Đích Nữ Vương Phi

Chương 105: Cảnh tượng trong trí nhớ


Chương trước Chương tiếp

Sau khi cảm thấy không còn hơi thở của Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi mới ngồi dậy, tiếp theo đổi thành nam trang đã chuẩn bị ngay từ trước, đẩy cửa đi ra ngoài.

Mủi chân chạm xuống đất, nhẹ như mây bay, thanh thoát như chim Yến, nháy mắt bóng dáng đã biến mất.

Vì Thiều An thành là một trung tâm kinh tế của khu vực Bình Bắc, nằm phía trên Kinh Thành hơn trăm dặm, sáu con tuấn mã trong đêm đen bay nhanh, trên lưng ngựa chính là Vân Tuyết Phi, Thiên Tầm và bốn người Xuân Hạ Thu Đông.

Sáu nữ tử diện mạo xinh đẹp, lúc này đều mặc nam trang, ít đi sự quyến rũ nữ nhi bình thường, ngược lại nhiều thêm vài phần anh khí của nam nhân.

Thời điểm chạy tới ngã rẽ, Vân Tuyết Phi lập tức nắm chặt dây cương, cho ngựa ngừng lại, phía sau năm người thấy thế cũng ngừng lại theo.

“Chủ tử, hai con đường đều đi đến Thiều An thành, một đường bộ một đường thủy, chúng ta quẹo trái chính là đường bộ, nhanh hơn đường thủy, một ngày là có thể tới Thiều An!” Thiên Tầm nghiêm túc giải thích cho nàng nghe.

Đôi con ngươi Vân Tuyết Phi thâm trầm nhìn về phía trước, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư của nàng, chỉ chốc lát sau, mắt nàng lóe lên, lạnh giọng ra lệnh: “Chúng ta rẽ phải!”

Thiên Tầm lão luyện thành thục không tương xứng với số tuổi của mình, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn đầy quan tâm và lo lắng: “Đường thủy gập ghềnh, hơn nữa tốc độ sẽ chậm hơn cưỡi ngựa trên đất liền, vậy thì chắc chắn chúng ta không đuổi kịp hai đội quân của Phong Cực và Phó Hổ rồi!”

“Chính vì như vậy chúng ta mới chọn đường thủy!” Vân Tuyết Phi quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của Thiên Tầm tiếp tục nói: “Phong Cực và Phó Hổ hai người họ đã sớm đi trước chúng ta một bước, đang ở trước mặt, với nhân số nhiều như vậy, nhất định sẽ chọn đất liền. Bây giờ chúng ta có đuổi theo cũng không kịp, cho dù đuổi theo vẫn tránh không được bứt dây động rừng chạm mặt bọn họ. Tuy đường thủy không nhanh bằng đường bộ, nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu, vả lại rất an toàn.”

Con ngươi Thiên Tầm chợt lóe, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: “Chủ tử, người cố ý tách khỏi những người đó!”

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái: “Cứng đối cứng với chúng ta không có kết quả tốt, không khác nào lấy trứng chọi đá, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Hạ Hầu Cảnh, mang hắn về vương phủ. Đến lúc đó cho dù Tiêu Hậu biết, nhưng vì binh quyền của bộ tộc hộ quốc, sẽ không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ!”

“Nhưng chủ tử, chúng ta đơn độc hành động như vậy có được không? Nếu Vương gia biết, nhất định sẽ trách tội đấy!” Đông Tuyết nhíu chặt mày, giọng nói mềm mại lộ vẻ khẩn trương lo lắng.

Nhớ lại Tư Nam Tuyệt, trong lòng Vân Tuyết Phi tràn đầy áy náy, nàng rõ rang đã đồng ý hắn, phải tin tưởng hắn, từ đây về sau sẽ không quan tâm đến chuyện Hạ Hầu Cảnh, nhưng hắn chân trước vừa mới bước đi, nàng chân sau liền vi phạm lời hứa với hắn, cũng chạy ra, hắn biết nhất định rất thất vọng rất tức giận!

Nhưng việc phải ngồi đợi ở trong phòng nàng làm không được, lần này phải đi, Hạ Hầu Cảnh có thể sẽ ở chỗ đó, nàng phải mang y đi trước những người kia. Sau khi trở về, nàng lập tức nhận lỗi với Tư Nam Tuyệt, nếu huynh ấy bằng lòng chờ nàng, chờ tới lúc nàng trợ giúp Hạ Hầu Cảnh đoạt được mọi thứ thuộc về y xong xuôi, nàng sẽ sanh con dưỡng cái cho huynh ấy, chung sống với huynh ấy đến cuối đời!

Sau một lát im lặng, nàng chợt nhướng mày, vầng trăng in bóng trong đôi con ngươi sáng ngời, nàng kiên định chấp nhất nói: “Chỉ một lần này, ta tin hắn sẽ hiểu!”

Vì vậy lần nữa nắm chặt dây cương, giục ngựa vội vã đi về phía bên phải.

Ánh trăng bị tán cây đại thụ cao ngút trời che khuất, trước mặt con đường đen như mực nhìn không thấy gì cả, càng tiến lên con đường càng hẹp. Cuối cùng chỉ có thể vừa đủ cho một người một ngựa đi, vốn Thiên Tầm định đi trước dò đường, nhưng đã bị Vân Tuyết Phi vượt lên trước một bước, chỉ có thể đi theo sau nàng.

Thiên Tầm phát hiện Vân Tuyết Phi rất quen thuộc nơi này, không khỏi hỏi “Chủ tử trước kia từng đi qua đây sao?”

Đêm đen như mực, ánh mắt Vân Tuyết Phi lấp lóe, sau đó lắc lắc đầu nói: “Chưa đi qua bao giờ, chẳng qua nghe phụ thân ta kể lại thôi, hàng năm ông ấy đi đây đi đó khắp nơi, làm ăn, chỗ nào gập gềnh, chỗ nào dễ đi, chỗ nào thuận tiện, chỗ nào gần đường. . . . . . Ông ấy đều hiểu rất rõ, nơi này ông từng nói với ta, đường núi gập ghềnh uốn lượn, quả thật không dễ đi, nhưng chỉ cần vượt qua khu vực khó đi này, chuyển qua đường thủy là chúng ta có thể nghỉ ngơi!”

Lấy thân phận của Tô Thần Tường, Thiên Tầm không có nửa phần hoài nghi, thở dài nói: “Tô lão gia thật là lợi hại! Hai đôi nhân mã Phong Cực và Phó Hổ, bởi vì nhân số quá nhiều, tuyệt đối sẽ không thể đi đường này, bọn họ chạy trên đất liền, chắc chắn cần phải nghỉ ngơi ăn uống. Nếu tốc độ chúng ta nhanh, thừa dịp thời gian này chạy trước!”

Vân Tuyết Phi che giấu sự mất tự nhiên trong giọng nói, mắt nhìn thẳng phía trước, khẽ đáp: “Ừ, chúng ta phải nhanh đuổi theo, tìm được Hạ Hầu Cảnh trước họ!”

“Nhưng dù chúng ta tới Thiều An thành trước, cũng không biết cụ thể Cảnh vương gia ở chỗ nào, tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển, có thể gặp được sao?” Hạ Nhật nghi ngờ nói.

“Chỉ cần đến Thiều An thành, ta tự nhiên tìm được hắn!” Vân Tuyết Phi cũng không quay đầu lại kiên định nói.

Sau hai canh giờ, vốn là đường núi chật hẹp đột nhiên trở nên rộng rãi, gió lành lạnh thổi tới, hít thở bầu không khí trong lành, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

“Đến phía trước là có thể ra ngoài rồi, chúng ta nhanh lên!” Vân Tuyết Phi thúc giục, nắm chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa vội vã chạy đi.

Cũng vào một buổi tối, trong phong Phủ đèn đuốc sang chưng như ban ngày.

Lan Phong cư, Tống Thi Linh đoạt lấy thức ăn nha hoàn đưa tới, há mồm ăn như hổ đói, đợi lúc nuốt xuống, nàng đột nhiên ói toàn bộ đồ ăn xuống đất, tiếp theo nôn ọe dữ dội, hận không thể khạc ra cả ruột gan.

Chờ một lát lấy lại sức, nàng ngẩng đầu lên hung tợn trừng mắt nha hoàn Thanh U người đưa cơm tới đây, cầm cái chén trong tay ném mạnh vào mặt Thanh U, lạnh giọng chất vấn: “Thức ăn hôm nay đều bị thiu, cho heo chó cũng không them, các ngươi lại dám đưa bản phu nhân ăn, không muốn sống nữa!”

Thanh U nhìn sang mảnh vụn chia năm xẻ bảy dưới chân, cười lạnh một tiếng, vẻ đắc ý hiển thị rõ ràng: “Hừ! Trong Phong phủ tướng quân chỉ có một phu nhân, đó là chủ tử Hồng Nguyệt của chúng ta, ngươi chỉ là một thị thiếp không lên được mặt bàn, sau này phải tự xưng tiện tỳ!” Thanh U là đại nha hoàn Phong Cực ban cho Hồng Nguyệt, chủ yếu xử lý chuyện ăn uống hàng ngày của Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt hận Tống thơ Linh đến nghiến răng, nhưng mà đối xử với nha hoàn trong phủ coi như không tệ, Hiện tại nàng thay thế Tống Thi Linh trông coi cả Phong phủ, lấy được sự ca ngợi hết lời.

Thanh U hiểu rõ xích mích giữa chủ tử nhà mình và nữ nhân dữ tợn trước mặt này, tự nhiên cũng biết chuyện chủ tử từng bị nàng ta hủy hoại, còn bị nàng ta đạp hư đứa bé trong bụng. Ở trong mắt của Thanh U, nữ nhân trước mắt này chính là một kẻ tội ác tài trời, chết một ngàn lần một vạn lần cũng không đủ, cho nàng ta ăn cơm thừa canh cặn đã là tận tình tận nghĩa rồi.

“Ngươi lập tức chuẩn bị thức ăn cho ta, ta muốn ăn sủi cảo phỉ thúy, giò hầm tương, móng heo kho tàu, còn có gà cay. . . . . .” Tống Thi Linh nuốt nước miếng một cái, cảm giác trong bụng bụng rỗng, hơn nữa lại bị ói ra khi nãy, cơn đói bụng kéo đến khiến cả người Tống Thi Linh khó chịu, toàn thân rã rời, chưa từng nghĩ tới có một ngày, nàng sẽ rơi vào tình cảnh ăn không đủ no như vậy.

“Muốn ăn thì tự mình đi lấy, bản cô nương ở đây không có!” Thanh U khinh miệt liếc mắt nhìn Tống Thi Linh, đứng bất động.

Tuy Tống Thi Linh đang rất bực, nhưng cũng biết mình tình cảnh bây giờ, không thể cứng đối cứng, trước mắt lắp đầy bụng mới là chuyện quan trọng, nàng đưa tay tháo chiếc khóa vàng màu xanh mắt mèo khảm hồng bảo thạch, sau đó mỉm cười đi tới trước mặt Thanh U, nhét vào trong tay nàng ta, lấy lòng cười nói: “Bây giờ bụng ta đói rất khó chịu, ngươi giúp một tay, sau khi chuyện thành công, cái này sẽ là của ngươi!”

Thanh U sờ cái khóa vàng trong tay, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thành ý đầy đủ, rất tốt, rất tốt. . . . . .”

Trong khoảnh khắc Tống Thi Linh cho rằng nàng ta đã mắc mưu, nàng ta đột nhiên thả tay, lập tức khóa vàng rớt xuống đất. Tống Thi Linh kinh ngạc một lúc lâu, lúc chuẩn bị cúi người nhặt lên. Thanh U bất chợt đạp xuống, sau đó cười nhạo, dùng mũi bàn chân nghiền nát khóa vàng.

Có bao giờ Tống Thi Linh bị sỉ nhục như thế, nàng cũng nhịn không được nữa, trực tiếp bực tức đứng lên, chỉ vào nữ nhân không biết điều trước mặt quát lớn: “Ngươi con tiện tì này, cho ngươi không biết xấu hổ!” Sau đó vung tay lên muốn dạy dỗ nha hoàn đáng ghét này.

Nhưng mới vừa giơ lên, vì dùng sức quá độ, nàng đau đến nhíu mày



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...