Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 117: Đại Kết Cục: Sự chân thật của hung tin (Trung)


Chương trước Chương tiếp

Editor: Gà

Ngâm Thư cẩn thận giúp Vân Lãnh Ca băng bó vết thương, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ khiến nàng bị đau.

"Xích Ngữ, nhất định phải tra rõ ai là nội gián, cho kẻ địch vào Lăng thành, nếu một ngày vẫn không bắt được người giấu mặt, chúng ta sẽ còn gặp nguy hiểm ngày đó." Đáy mắt Vân Lãnh Ca lạnh lùng, nhưng vẻ mặt luôn kiên định như lúc đầu, trầm giọng nói.

"Dạ, Thế tử phi, tướng lĩnh quan viên có tư cách mở cửa Lăng thành cũng không nhiều, tin rằng, sẽ nhanh chóng có kết quả, ty chức đã lệnh cho Ám Nhất đi hiệp trợ Kiều thành chủ lục soát, xin Thế tử phi đừng lo." Vẻ mặt Xích Ngữ lạnh lùng, thầm nghĩ, nếu tra ra người đó, nhất định phải học theo phương pháp xử lý của Thế tử, ném gã xuống sông làm mồi cho cá.

"Thế tử phi, cửa thành có một tiểu đội nhân mã đến báo, nói bọn họ là thị vệ của Ngũ Hoàng tử, vốn muốn trợ giúp Thế tử phi, đáng tiếc đã đến chậm, mang theo thư tín mới được truyền đến hôm qua của Ngũ Hoàng tử muốn lập tức trình cho Thế tử phi." Một ám vệ bẩm báo ngoài cửa.

"Có lệnh bài của Ngũ Hoàng tử không?" Vân Lãnh Ca trầm giọng nói.

"Có, còn do chính tay Ngũ Hoàng tử viết." Ám vệ đáp.

"Để bọn họ vào đi, mang thư tín của Ngũ Hoàng tử vào cho bản phi." Vân Lãnh Ca nói.

Ám vệ đáp ứng cáo lui.

"Xích Ngữ, mặc dù người này có lệnh bài và thủ dụ của Ngũ Hoàng tử, nhưng chúng ta vẫn không thể không đề phòng, dù sao đám tặc nhân đuổi giết chúng ta còn chưa được thanh trừ sạch sẽ, ngươi mang theo ám vệ âm thầm quan sát bọn họ, nếu không thích hợp, lập tức bắt lại." Ánh mắt Vân Lãnh Ca lóe ra ánh sáng cân nhắc, giây lát, bình tĩnh nói.

"Thế tử phi hoài nghi thân phận của bọn họ sao?" Xích Ngữ kinh ngạc.

Vân Lãnh Ca khẽ khép tay, trầm tư chốc lát, chậm rãi nói ra nghi ngờ trong lòng: "Chúng ta vừa mới bị ám sát, đã có người xưng là viện binh muốn vào thành, quá trùng hợp rồi, đây chỉ là nghi ngờ thứ nhất, thứ hai là, trừ báo tin cho A Diệp việc chúng ta đến Lăng thành, những người khác hoàn toàn không biết, sao Ngũ Hoàng tử biết được? Đương nhiên, không loại bỏ việc y nắm tin tức khá nhanh, mánh khóe thông thiên, nên mới biết, nhưng theo ta được biết, Ngũ Hoàng tử phái thị vệ cứu viện chúng ta, nhưng ngay từ lúc chúng ta còn chưa quyết định đến Lăng thành thì đã lên đường rời kinh, sao bọn họ biết được? Ngũ Hoàng tử nên hiểu nếu chúng ta trốn vào Lăng thành, cũng sẽ không còn gặp nguy hiểm bị người đuổi giết, căn cứ theo lối suy nghĩ bình thường, y sẽ ra lệnh cho viện binh trở về Kinh thành, chứ không tiếp tục theo chúng ta đến Lăng thành, hơn nữa trong thời điểm nhạy cảm thế này, không thể không đề phòng!"

Nghe Vân Lãnh Ca phân tích mạch lạc rõ ràng, sắc mặt Xích Ngữ biến đổi liên tục, nghe Thế tử phi giải thích như vậy, quả thực có nhiều chỗ sơ hở: "Nếu Thế tử phi đã hoài nghi, vậy cần gì cho bọn họ vào thành? Kẻ địch đến, Thế tử phi sẽ càng nguy hiểm, không được, ty chức không thể để Kiều thành chủ mở cửa thành."

Thấy Xích Ngữ nghe mình nói xong, lập tức xoay người rời đi, Vân Lãnh Ca nhất thời kinh ngạc, tiếp theo bật cười nói: "Ngươi đừng vội, đây chỉ là suy đoán của một mình ta thôi, nếu Ngũ Hoàng tử lo lắng cho hành trình của chúng ta, có thể muốn vào xác định xem chúng ta có bình an không."

Nghe vậy, bước chân Xích Ngữ dừng lại, vẻ mặt hơi do dự, đương nhiên không chắc chắn, cũng không mong muốn Thế tử phi gặp bất cứ nguy hiểm nào, nhưng lại sợ nếu thật sự là người của Ngũ Hoàng tử ngoài cửa thành, bọn họ đóng cửa không ra, khó tránh khỏi khiến Ngũ Hoàng tử hoài nghi, nếu truyền ra ngoài khó tránh khỏi bị người đời nghi hoặc, từ đó ảnh hưởng đến Thế tử, cân nhắc thiệt hơn, Xích Ngữ vô cùng khó xử.

"Ngươi không thể điều quân đến chỗ Kiều Thuận âm thầm giám thị bọn họ sao? Vừa nãy thị vệ cũng nói, không có quá nhiều nhân mã, sẽ không khó đối phó, cẩn thận hơn một chút chắc chắn sẽ không sao." Xích Ngữ nghĩ đến, Vân Lãnh Ca đương nhiên cũng nghĩ đến, Thái tử và Tam Hoàng tử đền tội, Ngũ Hoàng tử trở thành Thái tử là chuyện thuận nước đẩy thuyền, dù A Diệp có quân công hiển hách, nhưng gánh vác với Đế Vương thì khó tránh khỏi có chỗ sai, ngộ nhỡ vì bản thân nhất thời lo ngại mà hiểu lầm Ngũ Hoàng tử, từ đó dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người, vậy thì không ổn.

Người đến cầm lệnh bài, thủ dụ của Ngũ Hoàng tử, đại biểu cho Ngũ Hoàng tử, bọn họ không thể không mở cửa thành này, chuyện cho đến giờ, chỉ có thể chú ý cảnh giác, tùy cơ ứng biến.

Xích Ngữ thở dài trong lòng, chắp tay hành lễ với Vân Lãnh Ca rồi ra ngoài.

Ngâm Thư giúp Vân Lãnh Ca băng bó vết thương xong, sau đó nói với Ngâm Cầm đang lo lắng cuống cuồng về những việc cần chú ý, tránh cho nàng ấy không cẩn thận làm vết nghiêm trọng hơn.

Sau một nén nhang, tiếng nói Xích Ngữ vang lên ngoài cửa: "Thế tử phi, thủ lĩnh thị vệ của Ngũ Hoàng tử nói muốn đích thân gặp mặt ngài một lần, sau khi xác nhận ngài bình yên vô sự hắn ta sẽ lập tức rời đi, ngài có muốn gặp hắn ta không?" sutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Cho hắn vào." Vân Lãnh Ca lạnh lùng nói.

Rất nhanh, Xích Ngữ đẩy cửa ra, dẫn theo tướng lĩnh mặc trang phục Thành Phòng quân theo phía sau.

"Ty chức Lý Hải, gặp qua Thế tử phi." Người đến quỳ một chân trên đất, cung kính hành lễ.

"Lý tướng quân xin đứng lên." Vân Lãnh Ca dịu dàng nói, ánh mắt trầm tĩnh không biến sắc quan sát vị tướng lĩnh phòng thủ của Kinh thành này.

"Thế tử phi, đây là tin tức truyền đến từ Bắc Nguyệt, Ngũ Hoàng tử lệnh cho ty chức đi đường ngày đêm, phải giao cho Thế tử phi." Lý Hải lấy ra một phong thư, ánh mắt thấy Xích Ngữ đang nhìn hắn ta chằm chằm, trong nội tâm run lên, thức thời đưa tin tức cho Xích Ngữ trước.

Xích Ngữ hài lòng nhíu mày, nhận lấy thư tín, rồi trình cho Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca thấy thế, đáy mắt thể hiện ý cười như có như không, chậm rãi mở phong thư, lấy bức thư ra, nhẹ nhàng mở, nhanh chóng xem nội dung trên giấy.

Nhưng càng xem, nét mặt nàng càng thêm khiếp sợ, cuối cùng, gương mặt Vân Lãnh Ca đã hoàn toàn trắng bệch, trong khoảnh khắc đôi môi mất hết huyết sắc, đáy mắt vốn dịu dàng đã sớm trở nên không thể tin, chợt đứng lên, thân thể xiêu vẹo muốn ngã xuống, nhưng cố gắng duy trì tỉnh táo, không để bản thân ngất xỉu như trước đây.

"Thế tử phi..." Xích Ngữ phát hiện Vân Lãnh Ca hoàn toàn thay đổi, kinh hô, gọi to.

Ngâm Cầm vội vàng đỡ tay Vân Lãnh Ca, giúp nàng ổn định thân thể đã yếu ớt như lá thu, ánh mắt kinh nghi nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài sao rồi."

Vân Lãnh Ca hoàn toàn không nghe thấy tiếng bọn họ, trong đầu hỗn loạn, nội dung trên tờ giấy khiến nàng quá mức kinh hãi, nhất thời hoàn toàn không thể tỉnh táo. Vân Lãnh Ca dùng sức hít sâu hai cái, bắt bản thân phải nhanh chóng trấn định, cặp mắt bắn ra ánh sáng rét lạnh như ngày đông, nhìn Lý Hải nói: "Lý tướng quân có chắc chắn đây là tin tức truyền từ biên cảnh Nam Tinh không? Vì sao Mộ Dung Thế tử không tự mình đưa tin đến đây, ngược lại phải để Ngũ Hoàng tử viết lá thư này truyền cho bản phi?"

"Thế tử phi, sao vậy? Thế tử đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Xích Ngữ chợt biến, trong lòng có loại dự cảm xấu, còn ngày càng mãnh liệt, Thế tử phi luôn tỉnh táo, mặc dù đang đối mặt với địch quân, bị một đường đuổi giết, nhưng vẫn thản nhiên, thong dong, vậy mà bây giờ nàng lại kinh hoảng đến mức này, trừ về Thế tử, y thật sự không thể nghĩ ra sẽ có chuyện gì làm Thế tử phi khiếp sợ thành dáng vẻ này.

"Trong thư nói ngày thứ hai A Diệp rời khỏi biên giới Bắc Nguyệt, đi ngang qua thành Cẩm Châu thì bị Tam Hoàng tử Bắc Nguyệt và người Nam Tinh liên hiệp vây giết, A Diệp không địch lại, chống cự chạy đến một đỉnh núi..." Vân Lãnh Ca ngừng lại, đau đớn nhắm mắt, khàn giọng nói: "A Diệp rơi xuống vách đá, thịt nát xương tan!"

Lời vừa nói ra, Xích Ngữ chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang trong đầu, trước mắt nhất thời tối sầm lại, thân thể khẽ lung lay, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Lý Hải, một tay túm lấy khôi giáp hắn ta giận dữ nói: "Đây không phải là thật, ngươi là gian tế của ai, cố ý giả truyền tin tức nhiễu loạn lòng quân? Nói mau, đây không phải là thật! Nếu dám nói xằng nói bậy thêm một chữ nữa, ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Lý Hải chưa từng thấy qua vẻ mặt hung thần ác sát như vậy, hơn nữa lúc này quanh thân Xích Ngữ tràn ngập sát khí mãnh liệt và tức giận, Lý Hải càng thêm sợ đến sắc mặt trắng bệch, khúm núm đáp trả vấn đề của y: "Ty chức không biết mà,... Ty chức chỉ phụng mệnh truyền tin, không hề nhìn trộm nội dung trong bức thư, sao có thể biết được. Xin minh giám!" Hắn ta càng nói, Lý Hải càng cảm thấy sức lực xách cổ áo mình càng gia tăng, nói xong lời cuối cùng, ngay cả thở hắn ta cũng cảm thấy vô vùng khó khăn.

Nghe thế, sắc mặt Xích Ngữ khó coi, ánh mắt đờ đẫn, buông Lý Hải ra.

Vào lúc này, Lý Hải sợ hãi nhưng đáy mắt nhanh chóng thoáng qua sát khí, khóe môi cười lạnh vì sắp thực hiện được âm mưu, tay nhanh như tia chớp đưa vào khôi giáp, lấy ra một thanh chủy thủ ngân quang lóng lánh, thân hình nhảy lên như một con báo hoang, cầm chủy thủ nhắm thẳng vào tim Vân Lãnh Ca.

Vì Xích Ngữ và Vân Lãnh Ca quan tâm sẽ bị loạn, vẫn đắm chìm trong khổ sở có thể mất đi Mộ Dung Diệp, đã không còn thông minh và khôn khéo như xưa, nên không chú ý đến hành động bất ngờ không kịp đề phòng của Lý Hải.

Ngâm Cầm cũng không biết phải làm gì, chỉ có Ngâm Thư xưa nay tâm tính lạnh nhạt cảm thấy chuyện này khó bề phân biệt, nhanh chóng suy nghĩ, mắt cũng quan sát cử chỉ của Lý Hải, khi nhìn thấy vẻ mặt Lý Hải biến hóa, thầm kêu không ổn, nhưng nàng không có võ công, không cách nào đánh rớt hung khí của hắn ta, chỉ đành nhanh chóng di chuyển, ngăn trước người Vân Lãnh Ca, đồng thời, nâng chân phải, đá một cước vào chỗ kín của Lý Hải.

Lý Hải chỉ cảm thấy chỗ kín đau đến tê tâm liệt phế, loại cảm giác đau đớn này nhanh chóng lan đến toàn thân, khiến hai chân hắn ta run lên, sắc mặt dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo không còn hình dáng, nhận ra người làm hắn ta đau đớn, Lý Hải hét lớn: "Muốn chết" đâm chủy thủ về phía Ngâm Thư.

Ngâm Thư không hề khủng hoảng, trong nháy mắt thừa dịp Lý Hải dừng lại, mau chóng di chuyển, xoay phần lưng về phía kẻ địch, nàng học y, vô cùng hiểu vào giây phút khẩn cấp, lợi dụng hết những gì có thể lợi dụng, tránh chỗ trí mạng, để bản thân tổn thương nhẹ nhất.

Vân Lãnh Ca nghe tiếng rống của Lý Hải thì tỉnh táo lại, khi thấy rõ hoàn cảnh trong phòng thì sắc mặt đại biến, lúc này mũi kiếm của Lý Hải đã chỉ còn cách Ngâm Thư một thước, đã không còn phản kháng kịp rồi, nhưng nếu đẩy Ngâm Thư ra, chủy thủ này chắc chắn đâm vào bụng mình, hài tử của nàng và A Diệp...

Trong điện quang hỏa thạch, trong lòng Vân Lãnh Ca đảo lộn vô số ý niệm, cắn chặt đôi môi khổ sở suy nghĩ đối sách, thời điểm ngàn quân nguy kịch, cuối cùng nàng đẩy Ngâm Thư ra, hai chân tạo thành một đường thẳng, đầu ngửa ra sau, nhưng tốc độ quá nhanh, Vân Lãnh Ca đã đánh giá cao độ mềm mại của thân thể bản thân rồi, nhất thời xương eo đau đớn, dường như nàng nghe được tiếng đổ vỡ.

Lý Hải trơ mắt nhìn Vân Lãnh cong người một cách quái dị, dùng lưng chạm đất tránh đòn trí mạng của hắn ta, chủy thủ xẹt qua không khí, không làm thương tổn được một sợi tóc của Vân Lãnh Ca.

Lý Hải cực kỳ không cam lòng, chỉ kém một chút, hắn ta đã có thể giết Vân Lãnh Ca rồi, chủy thủ thay đổi hướng, muốn hạ sát lần nữa.

Tuy nhiên, Vân Lãnh Ca đã thành công trì hoãn thời gian, chưởng phong của Xích Ngữ??đã đến, chứa mười phần sức lực nặng nề đập vào vai Lý Hải.

Lần này Vân Lãnh Ca khẳng định, bản thân thật sự nghe được tiếng xương vỡ nát, nhìn Lý Hải phía trước, tay cầm chủy thủ, vẻ mặt sát khí muốn giữ chặt chủy thủ, nhưng chỉ uổng công, dần dần thất khiếu [1] của Lý Hải chảy máu tươi, đáy mắt từ từ tan rã trong oán hận và lưu luyến với thế gian này, sau đó thân thể từ từ ngã xuống.

[1] thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng

Vân Lãnh Ca chịu đựng đau nhức trở mình, tránh được Lý Hải, thoáng thấy Lý Hải chết không nhắm mắt, rốt cuộc Vân Lãnh Ca an tâm buông lỏng hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu thư..." Ngâm Cầm kêu lên thê thảm, nước mắt tuôn trào chạy đến, ôm lấy Vân Lãnh Ca, khóc không thành tiếng.

Ngâm Thư được Vân Lãnh Ca đẩy ra thì bất động giờ phút này nước mắt khó kiềm nén mà tràn mi, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc khóc lóc, vội vàng đi qua, bắt mạch cho Vân Lãnh Ca, hơn nữa còn cẩn thận kiểm tra thương thế của nàng.

Đôi mắt Xích Ngữ đỏ bừng, rút bội kiếm bên hông ra, lớn tiếng la to: "Ám vệ đâu hết rồi!"

"Ngữ thủ lĩnh! Có thuộc hạ." Giây lát, rất nhiều bóng người tập hợp trước cửa phòng Vân Lãnh Ca.

Khi bọn hắn nhìn thấy tình huống bên trong, gương mặt băng lãnh cũng thoáng qua sợ hãi, cùng nhau đưa mắt nhìn Xích Ngữ, thầm hỏi.

"Giết đám người giả mạo Ngũ Hoàng tử đó cho ta!" Đáy mắt Xích Ngữ tràn đầy lệ khí, cả người phát ra khí lạnh khiến ám vệ ngoài cửa cũng sửng sốt trong phút chốc.

"Không chừa một mống! Ta muốn bọn họ bị ngũ mã phanh thây!" Xích Ngữ giận dữ nói, câu nói này tựa như đi ra từ kẽ răng.

"Dạ, Ngữ thủ lĩnh!" Ám vệ liếc mắt nhìn sắc mặt Thế tử phi tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, đại khái hiểu rõ chân tướng, trong mắt xẹt qua giận dữ, lớn tiếng nói.

"Còn nữa, vứt tên này xuống núi cho sói ăn!" Xích Ngữ tàn nhẫn liếc Lý Hải đã chết đang nằm trên đất, nắm chặt quả đấm, quát.

Ám vệ đáp lời, một người đi vào bên trong phòng kéo lê thi thể Lý Hải ném ra khỏi cửa phòng, ám vệ còn lại lấy binh khí ra, chuẩn bị đi thi hành mệnh lệnh của Xích Ngữ.

"Đợi đã..." Lúc này, Vân Lãnh Ca tỉnh lại, vừa rồi nàng không ngất quá lâu, lúc mơ màng nghe Xích Ngữ nói, nghe y hạ lệnh, thì cố gắng tỉnh lại.

Thấy Vân Lãnh Ca đã tỉnh, Ngâm Cầm khóc như mưa không hề che giấu vẻ vui mừng, ngước mắt nhìn nàng: "Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi."

"Xích Ngữ, người phía ngoài không phát động công kích cùng với Lý Hải, có lẽ bọn họ không phải kẻ địch, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, tránh giết lầm người tốt!" Vân Lãnh Ca nửa tựa vào Ngâm Cầm, nửa mở mắt, không còn hơi sức nói, mỗi lần nói chuyện, sẽ liên lụy đến nội tạng, thân thể đau đến co quắp.

"Tiểu thư, ngài đừng nói ahhh... Nội thương của ngài vô cùng nghiêm trọng, xương có dấu hiệu bị lệch, hiện tại ngài phải lập tức nghỉ ngơi, nếu không chỉ sợ thai nhi khó bảo toàn!" Mắt Ngâm Thư sưng húp, vội vàng ngăn Vân Lãnh Ca còn đang muốn nói tiếp. editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Thật may mấy ngày nay cơ thể tiểu thư điều dưỡng xem như đã ổn, nếu không khẳng định lần này đứa bé trong bụng không thể sống được.

"Thà giết lầm 100, không thể bỏ qua một người!" Nghe Vân Lãnh Ca nói, vẻ mặt Xích Ngữ cũng không dãn ra: "Thế tử phi, ty chức tuyệt đối sẽ không để ngài bị bất kỳ tổn thương nào, nếu không ty chức sẽ khó đối mặt với phó thác của Thế tử." Trong nửa đêm ngắn ngủi, suýt nữa Thế tử phi đã hai lần khó giữ được tính mạng, nếu Thế tử biết, y còn mặt mũi nào đối mặt với Thế tử đây?

"Nghe bản phi nói, đừng làm loạn, ngươi cẩn thận kiểm tra gò má Lý Hải, xem hắn ta có đeo mặt nạ da người không." Giọng nói yếu đuối của Vân Lãnh Ca mang theo một chút cứng rắn.

Bụng mơ hồ truyền đến đau đớn, Vân Lãnh Ca biết nhất định nàng bị đè ép mà liên lụy đến vùng bụng, hẳn đã động thai khí rồi, may thay nàng ngửa ra sau, nếu không bụng đã bị đụng mạnh xuống đất rồi, khẳng định bảo bảo không chịu nổi.

Xích Ngữ cắn chặt răng, tay nắm thành quyền, lộ ra khớp xương, hằn rõ gân xanh trên mu bàn tay, có thể thấy được trong lòng y đang đè nén bao nhiêu tức giận.

Một lát sau, Xích Ngữ chịu đựng tức giận giơ tay ngăn ám vệ, ra hiệu cho bọn họ không cần rời đi, mình thì đứng bên cạnh Lý Hải, thô lỗ lục soát mặt hắn ta, một lúc sau: "Roẹt" một tiếng, mặt nạ da người trong suốt mỏng tang bị Xích Ngữ kẹp giữa hai ngón tay.

"Xem ra có người đã ám sát Lý Hải thật, rồi thay mận đổi đào, lừa chúng ta mở cửa thành, sau đó tìm cơ hội ám sát!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca tỏa sáng sắc bén.

"Xích Ngữ, giao Lý Hải giả mạo cho Thành Phòng quân mà Ngũ Hoàng tử phái đến, để bọn họ chở thi thể về Kinh thành, đồng thời báo lại tình hình ở đây cho y biết!" Vân Lãnh Ca im lặng hồi lâu, nhanh chóng quyết định.

Tuy đã một lưới bắt hết đảng Thái tử, nhưng thỉnh thoảng một hai con cá lọt lưới vẫn nhảy lên được, nhất định phải nhắc nhở Ngũ Hoàng tử cẩn thận làm việc, bằng không muốn Đông Dương thái bình còn cần thời gian rất dài!

Muốn giết chết Lý Hải mà không kinh động đến Thành Phòng quân, để vàng thau lẫn lộn, hẳn rất khó khăn? Nhất định bên trong đội Thành Phòng quân có nội ứng, mới có thể dễ dàng lừa gạt được người khác như vậy.

"Về phần bản phi, chuẩn bị xe ngựa và lương khô cho bản phi, ba ngày sau, bản phi muốn rời khỏi đây đến Cẩm Châu!" Vân Lãnh Ca an bài xong, cực kỳ quyết đoán kiên trì, chân thật đáng tin.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...