Đích Nữ Vô Song

Chương 47: Tranh chấp ở cửa hàng đồ thêu, mượn đao giết người


Chương trước Chương tiếp

Bị quầy cao che lấp, chỉ thấy người tới mặc áo ngắn, vạt áo trên hơi lệch, cổ áo thêu đóa mai vàng, tươi mát mềm mại, mái tóc đen nhánh vấn kiểu Lưu tô kế [1], cài trâm bạch ngọc hoa, dung mạo bị che bởi sa diện mỏng màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, mày liễu mảnh khảnh, đôi ngươi trong trẻo như hồ nước, trắng đen rõ ràng làm người khác chìm đắm. Người như giọng, nổi bật như trăng sáng, xinh đẹp trong trẻo như đá trên dòng suối. Vị công tử trẻ tuổi đang soi mói cũng không thể không tán thưởng, trong mắt thêm vài phần thăm dò đánh giá.

Thấy có vị tiểu mỹ nhân như vậy bước ra, Diệp Vấn Khanh vô thức sinh ra địch ý, nói: "Không sai. Nếu người lại nói với ta những lời như không có, không biết.. để lấy lệ, ta sẽ phá cửa hàng này của các ngươi!"

Bùi Nguyên Ca vẫn hòa nhã như cũ: "Xin hỏi vị tiểu thư này, ngài muốn dùng Ngọc Lâu điểm thúy để thêu cảnh tuyết ư?"

"Đúng, ta muốn thêu bức Tuyết Liệp Đồ!" Vẻ mặt Diệp Vấn Khanh không khỏi mang theo chút lo âu. Bức Tuyết Liệp đồ này nàng muốn tặng Vũ Hoằng Mặc, bởi vậy đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ, vải thêu đều dùng loại quý giá nhất, nhưng tìm mãi không được chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, loại chỉ thêu tốt nhất để thêu tuyết đồ. Những cửa hàng đồ thêu tìm được trong kinh thành, ai cũng nói chưa từng nghe qua, khiến lòng nàng nóng như lửa đốt. Lúc này nghe giọng điệu của Bùi Nguyên Ca, dường như nàng ta biết biết chỉ thêu này, Diệp Vấn Khanh vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi có thể tìm cho ta chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, bất luận giá cao thế nào, ta cũng trả người gấp đôi, không, gấp ba, bao nhiêu tiền cũng được!"

Bùi Nguyên Ca cúi đầu phân phó người làm gì đó, tiểu nhị kinh ngạc gật đầu, xoay người vào khố phòng.

"Cô nương xin đợi một chút, chỉ thêu sẽ được đưa tới ngay."

Nghe xong lời này, hai gã nam tử mặc áo xanh lén lút đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn nhau. Bọn họ đều là người của Nghiễm Trí trai, đã sớm nhận ra thận phận của Diệp Vấn Khanh không tầm thường, tính tình khó chiều, lại chưa từng nghe qua loại chỉ thêu nào như vậy, nên cố ý khuyến khích nàng ta đến Giản Ninh trai, muốn cho hai bên xảy ra ồn ào, khiến tình cảnh của Giản Ninh trai càng thêm họa vô đơn chí. Không ngờ Giản Ninh trai thật sự có chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy? Đây ngược lại chẳng phải càng tăng thêm danh tiếng cho bọn họ sao?

Đang lo âu, tiểu nhị đã mang chỉ thêu tới, bày ở trên quầy.

Hai người nhìn kỹ lại, nhất thời yên lòng, rồi nhìn nhau cười, lững thững bước tới, mỉm cười nói: "Đây không phải thượng phẩm Tuyết Lí Thanh sao? Vừa rồi ta rõ ràng nghe thấy cái vị cô nương này muốn là Ngọc Lâu điểm thúy, sao các ngươi lại lấy Tuyết lý thanh đến? Đây không phải lừa bịp người sao? Tùy tiện lấy ra một loại chỉ, rồi gạt người là chỉ thêu thượng đẳng quý hiếm, làm ăn như vậy, sau này còn ai dám đến cửa hàng các người?"

Hắn cố ý cất cao giọng, muốn thu hút những người bên ngoài, khiến thanh danh của Giản Ninh trai ngày càng đi xuống.

Diệp Vấn Khanh nghe thấy đây là Tuyết lý thanh, không phải Ngọc Lâu điểm thúy, nhất thời giận dữ, đang định nổi giận thì bị công tử trẻ tuổi bên cạnh giữ lại, lắc đầu, thấp giọng nói: "Nhìn kỹ trước hẵng nói."

Bùi Nguyên Ca thản nhiên: "Hai vị luôn miệng nói ta tùy tiện lấy để giả mạo, dám hỏi hai vị đã từng nhìn thấy sợi chỉ Ngọc Lâu điểm thúy chưa?"

"Tuy chúng ta chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng biết đó là sợi tơ ngàn vàng khó cầu, mà Tuyết lý thanh này tuy rằng cũng quý báu, nhưng vẫn còn kém xa!" Người áo lam hơi lớn tuổi hung hăng vênh váo nói: "Ta là sư phó dạy thêu nổi danh kinh thành, tên là Lý Thành An. Không ai hiểu đồ thêu bằng ta, chứ không như vị cô nương này để ngươi lừa bịp."

Lý Thành An này đúng là có chút danh tiếng, vừa nói tên đã đưa tới không ít ánh mắt thán phục, ngay cả tiểu nhị của Giản Ninh trai cũng không ngoại lệ.

"Cuồng vọng, buồn cười!" Bùi Nguyên Ca không để hắn vào mắt, cười lạnh nói: "Sáu trăm năm trước, đệ nhất thêu thùa Huệ An đại sư từng dùng chỉ thêu thêu một bức tuyết lâu đồ, đại thi nhân Lý Tụ thời đó nhìn thấy, kinh ngạc vô cùng, khen ngợi thốt lên: “diêu vọng nhược ngọc lâu, nghiễm nhiên điểm thúy các”, chính là tán thưởng loại sợi chỉ này nhìn qua tựa như tuyết trắng tinh khiết, nhưng dưới ánh mặt trời khúc xạ lại thành màu xanh rực rỡ, giống như trời trong có tuyết, bởi vậy đặt tên loại chỉ thêu này là Tuyết lý tình, nhưng về sau bị đồn đại sai thành Tuyết lý thanh, là loại chỉ tốt nhất để thêu cảnh tuyết. Điển cố này đã từng được ghi lại trong “Tú dật chí”. Cô nương, nói vậy ngươi nhìn thấy tên loại chỉ Ngọc Lâu điểm thúy là từ quyển sách này phải chứ?"

"Không sai, đúng là ta đọc "Tú dật chí" mới biết đến loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, trong đó nói là đây là loại chỉ tốt nhất để thêu cảnh tuyết." Nghe ba chữ "Tú dật chí", trong lòng Diệp Vấn Khanh đã tin hơn phân nửa, khinh thường nói: "Uổng cho ngươi dám tự xưng là sư phụ nổi tiếng về thêu thùa ? Ngay cả điển cố Ngọc Lâu điểm thúy cũng không biết !"

" “Tú dật chí” là sách giảng thuật về thêu thùa, cực kỳ hiếm có, hắn bất quá chỉ là một thầy dạy thêu bình thường, làm sao có thể học rộng biết nhiều như cô nương? Âu cũng không thể trách hắn được." Bùi Nguyên Ca thản nhiên tâng bốc Diệp Vấn Khanh.

Quả nhiên, tất cả mọi người xung quanh đều tán thưởng Diệp Vấn Khanh, càng khen khiến nàng ta càng đắc ý, càng lộ vẻ kiêu căng, nhất thời có thêm chút hảo cảm với Giản Ninh trai.

Vị công tử trẻ tuổi nhìn Bùi Nguyên Ca rất có hứng thú, Diệp Vấn Khanh tuy biết điển cố Ngọc Lâu điểm thúy, nhưng cũng chỉ cắt câu lấy nghĩa [2], có tìm khắp kinh thành cũng không tìm ra loại chỉ ấy. Mà vị cô nương này mới thật sự là hiểu rộng biết nhiều! Tuổi còn nhỏ, không giành công kiêu ngạo, ngược lại còn nâng Diệp Vấn Khanh lên, tâm tư như vậy quả thực hiếm có. Nhìn đôi mắt trong suốt mềm mại như nước kia, càng thêm vài phần tán thưởng.

"Lý Thành An, Lý sư phó?" Đúng lúc này, tiểu nhị Giản Ninh trai đột nhiên hét lên: "Ta nhớ rồi, ngươi không phải được Nghiễm Trí trai chào đón rồi sao? Nghiễm Trí trai cũng là cửa hàng đồ thêu, ngươi muốn tìm chỉ thêu, không mua ở cửa hàng của mình, chạy đến Giản Ninh trai chúng làm gì? Ngươi cố ý đến quấy rối phải không?"

Lời vừa nói ra, Lý Thành An vô cùng xấu hổ.

"Nghiễm Trí trai?" Vị công tử trẻ tuổi nhíu mày, hắn đương nhiên nhớ đó là cửa hàng bọn họ vừa vào, người của Nghiễm Trí trai còn khẳng định Giản Ninh trai chắc chắn có loại chỉ này, thêm bộ dáng phá đám nói móc lúc nãy, sao còn không nhận ra mình đang bị người lợi dụng chứ? Trong đôi mắt chợt lóe lên giận dữ.

Thấy mục đích đã đạt được, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, cũng không ở lại lâu, xoay người quay vào phòng.

Từ lúc nghe ra giọng Diệp Vấn Khanh, Bùi Nguyên Ca đã đoán được chuyện này do Nghiễm Trí trai thọc gậy bánh xe, muốn họa thủy đông di, mượn đao giết người. Loại chuyện này, Nghiễm Trí trai nhất định sẽ phái người đến trợ giúp, muốn làm to mọi chuyện lên. Bởi vậy ngay từ đầu, Bùi Nguyên Ca đã chú ý tới hai tên lén lút kia, nhìn trộm người áo lam từ trong quầy, phân phó tiểu nhị lấy chỉ đồng thời dặn hắn, đợi lát nữa hai người kia ra mặt, ngay sau khi giải quyết xong vụ Ngọc Lâu điểm thúy, lật tẩy bọn họ là người của Nghiễm Trí trai. Không ngờ chúng thật sự bị nàng nhử ra.

Tuy không rõ thân phận vị công tử trẻ tuổi này, nhưng chắc chắn là hoàng tử, nên rất dễ suy đoán, thân là hoàng tử kiêu ngạo, sao có thể tha thứ dễ dàng việc bản thân bị một cửa hàng đồ thêu nho nhỏ lợi dụng?

Nghiễm Trí trai muốn mượn đao giết người, họa thủy đông di, vậy để nhìn xem đến cuối cùng ai mới là người bị đao chỉ hướng đi?

Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng của vị công tử trẻ tuổi kia: "Cô nương, xin dừng bước!"

--- ------ --------

[1] lưu tô kế: có người còn gọi là khinh vân (mây nhẹ). Giống như này

[2] cắt câu lấy nghĩa: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...