi ra ngoài đánh cho chết khiếp.

Điền Tuấn bị mất thể diện, đương nhiên tức giận, Dung nhi lại là người đầu ấp tay gối của hắn, nhịn không được mà ngăn cản, Minh Phỉ chỉ vào mũi của Điền Tuấn rồi cười lạnh, “Mụ nó đừng bày đặt đại gia với ta, nha đầu của ta thì ta muốn xử trí thế nào là quyền của ta, là đánh là bán hay là giết đều là chuyện của ta! Có bản lĩnh thì chúng ta ra ngoài nói một câu công đạo đi!”

Vốn tưởng rằng thú một tiểu giai nhân, ai ngờ lại gặp phải một Hạ Kim Quế. (nhân vật Hồng Lâu Mộng, ghen như Hoạn Thư)

Bất quá, dù sao đây cũng là Điền gia, Điền Tuấn lại là đích trưởng thứ hai, trực tiếp đá hai nhũ mẫu ra xa ba thước, cứu lấy Dung nhi bảo bối của mình, khi đó cũng không ai dám ngăn cản.

Minh Phỉ lập tức trở mặt hoàn toàn, ầm ĩ đến trước mặt Điền gia lão thái thái để nói cho rõ lý lẽ.

Sau khi Điền gia long trời lỡ đất một trận, Điền Tuấn rốt cục không bảo vệ được Dung nhi. Minh Phỉ là chính thê ngự ban, thân huynh trưởng vẫn đang ở đế đô, vừa mới tân hôn được hai tháng mà ngươi đã trộm nha đầu của lão bà, thật sự rất mất mặt. Để Trấn Nam Vương phủ mà biết chuyện thì thật sự không thể bỏ qua. Điền nhị lão gia hung hăng giáo huấn nhi tử một phen, Dung nhi đương nhiên rơi vào trong tay của Minh Phỉ.

Nếu là một người bình thường thì chỉ cần đưa tiểu nha đầu không biết chuyện đến nơi thôn trang hẻo lánh, chưa đến dăm ba ngày thì sẽ khiến nàng tự tàn tạ hương sắc, vừa sạch sẽ lại vừa êm đẹp. Nào ngờ Minh Phỉ là người đặc biệt, hung tợn nhìn chằm chằm Dung nhi tàn tạ nhan sắc đau khổ cầu xin rồi cười lạnh, “Chẳng phải thích ngủ với nam nhân sao! Hảo, được lắm, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Trực tiếp đem người bán vào thanh lâu.

Chuyện này làm cho toàn bộ nam nhân Điền gia đều tái mặt, đương nhiên nếu bàn về người mất mặt nhất thì chắc chắn là Điền Tuấn.

Trong khoảnh khắc, Thọ Ninh Hầu phủ trở thành trò cười cho cả đế đô. Hào môn thế gia chú ý cái gì? Chẳng có gì ngoài hai chữ thể diện.

Trong nhà có nha đầu nhũ mẫu không tốt, cho dù đem bán thì cũng phải đem về thôn trang, làm sao lại thẳng tay bán vào kỹ viện như thế. Chỉ riêng Minh Phỉ là đặc biệt. Nam nhân của Thọ Ninh Hầu phủ bị Minh Phỉ chọc cho tức chết, ngay cả Minh Lễ cũng lén khuyên Minh Phỉ khi thấy nàng hành động quá đáng.

Nếu Minh Phỉ thật sự nghe người ta khuyên thì nàng sẽ không cùng Minh Trạm tỉ thí đến một mất một còn như vậy. Vẫn là Thọ Ninh Hầu phủ lén chuộc Dung nhi ra khỏi thanh lâu, nói với bên ngoài là nàng bị bệnh mà qua đời.

Người thở dài một hơi, phật thấp một nén hương.

Điền Tuấn là nam nhân trong xã hội nam quyền, hắn lại là trưởng tử thứ hai, cho dù trong lòng bị tổn thương một chút nhưng hắn vẫn là người rất có tự tôn. Trong cơn giận dữ, hắn cũng không đuổi đi Dung nhi mà lại đem ra ngoài nuôi dưỡng.

Kế tiếp Thọ Ninh Hầu lại diễn ra một màn kịch vô cùng náo nhiệt, Minh Phỉ đuổi đến tư gia, Điền Tuấn chỉ hận không thể đâm một nhát giết chết Minh Phỉ.

Bất quá hắn là người có lý trí, khi rút kiếm cũng chỉ định hù dọa Minh Phỉ một chút, để nàng biết khó mà lui.

Nào ngờ bị Minh Phỉ đoạt lấy bảo kiếm rồi chộp lấy Dung Nhi mà đâm một nhát.

Nhìn Dung nhi đầm đìa máu tươi giãy dụa trên mặt đất, Điền Tuấn thật sự sợ, không phải sợ vì mất mặt mà là sợ vì mất mạng.

Minh Phỉ ra tay tàn nhẫn như vậy khiến Điền Tuấn bị dọa khiếp hồn, nhanh như chớp mà chạy trốn vào phủ Thọ An Hầu.

Điền Tuấn và Phùng Thiệu Minh mặc dù kém nhau vài tuổi, bất quá hắn rất giỏi giao tế, nay lại là anh em cột chèo với Phùng Thiệu Minh, đương nhiên thân thiết hơn một chút.

Đáng thương Điền Tuấn vừa thấy Minh Diễm thì chỉ yên lặng không nói gì, hai hàng lệ rơi mà khóc lóc, “Đại tỷ như a, nhà của ta thật không còn cách nào vượt qua được nữa…” Khóc nửa xô nước, kể ra đủ loại điên cuồng của Minh Phỉ.

Lúc trước Phùng Thiệu Minh và Minh Diễm cũng đã nghe đến một chút phong thanh về chuyện bán tỳ nữ vào thanh lâu. Nhưng hiện tại mới biết chuyện Minh Phỉ giết người từ chính miệng của Điền Tuấn nói ra, liền giật nảy mình.

Trong lúc nhất thời Điền Tuấn thật sự không có can đảm về nhà, đành phải tạm thời dàn xếp ở Thọ An Hầu phủ. Phùng Thiệu Minh hoàn toàn đồng tình với Điền Tuấn, nói với lão bà, “A Tuấn tuy có sai lầm nhưng tam di cũng quá đáng. A Tuấn đã đến đây, chúng ta làm tỷ phu tỷ tỷ cũng không thể trợn mắt mặc kệ, rãnh rỗi thì ta và nàng qua đó, nàng khuyên nhủ tam di đi.” Khi Minh Diễm ở Vương phủ thì nàng luôn đứng về phe đích mẫu.

Nhưng hôm nay Minh Phỉ làm ra chuyện này, mọi người đều xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Minh Diễm. Minh Diễm đành phải chấp thuận, cau mày nói, “Từ khi còn ở Vương phủ thì Minh Phỉ đã có tính tình kỳ lạ. Ngoại trừ tranh không lại Minh Kỳ thì có khi nào nàng để ta và tứ muội vào mắt đâu, nay chỉ mong nàng có thể nghe ta khuyên một câu, đừng uổng công ta là được.”

Kỳ thật không cần Minh Diễm đi khuyên, Thọ Ninh Hầu thế tử phi Ngụy phu nhân, chính nàng làm bà mai, nàng lại là thân di của Minh Phỉ, Minh Phỉ xảy ra chuyện, nàng há có thể thoát khỏi can hệ! Ngụy phu nhân cũng bị hành động của Minh Phỉ dọa tái mặt, may mà Dung nhi chỉ là một nô tỳ, cho dù Thọ Ninh Hầu phủ không hài lòng đối với Minh Phỉ thì vẫn phải cho qua chuyện này. Thọ Ninh Hầu thế tử báo oán với lão bà của mình, “Làm mai ai không làm mai, nay nháo nhào toàn gia bất an. Nàng phải an ủi nhị đệ muội nhiều một chút, ngay cả tức phụ của điệt nhi nữa, nàng phải trấn áp một chút, vừa mới gả đến mấy ngày mà đã làm toàn gia mất mặt. Ngay cả nàng ra ngoài xã giao cũng sẽ mất hết thể diện!”

Hảo tâm của Ngụy phu nhân trở thành chuyện xấu, nàng phải khuyên Minh Phỉ một hồi lâu, “Chỉ là một nha đầu, chuyện này vốn là lỗi của Tuấn nhi, ngươi không thích nha đầu kia thì cứ bán ra ngoài thôn trang, lặng lẽ xử trí là được rồi, cần gì phải gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy. Tiện tì kia chết thì đã chết rồi, thứ nhất là ảnh hưởng thanh danh của ngươi, thứ hai cũng làm cho ngươi và Tuấn nhi nảy sinh hiềm khích. Phỉ nhi à, ta và mẫu thân của ngươi là thân tỷ muội, là a di của ngươi, lời của người khác thì ngươi có thể không tin nhưng lời của ta thì ngươi cũng phải cân nhắc một chút.” Lại trấn áp một lúc, “Ngay cả Vương phủ của các ngươi cũng không thể nói đánh liền đánh chết người, ngươi mang thân phận như vậy, cầm kiếm đâm chết nha đầu chết tiệt kia, nếu chuyện này rơi vào tai của phụ vương ngươi thì ngươi có được ân huệ hay không? Tuy Hầu phủ chúng ta không thể sánh bằng Trấn Nam Vương phủ, nhưng dù sao lão Hầu gia cũng là tôn sư, nay là quốc trượng, cho dù đây là hôn sự ngự ban nhưng ngươi hành xử quá đáng, bức lão Hầu gia nóng nảy thì sẽ dâng tấu chương lên. Tông nhân phủ là nơi nào? Chẳng lẽ ngươi muốn vào đó thì mới bằng lòng cúi đầu hay sao?” Bên này áp chế Minh Phỉ, Ngụy phu nhân lại đi khuyên đệ muội Đỗ thị của mình. Đỗ thị xuất thân từ Bắc Xương Hầu Đỗ gia, cũng là tiểu thư, nay phụ thân nhậm chức Tuần phủ Hồ Quảng, cũng là một chức quan không nhỏ. Đỗ Thị rớt vài giọt lệ với trưởng tẩu, liên tiếp đau lòng thay nhi tử, “Mặc dù Tuấn nhi có lỗi nhưng cũng chẳng có thê tử nào lại cầm kiếm dọa trượng phu đến mức không dám quay về nhà như thế. Lời của ta thì có lẽ tức phụ cũng chẳng chịu nghe, chỉ cầu đại tẩu thay chúng ta ra mặt, để Tuấn nhi quay về. Ta chỉ có mỗi Tuấn nhi, nếu hắn có mệnh hệ gì thì ta sống sao nổi.” Ngụy phu nhân an ủi rồi tặng cho Đỗ thị nhiều dược liệu bổ thân, sau đó mới cáo từ mà đi. Đỗ thị muốn đưa tiễn nhưng Ngụy phu nhân lại ngăn cản rồi tự mình rời đi. Đỗ thị lạnh lùng nhìn thân ảnh rời đi của Ngụy phu nhân, nói với nhũ mẫu tâm phúc, “Lấy hai trăm lượng bạc cho Tuấn nhi, bảo hắn không cần phải về.”

Kỳ thật Đỗ thị và Ngụy phu nhân xưa nay cũng chẳng có gì hiềm khích. Nhưng Ngụy phu nhân làm bà mai cho vụ này, Đỗ thị rất bất mãn, hôn sự của nhi tử mà lại để họ Ngụy nhúng tay vào! Vốn đã khó chịu, nếu Minh Phỉ hiền lương thục đức thì không sao, không cần phải so bì, chỉ cần như Minh Diễm là được, như vậy Đỗ thị cũng sẽ vui vẻ đón nhận hôn sự này.

Nhưng hôm nay lại thú phải một ác tinh phá gia mang về, Đỗ thị chỉ hận không thể ầm ĩ cùng Minh Phỉ một trận! Thọ Ninh Hầu phủ cũng không phải của một mình nàng, trượng phu của nàng không tước không vị! Náo loạn đi, cùng lắm thì trời sập, cùng chết chung thôi!

Quả nhiên bản tính của Minh Phỉ là thích đi tìm tử lộ, khi Thọ Ninh Hầu và Minh Phỉ bị triều đình nâng trở về phủ thì Đỗ thị trực tiếp ngất lịm, lại tiếp tục nháo nhào, sau khi tỉnh lại thì khóc lóc bồi tội với lão thái thái, “Cũng không biết là đã làm gì sai, bốn nữ nhi của Trấn Nam Vương phủ, chúng ta nhìn thấy Thục Nghi quận chúa cùng tứ quận quân dịu dàng hiền thục thế nào, vì sao chỉ mình tức phụ của Tuấn nhi lại như vậy. Nay ngay cả phụ thân cũng bị nàng liên lụy, nếu trong nhà có bất trắc gì thì tức phụ thật không có mặt mũi đi gặp lão thái thái. Tức phụ là nữ nhân, không biết chuyện bên ngoài, nhưng đây thật sự đã đắc tội đến Trấn Nam Vương thế tử.” Điền lão thái thái vừa khóc vừa mắng, “Oan nghiệt, thật là oan nghiệt mà! Đây là nghiệp chướng đời trước cho nên mới rước về một ác tinh gây họa.”

Cuối cùng Thọ Ninh Hầu xuất mã, trực tiếp hỏi trưởng tức phụ là Ngụy phu nhân, “Là điệt nữ quan trọng hay là tước vị của trượng phu ngươi quan trọng, ngươi nói một câu đi!” Ngụy phu nhân như bị sét đánh ngang tai, Thọ Ninh Hầu nói, “Ta đã từng tuổi này, gần đất xa trời, cả đời cũng không làm chuyện gì sai. Tức phụ của Tuấn nhi là điệt nữ của ngươi, những chuyện mất mặt mà nàng làm ra từ ngày gả vào phủ của chúng ta thì không cần phải nhắc lại nữa! Nay nàng bị trục xuất khỏi gia phả, cả đời này ta chưa từng gặp phải chuyện như vậy! Nếu tiếp tục khoan dung cho nàng thì toàn gia sẽ tiêu đời!” Lúc ấy Minh Trạm đã ban chết cho Minh Nghĩa, nếu Thọ Ninh Hầu còn chưa nhìn rõ bản chất con người của Minh Trạm thì thật sự sống uổng kiếp này!

Nay là thời điểm gì, tuy Phượng gia huynh đệ rơi vào tay nghịch tặc, Minh Trạm lại có thể làm chủ nửa đế đô! Minh Phỉ thật sự là muốn đâm đầu vào tử lộ! Nếu đã như thế Thọ Ninh Hầu cũng chỉ đành thành toàn cho nàng! Ngụy phu nhân thu thập cục diện rối rắm của Minh Phỉ mà mệt muốn mất nửa cái mạng, mặt xám mày tro, đành phải che mặt khóc lóc, “Tức phụ gả vào đây chính là người của Điền gia, chẳng lẽ cứ đổ hết lên đầu của ta sao?”

Xét thấy Minh Lễ Minh Liêm vẫn đang ở đế đô, Thọ Ninh Hầu cũng không thể đuổi Minh Phỉ ra ngoài. Chẳng qua Minh Phỉ bị đánh giữa kim loan điện, kết quả là bị hư thai, thân thể suy nhược, tuy có đại phu lui tới nhưng đối với nữ nhân muốn đi tìm cái chết như vậy thì có năng lực chiếu cố được bao nhiêu? Nhất là cả ngày nàng cứ mắng rủa Minh Trạm khiến Đỗ thị trực tiếp sai người khóa chặt tiểu viện của nàng.

Những ngày còn lại cũng chỉ là khổ ải mà thôi.

Thỉnh thoảng Minh Phỉ sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện, kiếp trước của nàng hạnh phúc tốt đẹp, chí khí của nàng vẫn chưa được thực hiện ở kiếp này….

Nếu ông trời đã cho nàng sống kiếp thứ hai, vì sao lại để nàng chết như vậy? Mông lung nghe thấy bọn thị nữ nhắc đến việc Minh Trạm được lập làm thái tử…..

Vì sao lại như vậy? Vì sao có thể như vậy? Ca ca của các nàng vì sao chẳng có ai đến thăm nàng? Còn hài tử của nàng, Minh Phỉ vuốt bụng, hận ý cuồn cuộn.

Không thể không nói Minh Phỉ có năng lực khôi phục rất mạnh, nàng không cam lòng, nàng không cam lòng, đều là xuyên không, vì sao Minh Trạm lại có thể làm thái tử! Nàng lại phải ở trong tiểu viện chờ chết! Nhất định còn có cách khác.

Ai cũng không ngờ Minh Phỉ lại trốn ra ngoài giữa đêm khuya, Đỗ thị bị nhũ mẫu đánh thức, cơ hồ muốn chửi ầm lên, nhũ mẫu ở bên ngoài bẩm báo, “Nhị nãi nãi trốn ra ngoài, hiện tại đã leo lên Tê Vân các, bảo rằng ai muốn bức nàng thì nàng sẽ nhảy xuống tự vẫn. Chúng nô tài thật sự không còn cách nào khác…”

“Vậy để cho nàng ta tự vẫn đi!” Đỗ thị thật sự nhịn không được mà rống giận. Điền nhị lão gia cũng đã tỉnh, vội vàng khoác xiêm y, cau mày trách mắng, “Không được nói bậy, nàng nhanh ngồi dậy chạy ra nhìn thử một chút.” Minh Phỉ chết vì bệnh và nhảy lầu tự vẫn là hai chuyện khác nhau, Điền nhị lão gia liền phân phó, “Đến viện của đại ca thảo luận một chút, cầu đại tẩu tử lại đây khuyên nhị nãi nãi, nhị thái thái sẽ đến ngay, các ngươi cố gắng trấn an, chớ chọc nhị nãi nãi tức giận.”

Đêm hôm khuya khoắc.

Chủ tử nô tài của cả phủ vây quanh dưới Tê Vân các, Minh Phỉ đứng trên lầu, phía trên bầu trời lấp đầy tinh tú, ánh đuốc đỏ rực thắp sáng cả một mảnh vườn, Minh Phỉ chỉ mặc tiểu bạch y mỏng manh, sắc mặt tái nhợt như trang giấy trắng, tựa hồ chỉ chạm vào liền vỡ nát. Ngụy phu nhân thật sự chịu không nổi mà khóc nói, “Hảo hài tử, ngươi xuống đây trước đi, ngươi muốn ra ngoài thì ta sẽ chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, bảo hạ nhân hầu hạ ngươi ra ngoài.”

Đỗ thị cắn răng nói, “Ngươi muốn làm gì! Cứ nói thẳng đi, còn ai có thể ngăn cản ngươi được nữa? Giữa đêm hôm khuya khoắc lại làm cho cả nhà bất an, rốt cục ngươi muốn thế nào?” fynnz.wordpress.com

Minh Phỉ nhìn thần thái khác nhau của những người dươi lầu, chậm rãi nở một nụ cười nghiền ngẫm, “Ta biết các ngươi sợ ta tự vẫn. Cho nên các ngươi hy vọng ta chết trong lặng lẽ.” Minh Phỉ cười ha ha, nàng ốm đau trên giường đã lâu, sắc mặt vốn tái nhợt, nay nổi giận lại khiến thần thái trở nên ửng hồng. Tinh thần tốt hơn bất cứ lúc nào, giọng nói sắc bén như quỷ mỵ, “Khi ta có thân phận, Đỗ thị ngươi chưa từng lạnh giọng ác khí nói như vậy với ta! Ngươi chưa từng dám lên mặt với ta!” Đỗ thị lảo đảo thân mình một chút, nếu không phải trượng phu đỡ nàng thì cơ hồ đã té xuống đất, miệng nghiến răng nghiến lợi cũng không đủ hình dung nỗi oán hận của nàng dành cho Minh Phỉ.

“Ta biết, Minh Trạm đã thắng, đã làm thái tử, các ngươi hận không thể để cho kẻ đã đắc tội Minh Trạm như ta lập tức chết đi!” Minh Phỉ cười lạnh, “Lúc trước ta đến phủ của nhị hoàng tử, các ngươi có ai mà không biết! Nay xảy ra chuyện, mụ nội các ngươi đều làm rùa rút cổ! Hôm nay ta thoát không được, bất quá Minh Trạm sắp đăng cơ, ta sẽ tặng cho hắn một phần hậu lễ!” Nói xong, Minh Phỉ nhảy người lên, đầu đâm xuống đất.

Giữa đêm khuya tịch mịch, vật nặng rơi xuống đất, một tiếng bịch đặc biệt vang dội.

Từng là một mỹ nhân với dung mạo tuyệt luân, Minh Phỉ như con thiên nga bị gãy cổ, cái đầu lăn lông lốc một lúc rồi mới dừng lại, ánh mắt oán độc vừa vặn nhìn vào đám người Đỗ thị Ngụy thị, khóe môi lại nhếch lên một cách mỉa mai, hình thành nụ cười châm chọc.

Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ Thọ Ninh Hầu phủ.

………

P/S: đến lúc chết mà bạn Phỉ vẫn chết một cách chơi trội =.=, haizzzz bạn Phỉ chết cũng chỉ vì bản tính hiếu thắng của mình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút cảm thán.

…………



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...