Đích Nữ Vô Song

Chương 97: Vào cung chúc thọ, lại sinh ra trắc trở


Chương trước Chương tiếp

Thêu song diện với Bùi Nguyên Ca mà nói không phải vấn đề khó khăn, chỉ là hành vi thờ ơ lạnh nhạt mới vừa rồi của phu nhân Thọ Xương Bá mơ hồ nhận ra lòng dạ của bà, trong một lúc hơi do dự trong lòng. Nàng tin tưởng thêu kỹ (kỹ thuật thêu) của mình không thua bất kỳ kẻ nào, nhưng phu nhân Thọ Xương Bá là bà bà tương lai của nàng, nếu trước mặt mọi người hạ thấp thể diện của bà, với tính tình của phu nhân Thọ Xương Bá, nhất định ghi hận trong lòng, sau này cũng không có lợi cho việc ở chung giữa con dâu với mẹ chồng.

Nhưng nếu nhận thua, phu nhân Thọ Xương Bá cũng sẽ không nhận ra được khổ tâm của nàng, ngược lại sẽ vì vậy càng thêm đắc ý kiêu ngạo.

Đúng lúc này, một nha hoàn thở hồng hộc chạy vào nói: “Phu nhân, trong cung có ý chỉ đến đây, mời phu nhân và các tiểu thư đi ra ngoài tiếp chỉ, là... Là ý chỉ của thái hậu!”

Nghe được là ý chỉ của thái hậu, trong lòng mọi người đã xoay vòng vô số ý niệm trong đầu, nhưng cũng không thể nào nói, chỉ có thể thay quần áo trang điểm trước, đi ra ngoài tiếp chỉ.

Đến truyền chỉ là một công công trẻ tuổi tướng mạo hiền hoà, tròn tròn mập mập, cười tủm tỉm giống như phật di lặc, thấy người đã đến đầy đủ, thì làm cho giọng the thé như vịt đực nói: “Tuyên thái hậu khẩu dụ: ít ngày nữa là ngày sinh của ai gia, đặc biệt lệnh cáo mệnh Thư thị Bùi phủ mang theo đích nữ và trưởng nữ Bùi phủ vào cung chúc thọ, dụ thử!”

Mọi người tạ ơn đứng dậy, Bùi Nguyên Ca tiện thể nhét một tấm ngân phiếu vào trong tay hắn, hỏi: “Không biết công công xưng hô như thế nào?”

“Nhà ta họ Tôn là chuyên quản chăm sóc hoa cây cảnh ở Huyên Huy cung.” Tôn công công lướt mắt số trên ngân phiếu, trên mặt càng nhiều hơn một phần ý cười, thầm khen vị cô nương này tuy rằng nhỏ nhưng mà vô cùng hiểu đạo lý, chắc hẳn chính là đích nữ Bùi phủ Bùi Nguyên Ca, quả nhiên là huệ chất lan tâm.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: “Hoá ra là Tôn công công. Tiểu nữ ngu dốt, đột nhiên nhận được ý chỉ của thái hậu, thật sự là tay chân bối rối, vẫn xin công công chỉ bảo một ít, tiểu nữ vô cùng cảm kích.” Vẻ mặt kính cẩn, bộ dáng khiêm tốn xin chỉ bảo.

“Bùi tiểu thư không cần lo lắng, thái hậu chỉ là yêu thích tiểu thư và lệnh tỷ thông minh khéo léo, lúc này mới cố ý hạ chỉ, lệnh hai vị vào cung chúc thọ, chẳng qua là tìm cái cớ, muốn gặp mặt hai vị thôi. Tính tình thái hậu hòa nhã từ ái, thích nhất nam nữ trẻ tuổi xuất sắc, lại thích phát thiện tâm (ý tốt), nhưng mà ít có người có thể vào mắt lão nhân gia bà, hai vị tiểu thư có cơ duyên này, chỉ cần nắm chắc thật tốt, ngày sau nhất định có lợi ích.” Tôn công công cười hớ hớ nói, hàm ý trái lại rất chặt chẽ.

“Thái hậu thân ở hậu cung, làm sao lại có thể biết được hai tỷ muội ta chứ?” Bùi Nguyên Ca dứt khoát chỉ ra hỏi.

“Bùi tiểu thư quá khiêm tốn, tục ngữ nói, hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, hai vị ngài đều là dáng mạo như vàng ngọc, làm sao che giấu được?” Tôn công công đánh thái cực cho qua, dường như cũng hiểu được có chút xin lỗi với khen thưởng của Bùi phủ, lại nói, “Bùi tiểu thư cứ việc yên tâm, là chuyện tốt không phải chuyện xấu. Gần đến ngày sinh của thái hậu, lúc này Bùi tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị thọ lễ thật tốt, mới là quan trọng hơn.” Lại nhắc nhở vài câu yêu thích của thái hậu, cuối cùng ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nói, “Thái hậu cũng không phải là người thích vàng yêu bạc, quan trọng nhất là tâm ý, nhất là thích đồ thêu tinh xảo. Được rồi, thời gian mà chúng ta đã ra ngoài không ít, cũng cần phải trở về.”

Nói xong, cười gửi lời thăm hỏi với chư vị, dưới sự hộ tống của hai gã thị vệ đại nội rời đi.

Trong một lúc, trong phòng mọi người suy nghĩ khác nhau.

Ý chỉ này tới không sao nói rõ được, năm rồi ngày sinh của thái hậu, cáo mệnh có phẩm cấp đều phải vào cung chúc thọ, nhưng rất nhiều người vốn là không thấy được mặt thái hậu, chẳng qua là đến cửa cung làm cái lễ, sau khi ba quỳ chín lại chúc mừng ngày sinh thái hậu, để lại thọ lễ rồi lên kiệu hồi phủ. Chỉ có số ít gia quyến của trọng thần, hoặc là mệnh phụ khác được thái hậu phá lệ thiên vị mới có thể vào cung chúc thọ. Về phần mang theo con gái vào cung, đây lại là vinh sủng mà hoàng thân quốc thích mới có.

Những năm gần đây, Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc mấy năm nay, Minh Cẩm chết sớm, chưởng phủ là Chương di nương không có cáo mệnh, trang@dđlqđ@bubble editor ngay cả tư cách chúc thọ cũng không có. Sao lần này thái hậu lại đột nhiên hạ ý chỉ như vậy?

Nếu nói ý chỉ chỉ nhắc đến Bùi Nguyên Ca, có lẽ nàng còn có thể cho rằng việc này có liên quan với Ngũ điện hạ. Dù sao, Ngũ điện hạ là đứa con duy nhất của hoàng hậu, mà hoàng hậu lại còn là cháu gái ruột của thái hậu. Tuy rằng nói lúc thỉnh chỉ tứ hôn cũng không lộ ra tý xíu ý tứ, nhưng ngay tại lúc này, Bùi phủ đám hỏi với phủ Thọ Xương Bá, đừng nói Ngũ điện hạ, cho dù hoàng hậu cũng sẽ cảm thấy nghẹn khuất, hoặc là thái hậu biết được, nói không chừng bởi vậy mà muốn gặp mặt Bùi Nguyên Ca.

Nhưng thấy vẻ mặt biểu tình vừa rồi của Tôn công công, nhưng hình như cũng không phải là như thế.

Hơn nữa, bên trong này còn mang theo một Bùi Nguyên Hoa, thì trở nên càng thêm khó biết rõ đầu đuôi. Bùi Nguyên Ca nghĩ lại nếu như Tôn công công này ậm ờ qua loa, trầm tư không nói.

Phía Bùi Nguyên Hoa này cũng là ngạc nhiên mừng rỡ không hiểu, vốn cho là cùng đường bí lối, muốn bố trí mưu đồ một lần nữa, không nghĩ tới trong nháy mắt có hi vọng, thái hậu lại tự mình hạ chỉ, lệnh nàng vào cung chúc thọ. Đây thật sự là cơ hội khó có được. Nhưng mà, trước đó nàng mới nhận sai thỉnh tội với phụ thân, tự phạt cấm túc, lần này làm việc lại phải thật sự cẩn thận, tuyệt đối không thể lại khiến phụ thân phát hiện sai sót. Một lần phạm sai lầm, có lẽ còn có thể nói là không cẩn thận, nhưng nếu có lần thứ hai, chính là phẩm hạnh có vấn đề, đến lúc đó, chỗ phụ thân cũng không dễ dàng qua cửa như vậy.

“Nguyên Ca muội muội không cần lo lắng, ta từng vào cung vài lần, tuy rằng chưa từng gặp thái hậu, nhưng mà đã nghe người ta nói, thái hậu là người cơ trí (nhìn xa trông rộng) hòa ái, lại rộng lượng ôn tồn, sẽ không làm khó người khác.” Thấy sau khi mọi người Bùi phủ tiếp chỉ không thấy vẻ mặt vui mừng, ngược lại là vẻ mặt nghiêm trọng, Phó Quân Thịnh cho rằng nàng đang lo lắng không biết nên đối đáp với thái hậu như thế nào, bèn mềm mỏng an ủi nói: “Với lại, đến lúc đó chắc là ta cũng sẽ ở đó, Nguyên Ca muội muội không cần lo lắng có vấn đề trên lễ tiết.”

Lúc này Bùi Nguyên Ca mới lấy lại tinh thần, khom người nói: “Đa tạ Phó ca ca.”

Trước khi đính thân, Phó Quân Thịnh không có việc gì còn có thể đến Bùi phủ quay quanh hai chuyến, sau đính ước, ngược lại đôi bên phải tránh nghi ngờ, đây là lần đầu tiên hắn tìm được cơ hội nói chuyện với Bùi Nguyên Ca, chỉ cảm thấy vô cùng không muốn, rất muốn nói thêm vài câu nữa, lại không tìm thấy lời nói kéo dài, hơn nữa xung quanh mình còn có rất nhiều người, nhất thời gấp đến mức trán dần dần có mồ hôi, mắt thấy mọi người không thèm để ý, lén lút nói: “Nguyên Ca muội muội, chúng ta đi bên kia nói chuyện!”

Chỉ chỉ chỗ góc khuất ít người.

Bùi Nguyên Ca thấy bộ dáng này của hắn, trong lúc này thật sự có chút buồn cười, hoạt động bước chân, đến chỗ ít người, nói: “Phó ca ca có chuyện gì sao?”

Thấy mọi người cũng chưa chú ý đến bọn họ, Phó Quân Thịnh có chút ấp úng nói: “Ta... Hôm qua phụ thân cho ta một cây quạt tốt, gỗ tử đàn điêu khắc hoa ... Mặt quạt có loại hoa văn, các loại hoa từ tháng một đến tháng mười hai đều có, thật đẹp mắt...”

Bùi Nguyên Ca cười nói: “Vậy chúc mừng Phó ca ca.”

Trong lòng lại đang khó hiểu, loại chuyện này cũng đáng ấp a ấp úng như vậy?

Biết cơ hội như vậy không nhiều lắm, Phó Quân Thịnh lại cứ nói không ra lời, chỉ gấp đến mức không ngừng dậm chân, đầy đầu đều là mồ hôi.

Thư Tuyết Ngọc vẫn chú ý tình hình bên này, thấy bộ dáng kia của Phó Quân Thịnh, chỉ biết thật sự là hắn có tâm tư với Nguyên Ca, mỉm cười, trong lòng vô cùng vui mừng cùng lúc cũng cảm thấy tiếc nuối. Sao công tử nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, lại cứ gặp phải mẹ ruột như phu nhân Thọ Xương Bá vậy? Khó trách người ta nói, việc đời khó song toàn, tính tình hắn như vậy, phu nhân Thọ Xương Bá lại là mẹ ruột hắn, sau khi Nguyên Ca gả qua, còn không biết là tình cảnh gì?

Nghĩ, trong lòng lại là đầy sầu lo.

Bởi vì nghĩ những thứ này, Thư Tuyết Ngọc không có chú ý tới, lúc này, phu nhân Thọ Xương Bá lại đang lôi kéo Bùi Nguyên Xảo nói chuyện.

“Nhị tiểu thư, bộ dáng ngươi thật sự là rất khá, tính tình lại khá tốt, không như những người hết sức lông bông này, chỉ tiếc là một thứ nữ, kiếm sống ở dưới tay mẹ cả, nhất định rất không như ý phải không? Ngươi đừng thấy mẹ cả rất tốt, ở mặt ngoài thoạt nhìn dịu dàng, nhưng dù sao không phải do bản thân mình sinh ra, sao có thể tận tâm? Thứ khác thì cũng thôi, kết hôn cũng là việc lớn cả đời, đến lúc đó lại gặp phải một bà bà độc ác, vậy thật là chỉ có chịu khổ cả đời. Ngươi phải nên tính toán cho mình mới đúng.” Phu nhân Thọ Xương Bá nói lời thấm thía nhẹ giọng dạy bảo.

Bùi Nguyên Xảo có chút ngượng ngùng, rõ ràng vị này là bà bà của tứ muội muội, làm sao hôm nay chỉ toàn lôi kéo nàng nói không ngừng? Lúc này còn nói lời nói đường đột như vậy.

Vốn lại không thể không đáp, đành phải không rõ ràng nói: “Phu nhân Thọ Xương Bá nói phải, chỉ là loại chuyện này, luôn là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nào có chỗ trống cho chúng ta xen vào? Xưa nay mẫu thân dịu dàng hiền hậu, phụ thân cũng rất thương chúng ta, nhất định sẽ làm chủ.” So với Chương Vân, Thư Tuyết Ngọc xem như dịu dàng hiền hậu, tuy rằng quả thật là không thích nàng, nhưng chưa bao giờ cắt xén, cuộc sống của nàng và di nương cũng dễ chịu rất nhiều rồi.

Nàng là qua loa, phu nhân Thọ Xương Bá lại thấy nàng là có khổ khó nói, không dám nói thật với bà, thì mềm mỏng nói: “Ngươi là đứa bé ngoan, nhưng đừng bị những thứ này lừa, tuy rằng nói cha mẹ mối mai quan trọng hơn, nhưng chính mình cũng phải tính toán cho tương lai mới đúng.” Thấy nàng vẫn cứ ngây thơ, dứt khoát càng gợi ý nói rõ ràng hơn một chút, thở dài, “Thật ra thì, trưởng ấu có thứ tự, ngươi vẫn chưa đính hôn, cha mẹ ngươi lại đính ước cho tứ muội muội ngươi trước, đây thật sự là không ra thể thống gì. Nói thật, ngược lại ta rất vừa ý ngươi làm con dâu của ta, đáng tiếc... . Đứa bé ngoan, ta vừa thấy ngươi đã vô cùng thích, ngươi cũng đừng khách khí với ta, nếu như tương lai xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn làm chủ cho ngươi!”

Lại đặc biệt vỗ vỗ tay nàng, trong ánh mắt dường như có ý nghĩ vô cùng sâu xa.

Nếu nói, trước đó Bùi Nguyên Xảo còn không giải thích được ý này, nghe thấy như lọt vào trong sương mù, không rõ vì sao phu nhân Thọ Xương Bá lại thân thiết với nàng như thế, nghe xong lời nói này, dù có là đứa ngốc cũng hiểu được, trong đầu lập tức giống như vang lên rất nhiều sấm kinh hoàng, sợ đến vẻ mặt tái nhợt.

Ý của phu nhân Thọ Xương Bá này, rõ ràng là đang nói bà không vừa ý tứ muội muội, mà là vừa ý nàng làm con dâu.

Còn có câu “Nếu như tương lai xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn làm chủ cho ngươi “ kia, tràn ngập ý nói bóng gió. Có thể xảy ra chuyện gì mà cần phu nhân Thọ Xương Bá làm chủ cho nàng? Đây là đang nhắc nhở nàng, có thể dùng chút thủ đoạn, tạo thành sự thật đã định, đoạt được việc hôn sự này của tứ muội muội phải không? Mà đến lúc đó phu nhân Thọ Xương Bá sẽ làm chủ cho nàng... . Bùi Nguyên Xảo hoảng sợ nhìn Phu nhân Thọ Xương Bá, lòng rối như bòng bong.

Nếu nói một chút nàng cũng không động tâm, đó là gạt người .

Thân là thứ nữ, hôn sự của nàng đáng lẽ là không khá hơn chút nào, hoặc là gả cho hàn môn đệ tử (con cháu nghèo hèn) hoặc là thứ tử quan gia (con vợ kế nhà quan), hoặc là làm kế thất điền phòng (vợ sau của người đã chết vợ) cho nhà cao cửa rộng. Tuy rằng nói phu nhân không phải là người khắc nghiệt, tính tình phụ thân cũng sẽ không lấy con gái làm lót đường đi lên, nhưng hôn sự nhất định không đến chỗ nào cao. So sánh xuống dưới, Phó công tử trẻ tuổi anh tuấn, dieenddafnleequysddoon lại là con trai độc nhất, thân phận địa vị đều cao, tính tình lại dịu dàng, nếu có thể với tay bám lên hôn sự như vậy, có thể nói thật sự chính là đang nằm mơ.

Nhưng mà... Bùi Nguyên Xảo cắn môi, nhưng mà làm như vậy cũng sẽ có tai hoạ về sau.

Nàng ở trong các con gái của Bùi phủ hoàn toàn là không dễ làm người khác chú ý, mà tứ muội muội cũng là đích nữ, lại được phụ thân mẫu thân thích, được che chở chu toàn, cho dù thật sự là nàng ở dưới sự ủng hộ của phu nhân Thọ Xương Bá, cướp được cửa hôn sự này, có thể gả qua, phụ thân mẫu thân cũng sẽ tức giận thất vọng với nàng, tương lai chưa chắc sẽ quyết định làm chỗ dựa cho nàng. Mà Phó thế tử thoạt nhìn cũng có ý với tứ muội muội, nếu nàng dùng thủ đoạn ti tiện (bỉ ổi), cho dù cướp được cửa hôn sự này, Phó thế tử không thể không cưới nàng, cũng sẽ sinh lòng chán ghét với nàng. Nàng là thứ nữ, đã không có nhà mẹ đỡ lưng, vị hôn phu lại không thích nàng, cuộc sống tương lai nhất định là mỗi bước khó khăn.

Nhưng mà, nếu thật sự có thể gả cho Phó thế tử, tương lai chính là phu nhân Thọ Xương Bá, thân phận địa vị của nàng cũng sẽ thuận theo lên cao, kể cả di nương của nàng cũng sẽ thơm lây theo... . Hơn nữa, tính tình Phó Quân Thịnh dịu dàng, cho dù lúc đầu chán ghét nàng, chậm rãi có lẽ cũng có thể bị nàng thay đổi tâm tư.

Nhưng... Nếu như trong cơn tức giận phu nhân hay là tứ muội muội nhẫn tâm trực tiếp cho nàng làm thiếp thất, nếu vẫn là tứ muội muội gả qua như trước, vậy thì đời này của nàng hoàn toàn bị hủy, không còn có ngày cất đầu dậy!

Hai loại ý nghĩ lặp lại đan xen ở trong đầu, Bùi Nguyên Xảo rất nhanh đã ý thức được mình thất lễ, vội vàng gục đầu xuống.

Thấy bộ dáng này của nàng, phu nhân Thọ Xương Bá chỉ biết nàng hiểu được ý của mình, trong lòng âm thầm tính toán. Thứ nữ như Bùi Nguyên Xảo, có thể đặt việc hôn nhân lên Thịnh Nhi, có thể nói là một bước lên trời, làm sao có đạo lý không đồng ý? Chỉ cần nàng xảy ra rắc rối gì với Thịnh Nhi, đến lúc đó thì bà cứ khăng khăng hoàn toàn vì Thịnh Nhi nên chịu trách nhiệm, đổi lại tân nương. Bản tính Bùi Nguyên Xảo mềm mại, lại là thứ nữ, lại bởi vì việc hôn sự này làm mất lòng phụ thân và mẹ cả, càng thêm không có chỗ dựa vào, vả lại thủ đoạn hôn sự không vẻ vang, sau khi vào cửa cũng gắng gượng không thẳng được thắt lưng. Quan trọng nhất là, nàng làm như vậy thì Thịnh Nhi sẽ không thích nàng, nếu Bùi Nguyên Xảo muốn sống yên ở phủ Thọ Xương Bá, cũng chỉ có thể dựa vào lấy lòng bà bà là bà đây, đến lúc đó còn không phải mặc cho bà vo tròn vê dẹp?

Về phần Thịnh Nhi, cho dù không thích thê tử Bùi Nguyên Xảo này, nhiều nhất là nạp nhiều thiếp thất chút, cuối cùng sẽ có người hắn thích.

Nhưng nếu là thiếp thất, tự nhiên lại càng không dám ức hiếp đến trên đầu bà bà này.

Phu nhân Thọ Xương Bá càng tính toán càng đắc ý, thầm quyết định, về sau phải thường dẫn Phó Quân Thịnh đến Bùi phủ đi một chút ngồi một chút, tiện tạo ra cơ hội cho Bùi Nguyên Xảo, thật sự không được, bà làm mẫu thân này lại thôi một cái là xong. Đang tính toán, quay đầu thấy vẻ mặt con đỏ bừng lắp bắp theo sát nói chuyện Bùi Nguyên Ca ở bên kia, trong lòng lại là không vui một hồi, lúc này đi lên nói: “ Nam nữ đính thân chưa thành thân thì phải tránh nghi ngờ trước, sao có thể vụng trộm trao nhận ở nơi này? Một chút quy củ cũng không có!”

Con trai nhà mình đương nhiên sẽ không làm sai cái gì, “Không quy củ” này là về phía Bùi Nguyên Ca!

Thư Tuyết Ngọc vốn đang chú ý tình hình bên này, nghe được lời phu nhân Thọ Xương Bá không để ý nói, hoàn toàn tức giận, cười lạnh nói: “Trách không được mọi người đều nói nuôi nhi tử tốt, quả nhiên là tốt! Nhi tử chạy đến chỗ vị hôn thê tiếp ý chỉ, muốn nói mấy câu với vị hôn thê, ngược lại kết quả là vị hôn thê không quy củ. Vậy nhi tử cũng không phải tốt đúng không? Sao đều là lỗi của nữ nhi nhà khác như thế, không sai đến trên người hắn đi!”

Đây là chỗ Nguyên Ca tiếp chỉ, là Phó Quân Thịnh đã chạy tới nói chuyện với Nguyên Ca, đây rốt cuộc là lỗi của ai?

Phó Quân Thịnh vốn định để Nguyên Ca giúp hắn thêu cái túi quạt to, chính là ấp a ấp úng ngượng ngùng mở miệng, ai biết mẫu thân lại qua đây phá rối, mở miệng đã nói Nguyên Ca có lỗi, trong lòng đã rất lo âu, muốn giãy bày cho Nguyên Ca, lại nghe thấy lời này của Thư Tuyết Ngọc, mặt lại càng đỏ lên, cúi đầu lúng ta lúng túng nói không nên lời, chỉ lôi kéo ống tay áo của phu nhân Thọ Xương Bá, nói: “Nương, đừng nói nữa, là ta tìm đến Nguyên Ca muội muội nói chuyện, không quan hệ gì với nàng!”

Cuối cùng là đau lòng con, thấy bộ dáng Phó Quân Thịnh ngượng ngùng, phu nhân Thọ Xương Bá không nói nữa, giọng lạnh lùng nói: “Đã là như vậy, chúng ta đi!” Nói xong, trước mắt liền đi ra đại sảnh, trong lòng không vừa lòng với Bùi Nguyên Ca càng sâu.

Phó Quân Thịnh không nghĩ tới chuyện lại ầm ĩ đến nước này, xấu hổ thẹn vái chào sâu về phía Thư Tuyết Ngọc, nói khẽ: “Bá mẫu, nương ta lời bà nói mới rồi thật sự là... Ta thay nương ta chịu lỗi với bá mẫu và Nguyên Ca muội muội, dù sao bá mẫu và Nguyên Ca muội muội cũng đừng buồn bực!”

Thấy Phó Quân Thịnh còn có thể phân được phải trái rõ ràng, trong lòng Thư Tuyết Ngọc hơi ổn định lại, thở dài nói: “Thôi, nương ngươi là nương ngươi, ngươi là ngươi, ta còn không rõ ràng như vậy. Chỉ là, Quân Thịnh, rốt cuộc Nguyên Ca chúng ta có chỗ nào phạm vào kiêng kị của nương ngươi, sao hôm nay từ khi vào cửa đến bây giờ, bà đều luôn tìm phiền toái cho Nguyên Ca?”

Nhưng Phó Quân Thịnh lờ mờ: “Làm sao có thể? Nguyên Ca muội muội tốt như vậy, làm sao nương có thể không thích nàng?” Thấy vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc không giống giả bộ, càng thêm nghi ngờ, nói, “Bên trong này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, vậy ta trở về hỏi nương một chút, cởi bỏ hiểu lầm này. Trước hết ta đây cáo từ .” Nói xong, ném ánh mắt về phía Bùi Nguyên Ca, đã thấy vẻ mặt nàng cũng hơi lộ ra không vui, càng cảm thấy xấu hổ, xoay người vái chào với nàng, lúc này mới đuổi theo.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Thư Tuyết Ngọc cũng cảm thấy có chút phiền lòng, vẫy tay bảo mọi người tản đi, ôm lấy Bùi Nguyên Ca, vuốt ve tóc nàng, thở dài: “Đứa nhỏ Quân Thịnh này vẫn rất tốt, sao cứ có mẹ ruột không phân rõ phải trái như vậy chứ? Có người bà bà không bớt lo như vậy, sau khi Nguyên Ca con gả qua chỉ sợ phải chịu hoạnh hoẹ.”

Bùi Nguyên Ca cười ảm đạm nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, nếu phu nhân Thọ Xương Bá không bớt lo, dù sao cũng không phải là người có tâm tư độc ác như Chương Vân vậy, nếu con thật lòng hầu hạ không cảm động được bà, thật sự bắt đầu tranh đấu, con cũng không sợ bà ấy. Chỉ cần con tuân thủ giữ quy củ nghiêm ngặt, mọi việc không để ý bà ấy, bà ấy cũng bới không được xương của con, nhiều nhất nói hai câu khó nghe, con chỉ coi như không có nghe thấy là được, nếu làm quá, còn có Phó ca ca và Thọ Xương Bá cũng sẽ không ngồi xem.”

“Lời tuy là như thế, nhưng Thọ Xương Bá là võ tướng, tương lai chỉ sợ Quân Thịnh cũng muốn đi con đường như vậy, nếu bọn họ đều chinh chiến không ở bên trong phủ thì làm sao bây giờ? Lại nói, loại chuyện này, một lần hai lần còn được, mức độ nhiều hơn, con sẽ không sợ lòng của Quân Thịnh và Thọ Xương Bá sinh ra phiền chán sao?” Thư Tuyết Ngọc lo lắng ưu sầu.

Năm đó bà gặp phải bà bà không bớt lo, trang@d#d#l#q#d@bubble may mà bà ấy là kế thất, quan hệ với Bùi Chư Thành lại vô cùng cứng ngắc, Bùi Chư vốn là không mua sổ sách của bà ấy, sau lại dẫn theo bà đi tới kinh thành. Nhưng Phó Quân Thịnh và phu nhân Thọ Xương Bá là mẹ con ruột thịt, chỉ sợ sẽ không sảng khoái mà đứng ở bên Nguyên Ca như vậy.

“Đây đương nhiên là kế nhất thời, chỉ có ồn ào lớn mới có thể xin bọn họ hỗ trợ.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh thong dong, “Nếu như phu nhân Thọ Xương Bá thật sự đối với con hết sức căng thẳng, muốn ứng phó cũng rất đơn giản. Nghe nói Thọ Xương Bá còn có vài phòng thiếp thất, phu nhân Thọ Xương Bá vốn lại là thiếp thất phù chính, đương nhiên sợ hãi thiếp thất khác học theo, chỉ cần làm cho đám thiếp thất này gây ra chút chuyện, cam đoan phu nhân Thọ Xương Bá không có thời gian tới tìm con làm phiền! Cho nên, mẫu thân hoàn toàn không cần lo lắng cho con, nếu ngay cả người như vậy cũng không ứng phó được, nữ nhi... .”

Nàng dừng một chút, nhưng không có nói thêm gì nữa.

Nếu ngay cả người như vậy cũng không ứng phó được, thì nàng cũng mù quáng sống lại một đời!

Tuy rằng không biết lời kế tiếp của Bùi Nguyên Ca muốn nói gì, nhưng từ trên khuôn mặt trầm tĩnh gần như băng lạnh lẽo của nàng, Thư Tuyết Ngọc lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ sau lần bị tập kích ở Bạch Y am đó, ở trước mặt bà, Nguyên Ca đã dần dần có chút bộ dáng cô gái mười ba tuổi nên có, nhưng hiện tại, Nguyên Ca bình tĩnh lý trí gần như máu lạnh trước kia dường như lại trở về. Hơn nữa làm bà lo lắng chính là, ở trong tính toán của Nguyên Ca, nàng không định dựa vào bất kỳ kẻ nào, bao gồm Thọ Xương Bá, Phó Quân Thịnh, thậm chí bà và Bùi Chư Thành, nàng chỉ dựa vào chính mình giải quyết mọi chuyện.

“Nguyên Ca, con thành thật nói cho ta biết, có phải con không thích việc hôn sự này hay không?” Thư Tuyết Ngọc thật cẩn thận hỏi.

Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức cười ảm đạm nói: “Làm sao mẫu thân có thể nói như vậy?”

“Từ đính hôn đến bây giờ, ta chưa từng thấy con cười, luôn là bộ dáng nhàn rỗi hờ hững, dường như hoàn toàn không quan tâm vị hôn phu của con là ai, cũng không để ý đến phủ Thọ Xương Bá sẽ đối mặt với tình hình như thế nào.” Thấy nàng đột nhiên cúi đầu, Thư Tuyết Ngọc kiên trì nâng đầu nàng lên, nhìn ánh mắt tối tăm của nàng, “Nguyên Ca, có phải là con không thích Phó thế tử hay không? Hay là trong lòng con có ý nghĩ khác? Không thể nói cho ta biết sao?”

“Mẫu thân người suy nghĩ quá nhiều rồi, lúc trước khi định ra hôn sự với phủ Thọ Xương Bá, phụ thân từng hỏi ý kiến của con, là con đồng ý, phụ thân mới lo liệu chuyện này.” Bùi Nguyên Ca biết, có lẽ là bà cũng giống với phụ thân, cho rằng trong lòng nàng có người khác, thản nhiên cười nói, “Không phải con không quan tâm, mà là... . Thật ra dù là gả cho ai, cuộc đời tương lai của nữ nhân đều giống nhau, kết hôn, sinh con, vì phu tế mà nạp thiếp, thu thông phòng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, đợi tới khi tuổi già sắc suy, tranh đấu đến già với một đống thiếp thất thông phòng con vợ kế thứ nữ. Hiện tại đưa vào thêm một phần cảm tình, thì tương lai nhiều hơn một phần đau khổ, còn không bằng hiện tại đối đãi lạnh nhạt một chút là tốt rồi.”

“Nguyên Ca, con ——” Bản năng Thư Tuyết Ngọc cảm thấy Nguyên Ca nói không đúng, nhưng mà lại không biết nên phản bác như thế nào.

Nàng nói, thật sự là cuộc sống của số đông phụ nữ ở thời đại này, nhưng mà... Nhưng mà... . Tư tâm khi làm mẫu thân, dù sao vẫn hy vọng nữ nhi có thể đặc biệt chút, dù sao Nguyên Ca có khuôn mặt xinh đẹp lại có tài hoa, thêu thi họa đều là nhất tuyệt, lại thông minh như vậy, có lẽ nàng có thể là ngoại lệ, có thể gặp được một người đàn ông cùng nắm tay nàng đi qua một đời một kiếp... . Những lời này là bà muốn nói với Nguyên Ca, lại không dám nói.

Đây là mẫu thân thương yêu cưng chiều với nữ nhi, nhưng giống như lời nhàn nhã, bà chỉ sợ hiện tại càng thương nàng, tương lai ngược lại càng hại nàng!

“Mẫu thân, đừng nói những thứ này nữa.” Bùi Nguyên Ca cười nhẹ, bắt đầu chuyển đề tài, “Thay vì nghĩ những thứ này vô dụng gì đó, còn không bằng trước hết suy nghĩ thọ yến của thái hậu trước mắt. Con thật lo lắng chuyện này sẽ có liên quan với Ngũ điện hạ, có lẽ lần vào cung chúc thọ này sẽ sinh ra chuyện.”

“Không sai, đạo ý chỉ này quả thật tới rất khó hiểu.” Bùi Chư Thành cũng đi vào, khi ông lại đây vừa vặn đụng phải Bùi Nguyên Xảo, đã biết ý của ý chỉ, “Ta cũng lo lắng sẽ có liên quan với Ngũ điện hạ. Nhưng mà, Nguyên Ca con cũng đừng quá sầu lo, dù sao, con và Quân Thịnh đã đính ước việc hôn nhân, Ngũ điện hạ lại tôn quý như thế, cũng không thể cữơng đoạt vợ của người khác. Ta nghe nói, thái hậu thâm cư trong cung hơn mười năm, dáng sừng sững không ngã, chắc là người làm việc có chừng mực, nhất định sẽ không hồ đồ như thế!”

Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa là thái hậu điểm danh muốn vào cung chúc thọ, thọ lễ đương nhiên không thể theo Bùi phủ, vẫn là phải tự tay mình chuẩn bị.

Cho dù lần này vào cung có hay không có liên quan gì với Ngũ điện hạ, Bùi Nguyên Ca đều hạ quyết tâm tuyệt đối không ló đầu ra, bởi vậy nàng đưa thọ lễ lên chính là một quyển kim cương kinh viết tay, giấy là giấy tuyên thành, mực là mực thanh châu, chữ là khải thư (chữ khải), đều là bình thường nhất tầm thường nhất, không có chút nào đa dạng và có chỗ nổi bật, chẳng qua là tự tay sao chép để biểu đạt thành tâm và tâm ý, vô cùng bình thường.

Bùi Chư Thành hiểu được tâm tư của nàng, gật gật đầu, cười nói: “Ca nhi, tốt lắm.” Lại nhìn Bùi Nguyên Hoa.

Vốn là lo lắng đứa nhỏ Hoa nhi này lúc trước tâm tư mơ hồ còn không có cắt đứt, lần này sẽ lại giở trò, muốn nắm mũi nhọn tranh nổi bật, khi Bùi Chư Thành mở ra thọ hộp thật là chút do dự chần chừ, tiếp đó sau khi mở ra thì hoàn toàn yên tâm. Thọ lễ của Bùi Nguyên Hoa càng thêm đơn giản, chỉ là một đôi vớ giày, dùng vải dệt cũng không quý báu, thậm chí ngay cả thêu hoa cũng không có một đóa, hết sức mộc mạc, lại còn không thu hút hơn so với Ca nhi.

Xem ra đứa nhỏ Hoa nhi này là ăn năn thật, Bùi Chư Thành cũng cười gật gật đầu, tràn ngập ý vui mừng.

“Nữ nhi nghĩ, lần này nữ nhi có thể vào cung, hơn phân nửa là cùng đi với tứ muội muội, bởi vậy thọ lễ không nên lướt qua tứ muội muội, lại càng không nên vượt trội khiêu khích. Mà thêu thùa của nữ nhi cũng tầm thường, đôi vớ giày này vẫn là gộp nha hoàn trong phòng lại cùng nhau tranh thủ làm ra, xin phụ thân giám sát, nếu có chỗ không ổn, nữ nhi lại sửa.” Bùi Nguyên Hoa cung kính nói, vẻ mặt chân thành, so với quá khứ càng nhiều hơn một phần trầm ổn yên tĩnh.

“Hoa nhi nghĩ như vậy rất đúng.” Bùi Chư Thành gật đầu, “Đến lúc đó, tỷ muội các ngươi phải chăm sóc lẫn nhau.”

“Dạ, nữ nhi tuân mệnh!” Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa cùng lúc lên tiếng trả lời.

Trong nháy mắt lại là ngày sinh của thái hậu, hoàng thượng khởi xướng thuần hiếu, bản thân lại hết sức kính trọng thái hậu, bởi vậy lo liệu phung phí. Ý của hoàng đế rõ ràng như vậy, làm sao phía dưới lại có thể không nhân lúc hứng thú? Hoàng thân quốc thích, quyền quý quan lớn, đều ra tiền, mời đến nhiều loại xiếc ảo thuật tạp kỹ, ca múa cà kheo, múa rồng múa sư, cùng với các loại nghệ thuật biểu diễn giang hồ, biểu diễn công khai ở kinh thành, ăn mừng ngày sinh của thái hậu. Dẫn tới kinh thành dân chúng nhộn nhịp trên đường, người ta tấp nập, náo nhiệt lạ thường.

Sáng sớm đám người Bùi phủ lại vào cung, chỉ là Bùi Chư Thành ở hàng ngũ triều thần, Thư Tuyết Ngọc ở hàng ngũ mệnh phụ, ngược lại thái hậu khéo hiểu lòng người, sớm nói bọn nhỏ trẻ tuổi không cần theo, bởi vậy Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa có thể không cần ở hàng ngũ trung đẳng kia đợi thái hậu tuyên chỉ yết kiến, d!^Nd+n(#Q%*d@n lại là tự dạo chơi ở trong ngự hoa viên, chờ đến giờ lại cùng nhau đến Huyên Huy cung chúc thọ. Bởi vậy, trong ngự hoa viên đều là những thanh niên nam nữ, y hương tấn ảnh (sự lộng lẫy sa hoa của quần áo trên người), gấm vóc rực rỡ, làm ngự hoa viên vốn là rực rỡ sắc màu càng tăng thêm ba phần màu sắc ái muội mà nhiệt liệt.

Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa ngồi ở góc hẻo lánh trong đình, cũng vô cùng văn tĩnh trầm mặc.

Người chung quanh hầu như đều là hoàng thân quốc thích, hoặc là con cháu thế gia có tước vị, ngay cả Ôn Dật Lan cũng không ở trong hàng ngũ được mời, thì hiển nhiên có thể thấy rõ điều này. Người mà Bùi Nguyên Ca nhận ra vốn không nhiều lắm, lúc này lại không hề quan biết. Bùi Nguyên Hoa xã giao mặc dù rộng, lại chưa từng đi vào vòng luẩn quẩn này, cũng là hai mắt thoáng hiện một chút tối đen, có Bùi Nguyên Ca ở bên, nàng cũng không tiện mạnh vì gạo bạo vì tiền luồn cúi chung quanh, bởi vậy chỉ ngồi im theo Bùi Nguyên Ca.

“Hôm nay tính nhẫn nại của đại tỷ tỷ ngược lại thật tốt!” Sau khi Bùi Nguyên Ca quan sát nàng ta thật lâu, mới mỉm cười mở miệng.

Từ sau lần chuyện sửa bức tranh trước, Bùi Nguyên Hoa này đã vô cùng im lặng, ngược lại khiến nàng có hơi ngạc nhiên.

Nghe ra ý chế giễu trong lời nói của nàng, vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa ửng đỏ, lập tức thản nhiên như thường nói: “Tứ muội muội, ta biết lúc trước ta đắc tội ngươi. Ngày ấy ở Bạch Y am, lại không nên lấy chuyện đãi tuyển không được tuyển chọn trách tội đến trên đầu muội muội, nhưng dù sao chúng ta cũng là tỷ muội —— “

“Đại tỷ tỷ, “ Bùi Nguyên Ca thản nhiên đánh gãy lời của nàng ta, “Lời này ngươi đã nói rồi.”

Bùi Nguyên Hoa ngẩn ra, lập tức nhớ tới, lần đó nàng vì sắp xếp cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho Vạn Quan Hiểu, thậm chí từng điều bọn nha hoàn đi, lén nói lời kia, nhất thời vẻ mặt càng hồng, vẻ mặt xấu hổ và hối hận: “Tứ muội muội, lần đó thật ra ta cũng không phải là thật lòng muốn nhận sai, mà là không có ý tốt, muốn dọa tứ muội muội một chút. Nhưng lần này ta là thật lòng! Mấy ngày nay, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong một lúc đầu óc ta không biết biến chuyển, càng chạy càng lệch, làm rất nhiều chuyện sai, sau bức tranh thêu lần trước, phụ thân lạnh nhạt với ta, lúc này ta mới nhận ra sai lầm ngày trước của mình, bởi vậy tự xin cấm túc, tự kiểm điểm ăn năn. Lần này, ta là thật lòng muốn nhận sai với tứ muội muội.”

Bùi Nguyên Ca chỉ cười nhạt, cũng không nói lời nào.

Nếu như ngày trước Bùi Nguyên Hoa sớm không chịu nổi phần rụt rè kiêu ngạo này của Bùi Nguyên Ca, nhưng hiện tại nàng lại trầm ổn rất nhiều, vẻ mặt thành khẩn nói: “Ta biết, lúc trước ta làm nhiều chuyện sai như vậy, thường nhằm vào tứ muội muội, còn ngầm ngáng chân tứ muội muội, nay tứ muội muội không tin lời của ta cũng là nên. Lời nói dư thừa, ta cũng không nói nữa, chỉ là lâu ngày biết lòng người, cuối cùng tứ muội muội sẽ hiểu được tâm tư của ta!”

“Không sai, lâu ngày biết lòng người, tâm tư của đại tỷ tỷ, cuối cùng ta sẽ biết.” Bùi Nguyên Ca cười nhạt, lặp lại lời nói của nàng ta, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác biệt. Thấy Bùi Nguyên Hoa còn muốn khuyên nữa, không kiên nhẫn dối trá khách sáo với nàng ta ở trong này, vì thế đứng dậy rời đi.

Bùi Nguyên Hoa đứng dậy theo, đuổi theo: “Tứ muội muội, ngươi muốn đi đâu? Ta cùng đi với ngươi, hôm nay là thọ yến của thái hậu, tỷ muội chúng ta nên bầu bạn hoà thuận, nếu như có việc cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.” Ngũ điện hạ muốn lập Bùi Nguyên Ca làm trắc phi, đảo mắt Bùi Nguyên Ca lại định việc hôn nhân với Phó Quân Thịnh, Ngũ điện hạ nhất định sẽ có điều không cam lòng, hôm nay là thọ yến của thái hậu, Ngũ điện hạ cũng sẽ xuất hiện, nói không chừng sẽ kiếm cơ hội tìm đến Bùi Nguyên Ca.

Nàng theo sát sau Bùi Nguyên Ca, chính là vâng theo phụ thân dạy bảo, lại tăng thêm cơ hội tiếp xúc với Ngũ điện hạ.

Tuy rằng không biết vì sao Bùi Nguyên Hoa muốn đi theo mình, nhưng nàng ta muốn làm, thì mình nhất định không để cho nàng ta thực hiện được thì cũng mất thôi. Vì thế, Bùi Nguyên Ca hơi cong môi, trên mặt thanh lệ thoáng lộ ra một chút ý cười đùa cợt, ấm giọng nói: “Ta muốn đi nhà cầu, đại tỷ tỷ cũng muốn cùng nhau đi tới sao?”

Bùi Nguyên Hoa ngẩn ra, vẻ mặt lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng dừng lại bước chân.

Đợi cho Bùi Nguyên Ca đi xa, Bùi Nguyên Hoa mới lại ngẩng đầu, vẻ mặt có hơi âm u, nhưng mất đi ngay, lại thoáng lộ ra một chút ý cười ôn hoà hiền hậu bình tĩnh, cho dù không có ai chú ý tới nàng, cũng không chịu cởi bỏ ngụy trang, thể hiện ra cảm xúc chân thật. Hiện nay Bùi Nguyên Ca là thịt trong tim phụ thân, lại đều có dính dấp với Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ, mà nàng lại là thứ nữ, cho nên nhất định phải nhẫn, nhẫn đến lúc nàng xuất hiện đứng đầu, có thể dẫm lên tất cả mọi người ở dưới chân...

Sau khi rời xa đình một khoảng cách, Bùi Nguyên Ca cũng đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

Nàng tuyệt đối không tin tưởng, sau khi trải qua chuyện bức tranh thêu, Bùi Nguyên Hoa thật sự có thể thay đổi triệt để, hối hận những sai lầm trước kia, cho nên mới múôn hòa hảo với nàng.

Nếu không phải là thật sự, thì chính là ngụy trang, mà bị nàng chế giễu như vậy, Bùi Nguyên Hoa còn có thể nhịn xuống, không lộ tý nào cảm xúc, so với lúc trước bị giẫm phải chân đau thì bộ dáng mặt mày dữ tợn, thật sự là bình tĩnh rất nhiều. Xem ra, trải qua mấy ngày nay, Bùi Nguyên Hoa cũng mài ra được tính nhẫn nại, không nóng nảy dễ giận như vậy nữa. Đổi lại mà nói, nàng ta càng khó đối phó hơn so với ngày trước!

Nhưng mà, nàng cũng không sợ, sẽ xem ai có thể giữ nụ cười đến cuối cùng!

Tiện tay kéo một cung nữ, hỏi vị trí nhà vệ sinh, ngự trong hoa viên đương nhiên không có loại địa phương sát phong cảnh này, đều là ở lân cận chỗ thiên viện. Được Bùi Nguyên Ca đặt một cái hà bao có năm lượng bạc, cung nữ áo xanh lá kia liền vui mừng hớn hở dẫn Bùi Nguyên Ca đi đến, ân cần hầu hạ, vô cùng chu đáo. Đến lúc xong rồi, lại dẫn Bùi Nguyên Ca trở về.

Dạo quanh lòng vòng một đoạn đường, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng thốt: “Là ai phái ngươi tới, muốn dẫn ta đi nơi nào?”

Hiện tại nàng ta dẫn mình đi đường, vốn không phải là đường khi đi đến.

Vẻ mặt cung nữ áo xanh lá bối rối, thật không ngờ đường chín cong mười tám quẹo như vậy, Bùi Nguyên Ca còn có thể phân biệt ra đây không phải là đường đi đến, trong chốc lát sững sờ ở tại chỗ. Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, thành khẩn nói: “Bùi tứ tiểu thư, mời đi theo nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không có ác ý với ngài, là chuyện tốt không phải chuyện xấu, thật sự, xin ngài tin tưởng nô tỳ!”

Bùi Nguyên Ca từng chữ từng chữ nói: “Ta hỏi một lần nữa, ai phái ngươi tới, muốn dẫn ta đi nơi nào?”

Cung nữ áo xanh lá khó xử nói: “Nô tỳ không thể nói.”

Bùi Nguyên Ca không nói lời vô ích với nàng ta, xoay người bước đi.

Cung nữ áo xanh lá không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca nói đi là đi, càng trở nên nóng nảy, tiến lên ngăn Bùi Nguyên Ca lại, thấy khuyên bảo mọi cách vô dụng, dứt khoát quỳ xuống, khóc nói: “Bùi tứ tiểu thư, vị chủ tử kia dặn dò, không cho phép nô tỳ để lộ. Nhưng đối với ngài mà nói, thật sự không phải là chuyện xấu, nhưng nếu nô tỳ không thể dẫn ngài đi qua, thì tiện mệnh của nô tỳ khó giữ nổi. Vẫn xin Bùi tứ tiểu thư mở lòng từ bi, đi theo nô tỳ đi!”

Nói xong, không ngừng dập đầu, dieenddafnleequysddoon cái trán trắng nõn rất nhanh đập ngay ở trên mặt đất sinh ra màu xanh tím.

“Ngươi ở trong này chậm rãi dập đầu đi!” Bùi Nguyên Ca bất vi sở động (không bị thuyết phục), lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi tiếp tục rời đi, theo trí nhớ mờ nhạt muốn tìm ra đường.

Cung nữ áo xanh lá vốn tưởng rằng, Bùi Nguyên Ca nhìn qua tuổi còn nhỏ, thế nào cũng có lòng tốt, bị nàng dốc lòng cầu xin như vậy, vả lại xuất hiện họa sát thân, nói không chừng lòng mềm nhũn sẽ đi theo nàng, không nghĩ tới nàng hoàn toàn không để ý tới. Vội vàng lại đứng dậy đuổi theo, đau khổ nói: “Bùi tứ tiểu thư, nơi này gọi là Yên Lung Mê Tung, không có nô tỳ dẫn đường, ngài không đi ra được, không bằng đi theo nô tỳ đi vào!” Nói xong, lại đến kéo tay Bùi Nguyên Ca, định nài ép lôi kéo nàng đi qua.

Bùi Nguyên Ca cũng không tranh chấp, chỉ lạnh lùng nói: “Buông tay!”

Nghĩ đến hậu quả bản thân mình không thể hoàn thành mệnh lệnh của người nọ, cung nữ áo xanh lá hoàn toàn không để ý tới lời của nàng, tiếp tục lôi kéo.

“Ngươi là muốn tự mình buông tay, ngoan ngoãn dẫn ta đi ra ngoài; hay là muốn ta kêu người, chờ dẫn tới cấm vệ cung đình, phát hiện một cung nữ như ngươi định bắt cóc nữ nhi thượng thư hình bộ?” Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói, “Ta nghĩ, cho dù là ai bảo ngươi mời ta đi qua, chắc là cũng không muốn ầm ĩ chuyện lớn lên. Ngươi đoán xem, sau khi dẫn tới cấm vệ cung đình, người nọ có thể đi ra bảo vệ ngươi hay không? Hoặc là, ngươi muốn đánh cuộc một keo xem? Như vậy, như ngươi mong muốn.” Nói xong bèn làm bộ muốn gọi người.

Cung nữ áo xanh lá không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca còn nhỏ tuổi, lại khó chơi như thế, trong một lúc sững sờ ở tại chỗ, không biết làm sao, vội vàng nói: “Bùi tứ tiểu thư đừng kêu!”

Nếu chuyện ầm ĩ lớn, vị chủ tử kia hoàn toàn sẽ không để ý tới sống chết của nàng.

“Bùi tứ tiểu thư, chuyện này đối với ngài mà nói, thật sự không phải chuyện xấu, vì sao ngài nhất định phải khó xử một cung nữ nho nhỏ như ta chứ?” Cung nữ áo xanh lá ngồi cũng không xong, đứng cũng không phải, không dẫn Bùi Nguyên Ca đi qua thì chết, Bùi Nguyên Ca muốn kêu người lại đây thật, thì nàng cũng chết, trong một lúc vừa oán vừa hận lại không biết làm thế nào, đôi mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca tràn đầy than vãn và bất mãn.

Bùi Nguyên Ca cười nhẹ: “Lời này, vì sao ngươi không nói với người muốn ngươi tới dẫn ta đi qua chứ?”

Cung nữ áo xanh lá ngẩn ra: “Nô tỳ... Nô tỳ...”

“Bởi vì ngươi không đắc tội hắn nổi, cho nên chỉ có thể nổi giận về phía ta, phải không? Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù thân phận ta không tôn quý bằng người nọ, nhưng tốt xấu gì ta cũng là thiên kim nhà quan, ngươi có đủ năng lực đắc tội với ta sao? Ta truy xét ngươi, đó là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), ta không truy cứu ngươi, đó là ta khoan dung đại lượng!” Ánh mắt Bùi Nguyên Ca lành lạnh, “Không cần xem lòng tốt và khoan dung của người khác cho rằng là đương nhiên, một khi không chiếm được, thì sinh lòng oán hận! Nói cho ta biết, là ai bảo ngươi dẫn ta đi qua ?”

Cung nữ áo xanh lá bị lời nói và phong thái của nàng làm hoảng sợ, cắn môi không nói lời nào.

“Yên Lục, ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo dễ nghe từ bên cạnh truyền đến, mang theo tôn quý và áp bức trời sinh. Cùng với giọng nói này, một cô gái với cung trang toàn thân yên hà hồng (khói ráng hồng) chậm rãi đến gần, phía sau còn có một nhóm cô gái vây quanh, sau khi đến gần đánh giá Bùi Nguyên Ca, bỗng nhiên cười nói, “Ta nhận ra ngươi, ngươi là tứ tiểu thư của Bùi phủ, ngày đó ở thọ yến Ôn phủ, bức vó ngựa đạp hoa quay về được ưa chuộng tại chỗ kia của ngươi rất xuất sắc. Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Người tới lại là Oản Yên công chúa.

“Tiểu nữ bái kiến Oản Yên công chúa.” Bùi Nguyên Ca khom người hành lễ, “Oản Yên công chúa khen nhầm rồi, nguyên nhân việc tiểu nữ đi vào nơi này, ai biết khi muốn đi về lại lạc đường, đang muốn xin vị tỷ tỷ này dẫn ta rời đi, không nghĩ tới lại gặp Oản Yên công chúa ở chỗ này.”

Đang ở hoàng cung, Vũ Oản Yên đương nhiên biết nơi này có tác dụng gì, lộ ra vẻ mặt như vậy.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh một giọng nữ bén nhọn bước ra khỏi hàng giành trước: “Bùi Nguyên Ca!” Bộ quần áo nhũ đỏ bạc, hai tròng mắt Diệp Vấn Quân tức giận nhìn cô gái trước mắt, trang ạnh giọng quát, “Dựa vào một nữ nhi thượng thư hình bộ như ngươi, cũng xứng vào cung chúc thọ cho thái hậu? Ngay cả hành lễ với Oản Yên công chúa cũng không biết, một chút thể thống quy củ cũng không có, nếu muốn vào cung chúc thọ, chẳng lẽ ngay cả mời một ma ma giáo dưỡng trong cung đến dạy dỗ lễ nghi cũng chưa từng sao? Bùi phủ đã nghèo nàn đến mức này sao? Hay là cố tình thất lễ với thái hậu nương nương, không để thái hậu nương nương vào mắt?”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...